Tôi không đáp lại câu nào.
Đứng yên bất động như bị sét đánh, tôi chỉ chăm chú lắng nghe từng âm thanh vọng qua ống nghe.
Nhưng sơ cũng không nói thêm gì nữa.
Sơ không hối thúc tôi phải đưa ra câu trả lời.
Sơ cũng không bảo tôi phải trả Luca về cho mẹ ruột.
Vậy thì chắc hẳn, lời sơ muốn nói chỉ đơn giản là “hãy ghé qua một lần”.
Chỉ có thể là vậy.
Nếu không phải thế, tôi sẽ thật sự thất vọng về sơ, một trong số ít những người tôi tin tưởng.
“…Vậy thì con sẽ ghé vào thứ Sáu.”
[Được.]
***
Cả hôm qua sau khi nhận được cuộc gọi, lẫn hôm nay, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giao đồ ngọt cho James.
Chăm sóc Luca.
Làm thêm vài món đồ da để đăng lên YouTube.
Và khi mở cửa đón Greg đến để bàn về buổi biểu diễn mùa thu, tôi cũng không khác gì thường ngày.
Tôi nghĩ mình đã đáp lại cậu ta một cách khá bình thường.
Thực tế Greg vẫn đang gật gù, xóa dần từng mục trong danh sách cần kiểm tra.
Chỉ đến khi cuộc họp kết thúc, tôi mới nhận ra mình có gì đó bất thường qua câu nói của Greg.
“Cậu… hôm nay trông giống hệt cậu ngày trước.”
“…Tớ ngày trước?”
“Ừ. Ừm, sao nhỉ… Có chút khô khốc, lạnh lùng hơn thường ngày ấy. Cậu kiệt sức vì phải chăm con một mình suốt 24 giờ à?”
Greg nói rằng khi tôi còn làm việc ở công ty, ít ra còn có nhà trẻ trông Luca nên mọi thứ đỡ hơn phần nào.
“Nghe bảo chăm trẻ con khi chúng bị lo âu chia ly còn khó hơn gấp bội. Cậu thậm chí còn không có thời gian đi vệ sinh đàng hoàng nữa đúng không? Có phải vì vậy mà trông cậu như vậy không?”
Tôi không trả lời, chỉ cười nhạt.
Greg bỗng nghiêm mặt, đứng dậy rồi quét mắt nhìn quanh căn nhà.
“Để tớ giúp gì đó nhé? Tớ học được khối thứ từ mẹ và chị tớ đấy.”
“…Không, thật sự không có chuyện gì đâu. Tớ ổn mà. Cậu không cần lo.”
“Ổn gì mà ổn. Cả Luca cũng đang để ý sắc mặt của cậu còn gì.”
“Gì cơ?”
Tôi quay phắt lại nhìn thì thấy Luca đang nhìn chằm chằm về phía tôi trên tấm thảm chơi. Nhưng ngay lập tức thằng bé quay đầu đi.
“…!”
Tôi lập tức đứng bật dậy và bước đến chỗ thằng bé.
“Luca.”
“Ư…ưm…”
Đứa bé khẽ mân mê các ngón tay nhỏ rồi ngước mắt nhìn tôi.
Tôi thấy nhói trong lòng.
Tôi quỳ xuống, đưa hai tay về phía Luca. Cứ như thế này, thằng bé sẽ nhào tới và ôm lấy tôi.
Tôi mỉm cười, cố gắng truyền vào đó sự dịu dàng và cả lời xin lỗi.
“Luca của bố, lại đây nào.”
“…”
Luca khẽ cúi người về phía tôi, giơ hai tay lên. Tôi ôm chặt lấy thằng bé.
Rồi cứ thế, tôi ôm con thật chặt trong một lúc lâu.
“…Bố xin lỗi.”
“Ư…ưm…”
“Này thật sự là sao vậy chứ?”
Greg nhìn hai cha con tôi, rồi cất giọng như không thể chịu nổi nữa.
“Nếu cậu còn không chịu nói có chuyện gì, tớ sẽ gọi mẹ tớ đến đấy.”
Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Và không hiểu sao, tôi thấy… có khi thế cũng không phải là ý tồi.
***
“Nếu cậu không muốn thì đừng đi gặp.”
Greg nói dứt khoát sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện.
“Sao? Lúc bỏ con đi thì được, giờ lại quay về? Khi đứa bé cần mẹ nhất thì biến mất, giờ lại làm gì? Người đó không có chút lương tâm nào à?”
“Cô ta cũng đâu có nói muốn đòi lại thằng bé.”
“Chuyện đó không quan trọng. Người đó còn chẳng có tư cách khiến cậu phải khổ tâm như thế này. Ai là người đã chăm sóc Luca suốt thời gian qua chứ?”
