Tôi nhanh chóng đi theo mẹ ruột của Luca, nhưng khi bước vào sâu bên trong tòa nhà, người tôi đối mặt không phải là bóng lưng của người phụ nữ đó mà là Sơ Viện trưởng.
Tôi không vòng vo, cũng chẳng chào hỏi, liền hỏi thẳng.
“Là người đó sao?”
“Đúng vậy.”
Dù trong tình huống này, thái độ của sơ vẫn như thường lệ, điềm đạm và vững vàng. Nhưng chính điều đó lại khiến cơn giận trong tôi đang bốc cháy lại trở nên lạnh buốt.
“…Lúc đó, khi sơ giao Luca cho con, sơ từng nói… không muốn đưa bé đi xa vì chẳng may bố mẹ đứa trẻ quay về, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Sơ… lúc đó, đã biết trước rằng người đó… người phụ nữ đó sẽ quay lại sao?”
“Phải. Vì ta nghĩ đứa trẻ đó sẽ không thể tự mình vượt qua mọi chuyện.”
Tim tôi như rơi thẳng xuống đáy.
“‘Đứa trẻ đó’…?”
“Người phụ nữ ấy cũng từng lớn lên ở trại trẻ mồ côi này.”
“Vâng?”
“Sớm hơn con. Cô ấy đã rời khỏi viện trước khi con đến đây.”
Tôi không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, nhưng điều đó không quan trọng vào lúc này.
“…Vậy thì, lúc đó sơ nên nói với con. Nên bảo rằng bố mẹ của thằng bé sẽ quay về, để con đừng quá gắn bó với thằng bé.”
Chính tôi cũng biết lời mình nói không hề hợp lý. Sơ ngay từ đầu đã nói rõ chỉ nhờ tôi chăm sóc đứa trẻ trong vài tháng trước khi công trình tu sửa hoàn tất.
Chính tôi là người tự gắn bó với Luca, rồi đến khi công trình gần xong cũng không liên lạc lại với sơ.
“…Trước hết, con phải nói chuyện với người đó đã.”
Sơ không nói gì, chỉ lặng lẽ đi trước dẫn đường.
Tầng hai của tòa nhà nơi đã được tu sửa xong, sáng bừng lên.
Không còn sàn và tường gỗ sẫm màu như trong ký ức của tôi nữa, mà là hành lang phủ một màu ngà nhạt, khiến mọi thứ trở nên xa lạ.
Ở cuối hành lang, trước một căn phòng, sơ Greta đang đứng.
Có lẽ cô ấy đã lên từ cầu thang phía đối diện.
Từ tận cuối hành lang, tôi đã nghe thấy tiếng nức nở của người phụ nữ đó vang vọng ra.
Sơ Greta vẫn đứng bất động bên ngoài, lặng lẽ nhìn vào trong phòng. Khi thấy chúng tôi đến gần, cô ấy lặng lẽ tránh sang một bên.
Mẹ ruột của Luca ngồi dựa vào mép giường, vừa khóc nức nở vừa gào lên về phía đâu đó trong không trung.
“Làm ơn… tôi sai rồi! Tôi biết mình sẽ xuống địa ngục. Tôi biết tôi là một người mẹ vô dụng với bọn trẻ. Có lẽ… có lẽ ngay cả Lenny cũng nên từ bỏ sớm hơn, giống như Luca vậy.”
Lenny là anh trai của Luca sao? Còn người phụ nữ kia… rốt cuộc đang nói cái gì vậy?
“Luca chắc chẳng còn nhớ tôi nữa đâu… Vậy còn Lenny thì sao? Tôi phải làm sao đây, thưa ngài?”
Bàn tay cô ta quơ quào trong khoảng không vô định.
“Lẽ ra tôi không nên nghĩ rằng mọi chuyện có thể tốt đẹp hơn! Phải chi ngay từ đầu tôi từ bỏ thì tốt rồi…”
Và khi nhìn thấy tôi, cô ta với vẻ sợ hãi gào lên như đang thú tội.
“Tôi sai rồi! Tôi… tôi lại thất bại nữa rồi. Lúc nào cũng thế. Tôi luôn thiếu sót… tôi vốn dĩ chẳng làm được gì cả… Giáo viên… bạn bè… họ đều nói vậy mà…”
Tôi có ảo giác rằng khuôn mặt cô ta như đang méo mó.
