Chiếc SUV đỏ rực của Cassandra lướt nhẹ đến trước căn biệt thự.
Dù là tín đồ Tin Lành, Cassandra vẫn quyết định tham gia lễ rửa tội của các bé hôm nay để chúc mừng cùng chúng tôi.
Tôi có chút phân vân liệu điều đó có sao không, có nên hỏi ai đó không nhỉ?
Nhưng rồi tôi nghĩ, cả người trong cuộc lẫn cha xứ làm lễ chắc sẽ chỉ đáp lại “Có sao đâu” mà thôi.
Ừ, thì… có sao đâu chứ.
“Cháu chào chú ạ! Chào Luca!”
Charlie mặc bộ vest trẻ em gọn gàng, lễ phép chào tôi vui vẻ.
“Ừ, Charlie hôm nay cũng năng động từ sáng sớm nhỉ.”
Luca cũng khẽ gật đầu chào lại người bạn đã một tuần chưa gặp.
Ừ, cứ thế này… dần dần con sẽ lại quen với việc giao tiếp với mọi người thôi.
Tôi đặt con vào ghế ngồi trên xe, rồi khẽ hôn nhẹ lên đỉnh đầu nhỏ tròn của con.
“Jun, trông cậu mệt lắm đấy.”
Cassandra hỏi với giọng đầy lo lắng khi tôi ngồi vào ghế trước và thắt dây an toàn.
“À… không sao đâu, tôi ổn mà.”
Thực ra mấy hôm nay tôi gần như thức trắng để kịp hoàn thành đồ nội thất nên quả thật hơi đuối.
Ban đầu tôi cứ nghĩ vẫn chịu được, nhưng ngay khi xe lăn bánh là đôi mắt tôi bắt đầu díp lại không thể kiểm soát nổi.
“Cassandra, tôi xin lỗi, nhưng… trong lúc đi, tôi có thể nhắm mắt nghỉ một chút được không?”
“Tất nhiên rồi. Có vẻ cậu đang nghĩ ngợi nhiều thứ lắm nhỉ? Chắc mất ngủ mấy đêm rồi.”
“Ha ha…”
***
“Jun. Jun? Dậy đi. Jun!”
“Ưaaah!”
Tôi choàng tỉnh bởi âm thanh cứ như là nghe thấy trong mơ.
“Ôi trời, chắc cậu mệt lắm rồi. Nhưng dậy thôi, tới nơi rồi.”
“Vâng, vâng… Cảm ơn nhé.”
Tôi bừng tỉnh, lúc mở mắt ra thì đã đến nhà thờ rồi.
Chỉ định nhắm mắt một chút thôi mà có vẻ tôi đã ngủ mê man như bất tỉnh vậy.
Tôi bật dậy hơi vội, nhưng nhờ giấc ngủ ngắn đó mà đầu óc cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Chúng tôi mất khoảng 30 phút để tới nơi. Vì là Chủ nhật nên sân nhà thờ đông nghẹt xe.
Dù vẫn còn khá nhiều thời gian trước khi Thánh lễ bắt đầu, bên trong nhà thờ và cả khu vực bán đồ lễ đã tấp nập người.
Có vẻ không chỉ dân trong khu, mà cả người từ làng bên cũng đã được Cha xứ gom hết về đây.
Tôi xuống xe, đặt Luca vào xe đẩy. Giờ là lúc đi tìm Lenny, thay đồ và chuẩn bị cho thằng bé.
“Vậy tôi với Charlie đi dạo quanh đây nhé. Hay cần giữ chỗ trước?”
“Chúng ta có chỗ ngồi được chỉ định rồi, nên không cần lo. Đằng kia có khu vực đi dạo cũng ổn, hai người cứ thư thả đi xem quanh nhé.”
Sau khi tiễn Cassandra và Charlie, tôi hướng về phía trại trẻ mồ côi.
Ở tầng một, tôi bắt gặp sơ Greta đang tất bật với một số sơ khác mà thường ngày ít thấy.
Cô chỉ gật đầu chào tôi nhẹ nhàng rồi đi ngay vào chủ đề chính.
“Bề trên đã ra nhà thờ trước rồi. Còn tôi sẽ cùng chị Alicia tham dự Thánh lễ.”
“Vâng, vậy… tôi sẽ chăm Lenny từ đầu tới cuối lễ luôn đúng không ạ?”
Sơ Greta gật đầu và chỉ cho tôi căn phòng nơi Lenny đang ở.
“Nào, Luca, xuống khỏi xe đẩy một chút nhé?”
