Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 4

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 2

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 57 Trước khi Lenny đến (1)

Tôi đã về đến nhà.

“Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay. Còn phải nghỉ cả làm nữa…”

“Ơ hay, cậu nói gì vậy. Giải quyết ổn thỏa là tốt rồi. Nghỉ ngơi đi, mai gặp lại ở buổi biểu diễn nhé.”

“Ừ. Nào, Luca, chào tạm biệt chú Greg nào. Tạm biệt.”

Tôi cầm bàn tay bé xíu của Luca vẫy vẫy về phía Greg. Nhưng Luca lại quay mặt đi với vẻ mặt phụng phịu.

“…”

Chỉ với Greg là phản ứng lạnh lùng thế này.

Với Sơ và Cha thì không như vậy. Với Cassandra hay gặp cũng không có thái độ như thế.

Khi tôi còn đang băn khoăn, Greg đang lặng lẽ suy nghĩ đột nhiên lên tiếng.

“Không lẽ… Luca đang ghen với tớ sao?”

“Hả?”

“Ý là, vì tớ với cậu trông thân thiết quá, nên Luca ghét tớ chăng…”

“Thôi nào, đừng tưởng tượng linh tinh.”

Tôi cười xua tay vì thấy lời đó quá vô lý, nhưng Greg dường như đã tin chắc rồi.

“Chuyện này thật oan uổng quá. Mai mốt con tớ sinh ra, tớ sẽ trả đũa cho bằng được.”

“Trả đũa bằng cách nào?”

“Tớ sẽ bảo con tớ trưng cái mặt cau có ra với cậu!”

“Thế à? Rồi cậu sẽ bắt tớ chịu đòn như cậu bị Luca lạnh nhạt à?”

“Đúng vậy! Cậu phải bị con tớ làm lơ y như cách Luca đang làm lơ tớ.”

“Cậu biết không, tớ vốn đã sống cuộc đời bị ‘làm lơ’ rồi đấy…”

Tiễn Greg về, tôi ghé chào James dưới quán cà phê tầng một rồi mới lên nhà.

Có lẽ thật sự đã đến lúc phải mua xe.

Nếu hàng tuần tôi đưa Lenny đến nhà thờ rồi lại đón về, thì xe là cần thiết.

Gọi taxi mỗi lần cũng tốn kém, mà trẻ con chắc cũng thích có “xe của mình” hơn.

Thôi, chuyện đó để sau rồi tính tiếp…

Cạch.

Cánh cửa khép lại sau lưng, và tôi cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng như vừa trút hết gánh nặng.

“Con à, mình về nhà rồi đây.”

“Da a!”

Vừa bước vào nhà, tiếng nói của Luca đã vang lên rõ to.

“Ừ, Luca của bố cũng thích ở nhà phải không?”

“I a!”

Tôi thấy biết ơn vì đã trở về an toàn. Rửa tay xong, tôi bế Luca ra khỏi xe đẩy.

“Luca của bố mệt rồi hả? Có muốn ngủ một chút không?”

“Kyaaak!”

À không, tất nhiên là không rồi. Phải rồi, Luca của tôi mà, chẳng bao giờ biết mệt.

Tôi dùng khăn ướt lau mặt và tay cho con, rồi đặt thằng bé xuống tấm thảm bên trong hàng rào em bé.

Tiếng cười khúc khích vang lên thật dễ thương.

Luca bò sải bụng về phía đống đồ chơi một cách đầy hứng khởi.

Tôi ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng và đầu vào đảo bếp phía sau.

Tay chân như nặng trĩu chìm xuống sàn, trong khi đầu và ngực lại như đang lơ lửng giữa không trung.

Mình đã về đến nhà.

Một ngày với quá nhiều chuyện xảy ra, quá nhiều cảm xúc cùng những sự thật được biết thêm…

Nhưng ít nhất thì, tôi và đứa trẻ vẫn trở về nhà bình an.

Chỉ vậy thôi… là đủ rồi.

***

Pyo-ro-rong…

Pyo-rong!

Pyo-ro-ro-rong…

Tiếng đồ chơi phát ra từ xa khiến tôi choàng tỉnh.

Hình như tôi đã thiếp đi một chút.

Tôi khép lại đôi môi đang hơi hé ra trong lúc ngủ gật, rồi đưa mắt hướng về phía Luca.

Thằng bé đang ấn những nút bấm phát âm thanh pyo-rong pyo-rong với vẻ mặt vui sướng nhất trên đời.

Chắc tôi cũng không ngủ lâu lắm, nếu có ngủ lâu hơn chút nữa thì thằng bé đã đánh thức tôi rồi.

“Aaa ưuuuuu…!”

