Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 2

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 2

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 55 "Ú òa!"

Tiếng khóc của trẻ con vọng lại từ xa khiến tôi giật mình quay đầu. Luca tỉnh dậy rồi.

“Con xin phép một chút ạ.”

Tôi xin phép sơ rồi rời khỏi chỗ.

Chạy ra bãi đậu xe, tôi thấy Greg đang bế đứa bé trên tay, trông bối rối không biết phải làm sao. 

Luca đang vừa đẩy mặt Greg vừa khóc nức nở như cả thế giới đang sụp đổ.

“Ôi trời, Luca à.”

“Hu hu hu!”

Nghe thấy giọng tôi, thằng bé quay đầu nhìn về phía tôi rồi khóc to hơn nữa, càng thêm tủi thân.

Tôi bế thằng bé từ trong lòng Greg, nó vùng vẫy muốn sang chỗ tôi.

Tiếng nấc nhỏ dần vang lên, rồi tiếng khóc cũng dịu lại.

Greg thở hổn hển, cứ như chỉ trong chốc lát thôi mà đã kiệt sức, quỳ gối chống tay xuống đất rồi lắc đầu.

“Trẻ con khóc làm tim người ta muốn rụng luôn đấy.”

Ông bố tương lai lẩm bẩm với vẻ mặt sợ hãi về viễn cảnh phía trước.

Tôi vừa lau mặt cho Luca bằng khăn tay vừa mỉm cười.

“Cảm ơn cậu. Dù chỉ một lúc thôi nhưng cũng cực rồi.”

Tôi dỗ dành đứa bé rồi đi vòng vòng tại chỗ.

Tôi vẫn còn chuyện phải nói nên chưa thể về nhà ngay được.

Đang lúc ấy, một chiếc Mustang kiểu cũ quen thuộc chạy vào bãi đậu xe.

Đó là một linh mục cao, người gầy, mái tóc trắng dày được xịt keo tạo kiểu rất sành điệu.

Vị linh mục phong độ bước xuống xe, mỉm cười tươi khi nhìn thấy tôi.

“Ôi chà, Jun đến rồi à!”

“Chào cha ạ.”

“Ừ, ừ. Dạo này vẫn khỏe chứ? Hôm trước Eloise mang cho con một cái túi, chắc con vẫn sống ổn chứ nhỉ... À, chờ cha một chút.”

Cha mở cửa ghế sau, bế xuống một đứa bé.

“…À.”

Vừa nhìn thấy đứa trẻ đó, tôi lập tức nhận ra ngay.

Mái tóc vàng nhạt hơn Luca một chút, đôi mắt nâu nhạt cũng giống Luca.

So với Luca… không, phải nói là rất giống Luca…

“Cha ơi, đứa bé này là…”

“À, cha sợ Lenny buồn nên cho đi cùng trong chuyến công tác đấy. Thú vị lắm phải không? Tiện thể đi dạo nữa.”

“Công tác…?”

Greg đứng bên cạnh hỏi lại với vẻ mặt không hiểu gì, nhưng tôi chỉ lắc đầu.

Công tác, ý là chuyến “xưng tội lưu động” mà cha vừa đi về…

Cha xua tay lia lịa như bảo đừng bận tâm đến mấy chuyện đó.

“Ôi trời, đây là Luca phải không? Lớn quá rồi! Nhưng để thực sự lớn thì còn lâu lắm đấy. Vẫn là đôi bàn tay bé xíu thôi, đúng không nào?”

Cha cầm ngón tay Luca rồi lắc lắc bàn tay nhỏ xíu của thằng bé. Còn Luca thì…

Sau một lúc quan sát người mới xuất hiện, thằng bé đột ngột rút tay lại rồi quay mặt đi.

“Trời ạ, cái thằng nhỏ này.”

Tôi nói đơn giản với vị linh mục vẫn trông rất khỏe mạnh.

“Luca bảo là không thích cha này.”

“Chỉ là nó lạ người thôi, sao lại không thích cha được? Trẻ con thích cha lắm cơ mà.”

Rồi cha vỗ vỗ lưng đứa bé đang đứng cạnh, bám lấy chân mình.

Lenny ngước đôi mắt trong veo nhìn Luca.

Dường như đứa trẻ này có vẻ quan tâm đến em bé hơn là những người lớn xung quanh.

