Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thuật sĩ thiên tài

(Đang ra)

Thuật sĩ thiên tài

Yellow Coffee

Một cậu bé mồ côi từ một hầm mỏ ở thế kí thứ 19 Châu Âu, với ma thuật

1 2

Sống chung một mái nhà với Saeki-san.Tôi muốn ăn kem sherbet!

(Đang ra)

Sống chung một mái nhà với Saeki-san.Tôi muốn ăn kem sherbet!

Kuyou

Một chuyện tình lãng mạn nơi trường học và cuộc sống chung đầy tiếng cười, giữa Yuzuki – chàng trai luôn điềm tĩnh, và Saeki – cô gái siêu xinh đẹp nhưng hơi táo bạo, nay đã đi đến hồi kết.( mình lấy

7 4

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

Wataru Watari , và nhiều tác giả khác

*Theo tôi hiểu dù không thuộc mạch truyện chính nhưng có thể xem là mở rộng thế giới nhân vật.

1 5

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

239 32388

Anh hùng phịt ma kiếm

(Đang ra)

Anh hùng phịt ma kiếm

Hỡi anh hùng, hãy tiến lên!!!

2 2

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 59 Trước khi Lenny đến (3)

Trọng tâm của dự án lần này, chuẩn bị trước khi thành viên mới gia nhập gia đình, chính là việc phân chia không gian.

Tôi muốn giúp bọn trẻ dần hiểu khái niệm về nơi học, nơi chơi và nơi ngủ, cũng như tập cho chúng thói quen gọn gàng, ngăn nắp từ khi còn nhỏ.

Tất nhiên, cũng là để thuận tiện hơn cho sinh hoạt của tôi.

Trước hết, tôi quyết định hoán đổi chức năng giữa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ hiện đang được sử dụng làm phòng làm việc.

Phòng ngủ phụ ban đầu được chia tạm thời bằng một vách ngăn trước tủ quần áo để tạo thành khu vực thay đồ và khu vực làm việc.

Nhưng kể từ khi Luca bắt đầu có dấu hiệu lo lắng khi tách khỏi bố, phòng đó gần như biến thành kho chứa đồ.

Vì thế tôi định giữ nguyên phần thay đồ, còn bàn làm việc và giá sách sẽ được dọn đi, nhường chỗ cho một không gian ngủ mới.

Dù phòng ngủ phụ nhỏ hơn phòng chính một chút, nhưng chính vì thế lại tạo cảm giác ấm cúng, tôi nghĩ sẽ rất phù hợp.

“Ừm…”

Sột soạt sột soạt.

Một ý tưởng mới nảy ra, tôi lại vẽ thêm vài phác thảo.

Nếu đã chuyển giường đi thì có lẽ cũng nên đổi luôn khung giường.

Ban đầu, tôi từng nghĩ đến việc chọn khung giường thấp vì sự an toàn của Luca.

Nhưng giờ tôi thấy nếu đặt giường sát tường, dựng thêm hai vách ngăn nhỏ ở hai bên thì có lẽ an toàn hơn.

Như vậy chẳng cần giường thấp nữa, tôi có thể làm một chiếc giường cao có ngăn kéo chứa đồ bên dưới.

Vì đồ đạc ngày một nhiều, thứ luôn thiếu nhất chính là không gian lưu trữ.

Một chiếc giường có hộc tủ bên dưới sẽ là nơi lý tưởng để cất chăn gối trái mùa hoặc những món đồ ít dùng đến.

Tốt nhất là nên gắn bánh xe vào các hộc tủ để dễ dàng kéo ra kéo vào.

Trên giường cũng cần được phân chia không gian rõ ràng.

Dù sau này chắc chắn phải chuẩn bị giường riêng cho từng bé, nhưng hiện tại tốt nhất là chia đôi giường theo chiều dọc: một bên tôi ngủ, bên kia dành cho hai đứa trẻ.

Tôi sẽ đặt một chiếc gối dài và chắc để phân cách.

Ngoài ra, mỗi bé sẽ có gối và chăn riêng, vừa vặn với kích thước cơ thể của mình.

Như vậy, có lẽ bọn trẻ cũng sẽ cảm thấy như mình có “giường riêng” một chút.

Ngoài ra, hôm trước khi gặp Lenny, tôi nhớ thằng bé mặc một chiếc áo thun có đầy sao lớn sao nhỏ in trên đó.

Chỉ là đoán thôi… nhưng có lẽ Lenny thích sao.