Tôi vươn vai một cách khoa trương rồi đứng dậy.

Thật sự chỉ muốn nằm dài luôn trên sàn, nhưng nếu không bắt đầu vận động ngay thì tối nay chắc sẽ không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Tôi vừa nhổm dậy, Luca liếc nhìn tôi một chút rồi lại quay trở lại với đống đồ chơi của mình.

Pyo-ro-rong!

Dạo gần đây Luca mê mẩn mấy món đồ chơi có nút bấm phát ra tiếng như vậy.

…Không biết Lenny thì sẽ thích loại đồ chơi nào nhỉ?

Lẽ ra trước khi vội vã về nhà, tôi nên ghé qua xem thử điều kiện sinh hoạt hiện tại của thằng bé.

Không biết giờ Lenny còn món đồ chơi nào không? Có giữ lại được con thú bông yêu thích để ôm ngủ không?

Kyle và Alicia dù không quá dư dả, chắc hẳn cũng đã từng dành hết yêu thương để trang trí căn phòng nhỏ cho con.

Nhưng rồi sau khi gia đình tan vỡ, chuyển ra khỏi nhà, đồ đạc của Lenny chắc cũng chỉ còn lại vài món lẻ tẻ, phần lớn có lẽ đã bị thanh lý hoặc bỏ đi.

“…”

Khi thằng bé đến sống ở đây, tôi sẽ lo cho bé đầy đủ mọi thứ.

Sẽ may cho bé những bộ đồ thật đẹp, tặng bé một con thú bông mềm mại và dễ thương để ôm ngủ.

Vì Lenny có thể ăn được nhiều món hơn Luca, tôi sẽ nấu nhiều món ngon nữa.

Vài tháng nữa, tôi cũng sẽ gửi thằng bé đến mẫu giáo chỗ cô giáo Ivy Taylor.

Lenny là đứa trẻ ngoan và đáng yêu, chắc chắn sẽ rất được bạn bè yêu mến.

“…”

Trong đầu tôi đã mường tượng rõ ràng cảnh Lenny sống cùng chúng tôi trong ngôi nhà này.

“Ừm…”

Nhưng cũng có vài chuyện cần phải cân nhắc.

Giờ mà thằng bé về sống ở đây thì… không gian sinh hoạt sẽ hơi thiếu một chút.

Tôi gãi đầu, đưa mắt nhìn quanh căn nhà đang khá lộn xộn.

Bên trong hàng rào trẻ em, đồ chơi, thú nhồi bông, những chiếc gối nhỏ và chăn mỏng của Luca vẫn vương vãi nguyên xi dấu vết thằng bé vừa trườn qua.

Trong bếp, đống chén bát chưa rửa vẫn còn nguyên như lúc tôi rời nhà. Mà… sao lại quên cho bột mì vào nữa nhỉ?

Phòng ngủ thì khỏi phải nói, chắc chắn vẫn y nguyên tình trạng sáng nay, khi tôi chỉ kịp bế theo đứa trẻ rồi rời khỏi nhà.

Còn căn phòng được dùng làm phòng thay đồ kiêm xưởng làm việc thì chẳng cần mở cửa ra cũng biết.

Vì phải làm việc ở nơi Luca có thể quan sát được, nên mỗi lần tôi lại lôi đồ ra phòng khách để làm việc, rồi lại vội vàng nhét ngược vào trong…

Kết quả là, căn phòng chẳng khác gì một cái kho chứa đồ tạm thời.

Luca vẫn còn là một đứa bé, chẳng biết gì nhiều. Nhưng Lenny thì khác, thằng bé có thể sẽ thất vọng khi thấy căn nhà bừa bộn thế này.

À phải, còn phải giặt đồ nữa…

“…Ha ha.”

“Ah a~!”

Tôi bật cười, Luca cũng quay lại nhìn tôi và cười tươi rói.

Con à, nụ cười của bố giờ… không hẳn là cười đâu…

***

Máy rửa bát muôn năm! Máy giặt muôn năm!

Tôi bắt đầu xử lý từng việc một, ưu tiên những thứ có thể nhờ cậy sức mạnh của thiết bị gia dụng, không ngừng tay, cứ thế bận rộn liên tục.

“Kyaaak!”

“Ừm, Luca à, đợi một chút nhé.”

Tôi đeo địu trước bụng, ôm con, tay thì dùng cây lau nhà miết mạnh xuống sàn.

Vì Luca cứ vùng vẫy không ngừng nên cảm giác chẳng khác nào đang tập cơ bụng vậy.

Hay là… chỉ đơn giản là tôi đang đau bụng thôi nhỉ.

