“Bố ơi!”
Lenny ôm chặt con búp bê slime, chạy ào đến và nhảy tót vào lòng tôi.
Tôi bế thốc con lên, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của đứa bé đang cười khúc khích, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng con đang vô cùng hào hứng.
“Cuối tuần của Lenny có vui không?”
“Vui ạ! Con làm quạt giấy với các sơ và các bạn, còn làm slime nữa…!”
“Thế à, có bạn đến chơi à?”
“Vâng! Bạn con nói búp bê slime của con đẹp lắm đó.”
Lenny hớn hở giơ con búp bê lên khoe rồi chỉ tay về phía một cô bé đang đứng từ xa, rụt rè nhìn về phía này.
Là một bé gái nhỏ tầm tuổi Lenny, tóc tết hai bên trông rất dễ thương.
Tôi cúi xuống, thì thầm với Lenny như đang kể bí mật.
“Lenny, con thích bạn đó à?”
Lenny cũng ghé sát lại thì thầm.
“Vâng. Jennifer tốt lắm ạ. Bạn ấy chơi bóng cùng con, với lại bọn con còn cùng đi học mẫu giáo slime nữa.”
Nửa câu sau tôi không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu như thể hiểu rồi.
Tôi lại ghé tai Lenny thì thầm.
“Vậy lần sau đến đây, bố làm thêm một con slime tặng bạn Jennifer nhé?”
Lenny tròn mắt, ánh lên vẻ thích thú rồi cũng thì thầm đáp lại.
“Nhưng mà, nhưng mà Jennifer thích slime hình trái tim cơ.”
“Ừ, vậy về nhà Lenny giúp bố làm nhé?”
“Vâng!”
Tôi trao hai hộp bánh ngọt đã chuẩn bị sẵn cho các sơ trong nhà thờ, rồi cùng Lenny bắt taxi về nhà.
Ngồi ghế sau cạnh Luca, Lenny véo má em rồi hỏi.
“Luca ơi, cuối tuần em làm gì đấy?”
“Ừm.”
“Em bò bò được nhiều chưa?”
“Ừm.”
“Có xem sách tranh không?”
“Ừm.”
“Thật ra là không xem đúng không?”
“Ừm.”
“Bố ơi, Luca cứ nói ‘ừm’ hoài à.”
“Luca còn chưa được một tuổi mà. Thế nên nếu Lenny dạy em nhiều thì tốt lắm đấy. Với cả Luca cũng xem sách tranh nhiều rồi.”
“Vậy thì, chắc giờ Luca thông minh lắm rồi nhỉ.”
Lenny nhẹ nhàng xoa đầu em như khen ngợi, và Luca mỉm cười ngây ngô.
Về đến nhà, tôi cho bọn trẻ ăn nhẹ rồi ru chúng ngủ trưa trong phòng khách.
Sau đó, tôi gửi cho Kelly bức ảnh chiếc bánh đã làm hôm qua và tranh thủ gọi điện một chút.
Cô ấy có vẻ rất hài lòng, không chỉ với công thức mà cả câu chuyện đằng sau món bánh cũng khiến cô đặc biệt hứng thú.
[Có cảm giác rất sang trọng mà vẫn ngon miệng. Nếu lần này anh cũng gửi mẫu qua Evan như trước thì tôi sẽ biết ơn lắm.]
…Tôi bất giác thở dài trong lòng.
Hôm qua, chỉ sau khi Evan quay lại tầng 2 bằng thang máy, tôi mới rời khỏi quán cà phê và trở về nhà.
Biết rõ chuyện đã xảy ra, tôi thật sự không muốn gặp lại anh ta thêm lần nào nữa.
Sau một thoáng do dự, tôi hỏi.
“À, lần này để tôi tự mang đến nhé? Dù sao cũng là lần cuối cùng rồi…”
May mắn là Kelly tỏ ra rất đồng tình.
[Vậy thì càng tốt chứ sao. Lần trước anh chỉ đưa bé út đi đúng không? Nếu có thể gặp cả anh lớn nữa thì tôi sẽ có hình ảnh cụ thể hơn cho… à không, là cho buổi phỏng vấn.]
