Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thuật sĩ thiên tài

(Đang ra)

Thuật sĩ thiên tài

Yellow Coffee

Một cậu bé mồ côi từ một hầm mỏ ở thế kí thứ 19 Châu Âu, với ma thuật

1 2

Sống chung một mái nhà với Saeki-san.Tôi muốn ăn kem sherbet!

(Đang ra)

Sống chung một mái nhà với Saeki-san.Tôi muốn ăn kem sherbet!

Kuyou

Một chuyện tình lãng mạn nơi trường học và cuộc sống chung đầy tiếng cười, giữa Yuzuki – chàng trai luôn điềm tĩnh, và Saeki – cô gái siêu xinh đẹp nhưng hơi táo bạo, nay đã đi đến hồi kết.( mình lấy

7 2

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

Wataru Watari , và nhiều tác giả khác

*Theo tôi hiểu dù không thuộc mạch truyện chính nhưng có thể xem là mở rộng thế giới nhân vật.

1 2

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

239 32383

Anh hùng phịt ma kiếm

(Đang ra)

Anh hùng phịt ma kiếm

Hỡi anh hùng, hãy tiến lên!!!

2 2

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 56 Godfather!

Trở thành cha đỡ đầu của bọn trẻ sao.

“Con không hiểu sao cha lại nghĩ việc đó là đơn giản, thưa cha.”

Tôi không có ý mỉa mai, chỉ là thật sự không hiểu nên mới hỏi vậy.

Trở thành cha đỡ đầu của ai đó, ít nhất là trong tôn giáo Công giáo là một chuyện rất quan trọng và có ý nghĩa.

Và dù cha bảo là chăm sóc chúng, theo tôi biết thì cha đỡ đầu hoàn toàn không có bất kỳ quyền lợi pháp lý nào.

Thế nhưng vị linh mục vẫn tiếp tục giải thích không chút do dự.

“Nếu con trở thành cha đỡ đầu của bọn trẻ, điều đó sẽ giúp ích cho việc Alicia chỉ định con làm người giám hộ cho chúng.”

Lúc đó tôi mới hiểu cha đang muốn nói gì.

Để cha mẹ chỉ định người giám hộ, họ cần nộp đơn kiến nghị lên tòa án.

Việc tôi cũng lớn lên trong một cơ sở như Alicia, trở thành cha đỡ đầu và giám hộ của bọn trẻ sẽ khiến mọi chuyện trông tự nhiên như một dòng chảy.

Như tôi đã nói, cha đỡ đầu không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào.

Tuy nhiên người giám hộ thì có nghĩa vụ, quyền hạn, quyền lợi và trách nhiệm pháp lý giống như cha mẹ ruột trong việc nuôi dưỡng bọn trẻ.

Theo như tôi biết, là cho đến khi bọn trẻ đủ mười tám tuổi.

…Vậy thì, chẳng phải như thế là đủ rồi sao?

Vì người giám hộ có thể thay thế vai trò của cha mẹ, nên Lenny sẽ không cần phải bị nhận nuôi ở nơi nào khác.

Tôi có thể không trở thành cha của Luca trên giấy tờ, nhưng đó chỉ là vấn đề giấy tờ mà thôi.

Khi tôi còn đang nhẩm nghĩ về lựa chọn bất ngờ này, có lẽ vì hiểu nhầm sự im lặng của tôi mà cha lại nói thêm.

“Ôi trời, Jun à. Cái chuyện nhận con nuôi đó chỉ tổ tốn tiền thôi con ạ. Thà lấy số tiền đó mua một chiếc xe tốt để chở bọn trẻ đi chơi còn hơn!”

“Thưa cha, không phải là như vậy…”

“Giấy tờ cũng chỉ là cái vỏ ngoài thôi! Hồi thời của ta ấy à, tất cả các chú bác trong xóm đều là cha, là chú, là ông nội cả. Người mà cả đời ta xem như cha và kính trọng cũng chẳng phải là cha ruột của ta. Hơn nữa…”

Hơn nữa?