“Trời ơi, Luca à, ngồi yên một chút thôi nào.”

“Aeung~!”

Nghe nói có robot hút bụi thì tiện lắm…

Nhưng mà giá thì đắt, mà tôi cũng nghi ngờ không biết nó có sống sót được trong nhà có trẻ con thế này không nữa.

Tôi dọn dẹp tốc hành rồi chuẩn bị bữa tối cho con. Còn tôi thì chẳng thấy đói chút nào.

“Nào, Luca, ăn cơm thôi.”

Dù là gì đi nữa, chỉ cần tôi đút thì thằng bé đều há~ ra ăn ngoan ngoãn, mỗi thìa đều ăn sạch sẽ, thật là đáng khen và đáng yêu.

“Con à, hôm nay ra ngoài rồi nên phải tắm nhé.”

“Ah ah~!”

Thường thì tôi chỉ tắm cho con hai đến ba lần mỗi tuần.

Nhưng hôm nay thời tiết nóng bức lại vừa đi ra ngoài về, nên không thể không tắm được.

Lại là cảnh Luca chăm chỉ hành hạ chú vịt cao su trong làn nước bì bõm.

Sau khi tắm sạch sẽ, tôi lau khô người cho thằng bé rồi bắt đầu xoa bóp.

Có những hôm tôi lười và bỏ qua bước mát-xa chân tay, nhưng những ngày như hôm nay, khi thấy con có vẻ hơi mệt hay bị ảnh hưởng tâm lý dù chỉ một chút thì tôi nhất định phải làm.

“Ihii~”

Khi tôi nhẹ nhàng xoa bóp và kéo giãn tay chân, Luca cũng cười toe toét như thấy rất dễ chịu.

Thằng bé cười đáng yêu quá, tôi liền hôn chụt lên trán và cù nhẹ vào bụng thì bé lại cười phá lên sung sướng.

Khi Luca vừa mới chơi đùa vui vẻ một chút đã lăn ra ngủ, tôi nhanh chóng dọn dẹp phòng tắm, nơi vừa như một bãi chiến trường sau màn tắm rửa cho con, rồi tranh thủ tắm rửa cho mình.

Không thể tắm thư thả được, nhưng nhờ chức năng xông hơi mà tôi đã dùng đều đặn từ khi chuyển nhà, ít nhiều cũng giúp xua tan mệt mỏi.

Tôi lấy khăn lau sơ phần tóc còn ướt rồi lết lên giường.

Xác nhận Luca vẫn đang ngủ ngon lành, tiếng thở đều đều vang lên nhẹ nhàng, tôi chọn một vị trí nằm hơi xa thằng bé một chút.

Vì… tôi đã nhiều lần bị con đập trúng bất ngờ khi đang ngủ.

Đó là một câu chuyện buồn.

“Aigoo…”

Lưng vừa chạm vào nệm, tôi bật ra tiếng rên khẽ.

Mắt nhìn lên trần nhà cao, tôi thở dài một hơi.

Cảm giác như tay chân không còn cử động nổi, toàn thân bị hút sâu vào lớp đệm mềm mại.

Dù vậy… hôm nay là một ngày tốt.

Cứ như cả ngày cứ ào ào trôi qua, chưa kịp suy ngẫm gì nhiều thì trời đã tối mất rồi.

…Thật sự là một ngày tốt sao?

Cũng có lúc đau lòng, cũng có khi thấy xấu hổ… nên không thể gọi là “chỉ toàn những điều tốt đẹp”.

Nhưng ít nhất tôi đã tìm thấy con đường để sống tiếp một cách tích cực.

Con đường để tôi, Luca, Lenny, và tất cả những người xoay quanh hai đứa trẻ ấy có thể cùng nhau tiến bước.

Nếu vậy, có lẽ… cũng có thể gọi hôm nay là một ngày tốt đẹp rồi chăng.

“…”

Khi tôi dần tiến vào mộng đẹp, hai mắt bắt đầu díp lại… thì đột nhiên, một nỗi lo lắng khủng khiếp ùa đến, kéo tôi trở lại trạng thái tỉnh táo.

Nếu Lenny đến… thì con sẽ ngủ ở đâu nhỉ?

Tất nhiên là phải ngủ trên giường rồi. Nhưng… giường hơi chật.

…Hay là nhường giường cho hai đứa nhỏ, còn tôi nằm dưới sàn?

Thật ra, chiếc giường này đủ rộng để một người lớn và hai đứa trẻ ngủ cùng.

Nhưng Luca bây giờ dù có nói nhẹ nhàng thế nào cũng không thể gọi là “ngủ ngoan” được nữa.

Lenny thì lại chưa biết thói quen ngủ ra sao.