“Vâng, được ạ. Vậy khoảng mấy giờ thì tiện cho cô…”
Chúng tôi chốt lịch hẹn ngay vào hôm sau.
Trước khi cúp máy, đúng như Vanessa từng nói, Kelly bắt đầu nhắc đến chuyện bày trí món ăn.
[Tôi sẽ gửi cho anh vài phong cách plating phù hợp với công thức lần này nhé, anh xem trước giúp tôi được không?]
“Vâng, tôi sẽ xem thử. À, mà… liệu tôi có thể dùng chén đĩa riêng của mình để bày bánh không?”
Thật ra lúc hỏi, tôi chẳng kỳ vọng gì nhiều.
Với một buổi chụp hình chính thức, rất có thể bên xuất bản đã được nhà tài trợ hỗ trợ sẵn đạo cụ.
[Phần đó thì không phải tôi có thể tự quyết định được, để tôi hỏi lại rồi báo anh sau nhé. Mà anh có đồ sứ kiểu vintage gì đó đặc biệt à?]
“Không ạ, không phải vậy… tôi chỉ đang nghĩ đến chuyện tự thiết kế một bộ đồ ăn riêng.”
Một khoảng im lặng ngắn trôi qua.
[Khoan, anh Jun còn biết làm gốm nữa ạ?]
Tôi khẽ cười. Chắc cô nàng này chưa từng vào kênh của mình luôn nhỉ. Hơi thiếu thiện chí với tác giả rồi đó.
Nhưng chuyện đó cũng dễ hiểu, nên tôi chỉ nhẹ nhàng đáp.
“Vâng, tôi làm gốm như một sở thích thôi.”
Sau đó chúng tôi trao đổi thêm vài câu nữa rồi kết thúc cuộc gọi.
Thật ra thì việc thiết kế bộ bát đĩa để bày món tráng miệng, tôi đã hoàn thành từ trước rồi.
Ngay cả khi nó không được đưa vào sách công thức, tôi vẫn có thể chia sẻ trên kênh YouTube của mình.
Chiếc đế đặt bánh whole cake và đĩa cùng thiết kế dùng để bày từng miếng bánh cắt ra.
Với món bánh thạch, tôi đã quyết định sẽ tạo hình giọt nước, nên chọn loại đĩa hơi lõm nhẹ như ôm lấy phần bánh.
Cuối cùng, chiếc đĩa để bày bánh sablé jalapeño cũng theo phong cách đồng bộ, nhưng được làm dạng hình vuông để tạo chút điểm nhấn khác biệt.
“…”
Không phải là điều gì quá hoa mỹ… nhưng cảm giác thấy những thiết kế do chính tay mình tạo ra, từng chút một cứ thế thành hình, điều đó khiến tôi nghẹn ngào.
Nếu cứ tiếp tục thiết kế khi có thời gian rảnh, rồi tranh thủ cơ hội để hiện thực hóa thì biết đâu đến một ngày nào đó, ngay cả khi ứng dụng không còn hoạt động tôi vẫn có thể tự làm được mọi thứ cơ bản.
Trong quá trình chế tác nhiều món đồ với kỹ năng thủ công nâng cao, tôi dần nhận ra một điểm chung.
Đó là khi tạo ra một tác phẩm, điều quan trọng hơn cả kỹ thuật chính là thái độ và tinh thần khi đối diện với vật phẩm.
Nghĩ như vậy có phần nghịch lý, nhưng lại là sự thật.
Tất nhiên, để nói được như thế thì người thợ ấy hẳn đã có tay nghề vững vàng là điều hiển nhiên rồi…
Tinh thần trách nhiệm của một nghệ nhân, niềm tự hào của một người nghệ sĩ không chấp nhận sự cẩu thả, và hơn hết tình cảm chân thành dành cho sản phẩm mình làm ra vì nó chứa đựng một phần con người mình trong đó.
Dù là niềm vui hay nỗi buồn, việc truyền tải cuộc sống của chính mình vào một tác phẩm, hành động đó bản thân nó đã là nghệ thuật.