“Dù con có là cha trên giấy tờ hay là người giám hộ thì khổ cũng vẫn do con gánh hết thôi! Phân biệt làm gì cho mệt.”

Tôi không phải đang phân biệt, nhưng chẳng phải cha đang nói thẳng quá sao?

“Thay vào đó, nếu mẹ ruột còn sống và có người giám hộ thì bọn trẻ sẽ không cần phải bị đưa đi nhận nuôi ở đâu khác nữa. Con nuôi Luca, còn chúng ta thì nuôi Lenny là được rồi.”

“…Nhưng chẳng phải Lenny có thể sẽ phải đi nơi khác sao? Vì tình trạng của mẹ cậu bé như vậy…”

“Ái chà, chỉ cần có tiền thì có gì là không làm được? Gửi nó vào trường nội trú, rồi cho tham gia trại hè các kiểu là xong. Ở nhà giàu, trẻ con có khi chẳng có thời gian ở nhà đâu, Jun à.”

Sơ viện trưởng đưa tay xoa thái dương. Bàn tay còn lại dường như cũng siết nhẹ lại.

Tôi không muốn chứng kiến cảnh cha xứ, người gần như là một người cha với tôi bị sơ, người giống như một người mẹ tẩn ngay trước mắt, nên đành gật đầu trước đã.

“Vâng… đúng là như vậy. Chỉ là chuyện gửi đứa bé vào trường nội trú hay gì đó… con vẫn thấy hơi lo nghĩ. Ờm…”

“Ừ?”

“Hay là… Lenny ở lại nhà con vài hôm mỗi tuần cũng được mà, nhỉ? Con… ừm… cũng đang tính chuyển sang làm việc tại nhà, nên trừ một ngày cuối tuần thì phần lớn thời gian con đều ở nhà.”

Tôi không thấy cần thiết phải kể lể chi tiết chuyện nghỉ việc nhờ ứng dụng Manito hay đã làm gì đến giờ, chuyện đó giờ không quan trọng nên chỉ nói đại khái.

Và đúng như tôi đoán, cha vốn chẳng mấy để tâm đến mấy chi tiết nhỏ ấy, lập tức đập tay cái “bốp” rồi xoa xoa hai bàn tay lại với nhau như thể vừa tìm ra một điều gì đó tuyệt vời lắm.

“Ồ, thế thì tốt quá rồi! Cuối tuần thì về đây ở với mẹ, còn trong tuần thì ở nhà cùng em trai. Lúc đó có thể cho vào mẫu giáo gần nhà con cũng được, giờ cũng gần đến tuổi đi học rồi còn gì.”

…Không lẽ từ đầu cha đã tính sẵn kịch bản này nên mới đưa ra chuyện cha đỡ đầu?

Sau khi xoa thái dương, lần này sơ Eloise lại xoa giữa hai chân mày rồi lên tiếng.

“Việc chăm thêm một đứa trẻ nữa sẽ là gánh nặng lớn đối với con, nhưng lại có thể là điều tốt cho Luca. Vì Lenny là đứa trẻ ngoan ngoãn và dịu dàng, chắc chắn sẽ chơi cùng em rất giỏi.”

“Vậy thì may quá… Vậy con có thể trông đợi một chút cũng được nhỉ?”

Giao một đứa trẻ cho một đứa trẻ nghe có vẻ vô lý, nhưng lúc này tôi thực sự cảm thấy mong mỏi.

Chỉ cần Lenny chơi cùng Luca một lúc thôi, có lẽ tôi cũng sẽ có thể đi vệ sinh thoải mái hơn.

Hoặc trong lúc hai đứa chơi với nhau trước mặt, tôi có thể chuẩn bị bữa ăn hoặc tranh thủ dọn dẹp nhà cửa.

Tôi cứ mải tưởng tượng về những điều tốt đẹp nếu Lenny sống cùng chúng tôi, rồi bất chợt nghĩ đến Alicia, người đã mất cả hai đứa con chỉ sau một đêm.

Tôi hỏi về điều đó, và sơ nói rằng chuyện này cũng không phải là điều tệ đối với Alicia.