Có khi nào… Lenny nhận ra Luca không?

“...Chào con.”

Đứa bé trông nhỏ nhắn hơn so với tuổi bốn, mở to đôi mắt nhìn tôi chớp chớp.

Tôi từ từ quỳ xuống trước mặt đứa bé và nhẹ nhàng lên tiếng.

“Con là Lenny đúng không? Chú là Jun.”

Đứa bé không trả lời, chỉ hơi mỉm cười bẽn lẽn rồi trốn sau lưng cha.

Sau đó bé thò đầu ra, nhìn tôi một cái rồi lại nhìn Luca một cái.

Đứa bé… thật sự rất đáng yêu.

Nếu Luca là một đứa trẻ rực rỡ như ánh mặt trời, thì Lenny mang lại cảm giác dịu dàng như một ánh trăng.

Giống như lời sơ nói, trông Lenny rất lanh lợi.

Tôi mỉm cười nhẹ, giới thiệu Luca với Lenny.

“Em bé tên là Luca. Là… em trai của con đấy, Lenny.”

Bốn tuổi là đã có thể hiểu và giao tiếp được. Nên tôi cứ nghĩ Lenny sẽ tỏ ra ngạc nhiên hoặc tò mò.

Nhưng đứa bé chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi thì thầm.

“Con biết rồi ạ.”

Giọng nói của bé tựa như tiếng chim non hót líu lo. Nhưng mà…

“...Con biết? Sao con biết?”

“Ngày xưa, con đã cùng mẹ đến gặp Luca rồi ạ.”

Đứa bé không tỏ ra buồn, nhưng trong lòng tôi bỗng thấy nghẹn lại như có gì đó chặn ngang cổ họng.

“À… vậy sao?”

Tôi gượng cười đáp lại, còn Lenny thì mỉm cười dịu dàng, giơ hai tay lên giải thích rất chăm chú.

“Ừm. Lúc Luca còn ở trong bụng mẹ… con còn luyện tập trò ‘ú òa’ nữa mà.”

Lenny như đang hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, rồi đột nhiên quay về phía Luca đang nhìn chằm chằm vào mình, và đưa hai bàn tay nhỏ che mặt.

Sau đó, bé mở hé một bên mắt, lén nhìn Luca, rồi nở nụ cười và dang hai tay ra thật nhanh.

“Ú òa!”

***

Tôi, Luca, cha xứ và sơ cùng ngồi trong một căn phòng.

Luca ban đầu chăm chú nhìn cha và sơ một lúc, rồi nhanh chóng không còn để ý nữa, chỉ chơi đùa với đồ chơi trong xe đẩy.

Tiếng cười trong trẻo của Lenny vang vọng từ bãi cỏ rộng bên ngoài tòa nhà khi đang chơi ném bóng với Greg. Cũng xen vào đó là tiếng Greg có phần uất ức như đang bị xử ép.

Cha xứ đưa cho tôi một ly cà phê nóng bốc khói nghi ngút rồi nói.

“Con có một người bạn với tâm hồn rạng rỡ đấy.”

“Vâng, thưa cha. Nhưng mà… bây giờ là mùa hè, không có đồ uống mát sao ạ?”

“Đồ uống nóng tốt cho sức khỏe.”

“Nhưng hai người đang uống cà phê đá mà…”

“Vì thiếu đá thôi.”

“…”

“Thật đấy, nếu Eloise không đưa cái túi đó cho con, bọn ta đã thay tủ lạnh trong văn phòng thành loại có làm đá rồi…”

Sơ liền cắt lời cha.

“Thôi đừng nói vớ vẩn nữa, tập trung vào chuyện chính đi. Bọn trẻ cũng bận rộn lắm.”

“Ôi chao, đáng sợ thật. Rồi, vậy thì Jun, con định tính sao đây?”

“Con…”

Tôi dự định khi mọi chuyện ổn thỏa hơn, sẽ tiến hành thủ tục nhận nuôi Luca.

Dù Lenny thì chưa rõ, nhưng với Luca, Alicia đã sớm quyết định đưa con đi làm thủ tục cho nhận nuôi. Có lẽ chuyện đó sẽ không có gì thay đổi.

Nhưng giờ đây, có khả năng cả Lenny cũng phải được đưa đi nhận nuôi.