Tôi không muốn nhìn nữa. Giọng nói điên loạn và run rẩy của cô ta khiến tôi rợn tóc gáy.
“Mọi thứ… tất cả đều hỏng hết rồi! Là mày làm hỏng! Là mày… không, là tao!”
Cô ta hét lên như lên cơn rồi bắt đầu giật tóc mình, tự hành hạ bản thân.
Sơ Greta vẫn không thay đổi nét mặt, bước tới và ngăn cô ta lại.
Bằng một sức mạnh khó tin phát ra từ vóc dáng nhỏ bé, sơ dễ dàng khống chế người phụ nữ đang lên cơn cuồng loạn, rồi chuyển cô ta từ giường sang chiếc ghế đặt cạnh đó.
Tôi không hiểu hành động đó có ý nghĩa gì, nhưng người phụ nữ ấy đã ngừng tự làm tổn thương bản thân. Cô ta chỉ ôm lấy đầu gối, cuộn người lại trên ghế và tiếp tục khóc nức nở.
Dáng vẻ ấy trông chẳng khác gì một con vật co rúm lại sau khi bị đánh đập tơi tả bởi ai đó.
"Kyle, Kyle... Em đã phá hỏng tất cả, em không thể làm gì một mình cả... Cứu em với, Kyle..."
Tôi chỉ biết đứng chôn chân, không thể thở nổi, lặng lẽ nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mắt.
Người phụ nữ đó không tỉnh táo. Trông như một người điên.
Giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành nhưng lại có một thân xác già nua.
Tiếng khóc của đứa trẻ già ấy thật kinh khủng đến mức tôi chỉ muốn bịt chặt tai lại.
Tôi thấy ghê tởm. Một người như thế, một người thê thảm và đáng sợ đến mức khiến người ta rùng mình, lại là mẹ của Luca sao?
Tôi bỗng cảm thấy giận cả Sơ Viện trưởng, người vẫn đang nhìn cảnh tượng ấy bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm như thường lệ.
Rồi bất chợt, một cảm xúc khó hiểu dâng lên khiến tôi hoảng hốt tự hỏi, chẳng lẽ mình cũng đã phát điên rồi ư?
Tôi và người phụ nữ kia, trong mắt bà ấy có gì khác nhau chăng?
Một câu hỏi quá trẻ con mà tôi đã không thốt ra thành lời.
Tất nhiên, bây giờ điều đó không quan trọng.
Tôi quay lưng và chạy ra khỏi tòa nhà.
Tôi chạy về phía đối diện nơi xe của Greg đang đỗ và thở hổn hển.
Cái quái gì thế này.
Cái quái gì thế này!
Thà là một kẻ khốn nạn, một kẻ xấu xa không ra gì. Thà là một kẻ vô liêm sỉ không biết xấu hổ... !
Tôi nuốt nghẹn nỗi uất hận đang muốn bật thành tiếng hét.
Tôi không thể gào thét ở nơi này, bởi điều đó có thể đánh thức Luca, mà giờ tôi cũng không tự tin sẽ cho thằng bé thấy được bộ mặt tử tế của mình.
Tôi ôm đầu và ngồi sụp xuống. Tôi ngước đôi mắt nóng bừng lên nhìn trời.
Thời tiết thật khốn kiếp.
Bầu trời đầy mây xám nhưng lại không đổ mưa.
Cả thế giới đều xám xịt. Vòng đi vòng lại, thế giới của tôi lại trở về màu xám.
Tôi muốn hét lên nhưng không thể, và cứ thế ngồi sụp xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Và rồi, bằng giọng run rẩy vì tức giận, tôi bắt đầu đếm nhỏ.
"Một, hai, ba..."
Đó là một cách để làm dịu cơn giận mà tôi đã học được trong những ngày mà cơn giận dữ như thế này bùng phát mỗi ngày.
Cơn giận, sự oán trách không thể kiểm soát được. Tôi cảm thấy như mình đã trở lại tuổi thiếu niên.
"Bốn, năm, sáu..."
May mắn là phương pháp này khá hiệu quả, và tôi đã có thể trấn tĩnh lại đủ để nói chuyện mà không cần phải hét lên.
Cộp cộp.
Đúng lúc ấy, Sơ Viện trưởng tiến lại gần tôi. Và hỏi bằng giọng thờ ơ quen thuộc.