“Alicia cũng biết bản thân đang bỏ bê con. Vì vậy nếu được cho biết rằng con mình vẫn sống tốt, lại còn được gặp con vào cuối tuần thì trong tuần con bé sẽ có thể tập trung điều trị hơn. Ta sẽ cố giải thích để con bé sao cho không quá áp lực.”

“…Nhưng… chẳng phải lúc nào cô ấy cũng giống như hôm nay sao? Cũng có lúc nói chuyện được à?”

Sơ gật đầu.

Alicia hiện đang kết hợp điều trị bằng thuốc và trị liệu tâm lý, và nếu không có những cú sốc quá mạnh như việc đột ngột gặp Luca hôm nay, thì cô ấy vẫn có thể duy trì trạng thái ổn định.

Và rồi, một ý nghĩ ích kỷ lại nảy lên trong tôi, khiến tôi không thể không hỏi.

“Xin lỗi vì phải nói điều này… nhưng nếu sau khi điều trị xong, Alicia yêu cầu đón lại bọn trẻ thì sao ạ?”

Nhưng sơ vẫn bình thản trả lời câu hỏi đó.

“Con bé sẽ không đòi lại đâu. Vì Alicia biết rõ bản thân không đủ khả năng để nuôi nấng các con, và cũng hiểu rằng có những cách khiến lũ trẻ được hạnh phúc hơn.”

“…Vậy sao ạ?”

“Ừ. Thật ra hồi nhỏ Alicia từng muốn trở thành nữ tu.”

“Nữ tu ạ?”

“Chắc đó là tâm nguyện của một đứa trẻ muốn trở nên giống những người đã từng chăm sóc mình. Dù sau này con bé đem lòng yêu Kyle và lập gia đình nên đã chôn giấc mơ ấy lại… nhưng giờ, vì sự ổn định của các con, nghĩ như vậy lại thấy là một ý hay.”

“Nhưng… dù có con rồi, vẫn có thể trở thành nữ tu sao ạ?”

“Có chứ. Chỉ là nếu còn con nhỏ phải phụ thuộc vào mình thì không thể thôi. Khi bọn trẻ đủ mười tám tuổi rồi thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

Vì vậy, sơ bảo rằng sẽ giúp Alicia học việc và phục vụ tại đây cho đến khi bọn trẻ trưởng thành, rồi sau đó cô ấy có thể thực hiện ước mơ trở thành nữ tu.

Cha gõ nhẹ lên bàn ăn.

“Thế là xong chuyện rồi nhé!”

“À, còn một điều cuối cùng nữa…”

Tôi vẫn còn vài thắc mắc về mặt pháp lý.

“Thật ra Luca đã được xử lý như trẻ mồ côi và đưa vào danh sách chờ nhận nuôi rồi ạ. Vậy việc đó phải giải quyết thế nào…”

“Chuyện đó cứ để Gabriel và các bạn của cô ấy lo. Con không cần bận tâm.”

“…Sao ạ?”

“Nếu con đã quyết định rồi thì mấy chuyện lặt vặt đó không cần lo đâu. Như ta đã nói, ở đâu có ý chí thì ở đó có con đường. Ta sẽ gọi vài cuộc điện thoại sau.”

À, đúng rồi. Trước đây cũng thế mà.

Tôi chớp mắt nhìn vào quỹ đạo quen thuộc của một tình huống bị cuốn trôi theo cách rất… “rõ ràng là sẽ như thế này từ đầu”.

Tôi ngước nhìn cha. Không nói ra thành lời, nhưng ánh mắt tôi như đang hỏi: “Liệu như thế này có thật sự ổn không ạ?”

Và cha đáp lại với gương mặt hiền từ.

“Jun à, Người đã nói rằng ‘Phúc cho ai không thấy mà tin.’”

Đôi khi tôi không biết liệu là do bản thân mình sai… hay là do thế giới này mới là sai.

Rồi đột nhiên tôi nhớ ra tin nhắn của Maria sáng nay.

“À, vậy thì… bạn con có quen một luật sư giỏi, nói sẽ giới thiệu giúp…”

Nhưng sơ đã giơ tay lên ngăn lời tôi.