“Nếu tình trạng của Alicia trở nên tồi tệ hơn, thì đưa bé đi sớm có lẽ lại là điều tốt cho đứa trẻ.”

Dĩ nhiên đó là trong trường hợp có ai đó muốn nhận nuôi bé.

“Ngay cả khi không có người muốn nhận nuôi, thì việc để đứa trẻ tách khỏi mẹ có thể sẽ tốt hơn cho tâm lý của bé.”

Việc phải ở bên cạnh một người mẹ đang dần suy sụp chắc chắn sẽ không tốt cho một đứa trẻ.

Ngay cả bây giờ, người ta cũng chỉ để bé gặp mẹ vào lúc tâm trạng Alicia ổn định, hoặc khi cô ấy đã ngủ.

“...Lenny có hiểu rằng bố thằng bé đã mất không?”

“Bé chỉ biết rằng bố đã lên thiên đường.”

“Vậy thì chắc là bé còn quá nhỏ để hiểu rõ ý nghĩa đó nhỉ?”

Cha và sơ đều gật đầu.

“Có lẽ vậy. Dù vậy, đã có một thời gian bé rất bất an, thường xuyên khóc.”

“Đúng thế. Mẹ thì ngày nào cũng chỉ biết khóc, còn cha thì không bao giờ xuất hiện nữa.”

Nhưng trẻ con, như một sự ban phước, lại quên đi mọi thứ rất nhanh.

Có lẽ cũng nhờ công sức không ngừng nghỉ của các sơ và cha.

“Bây giờ thỉnh thoảng bé vẫn tỉnh dậy giữa đêm và tìm bố mẹ, nhưng tần suất đó đang dần ít đi.”

“Vậy thì con sẽ đưa Luca về nuôi, còn Lenny sẽ được một gia đình khác nhận nuôi, đó là phương án tốt nhất.”

“Phải rồi.”

Thật tiếc thay, cuối cùng Alicia vẫn phải buông tay cả hai đứa con của mình.

“…”

Nếu Lenny được nhận nuôi và rời khỏi nơi này, thì rất có thể cha mẹ nuôi của bé cũng sẽ không quay lại đây nữa.

Và nếu như tôi cũng không bao giờ đưa Luca quay lại nơi này nữa, thì cũng sẽ chẳng khác gì.

Quay trở lại một ngày trước khi nhận được cuộc gọi từ sơ, nếu tôi gạt hết mọi chuyện nhìn thấy hôm nay sang một bên và tiếp tục sống như trước…

Khi tôi đang mải suy nghĩ với giả định đó, cha xứ bỗng cất lời một cách nhẹ nhàng.

“Thật đơn giản, không có lý do gì mà con và cha mẹ mới của Lenny lại không thể làm như vậy cả.”

“Vâng? Cha nói gì vậy ạ?”

“Jun à, sống lâu như cha thì thấy rằng sống theo ý mình cũng là một điều rất tốt đấy. Cứ làm điều con muốn đi.”

…Chỉ là, bởi vì sống như thế sẽ chẳng khiến lòng con thấy yên ổn, thưa cha.

Nếu chưa từng biết gì thì không sao, nhưng một khi đã biết sự thật rồi thì không thể nào quay trở lại như trước được nữa.

Vả lại, những điều tôi đang nghĩ cũng không phải là vì Alicia.

Rõ ràng ở đâu đó trên thế giới này vẫn có những người đã sinh ra tôi, và việc chẳng biết gì về họ thực sự là một điều quá đỗi khó chịu.

Câu nói “không biết thì tốt hơn” chỉ có ý nghĩa khi ta đã biết rồi mới nói ra được như thế. Biết rồi mà vẫn thờ ơ hay oán hận còn đỡ hơn.

Hoặc nếu không thì… nếu sau khi vượt qua được những cảm xúc tiêu cực đó, Luca có thể hiểu được hoàn cảnh của cha mẹ ruột, chấp nhận được họ, và dù không thể yêu thương thì ít nhất cũng có thể học cách tôn trọng họ…

Đứa trẻ sẽ trở thành một người trưởng thành mạnh mẽ và dịu dàng hơn.

Chỉ cần biết được rằng cha mẹ ruột cũng đã cố gắng hết sức để bảo vệ mình, thì cuộc đời của bé sẽ bớt đi phần cô độc.

Biết được mình đến từ đâu, chỉ chừng ấy thôi cũng đủ để không cảm thấy mình như một chiếc thuyền con lênh đênh giữa đại dương vô định.