Lời một nghệ nhân từng nói rằng “nghệ thuật bắt đầu từ việc biểu đạt trái tim mình” giờ đây lại càng thấm thía hơn bao giờ hết.
***
Ngày hôm sau.
“Chào anh, tác giả! À, con là Lenny nhỉ? Còn Luca, chào con nữa nhé!”
Trước lời chào từ người lạ, Lenny chỉ mỉm cười ngượng nghịu, ôm chặt con búp bê slime trong lòng.
Còn Luca thì dán mắt nhìn chằm chằm Kelly một lúc rồi lạnh lùng quay đầu đi.
Nhưng Kelly đã chuẩn bị một chiêu “át chủ bài” để lấy lòng bọn trẻ.
“Anh Jun, cái này là…”
“Trời ơi, cô chuẩn bị thế này làm gì chứ.”
Kelly mang theo một món đồ chơi để giúp bọn nhỏ không thấy chán trong lúc phỏng vấn.
Một chiếc hộp sặc sỡ bất ngờ được lấy ra, lập tức thu hút hoàn toàn sự chú ý của Luca về phía cô.
“Đây là bàn phím đồ chơi phát sáng và phát nhạc mỗi khi bấm vào. Có thể điều chỉnh âm lượng nên chơi ban đêm cũng không sao.”
“Thật cảm ơn cô. À, cái này thì không liên quan đến công thức lần này…”
Tôi đưa cho cô ấy một hộp muffin việt quất mà tôi đã nướng sẵn để chia cho các đồng nghiệp trong văn phòng.
“Việt quất là vị dễ ăn nhất mà hầu như không ai dị ứng. Phù hợp để mời mọi người.”
“Ồ, vậy sao ạ?”
Tôi đưa hộp bánh cho Kelly, nhưng tiếng reo vui lại vang lên từ xung quanh cô ấy.
“Cảm ơn anh nhiều, tác giả!”
“Mấy lần trước anh gửi đồ cũng đều rất ngon!”
“À… vâng, cảm ơn mọi người.”
Bị gọi là “tác giả”, tôi hơi ngượng, chỉ còn biết cười rồi cúi đầu chào lại. Sau đó, tôi cùng Kelly di chuyển đến một phòng họp trống.
Luca thì đang mải mê khám phá chiếc bàn phím mới, còn Lenny ríu rít trả lời các câu hỏi của Kelly như một chú gà con líu lo.
“Vâng, con thích bố lắm ạ. Bố giỏi đủ thứ hết, rồi còn…”
Thằng bé cứ thế hào hứng khoe về tôi với một người lạ mới gặp lần đầu hôm nay.
Tôi vui không kể xiết, nhưng nghe lời khen từ khoảng cách gần đến vậy thì lại hơi ngượng.
“À, còn nữa! Bố là người mà Chúa gửi xuống đó ạ!”
Tôi vội lấy hai tay bịt tai Lenny, nói với Kelly.
“Thằng bé nghe nhầm từ ‘cha đỡ đầu’ thôi, chứ tôi không hề dạy con nói mấy câu đó đâu. Cô đừng hiểu lầm nhé.”
Kelly chỉ bật cười, trông rất vui vẻ.
Trong lúc Cassandra ở lại chăm sóc bọn trẻ, Kelly và tôi hoàn tất buổi phỏng vấn cuối cùng.
“Câu chuyện của anh Jun cảm động chẳng kém gì hương vị của chiếc bánh này đâu. Không phải vì tôi là người phụ trách đâu nhé, nhưng khi sách công thức ra mắt, tôi tin chắc phần của anh sẽ là điều khiến người ta nhắc đến nhiều nhất.”
“Ha ha, cảm ơn cô…”
Tôi cười để lấp đi cảm giác ngượng ngùng đang len lỏi trong lòng.
Dù không viết một dòng nào bằng tay mình, Kelly vẫn đều đặn gọi tôi là “tác giả”, điều đó thật sự khiến tôi thấy hơi áp lực.
Dù gì chắc cũng chẳng ai để ý đâu, nhưng mà…
“À, còn chuyện bày trí món ăn mà anh hỏi, tôi đã hỏi thử rồi, nhưng bên phía biên tập Evan muốn nói chuyện trực tiếp với anh đấy.”