"Con có muốn hút một điếu không?"
"...Chẳng phải Sơ đã giao Luca cho con vì con không hút thuốc còn gì."
"Đúng vậy. Thế nên ta mới mời con thêm một lần nữa."
Sơ Viện trưởng đưa cho tôi một điếu thuốc.
"Con có muốn hút không?"
"...Cảm ơn sơ."
Tôi nhận lấy điếu thuốc kẹp giữa những đốt ngón tay thô ráp của bà, đưa lên miệng và xin lửa.
Phù.
Tôi nhả ra làn khói xám như một tiếng thở dài.
Tôi từng hút thuốc ở tuổi đôi mươi, nhưng rồi lại thấy bản thân mình thật thảm hại khi phải đi làm chỉ để mua thuốc nên đã bỏ.
Lâu lắm rồi mới hút lại một điếu, làn khói thuốc vừa rít qua cổ họng đã khiến tôi hơi choáng váng.
Khi điếu thuốc đã cháy gần một nửa, tôi khẽ cất tiếng hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Lúc sửa chữa xong cũng không gọi cho con, sao bây giờ sơ lại gọi?”
Có nhất thiết phải cho tôi thấy người phụ nữ đó không?
Tôi không hỏi thẳng, nhưng tôi biết bà đã hiểu rõ điều tôi muốn nói.
Sơ viện trưởng thở ra một làn khói dài rồi trả lời.
"Lúc đó ta đã không liên lạc vì ta nghĩ rằng con sẽ không muốn mang đứa bé đến."
"..."
“Nếu không có đứa trẻ, con sẽ chuyển đi đâu đó một mình. Nhưng ta thấy con đã nhận tiền quyên góp và tìm một nơi có thể sống cùng đứa nhỏ, nên nghĩ chẳng cần thiết phải nói gì thêm nữa.”
Khi tôi im lặng không nói gì, Sơ nhìn quanh một lúc như tìm kiếm người phụ nữ đó có thể đang ở đâu đó, rồi nói.
"Tên của đứa trẻ đó là Alicia."
“Vâng.”
“Và có những đứa dù thời gian trôi qua cũng chẳng bao giờ lớn lên.”
“Người ta gọi là rối loạn trí tuệ ở mức ranh giới. Ở giữa hai ngưỡng, không rõ ràng. Thường thì những người như thế sẽ không nhận được sự trợ giúp từ chính phủ.”
“…”
Tôi có quá nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ buông ra câu hỏi, hay đúng hơn là một lời oán trách lớn nhất.
“Người như vậy, tại sao lại có thể sinh con?”
“Vì người như thế cũng biết yêu. Và cũng có người yêu thương họ.”
Tôi không thể nhịn được mà bật ra một tiếng cười khô khốc.
Giờ tôi có còn tâm trí nào mà nghĩ đến tình yêu của người khác chứ?
“Nếu không thể chịu trách nhiệm thì đừng sinh ra ngay từ đầu!”
Dù lời nói của tôi chỉ là một tiếng gào nông cạn, sơ viện trưởng vẫn điềm nhiên đáp lại như mọi khi.
“Có lẽ con bé từng nghĩ rằng mình có thể chịu trách nhiệm.”
“…”
“Cái người mà con bé vừa nhắc đến, Kyle, cũng từng là đứa trẻ sống ở đây. Là chồng của con bé.”
“Vậy… người đó giờ ở đâu rồi?”
“Ở bên Chúa.”
***
Hai người họ, ngay từ lúc gặp nhau ở nơi này, đã là một gia đình.
“Hai đứa trẻ ấy yêu nhau thật lòng. Đó là một tình yêu không có gì phải nghi ngờ. Bởi vì từ nhỏ chúng đã là gia đình, là bạn bè và rồi trở thành người yêu của nhau.”
Nhưng trước khi Luca chào đời, Kyle đã qua đời vì một tai nạn bất ngờ. Sau đó, Alicia rơi vào trầm cảm và mắc chứng rối loạn hoảng loạn, hoàn toàn không còn khả năng chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh.
“Không phải người mẹ nào cũng mạnh mẽ.”
Nếu cô ấy hoàn toàn không biết gì thì đã khác, nhưng Alicia biết thế giới này đáng sợ ra sao, chính vì vậy cô ấy càng chật vật dưới sức nặng của mất mát và áp lực thực tại.