Nếu tôi chuẩn bị riêng vài chiếc gối hình ngôi sao, mặt trăng hay mây cho thằng bé, chắc hẳn sẽ khiến cậu bé rất vui.

“Ư ưm…”

“Ồ, Luca của bố dậy rồi à?”

“Ư ưm…”

Con ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang hỏi: “Sao hôm nay bố dậy sớm hơn con vậy?” rồi khẽ ngáp một cái.

“Luca à, ánh mắt như thế làm bố trông giống người lười lắm đấy… Thật là oan uổng.”

Tôi vừa vuốt nhẹ mái tóc rối bù của con, trông như đang phân vân không biết có nên ngủ tiếp không, vừa tăng tốc ghi chép vào sổ phác thảo.

“Luca, bố sẽ chuyển thảm chơi của con vào căn phòng này nhé. Được chứ?”

“…Ưng.”

Tôi định sẽ chuyển thảm chơi từ giữa phòng khách vào căn phòng ngủ chính, nơi chiếc giường cũ vừa được dọn đi.

Bên cạnh thảm, tôi sẽ làm thêm một kệ sách kiêm tủ đựng đồ chơi để chứa gọn gàng đống thú nhồi bông và đồ chơi ngày càng nhiều lên.

“Luca, con thích sách tranh mà đúng không?”

“Ưm…”

Dù vẫn còn ngái ngủ, con vẫn trả lời ngoan ngoãn.

Luca đã thích sách như vậy, chắc hẳn Lenny cũng sẽ thích đọc.

Nghĩ đến chuyện sau này số lượng sách sẽ ngày một tăng, tôi quyết định thiết kế kệ sách thật rộng, chắc phải chiếm hết một mặt tường.

Nhưng cũng nên chia cấu trúc ra nhiều phần, để nếu cần thay đổi bố cục trong tương lai cũng dễ sắp xếp lại.

Khi Lenny đi học mẫu giáo, chắc chắn sẽ có thêm vô số vở, dụng cụ học tập và cả những thứ thủ công mang về.

Vậy nên tôi sẽ gắn thêm vài móc treo để cậu bé treo ba lô hoặc các túi đồ nhỏ.

Còn ở phía đối diện khu vui chơi của bọn trẻ, tôi sẽ đặt góc làm việc của mình.

“Vì làm đồ cũng là một kiểu chơi của bố mà… Đặt xưởng làm việc trong phòng chơi cũng đâu có sao, đúng không?”

“Ưm…”

Dù sao tôi cũng không thể làm việc nếu ra khỏi tầm quan sát của Luca.

Chính vì thế tôi mới phải liên tục khiêng bàn làm việc ra phòng khách mỗi lần cần làm gì đó.

Tôi sẽ đặt tủ đa năng sát bức tường không có cửa sổ, rồi bố trí hai chiếc bàn làm việc theo hình chữ “ㄱ”.

Phía trước đó, tôi sẽ dựng một vách ngăn thấp cùng với một cánh cửa, để dù vẫn nhìn thấy nhau nhưng bọn trẻ không thể dễ dàng bước vào khu làm việc.

Bằng cách đó tôi có thể phân tách rõ ràng giữa khu ngủ và khu vui chơi, còn khi tất cả rời khỏi phòng thì có thể cùng quây quần ở bếp và phòng khách để tận hưởng thời gian gia đình.

Tôi cũng dự định sẽ đặt vào phòng khách một chiếc ghế sofa gỗ và một giá sách, những thứ mà trước giờ chưa có cơ hội sắp xếp.

Đúng kiểu dân biên tập nhà xuất bản, Evan cứ rảnh là lại mang về một hai cuốn sách khiến số lượng sách trong nhà ngày càng nhiều.

Có lẽ đó là cách anh ta thể hiện sự áy náy… ai mà biết được.

Dù sao thì trước đây khách đến chơi chỉ có thể ngồi quanh đảo bếp.

Giờ thì phải chuẩn bị một không gian tiếp khách đàng hoàng, một phòng khách đúng nghĩa, có ghế sofa tử tế và cả chỗ ngồi cho bọn trẻ.

“Luca của bố giờ cũng có thể ngồi đọc sách rồi, đúng không nào?”

“Ưng.”

“Ồ, con tỉnh hẳn rồi à.”

Nghe tiếng trả lời lanh lảnh hơn, tôi quay sang thì thấy Luca đã tỉnh hẳn, đôi mắt tròn xoe sáng rực nhìn tôi chằm chằm.

“Đợi một chút nữa nhé, Luca.”