Và còn có Lenny nữa. Hai đứa có thể sẽ trở thành những người bạn tốt. Dù không thể ở bên nhau mãi mãi…

“…”

Và nếu như, chỉ là nếu thôi, một khả năng nhỏ bé nhất trong muôn vàn khả năng, nếu tôi rời khỏi Luca trước, giống như Kyle đã từng, thì cho dù Alicia không còn, Lenny chắc chắn sẽ là chỗ dựa lớn lao cho thằng bé.

Vậy nên, ít nhất thì việc để sự bất an của bản thân cản trở cơ hội ấy là một điều hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Khi tôi im lặng không nói gì, cha xứ cười khẽ, điềm nhiên cất lời.

“Đúng là con chẳng bao giờ thay đổi, cứ nhất quyết chọn con đường khó mà đi.”

“...Con từng như vậy sao ạ? Khi nào chứ?”

“Chứ còn sao nữa. Không ai bắt con làm gì, mà con vẫn học hành chăm chỉ, siêng năng lau dọn, chẳng bỏ buổi lễ Chủ nhật nào, còn quan tâm chăm sóc mấy đứa trẻ khác nữa. Với khuôn mặt thế kia, dù con có gây chuyện, sống buông thả một chút thì cũng chẳng ai nỡ trách mắng nặng lời.”

“…”

Tôi nheo mắt nhìn cha xứ.

Sơ thì uống một hơi hết sạch ly cà phê lạnh như nước lã, khuôn mặt đầy vẻ “cái con người này đúng là…”.

“Ủa, sao phản ứng lại như vậy?”

“Nếu đến tuổi tóc bạc trắng mà vẫn chưa trưởng thành, thì đúng là đời này đành chịu thôi.”

Tôi khẽ mỉm cười. Từ xưa đến giờ, hai người vẫn luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu khi ở bên cạnh.

Không biết đó là tình đồng nghiệp lâu năm, hay là tình thân như gia đình nữa…

Tôi nghĩ mình nên về nhà và suy nghĩ thêm, nhưng cha xứ lại bất ngờ vỗ tay “đét” một cái.

“Vậy thì, Jun à, thế này nhé. Nếu con cứ nhất quyết chọn con đường khó, thì sao không mở rộng lòng thêm chút nữa, chăm sóc cả Lenny luôn đi?”

…Ôi, cha xứ nói chuyện nhẹ nhàng thật đấy.

Sơ thở dài một tiếng thật dài. Tôi liếc thấy sơ nhìn thoáng về phía phòng mình, chắc đang nghĩ đến khẩu súng săn giấu đâu đó trong ấy chăng.

Tôi tưởng tượng ra một tai nạn không mong muốn rồi lắc đầu đáp.

“Thật ra, con cũng từng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng mà, chỉ riêng một đứa bé thôi đã là quá sức rồi, thưa cha.”

Đúng là quá sức, nhưng lý do khiến tôi cảm thấy khó xử khi nghĩ đến chuyện đưa Lenny về lại còn phức tạp hơn thế.

Luca thì không biết gì nên đương nhiên sẽ coi tôi là bố.

Nhưng Lenny thì vẫn nhớ bố mẹ mình.

Còn nhớ cả việc đã từng chờ đón Luca ra đời cùng với họ.

Dù bây giờ chỉ mới mơ hồ, nhưng khi lớn lên Lenny sẽ hiểu rõ rằng gia đình mình đã tan vỡ như thế nào.

Liệu tôi có thể xoa dịu nỗi buồn ấy cho bé không?

Thêm nữa, cả Luca cũng sẽ cảm thấy gượng gạo với sự xuất hiện đột ngột của một người sống cùng. Bản thân tôi cũng vậy.

Dù đứa trẻ có đáng yêu đến đâu, dù trông giống với đứa bé tôi yêu thương thế nào đi nữa…

Đưa một đứa trẻ đã hình thành cái tôi riêng vào sống chung không phải là chuyện dễ dàng.

“Ừ, cha cũng hiểu điều đó. Nhưng ý cha lại là chuyện khác cơ.”

“Chuyện gì ạ?”

“Hãy nghĩ đơn giản thôi. Trước mắt, con trở thành cha đỡ đầu của bọn trẻ thì sao?”