Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 2

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 1

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 73 Công thức thứ ba và biên tập viên

Sáng sớm Chủ nhật.

“……”

Tôi mở bừng mắt trước cả khi chuông báo thức vang lên.

Sau khi chắc chắn Luca vẫn còn đang ngủ say, tôi nhanh chóng ra sân thượng nhảy dây rồi vào tắm.

Việc tôi siêng năng từ sáng sớm như thế này là vì muốn hoàn thành công thức cuối cùng trong hôm nay nếu có thể.

Dù gì khi chỉ có một đứa trẻ, tinh thần cũng thoải mái hơn so với lúc có cả hai.

“Ơ, Luca của bố dậy rồi à?”

Cậu bé đang lơ mơ ngồi dậy, đầu gật gù như gà mổ thóc, có vẻ vẫn chưa nhận ra tôi không còn nằm cạnh nữa.

Luca khẽ liếc nhìn tôi khi tôi bước vào phòng, rồi không nói lời nào mà lăn qua một bên, đưa tay về phía tôi.

“Ôi trời, muốn được bố dỗ ngủ lại à? Hôm nay con lười dậy ghê ta, bé con của bố.”

“Ưng…”

Nhưng không dễ đâu nhé! Tôi đỡ lấy đầu và lưng của con y như tư thế đang nằm, rồi bế thẳng ra sân thượng.

“Chào buổi sáng, Luca! Cùng thức dậy đón nắng nào.”

“A-ng-a…!”

Luca giãy giụa đôi chân nhỏ trong không trung, tỏ vẻ không hài lòng, nhưng rồi cũng ngẩng đầu lên hít thở không khí trong lành buổi sớm, nhìn ra đường và duỗi người vươn vai.

Sau một cái ngáp dài, cuối cùng cậu bé cũng tỉnh hẳn, bắt đầu líu lo trò chuyện với tôi.

“Abu.”

“Ừ, chào buổi sáng, con yêu. Đúng không nào?”

“Ừm.”

“Nào, hôm nay thử gọi ‘bố’ đi nào. Appa!”

“Appa-ppa! Ppa-ppa!”

Khi con gọi tôi đầy khí thế, tôi liền hôn lên hai má phúng phính của con. Đáp lại là tiếng hét lanh lảnh như cá heo làm rung cả màng nhĩ. Lớn lên chắc phải cho học thanh nhạc mới được…

Sau khi cho Luca ăn sáng, tôi ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu chỉnh sửa lại bản phác thảo đã ghi hôm qua. Tôi cố gắng vận dụng tất cả những gì mình từng học được trong việc làm bánh.

Dù trước khi làm thử thì khó có thể tưởng tượng chính xác mùi vị, nhưng nếu tính toán công thức một cách logic thì cũng có thể đoán ra phần nào.

Phần khó hơn cả vị chính là phần thiết kế, nhưng lần này thì tôi đã có một ý tưởng rõ ràng nên cũng đỡ hơn nhiều.

“…Ừm.”

Có lẽ vẫn nên thử làm một lần để kiểm chứng, nhưng ít nhất thì trong đầu tôi thì mọi thứ đều rất ổn.

Với hình ảnh hoàn chỉnh trong đầu, tôi gập quyển vở lại.

Tôi đặt Luca vào ghế rung, rồi để đồ chơi trước mặt con để con tự chơi trong lúc tôi chuẩn bị vào bếp.

“Rồi, giờ thì vừa chơi vừa nhìn bố làm việc được rồi nhé?”

“Ưng.”

Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của con.

“Lúc nào cũng trả lời ngoan ngoãn lắm, mỗi tội chỉ là… trả lời thôi.”

Thấy con đưa tay chụp lấy món đồ chơi trước mặt, tôi cũng quay lại buộc tạp dề.

Chiếc bánh hôm nay là một món bánh tôi làm cho chính mình, một chiếc bánh mang theo câu chuyện cuộc đời tôi. Vì thế, tôi đã tạo ra công thức với tất cả sở thích và cảm xúc của bản thân.

Phần nền là bánh chanh Earl Grey, bên trên phủ kem tươi vị việt quất. Hương thơm nhẹ nhàng, vị chua dịu cùng vị ngọt vừa đủ, đó là điểm nhấn của chiếc bánh.