Tôi vội vàng hoàn thiện những nét phác thảo cuối cùng.

Tôi định làm thêm một chiếc bàn nhỏ cho Lenny trong phòng khách, nơi thằng bé có thể ngồi vẽ tranh hay đọc sách.

Sau này Luca cũng sẽ ngồi được trên ghế, nên có lẽ trước mắt chỉ cần chuẩn bị hai cái ghế là đủ.

À… nhưng nếu Lenny mời bạn học về nhà thì sao? Có lẽ nên làm thêm vài cái ghế nữa.

Đồ nội thất cho trẻ con thì tôi sẽ tham khảo từ những mẫu thiết kế đẹp nhất trên mạng.

May mắn là phần giới thiệu sản phẩm thường ghi rất chi tiết về loại gỗ và kích thước, nên việc tự đóng theo không quá khó.

“Ah!”

Luca đột nhiên phát ra tiếng hét nhỏ như không thể kiên nhẫn hơn nữa, rồi xoay người cái vèo.

“Rồi, bố xong rồi đây.”

Tôi gấp sổ lại. Việc cần làm còn cả đống.

“Aaa~!”

“Ừ, vậy ăn sáng trước nhé?”

***

Tôi cho con ăn xong, rồi hoàn tất bản dựng SketchUp cho các món đồ nội thất cần đóng và đặt mua gỗ cùng các vật dụng cần thiết.

Đó là cửa hàng tôi vẫn thường mua từ hồi còn ở nhà cũ, ông chủ tiệm là người rất chăm chỉ nên gỗ luôn được giao trong vòng hai đến ba ngày, rất đáng tin cậy.

Trong thời gian chờ gỗ đến, tôi dự định sẽ tranh thủ may sẵn chăn gối và quần áo cho bọn trẻ.

Trước hết, tôi tìm mẫu vest trẻ em cho lễ rửa tội của Lenny. Có quá trời thiết kế dễ thương và xinh xắn.

Tôi chọn một mẫu, rồi chỉ trong vòng vài tiếng đã hoàn thành xong một bộ vest gọn gàng, chỉnh tề.

Hôm nay cũng phải cảm ơn kỹ năng lành nghề của mình nữa rồi.

Tôi giơ bộ đồ mới trước mặt Luca và khoe.

“Thấy sao nào, Luca? Đẹp chứ? Đây là bộ đồ mà anh của Luca sẽ mặc vào cuối tuần này đấy.”

“Ư ưm…”

…Cái giọng như đang thất vọng kia là tôi tự tưởng tượng thôi đúng không?

Chẳng lẽ vì không phải đồ của mình nên con giận sao? Nhưng mà con làm sao mà hiểu được chuyện đó chứ…

“Luca cũng sẽ được rửa tội hôm đó mà. Vậy bố cũng may một bộ thật đẹp cho Luca nhé?”

“Ư ưm…!”

Luca cười rạng rỡ và líu lo đáp lại.

“Ừ, bố sẽ làm cho con một bộ thật xinh đẹp.”

Vừa nghe xong, thằng bé cười thêm một cái như “xong việc rồi”, rồi lật người lại và trườn ngay về phía đống đồ chơi.

…Con có chắc là hiểu những gì bố vừa nói không đấy?

***

Sau đó là chuỗi ngày bận rộn đến chóng mặt.

Mỗi ngày tôi như một con chuột chạy trong bánh xe, tranh thủ thời gian rảnh là ngồi vào máy may, và kể từ lúc gỗ được giao đến thì tôi dốc toàn lực vào việc đóng đồ nội thất.

Và rồi vào sáng thứ Bảy, khi tôi cuối cùng cũng hoàn thành tất cả mọi thứ đã dự định làm.

Phịch!

“Aigoo, mệt chết mất thôi…”

Khi đặt tấm đệm lớn lên khung giường có ngăn kéo vừa hoàn thiện, tôi không kìm được mà bật ra tiếng than.

“Abu!”

Luca ngồi trên ghế Bumbo nhìn tôi, phát ra tiếng bập bẹ đầy khí thế như đang cổ vũ.

“Ừm, Luca à, nhà mình giờ trông như bãi chiến trường nhỉ?”

Vì phải chuyển đổi phòng, nên mọi đồ đạc đều tạm thời chất đống ngoài phòng khách, chẳng khác nào một ngày chuyển nhà.

“Nhưng chỉ cần dọn dẹp nữa là xong rồi, ráng chút nữa thôi…”

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa của Greg vang lên khiến tôi có thêm chút sức sống.