“Ồ…”
Chết tiệt.
Cơn sóng hối hận lập tức trào đến. Giá mà mình cứ nhận dùng đồ họ chuẩn bị cho rồi…
“Anh Jun?”
“À, ha ha… không có gì đâu ạ.”
“Vậy, anh đi cùng tôi nhé?”
Kelly đứng dậy, nói với tất cả mọi người.
Nhưng Cassandra thì bảo sẽ đưa bọn trẻ sang phòng nghỉ vì chúng vẫn đang ngủ yên trong xe đẩy.
Lenny thì dù có thức cũng không sao, còn Luca một khi đã ngủ thì ít nhất phải ngủ liền một mạch 30 phút, nên chắc sẽ ổn thôi.
“Nếu Luca thức dậy và khóc thì cô báo tôi ngay nhé.”
Tôi theo Kelly bước về phía văn phòng của Evan, vừa đi vừa cố gắng trấn an bản thân.
Không, mình có làm gì sai đâu cơ chứ… không có lý gì phải thấy khó xử cả.
Kelly gõ cửa, cất tiếng gọi thông báo.
“Evan, anh Jun đến rồi. Chuyện liên quan đến phần bày trí hôm trước tôi đã nói với anh đấy.”
Một giọng điềm tĩnh như thường lệ đáp lại từ trong phòng.
“Vâng, mời vào.”
…A, thật sự là khó chịu đến phát điên.
***
“Thật ra điều tôi nghĩ tới là bộ sưu tập của thương hiệu này…”
“Cái đó thì tôi cũng… Nhưng rõ ràng là thiết kế mà anh Jun mang đến…”
Hầu như Kelly và Evan là hai người nói chuyện chính, điều đó cũng hợp lý thôi.
Dù sao thì cả hai người đều tỏ ra hài lòng với thiết kế mà tôi mang đến, nên phần còn lại chỉ là thương lượng với bên được tài trợ để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
“Vậy thì… để đảm bảo công bằng, chúng tôi cũng sẽ phải hỏi ý kiến các tác giả khác nữa…”
A… Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó.
Vì đề xuất của mình mà họ lại phải mở rộng công việc ra.
Nhưng dù vậy,m họ vẫn không từ chối ngay lập tức, có lẽ vì họ nghĩ đề xuất này thực sự đáng để xem xét.
Khi tôi còn đang miên man suy nghĩ thì Kelly bất ngờ đứng dậy.
“Vậy để tôi ra ngoài gọi điện cho bên đó một chút.”
…Không được!
Tôi tái mặt, nhưng dường như Kelly không nhận ra nét lo lắng đó mà nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại khi gọi điện.
Cạch.
Thật đáng tiếc, người duy nhất thấy được sự thay đổi trong biểu cảm của tôi lại là Evan.
“Có chuyện gì sao? Trông anh hơi không thoải mái.”
“À…”
“Có chuyện gì cứ nói thoải mái đi. Sau khi sách đã xuất bản rồi thì sửa đổi bất cứ điều gì cũng rất phức tạp.”
“Không, không phải chuyện công việc đâu ạ. Xin lỗi.”
“…”
Evan nhấp một ngụm cà phê.
Làm ơn, Kelly, quay lại nhanh lên. Làm ơn…
Tôi vừa nghĩ vừa với tay nâng cốc cà phê lên, nhưng chưa kịp uống thì Evan như đang kể một chuyện không liên quan bỗng nói.
“Hôm đó, anh có ở quán cà phê, đúng không? Nếu anh muốn biết thì tôi nói luôn. Grace đã sinh con an toàn.”
Tôi vội vàng đặt cốc xuống, thầm cảm ơn vì mình chưa kịp uống ngụm nào.
“…Vâng.”
Tôi không thể nào thốt ra lời chúc mừng, vội lục tìm một câu gì đó để nói, nhưng Evan đã khẽ thở dài và nhìn thẳng vào tôi.
“Anh là người hàng xóm biết rõ hoàn cảnh của chúng tôi, nên cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả… Nhưng tôi tự hỏi, liệu anh cũng đã biết chuyện đó từ trước?”