“A.”
Dù đang ở nơi xa lạ, xung quanh toàn người lạ qua lại nhưng Luca vẫn ngoan ngoãn không khóc chút nào.
Tôi bế con lên, chỉ mang theo chiếc túi cần thiết rồi lên tầng hai.
Bịch, bịch.
Khác với sự ồn ào dưới tầng một, không gian tầng hai khá yên tĩnh.
Tôi liếc nhìn căn phòng nơi Alicia đang ở trước khi dừng lại trước cửa phòng của Lenny.
Cốc cốc.
“Vâng ạ!”
Giọng nhỏ nhẹ như chim non của Lenny vang lên bên trong.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến ra, rồi cậu bé mở cửa bằng hai tay và ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“A, chú… À không, bố. Bố ơi…”
Lenny vẫn mặc đúng bộ đồ cũ từ tuần trước.
Một nỗi xót xa dâng lên nghẹn nơi cổ họng, nhưng tôi cố nén lại và chào hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.
“Chào con, Lenny. Dạo này con khỏe chứ?”
“Vâng ạ!”
“Bố và Luca vào phòng được không?”
“Vâng ạ!”
Lenny bật cười khúc khích rồi mở toang cửa mời chúng tôi vào.
Ngay sau đó cậu bé chạy tung tăng vào bên trong, nhảy phốc lên giường rồi ôm chặt lấy chiếc gối của mình.
“…”
Tôi cố gắng không để lộ cảm xúc quá rõ, lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh căn phòng nơi Lenny đang ở.
Đó là một căn phòng nhỏ, có hai giường đơn và hai chiếc bàn học, chỉ vừa đủ những món nội thất cơ bản, một không gian đôi giản dị.
Dù đơn sơ nhưng ít nhất căn phòng sáng sủa và sạch sẽ, điều đó khiến tôi thấy được an ủi phần nào.
“Con vẫn chưa có bạn cùng phòng à?”
Tôi vừa hỏi, vừa đặt Luca lên chiếc giường trống còn lại.
“Dạ, chưa… nhưng sau này… sau này, chắc có bạn đến ở ạ?”
Cậu bé nói như đang tự hỏi chính mình.
So với Luca vẫn chưa nói được mấy từ rõ ràng, thì Lenny đã khá trôi chảy, nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn diễn đạt mạch lạc.
Dù vậy, chỉ riêng việc có thể giao tiếp thế này cũng khiến tôi thấy lòng nhẹ nhõm.
“Ừ, hy vọng sẽ có một người bạn thật tốt đến ở cùng con.”
“Hì hì.”
Lenny úp mặt vào chiếc vỏ gối trắng tinh bằng linen, mỉm cười đầy thích thú.
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn cậu bé một lát rồi quay sang nhìn Luca.
Luca như thường lệ, ra ngoài là trở nên rụt rè, đang ôm chặt chú gấu bông quen thuộc và nhìn chằm chằm về phía Lenny.
“Lenny, con chào Luca đi nào?”
“Vâng ạ!”
Lenny ôm gối, nhảy xuống giường rồi ngồi xuống cạnh Luca.
“Luca.”
Cậu bé mỉm cười rạng rỡ, đưa ngón tay nhỏ chọc nhẹ vào má của Luca.
“…”
Luca nhìn Lenny chằm chằm với gương mặt vô cảm.
Tôi biết rõ biểu cảm đó, kiểu như trong lòng không thoải mái nhưng lại chẳng biết chính xác là vì sao…
Nói ngắn gọn, đó là gương mặt “đang phân vân có nên bực mình hay không”.
“Lenny à, hôm nay con với Luca sẽ cùng được rửa tội đấy. Luca mặc đồ đẹp lắm đúng không? Con thử khen em một câu xem nào?”
Lenny gật đầu cái rụp.
Cậu bé mỉm cười tươi rói, nhẹ nhàng xoa mái tóc của Luca.
“Luca đẹp lắm. Em trai của anh thật xinh. Trời ơi, đáng yêu quá.”
Khuôn mặt Luca bắt đầu phụng phịu lại. Trời ơi.
Điều quan trọng nhất là để con cảm thấy “ở bên anh trai là điều tốt đẹp”.
Tôi lập tức chen vào giữa, vỗ nhẹ lưng con rồi cũng khen ngợi.
“Đúng rồi, Luca nhà mình đẹp trai nhất mà.”
Luca liếc tôi một cái, rồi lại quay sang nhìn Lenny.