Tôi mở toang cửa mà quên cả lời chào, kéo cậu ấy vào trong.

Hôm nay trước khi đi biểu diễn, Greg sẽ giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.

“Tớ đã dọn trống phòng ngủ rồi, cậu dọn dẹp hút bụi chỗ đó trước nhé.”

“Chào buổi sáng, tớ cũng rất vui được gặp cậu… Khoan đã, cái gì thế này?!”

Greg tròn mắt nhìn đống đồ đạc mới xuất hiện trong nhà chỉ sau một tuần.

“Mau mau bắt tay vào việc đi.”

Tôi nhét máy hút bụi vào tay Greg rồi đặt Luca vào xe đẩy đang để ở cửa ra vào, đậy nắp lại cẩn thận.

Làm vậy để tránh con đến gần trong lúc di chuyển đồ đạc, và cũng ngăn không cho bụi bay đến gần con khi dọn dẹp.

Dù sao nắp xe đẩy cũng trong suốt, Luca vẫn có thể nhìn thấy cảnh tôi và Greg bận rộn chạy qua chạy lại nên chắc sẽ không buồn chán.

“Aaah…”

“Ừ, Luca à, nếu cần gì thì cứ gọi bố nhé?”

“Ư ưm…!”

Với tâm thế như sắp ra trận, tôi chỉ huy “binh sĩ duy nhất” là Greg và cuốn vào guồng dọn dẹp hối hả.

Rồi đột nhiên, tôi sực nhớ là đã hơn hai tuần chưa liên lạc lại với Kelly về quyển sách công thức nấu ăn.

…Chắc vẫn chưa sao đâu.

Dù tôi vẫn chưa có chút ý tưởng nào cho công thức thứ hai, nhưng… chuyện đó cứ để phiên bản “tôi của tuần sau” lo vậy!

Một ngày thứ Bảy trôi qua nhanh đến mức chẳng rõ bằng cách nào, và sáng Chủ nhật đã tới.

Tôi mặc cho Luca bộ đồ mới may.

Bộ quần áo làm từ vải trắng tinh, mịn màng và hơi sột soạt khi chạm vào, khiến con trông chẳng khác gì một thiên thần nhỏ vừa được gửi xuống từ trời cao.

“Ôi chao, con trai của bố thật là xinh đẹp. Luca của bố là con nhà ai mà lại đáng yêu thế này hả?”

“Kyaa~!”

Luca dường như cũng thích bộ đồ mới, cười rạng rỡ như thiên thần nhỏ.

Tôi ôm chặt lấy con trong lòng, rồi đưa mắt nhìn quanh phòng khách đang ngập tràn ánh nắng sớm.

Chiếc ghế sofa gỗ bóng loáng và giá sách bên cạnh đang phản chiếu ánh nắng ấm áp.

Bàn học và ghế nhỏ đặt trước sofa như đang chờ đón chủ nhân mới với vẻ háo hức lấp lánh.

Chiếc rèm chiffon nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió mát như đang ngân nga một bài hát dịu dàng.

“Cảm giác như vừa chuyển sang một ngôi nhà mới, phải không?”

“Ưng.”

Gương mặt của ngôi nhà rồi sẽ còn thay đổi nữa.

Từ một thành hai, giờ từ hai trở thành ba, ngôi nhà đang dang tay đón lấy gia đình đang lớn lên từng ngày.

Sau này khi lũ trẻ lớn lên có thể bố cục lại thay đổi, chức năng các phòng cũng thay đổi, và đến một lúc nào đó chúng tôi sẽ cần một không gian rộng hơn.

Nhưng… hôm nay, ngôi nhà này thật tuyệt vời.

“Luca, khi Lenny đến, con phải sống hòa thuận với anh con đấy nhé. Không được cãi nhau.”

“A.”

“Không phải chỉ biết gật đầu đâu đấy? Con thực sự sẽ đối xử tốt với anh đúng không?”

“A.”

“Trả lời nhanh gọn thế làm bố thấy hơi lo đấy, biết không?”

“A.”

“Thôi được rồi, bố phải chuẩn bị tinh thần khổ cực từ bây giờ thôi.”

“A.”

Tôi đặt cậu thiên thần nhỏ luôn trả lời “được” vào xe đẩy.

Rồi xách theo chiếc túi đã chuẩn bị từ tối hôm trước, bước xuống tầng.

Đã đến lúc đi đón một thành viên mới của gia đình rồi.