Việc làm cốt bánh và đánh kem không tốn nhiều thời gian. Và rồi...

“...Vị thì ổn rồi. Luca, con muốn ăn thử không?”

Tôi cắt một miếng vừa miệng, đưa vào miệng con. Cậu bé nhai nhồm nhoàm, đôi mắt nhìn tôi chăm chú.

Miếng bánh không bị nhè ra ngay lập tức, vậy chắc là cũng được con chấp nhận.

“Ngon không?”

“Ưng.”

“Bố làm bánh giỏi nhỉ?”

“Ưng.”

“Ôi chà, cưng quá đi mất. Luca nhà mình lúc nào cũng đáng yêu thế này hả?”

“Ưng.”

Rồi, giờ mới là phần chính thức đây.

Tôi định làm chiếc bánh này đủ lộng lẫy để trở thành tâm điểm của một bữa tiệc.

Ban đầu tôi từng nghĩ đến một chiếc bánh mang cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp, màu vàng, trắng, tròn trịa, đúng kiểu "home baking".

Nhưng tôi đã quyết định gạt bỏ hết.

Tôi thiết kế chiếc bánh lần này theo phong cách sang trọng và hiện đại. Màu nhấn chính là vàng ánh kim và xám tro, với hình dáng hai tầng nhỏ gọn, sắc sảo!

Thật vậy, bánh dựng cao sẽ trông đẹp hơn nhiều so với bánh trải rộng. Vừa tạo được điểm nhấn, vừa dễ trang trí.

Tôi tạo hình cho lớp cốt bánh rồi pha màu thủ công cho kem việt quất bằng màu thực phẩm, tạo ra một sắc xám đặc biệt, màu xám của bình minh, nơi sắc xanh và tím của rạng đông còn phảng phất.

Tôi phết lớp kem đó lên bánh, xoay đế bánh đều tay để làm mịn bề mặt.

Cho đến lúc đó, chiếc bánh vẫn chưa có gì đặc sắc. Nhưng...

Chỉ cần điểm một chút ánh vàng lấp lánh lên trên, toàn bộ cảm giác đã khác hẳn.

Đó là những viên tròn và ngôi sao làm từ sô-cô-la trắng được lăn qua bột vàng ánh kim để tạo thành món trang trí.

Màu xám và vàng kim phối hợp thật tuyệt vời.

Một mặt trời, một ngôi sao. Một mặt trời, một ngôi sao…

Mặt trời ấm áp rạng rỡ, xen giữa là những vì sao lấp lánh.

Như ánh vàng dịu dàng rơi xuống thế giới xám xịt của tôi, thế giới từng chờ đợi mãi một bình minh có thể đến.

***

Tách!

Tôi chụp lại chiếc bánh đã hoàn thiện từ nhiều góc khác nhau để gửi cho Kelly vào ngày mai.

Sau đó, tôi tháo phần trang trí và tách riêng hai tầng bánh đã chồng lên nhau.

Chiếc bánh mất đi phần trên trông có chút tội nghiệp, tôi lại phủ kem cẩn thận lên mặt cắt rồi cắt gọn thành sáu phần bánh nhỏ.

Màu vàng ấm áp lộ ra ngay khi bánh được cắt ra.

“Rồi, giờ thì không tiếc gì nữa…”

Tôi đặt lại phần trang trí lên từng miếng bánh nhỏ. Dù kích cỡ không lớn nhưng trông vẫn thật phong phú, tinh tế, sang trọng và xinh đẹp.

Tôi là người làm ra nó, nhưng quả thật chiếc bánh này rất ổn.

Với cảm giác mãn nguyện, tôi gói hai miếng một vào từng hộp riêng, rồi đưa Luca lên xe đẩy và ra khỏi nhà.

Tôi định mang bánh chia cho những người hàng xóm, hai phần cho mỗi nhà ở tầng 2, và cả cho anh James ở tầng 1 nữa.

“Trời ơi, cảm ơn nhiều lắm. Mau vào nhà đi nào!”

“À, không đâu ạ. Tôi… tôi không cần vào đâu…”

Đã lâu mới gặp lại, Rose và Lily vui mừng khôn xiết khi nhận bánh. Dù tôi đã từ chối nhưng hai người vẫn nhất quyết kéo tôi vào nhà rồi dúi cho tôi đủ thứ.