Tôi nhanh chóng bế Lenny lên và đặt cậu bé về lại giường mình. Dù Lenny rất ngoan, nhưng lỡ Luca nổi hứng… tung chiêu “tát yêu” thì cũng không ổn chút nào.
“Rồi, giờ đến lượt Lenny mặc đồ thật đẹp nhé?”
“Vâng!”
“Trước hết vì còn thời gian, để bố sửa lại tóc cho con.”
“Vâng ạ.”
Tôi kéo ghế ra giữa phòng, đặt Lenny ngồi lên rồi lấy bộ dụng cụ cắt tóc mang từ nhà ra.
Sột soạt, sột soạt.
Tôi cắt từng chút một những sợi tóc mỏng vàng nhạt, để tóc trượt xuống áo choàng, rơi xuống sàn nghe sạt sạt.
“Hihi.”
Lenny mỉm cười vui vẻ, không biết vì sao mà tâm trạng có vẻ rất tốt.
Còn Luca thì lặng lẽ ngồi xem tôi cắt tóc cho anh mình.
Vìiiiin…
Thời gian cắt tóc cho Lenny cũng không kéo dài quá lâu.
Tôi dùng tông đơ để hoàn thiện phần cuối rồi tháo áo choàng cho cậu bé.
“Xong rồi. Con muốn xem gương không?”
“Vâng ạ.”
“Lenny của chúng ta đẹp trai quá đi.”
Lenny nhận lấy chiếc gương tay, nhìn khuôn mặt mình một cái rồi có vẻ ngượng ngùng, liền đưa trả lại ngay.
“Ư ưm…”
Trong lúc tôi đang nhanh tay dọn phần tóc rơi trên sàn, thì tiếng líu lo đầy vẻ không hài lòng của Luca vang lên.
Có lẽ từ nãy đến giờ con chịu đựng vì đang ở chỗ lạ, nhưng giờ thì không nhịn nổi nữa.
Tôi cầm kéo, ngồi xuống cạnh Luca, lấy chiếc áo choàng vừa giũ sạch trùm tạm lên người con.
“Nào, đến lượt Luca cắt tóc nhé?”
Tất nhiên chỉ là giả vờ.
Tôi chải nhẹ tóc con, rồi làm bộ “cắt tóc” với tiếng tách tách của kéo, bật tông đơ để tạo tiếng vìiiin, đưa qua lại quanh đầu con.
Luca ngồi im như tượng, có vẻ hơi ngơ ngác trước tiếng kêu của tông đơ.
Tôi suýt bật cười nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ nghiêm túc và tiếp tục màn diễn.
Cũng như với Lenny, tôi kết thúc bằng câu.
“Xong rồi, Luca cũng đẹp trai quá đi!” rồi đưa gương ra trước mặt con.
Chỉ lúc đó, Luca mới chịu xóa đi nét phụng phịu trên gương mặt, trông như vừa được an ủi.
Thật buồn cười vì Luca vẫn còn chưa hiểu hình ảnh trong gương là chính mình.
Sau khi dỗ dành con xong, tôi dọn nốt sàn nhà rồi lấy bộ đồ lễ đã chuẩn bị trong túi ra để mặc cho Lenny.
“Oa…”
“Con thích không? Lenny của bố hôm nay đẹp lắm.”
Lenny nở nụ cười rạng rỡ và gật đầu thật mạnh.
Ngay lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng líu lo đầy khí thế của Luca.
“Uaaa~!”
Ôi trời, cái dáng vẻ rụt rè thường thấy của Luca khi ra ngoài đã không còn nữa.
Tôi ngoái lại nhìn con và bật cười.
Đúng rồi, Luca của bố hôm nay đã mặc đồ đẹp sẵn rồi… nhưng chắc cũng phải “mặc thêm” chút nữa mới chịu đúng không?
Tôi lôi ra từ trong túi chiếc khăn lụa màu xanh da trời mà tôi đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này.
Quàng nhẹ lên cổ con, rồi lại lặp lại câu thần chú quen thuộc: “Luca của bố đẹp trai quá.”
Cuối cùng, Luca mỉm cười nhỏ nhẹ, tỏ vẻ hài lòng.
Lenny thì khúc khích cười theo, vẻ mặt đầy thích thú.
Ngay lập tức Luca lại quay sang nhìn Lenny với vẻ phụng phịu.
Nhưng tôi thấy rõ khoé môi của con đang nhúc nhích như đang cố nhịn cười.
Phải rồi, khoảnh khắc đầu tiên bao giờ cũng là điều quan trọng nhất.