“Để ta nhờ một trong những đứa con của ta.”

“À…”

Khi tôi lại im lặng vì không biết nói gì, cha liền nói thêm.

“Jun à, để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thì thứ cần thiết không phải là năng lực, mà là các mối quan hệ.”

“…”

“Ở thành phố lớn là vậy, mà ở mấy vùng quê thế này thì càng đúng.”

Cha vỗ nhẹ vai tôi một cách hiền từ như đang truyền dạy một bí quyết sống vĩ đại nào đó.

Những người này… rốt cuộc đã sống một cuộc đời như thế nào vậy chứ.

“À, nếu lỡ có vấn đề gì thì cha sẽ đi công tác… làm lễ xưng tội cho mấy vị lớn trong ngành là được!”

“…Cha còn định đi ‘công tác xưng tội’ đến bao giờ nữa đây. Thưa cha, rõ ràng cha không đi vì lý do thuần túy rồi.”

“Ôi chà, nếu con biết ở quê này người giàu dễ sa vào tà đạo đến mức nào thì con sẽ không nói thế đâu.”

“Ừm…”

Người giàu có tiền, lại được giáo dục đầy đủ, sao vẫn dễ bị lôi kéo bởi mấy thứ tà đạo cơ chứ? Tôi đã nghĩ vậy nhưng hóa ra chuyện đó cũng xảy ra thường xuyên thật.

Thỉnh thoảng vẫn thấy trên tin tức, có cả phim ảnh dựng lại nữa mà.

“Lượng tài sản mà họ có, nếu chảy vào mấy chỗ tào lao thì tiếc biết bao nhiêu!”

“…Chỉ vì lý do đó sao ạ? Không phải vì muốn cảm hóa họ sao?”

“À thì, cứ nghe giảng đạo của ta đều đặn thì sớm muộn gì cũng quay về chính đạo thôi. Con xem bản thân mình đi.”

Thưa cha, chẳng phải người từng bảo rằng trước Chúa vẫn có những đứa con thật sự khiến người cũng phải thở dài đó sao.

***

Tôi gọi Lenny, cậu nhóc đang chơi đùa vui vẻ cùng Greg.

Trên gương mặt sáng sủa của đứa trẻ, những giọt mồ hôi trong veo chảy xuống.

Có vẻ đã chơi rất hăng hái rồi. Lenny uống ừng ực ly nước sơ đưa cho, rồi mỉm cười ngồi xuống chỗ.

Cha nhẹ nhàng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán thằng bé, rồi bắt đầu giải thích.

“Lenny à, nghe kỹ nhé. Từ giờ, chú Jun đây sẽ trở thành cha đỡ đầu của con.”

Lenny tròn xoe mắt kinh ngạc khi nghe vậy.

Cậu bé ngẫm nghĩ một lúc, rồi thốt lên bằng giọng đầy thán phục.

“Chú Jun là… thần thánh sao ạ?”

Có lẽ do hiểu nhầm từ “Godfather” mà ra. Đáng yêu thật.

Tôi khẽ bật cười, còn cha thì phá lên cười sảng khoái rồi đáp.

“Phải rồi, con có thể xem là Chúa đã định như vậy cũng được. Dù chú Jun không phải là thần thánh, nhưng cha tin rằng thông qua chú ấy, Chúa sẽ bảo vệ con và Luca.”

Lenny có vẻ mất một lúc mới hiểu được lời cha nói.

Nhưng rồi, thằng bé thì thầm nhỏ nhẹ.

“Oa… thật là tuyệt vời.”

…Nhìn phản ứng đó, tôi không chắc nó đã hiểu đúng ý chưa.

Có vẻ đã tưởng tượng hơi quá về “cha đỡ đầu” rồi.

Nhưng… cũng không sao. Miễn là thằng bé không ghét tôi là được.

Tôi mỉm cười mà không nhận ra.

“Ahh!”

Đúng lúc đó, Luca bất chợt gọi tôi và chìa hai tay ra đòi bế.

“Ừ, con trai à, chán đồ chơi rồi hả?”