“Học trò cưng của tôi vừa gửi cho đấy, là trà thơm. Trà này xay mịn ra rồi trộn vào bột bánh thì mùi sẽ rất tuyệt. À, còn cái này nữa, mang theo đi. Cái này là…”

“Trời ơi, xinh quá! Lily, nhìn cái bánh này xem!”

Sau một tràng khen ngợi không ngớt và những món quà quý giá có phần quá tay, cuối cùng tôi cũng rời khỏi được nhà họ.

“……”

Hơi bị choáng thật, nhưng tôi không thể giấu được nụ cười đang lan dần trên mặt.

“Họ thật tốt bụng, đúng không, Luca?”

“Ưng.”

Luca đang ngồi trong xe đẩy, tay nắm chặt chiếc hộp trà màu bạc vừa được tặng. Nhìn là biết loại trà này không rẻ chút nào.

“Con mà làm rơi là không được đâu đấy.”

Tôi liền cầm hộp trà cất lên chỗ tay con không với tới được, rồi mở cuốn truyện tranh mà Luca thích lên đặt trên bàn xe đẩy.

Khi đến trước cửa nhà Evan, tôi lưỡng lự không biết nên gõ cửa hay bấm chuông, thì bất ngờ nghe thấy tiếng to vọng ra từ bên trong.

“Anh vừa nói cái gì hả?!”

“Phải hỏi em mới đúng…!”

Tuy nghe không rõ từng lời, nhưng giọng điệu gắt gỏng ấy chắc chắn là đang cãi nhau to tiếng.

Biệt thự này vốn cách âm rất tốt, vậy mà âm thanh vẫn lọt ra được thì cuộc cãi vã bên trong hẳn không hề nhẹ.

Tôi chẳng có chút hứng thú nào để chạm mặt một cặp đôi đang lên lịch cãi nhau vào cuối tuần, thế nên đành quay người bước vào thang máy, đi thẳng xuống tầng 1.

Anh James làm việc ở quán cà phê suốt cả tuần không nghỉ, hôm nay cũng vẫn tươi tắn và rạng rỡ như ông già Noel.

“Trời ơi, đẹp không thể tin nổi luôn đấy!”

Và khác với Rose và Lily, anh còn dành cho tôi những lời khen và nhận xét có phần chuyên môn hơn.

Nhân tiện đã xuống tầng 1, tôi ngồi lại uống cà phê, ăn bánh và chuyện trò một lúc với anh.

“Chủ nhật nghỉ ngơi một ngày thì có sao đâu anh?”

“Ha ha, tôi ra quán là đang nghỉ ngơi đấy chứ! Niềm vui của linh hồn tôi chính là ở quán cà phê này mà!”

“Em nói thật lòng đấy, anh đúng là đáng nể thật.”

Làm sao mà một người có thể hạnh phúc một cách chân thành đến thế với công việc và cuộc sống của mình nhỉ.

Trong lúc hai chúng tôi nói chuyện, tôi bế Luca lên từ chỗ ngồi chơi với sách tranh, cho con ăn thêm chút bánh và sữa.

“Ngon không con?”

“Ưng.”

“Ô, cậu nhóc của chúng ta hình như bắt đầu thoải mái hơn cả khi ra ngoài rồi đấy?”

“Vâng, đỡ hơn nhiều rồi ạ. Em nghĩ là từ sau khi anh trai của bé đến sống cùng, bé đã có thêm tự tin hơn.”

James tròn xoe mắt.

“Anh trai của bé?”

“À, em chưa kể cho anh nghe nhỉ.”

Tôi kể sơ qua chuyện tôi đã trở thành người giám hộ của hai bé. James không hỏi sâu thêm, chỉ vỗ vỗ vai tôi thật mạnh.

“Thế thì tốt quá rồi. Có khi cậu nhóc cảm thấy mình đã có thêm một ‘đồng minh’ rồi đó. Nên mới trở nên dũng cảm hơn chăng?”

“Nếu vậy thì đúng là nhẹ cả lòng. Em cũng đã lo không biết hai anh em có hoà thuận với nhau không nữa.”

“Thế bé anh có đi mẫu giáo ở khu này chưa?”

“Vẫn chưa ạ. Em nghĩ cứ để bé thích nghi với cuộc sống mới trước đã… Nhưng chắc tầm mùa thu này em sẽ cho đi học thử.”