Cô ấy không có nơi nào để cầu cứu.
Hơn nữa, Alicia cũng hiểu rõ…
Nếu đi tìm đến những người mặc vest và làm việc trong văn phòng để xin giúp đỡ, họ sẽ đưa lũ trẻ đến một nơi mà cô không thể gặp nữa, một nơi xa mãi mãi.
Vì vậy, cô đã chạy đến ngôi nhà của Chúa, nơi cô từng lớn lên.
Dù không phải một tín đồ ngoan đạo, nhưng cô tin rằng “mẹ và cha” ở đây, tức sơ viện trưởng và linh mục sẽ không bỏ rơi mình.
“Dù sao thì, ít nhất con bé vẫn đủ tỉnh táo để nghĩ rằng cần phải tìm một nơi tốt hơn cho con mình, nên mới ôm đứa trẻ sơ sinh tìm đến nơi này.”
Ban đầu, tình trạng của Alicia còn đỡ hơn bây giờ.
Cô ấy vẫn lo lắng cho các con như một người mẹ.
“Con bé nói nếu mình cũng chết đi thì ai sẽ cho lũ trẻ ăn ba bữa mỗi ngày, ai sẽ tắm rửa cho chúng, dỗ dành khi khóc, cho uống thuốc khi ốm… Ai sẽ yêu thương bọn trẻ đây. Con bé sợ hãi và lo lắng vô cùng.”
Nhưng từng ngày trôi qua, tình trạng của cô ấy lại càng tệ hơn.
“Có lúc chỉ cần nhìn thấy đứa con thứ hai mới chào đời là con bé bắt đầu phát tác. Và dần sụp đổ vì áp lực phải chịu trách nhiệm cho lũ trẻ.”
Tôi không khó để hiểu được nỗi lòng đó.
Ngay cả một người bình thường cũng có lúc sợ hãi thế giới này.
Huống hồ là một người chẳng thể tự lo cho chính mình, sao có thể gồng gánh cả hai đứa trẻ được.
“...Vậy người phụ nữ đó, giờ sẽ ra sao? Sẽ tiếp tục ở lại đây ạ?”
“Đúng vậy. Nếu con bé còn đủ sức để sống, thì sẽ sống ở đây.”
“…”
Sơ viện trưởng nhìn xa xăm, rồi lại tiếp tục cất tiếng.
“Giá như Kyle có thể sống lâu thêm một chút thôi.”
Những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt Sơ Viện trưởng vẫn khô khốc như mọi khi.
Nhưng ánh mắt ấy lại mang dáng hình của một người mẹ đang tưởng nhớ đứa con đã ra đi trước mình.
"Ít nhất là cho đến khi Lenny và Luca bước vào độ tuổi thiếu niên… có lẽ họ vẫn là một gia đình trọn vẹn. Dù đến lúc nhận ra mẹ mình có chút khác biệt so với những người khác, các con có thể thấy xấu hổ, thậm chí trách móc nữa, nhưng mẹ vẫn sẽ là người quý giá nhất trong lòng chúng. Dù còn nhỏ, chúng cũng sẽ cố gắng thay cha mà bảo vệ mẹ.”
Nhưng trên đời này làm gì có chữ ‘giá như’.
Người cha yêu thương vợ con lại là người ra đi trước, trở thành kẻ duy nhất không còn phải chịu trách nhiệm gì cả.
Còn người phụ nữ ấy nếu không có con, có lẽ cô chỉ đơn thuần sống trong nỗi buồn, thì nay lại dần dần phát điên vì gánh nặng của tội lỗi và áp lực mà cô không thể gánh vác.
“…Kyle hẳn chẳng bao giờ nghĩ rằng mình có thể chết trước.”
Anh ấy chỉ một mực nghĩ rằng sẽ bảo vệ Alicia đến tận cuối đời, đâu có ngờ được mình lại ra đi trước.
Để lại người vợ và hai đứa con còn quá nhỏ, chắc hẳn anh ấy không hề nghĩ rằng Chúa sẽ lấy đi mạng sống của mình trước.
Tại sao cuộc sống lại cứ thích trêu đùa con người như vậy?
Tại sao nó trao cho người ta tình yêu, hy vọng, và niềm tin… chỉ để rồi cướp sạch mọi thứ trong chớp mắt?