Nếu nằm giữa hai đứa nhỏ, tôi có thể bị đánh túi bụi cả đêm.

Mà trong tình trạng kiệt sức như thế này, ngủ cũng chẳng khác gì ngất xỉu nên chắc tôi cũng chẳng cảm nhận nổi nếu bị đạp thật.

Hay là… chia giường thành đầu và cuối nhỉ?

Để bọn trẻ ngủ ở đầu giường, còn tôi nằm ngang dưới cuối giường.

Chỉ cần làm một chiếc gối dài và chắc để phân cách không gian là được.

Chỗ tôi nằm thì tháo phần chắn giường ra là ổn.

Tay chân có thể hơi thò ra ngoài chút, nhưng nếu không bị đánh trong lúc ngủ thì… cũng đáng thử.

À… nhưng nếu thế thì lỡ Lenny bị Luca đập trúng thì sao?

Hay là… đặt thêm một chiếc gối dài ngăn cách giữa hai đứa?

Tôi cứ lẩn mẩn xếp mô hình ba người nằm trên một chiếc giường trong đầu như trò chơi xếp hình, rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay.

***

Chát!

Như thường lệ, tôi bừng tỉnh vì cú đánh quen thuộc.

“Ừm, ừm… Luca… bố tỉnh rồi.”

“Abubu!”

Chát!

“Ai da…”

Tôi quay người lại, úp mặt xuống gối, cố gắng giành lấy thêm mười giây ngủ nữa, né khỏi những đòn chát chát sắc bén của Luca.

Bộp! Bộp!

Khi không đánh được mặt tôi, thằng bé chuyển sang gõ vào đầu tôi.

Nhưng mà Luca à, đầu của bố cứng lắm… con chỉ tự làm đau tay thôi…

“Hing…”

Trời ơi.

Tôi vội ôm lấy đứa trẻ đang mếu máo, cù nhẹ vào người con thì tiếng cười giòn giã lại vang lên khắp phòng.

Thế là, một ngày mới bắt đầu bằng tiếng cười của con.

Luca ăn uống, chơi đùa, trải qua một buổi sáng đầy năng động, còn tôi cũng tranh thủ làm việc không ngơi tay.

Chỉ là… buổi chiều tôi phải tới Lemon Soup để biểu diễn, nên cố tình không cho Luca ngủ trưa.

Thay vào đó, khoảng một tiếng trước khi đi, tôi đưa con ra bể bơi mini và chơi cùng.

Tõm!

“Kyaaak!”

Luca cười khoái chí, vùng vẫy tung tóe giữa những món đồ chơi nổi lềnh bềnh.

Tôi mỉm cười nhìn thằng bé. Luca mà chơi đùa thế này rồi, lát nữa lúc tôi biểu diễn chắc chắn sẽ ngủ ngon trong xe đẩy cho xem.

Nếu vẫn còn tỉnh như sáo thì… thật là chơi không đẹp chút nào đấy nhé.

Tôi tranh thủ hít thở chút không khí mát mẻ trong lúc ngắm nhìn con chơi đùa dưới nước.

Sau khi nhận được tin nhắn từ Cassandra bảo sắp tới nơi, tôi và Luca nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi rồi xuống dưới.

Giờ cứ mỗi lần tôi có “lịch trình biểu diễn”, Cassandra lại nhất quyết lái xe đến tận nơi đón tôi.

Tất nhiên, việc cô ấy tranh thủ quay video tôi mọi lúc mọi nơi để lấy thêm tư liệu cũng là điều đương nhiên.

Khi cánh cửa sau của chiếc xe đỏ rực bật mở, một gương mặt thân quen thò ra với vẻ hớn hở.

“Charlie, lâu rồi không gặp. Cháu vẫn khỏe chứ?”

“Vâng! Cháu chào chú ạ!”

Tôi xoa nhẹ mái tóc xoăn tít, tròn trịa và nâu mềm của cậu bé đang tươi cười rạng rỡ.

“Chào Luca! Lâu rồi mới gặp nhé!”

“Ư ưm…”

Charlie vui vẻ chào hỏi, còn Luca thì nhìn cậu bé, vừa bập bẹ vài tiếng vừa xòe ra nắm lại bàn tay.

Không biết là do thằng bé ít cảnh giác với trẻ con hơn người lớn, hay là chứng sợ người lạ của Luca đang dần bớt đi, nhưng ít nhất lần này con không nhìn Charlie bằng ánh mắt cau có như lúc gặp người lạ.

Nghĩ kỹ lại thì… hình như chỉ có mỗi Greg là bị Luca nhìn bằng vẻ mặt “khó ở” như vậy thôi thì phải?