Vì bé đã bốn tuổi, nên đúng là thời điểm thích hợp để bắt đầu đi nhà trẻ rồi.

“Nhưng mà… chẳng lẽ phải đưa bé đến trường mầm non mỗi ngày sao? Em vẫn chưa rõ chuyện này lắm…”

James mỉm cười hiền hậu như mọi khi.

“Chà, bình thường thì trẻ con thường muốn ở nhà, còn bố mẹ thì lại muốn đưa đến trường. Nhưng nhà này có vẻ là trường hợp ngược lại rồi.”

“Không, chỉ là… bé vẫn còn nhỏ quá mà…”

“Những đứa bé khác cũng nhỏ y như vậy mà vẫn đi học đấy thôi?”

“Thì… đúng là vậy, nhưng…”

Tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng khó tả, đang định chuyển chủ đề thì bất ngờ có tiếng còi xe cứu thương vang lên từ xa, ngày càng gần.

Tôi vội ôm lấy Luca, lấy tay che tai con khi tiếng còi lớn khiến con giật mình và cứng người lại.

“Không sao đâu, không sao đâu…”

Vừa dỗ dành con tôi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ rằng chiếc xe sẽ chỉ chạy ngang qua biệt thự. Nhưng không, nó dừng lại ngay trước cửa.

Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều thì cửa sau xe đã bật mở, các nhân viên y tế nhanh chóng đẩy cáng và bước vào sảnh.

James bật dậy khỏi ghế.

“Trời đất, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là Rose hay Lily…?!”

“Không đâu ạ! Họ vẫn ổn mà, mới lúc nãy thôi còn…!”

Tôi cũng hấp tấp đứng dậy, nhìn chằm chằm ra ngoài để nắm bắt tình hình.

Ngay sau đó một tiếng la thất thanh vang lên.

Thang máy mở ra, Grace bước ra, tay ôm bụng bầu đã gần đến ngày sinh, miệng rên rỉ vì đau. Evan dìu cô bước vội về phía xe cứu thương.

“À… Vậy ra không phải chuyện gì nghiêm trọng rồi.”

James ban nãy trông có vẻ muốn lao ra ngoài ngay lập tức, giờ mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại ghế ngồi.

Tôi cũng không muốn để họ thấy mặt mình trong lúc thế này, nên khẽ khàng ngồi xuống.

Cảm giác thì có vẻ không có gì nghiêm trọng, có lẽ chỉ là Grace đang chuyển dạ. Dù sao thì thường người ta sẽ tự lái xe đến bệnh viện mà…

Cũng có thể có lý do nào đó, nhưng tôi không thể tùy tiện suy đoán và can thiệp lúc này chỉ khiến mọi thứ rối hơn.

Vì quán cà phê ngay sát sảnh nên mọi tiếng động bên ngoài đều lọt vào trong rõ mồn một. Thế là chúng tôi chẳng ai bảo ai đều nín thở chăm chú lắng nghe diễn biến bên ngoài.

Các nhân viên cấp cứu giúp Grace ngồi lên cáng rồi đẩy lên xe.

Evan bước theo sau, nhưng khi gần đến cửa xe thì dừng lại.

“Anh không lên xe à? Hay sẽ lái xe riêng đến?”

Người nhân viên hỏi bằng giọng quả quyết.

Evan đứng sững lại, trên mặt lộ vẻ bối rối. Một lúc sau anh ta mới trả lời bằng giọng bình tĩnh một cách kỳ lạ.

“Tôi sẽ không đi.”

“…Vâng?”

Grace đang la hét trong cơn đau, bật gọi tên anh. Giọng cô ta đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.

“Aaa—! Aaaa! Không, Evan! Anh thật sự định làm thế này sao?! …Aaaaa!”

Nhân viên cấp cứu hỏi lại lần nữa.

“Anh không phải là người giám hộ của sản phụ sao ạ?”

Evan đáp lại bằng một giọng thậm chí còn bình tĩnh hơn lúc trước.

“Giờ thì không còn nữa. Nhưng tôi sẽ liên lạc với những người giám hộ thật sự của cô ấy để họ đến bệnh viện.”

Chiếc xe cứu thương chở Grace đang gào lên trong cơn đau rời đi.

Evan vẫn đứng bất động tại chỗ rất lâu sau đó.