Chỉ cần tôi cố gắng thêm một chút nữa thôi… chắc chắn hai đứa sẽ sớm thân thiết như anh em thật sự.
***
Tôi dẫn các bé đã chuẩn bị xong ra ngoài để tìm nhóm của Cassandra.
Dù chẳng có gì đặc biệt để xem, nhưng Charlie trông cực kỳ hào hứng, vừa thấy tôi liền chạy tới.
“Chú ơi, chỗ này thú vị lắm luôn ấy!”
“Thật à? Vậy thì tốt rồi.”
“A, đây là anh của Luca đúng không ạ?”
Charlie chỉ vào Lenny và hỏi.
Lenny nép sát vào người tôi, ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt ngại ngùng.
Dường như cậu bé còn cảm thấy lúng túng hơn khi tiếp xúc với những bạn chỉ lớn hơn mình vài tuổi, hơn là với người lớn.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai trấn an Lenny.
Sáng nay thôi, tôi vẫn còn nghĩ Charlie chỉ là một đứa trẻ. Nhưng khi đặt cậu bé mười tuổi cạnh Lenny bốn tuổi, tôi mới nhận ra khoảng cách ấy lớn đến nhường nào.
Thật sự, mười tuổi… cũng gần như một người lớn rồi.
…Luca thì vẫn còn chặng đường dài phía trước, nhưng Lenny thì chỉ cần chăm sóc tốt thêm sáu năm nữa là ổn nhỉ?
Nghĩ vậy tôi mỉm cười, ôm một tia hy vọng nhỏ và giới thiệu Lenny với Charlie.
“Lenny, đây là anh Charlie. Bố và mẹ của anh Charlie cùng làm việc với nhau, nên sau này chắc sẽ gặp nhau thường xuyên đấy. Nếu hai con thân thiết với nhau thì tốt lắm.”
Lenny khẽ gật đầu, rồi rụt rè đưa tay về phía Charlie như định chào, nhưng lại nhanh chóng rút về.
Không rõ cử chỉ ấy có phải là lời chào không, nhưng Charlie chẳng để tâm, chỉ mỉm cười thật tươi.
***
“Ân sủng của Chúa.”
“Amen.”
Tiếng xào xạc của áo quần vang lên khi mọi người ngồi xuống.
…Mệt thật.
Trong khi Cassandra và Charlie ngồi bên cạnh tôi vẫn đang lúng túng, cố gắng theo kịp nghi lễ một cách vụng về, thì với tôi mọi thứ diễn ra hoàn toàn tự nhiên.
Nhưng… dù vậy, tôi vẫn đang phải chiến đấu quyết liệt với cơn buồn ngủ kinh hoàng.
Thật lòng mà nói, lễ trưa lúc mười hai giờ thật quá sức chịu đựng.
Buổi trưa Chủ nhật vốn là thời điểm lý tưởng để ăn sáng muộn rồi đánh một giấc ngủ trưa, vậy mà lại ngồi nghe giọng nói du dương của cha xứ như bài hát ru thì… không buồn ngủ mới là lạ.
Tất nhiên, một phần cũng vì tôi đã mấy ngày liền không ngủ đủ.
“…”
Dù cố gắng giữ thể diện mà gắng gượng mở to mắt, nhưng hai mí cứ dính vào nhau không chịu rời.
Trong khi đó, hai “cậu con trai” bên cạnh tôi chẳng hề bận tâm đến nỗi khổ của người lớn, đã yên giấc từ lúc nào.
Luca ngủ say ngay từ khi buổi lễ bắt đầu, nằm gọn trong xe đẩy với tư thế thoải mái hết mức.
Còn Lenny lúc đầu còn cố gắng bắt chước mọi động tác của người lớn, nhưng rồi…
Bộp, cái đầu nhỏ của thằng bé đập nhẹ vào cánh tay tôi.
Tôi khẽ giật mình, quay sang thì thấy cậu bé đã lơ mơ.
Tôi đỡ nhẹ vai để Lenny có thể tựa đầu vào người mình, và ngay lập tức cậu bé rúc vào cạnh sườn tôi ngủ thiếp đi.
Ừ, con cũng mệt rồi mà.
Cảm giác ấm áp từ cái đầu nhỏ dựa vào người khiến cơn buồn ngủ càng dâng cao dữ dội.
…Tất cả là lỗi của Cha xứ.
Không biết nữa, tôi quyết định đổ lỗi hết cho Cha.
Làm cha đỡ đầu thật sự là một con đường vừa gian nan, vừa đầy thử thách.