Tôi bế Luca lên, thằng bé lập tức ôm chặt lấy tôi rồi lườm Lenny bằng vẻ mặt hờn dỗi.

“Ô, chẳng phải Luca đang ghen với Lenny sao?”

Greg nãy giờ ngồi im như tấm bình phong trung thành chợt lên tiếng.

“Ghen á? Tự dưng? Bọn tôi có làm gì đâu mà.”

“Tớ đọc ở đâu đó rồi, khi cha mẹ đón em bé thứ hai về nhà, đứa lớn sẽ sốc y như bạn đời ngoại tình ấy.”

Trời ơi…

“‘Ngoại tình’ là gì vậy ạ?”

Lenny ngây thơ hỏi.

…Trời đất ơi!

Đúng là khi có trẻ con bên cạnh, phải cẩn thận với lời ăn tiếng nói.

Cha bật cười hào sảng rồi nhanh chóng lấp liếm tình huống.

Mỗi lần nghe cha nói, tình huống rắc rối nào cũng đều được xử lý theo kiểu rất… mơ hồ nhưng lại ổn thỏa.

…Nếu cha không phải là linh mục mà làm giáo chủ tà đạo thì chắc kiếm bộn tiền rồi.

“Thôi, giờ cũng trễ rồi, về đi con.”

Chúng tôi thống nhất sẽ tổ chức lễ rửa tội cho bọn trẻ vào lần sau.

Và lúc đó, tôi sẽ chính thức trở thành cha đỡ đầu của chúng.

“À, khoan đã… Ở đây có thước dây không ạ?”

Tôi mượn một chiếc thước dây để đo kích cỡ của Lenny.

“Chú đang làm gì vậy ạ?”

“Lần sau đến, chú sẽ mang cho con bộ đồ vừa người nhé.”

Tôi quay sang nhìn sơ và cha, rồi nói.

“Đồ mà Lenny mặc trong lễ rửa tội… để con chuẩn bị.”

Sau đó chúng tôi trò chuyện thêm một chút về vài chuyện lặt vặt, rồi thật sự bước ra khỏi cửa.

Tôi đặt Luca vào ghế an toàn trên xe, rồi chuẩn bị lên xe thì Lenny chợt hỏi.

“Đã là ‘cha đỡ đầu’ rồi… mà vẫn gọi là chú sao ạ?”

“À…”

Tôi còn đang bối rối thì cha đã mỉm cười đáp thay.

“Gọi là ‘bố’ thì hợp lý hơn chứ, đúng không nào?”

“Bố…?”

"…"

Gọi một người lạ là “bố” ngay lập tức như vậy, tôi cũng lo không biết Lenny sẽ nghĩ sao.

Quả nhiên, Lenny nghiêng đầu rồi nhẹ nhàng nói.

“Bố con đã lên thiên đường rồi mà.”

Một khoảng lặng nhỏ bao trùm.

Thằng bé không hề mang theo cảm xúc gì đặc biệt, chỉ đơn giản nói ra sự thật mà mình biết.

“Lenny.”

Tôi bước hẳn xuống khỏi xe, cúi người để nhìn thẳng vào mắt cậu bé.

“Đúng là bố con đang ở trên thiên đường. Nhưng một người ở bên cạnh, bảo vệ con an toàn cho đến khi con trưởng thành, dạy con những điều con cần, người đó cũng có thể được gọi là bố.”

Thằng bé ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lenny.

“Chú đã là bố của Luca rồi. Nên… chú cũng muốn trở thành bố của con. Con thấy như vậy có được không?”

Tôi không thể hứa hẹn một tình yêu ngay trong lần đầu gặp gỡ.

Và chính tôi cũng không dám chắc, liệu sau này mình có thể yêu thương đứa trẻ này thật sự hay không.

Nhưng dù thế nào, tôi sẽ bảo vệ con bằng tất cả sự tôn trọng và bằng cả tấm lòng của mình.

Lenny nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi khẽ gật đầu và nói.

“Vâng! Vì chú Jun là người mà Chúa đã gửi đến làm bố của con mà!”