Greg đồng cảm với tình cảnh của tôi và nổi giận.
Cảm giác như cậu ấy đang thay tôi giận dữ, khi chính tôi không thể trút ra được cơn giận này.
“… Nhưng tớ cũng không thể tùy tiện tách Luca khỏi bố mẹ ruột của nó.”
“Ý cậu là về mặt pháp lý à?”
“Tớ không biết nữa. Tớ cũng không rõ tình trạng của người đó… Nhưng ít nhất, xét về mặt đạo lý thì có lẽ là vậy.”
“Đạo lý gì chứ. Bên đó còn chẳng làm tròn đạo lý thì cậu giữ làm gì?”
“Không phải vì họ, mà vì Luca. Tớ không nghĩ việc cố ý giấu chuyện này khỏi thằng bé là điều đúng đắn.”
Sau này, nếu Luca lớn lên và chúng tôi vẫn tiếp tục sống cùng nhau, thằng bé chắc chắn sẽ cảm thấy bị phản bội.
Nhưng phản ứng của Greg lại khá lạnh lùng.
“Ừ thì… nhưng liệu đứa bé có nhất thiết phải biết rằng mình có những người không xứng đáng làm bố mẹ không?”
Tôi bất giác bật cười chua chát.
Câu nói ấy rõ ràng là vì Greg chưa từng phải sống thiếu cha mẹ.
“… Dù sao thì tớ cũng phải xem xét tình trạng của cô ta trước.”
Nếu không biết thì không nói, nhưng khi bố mẹ đứa bé đã xuất hiện, tôi không thể cứ làm ngơ như không có chuyện gì.
Dù lý do là gì, tôi cũng không thể phớt lờ được.
Greg thở dài rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Cậu nói ngày mai sẽ đi à? Vậy để tớ xin nghỉ phép rồi đi cùng cậu.”
“Tớ nhận tấm lòng của cậu là đủ rồi. Không cần phải nghỉ làm vì chuyện này đâu. Tớ chỉ cần bắt taxi đi là được.”
Những lúc thế này, có lẽ không có xe riêng lại là một điều tốt.
Vì tôi cũng chẳng chắc mình còn đủ tỉnh táo để cầm lái nữa.
“Này, thôi đi. Sếp mà tớ phải để ý bây giờ là bạn gái tớ đấy, ai dám làm gì chứ?”
Chỗ “bạn gái tớ” hình như giọng Greg có phần cao hơn bình thường.
“Hơn nữa, dạo này không khí ở công ty cũng rối tung cả lên. Rachel cũng đang tìm chỗ làm mới nữa. Một đứa nhân viên quèn như tớ nghỉ một ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công ty đâu. À, tất nhiên…”
Greg bật cười khẩy rồi nói thêm:
“Austin thì sẽ khổ sở một chút.”
Chỉ một câu cũng đủ hiểu anh chàng ấy vẫn đang bị Rachel hành cho lên bờ xuống ruộng. Nhưng hơn cả điều đó…
“Tớ cũng từng nói cái công ty đó sắp toang rồi, nhưng là thật à? Nên Rachel mới tính nhảy việc sao?”
“Cái đó tớ cũng không chắc. Có vẻ sau khi gặp cậu và Cassandra, cô ấy suy nghĩ nhiều lắm. Mà người yêu tớ giỏi thật đấy. Trước giờ mấy bên săn đầu người vẫn liên hệ thường xuyên mà. Nhưng hình như lần này chuyển việc qua mối quan hệ cá nhân thì phải… Dù sao thì cũng vậy.”
Greg cũng nói rằng, sau khi thấy tôi và Cassandra rời đi, cậu ấy mới nhận ra không có lý do gì để tiếp tục trung thành với cái công ty đó nữa.
“Mai cậu định đi lúc mấy giờ? Tớ sẽ đến đúng giờ, đừng lo. À, hay là tớ ngủ lại đây tối nay luôn nhé?”
Tôi tiễn Greg trông như thể sẵn sàng ra trận cùng tôi, rồi chuẩn bị đi ngủ cùng con.
Không biết có phải vì đang để ý tâm trạng của tôi không mà hôm nay Luca ngoan hẳn, chẳng mè nheo đòi thức như mọi khi, chỉ lặng lẽ nằm xuống giường.
“… Luca à, Luca của bố. Con lo cho bố à?”
“Ưm…”
Tôi khẽ vuốt ve má của con, rồi nắm bàn tay bé nhỏ ấy, nhẹ nhàng lắc lắc.
Sau đó tôi vuốt mái tóc mềm mại như muốn cù nhẹ trán con, rồi đặt một nụ hôn lên vầng trán tròn trịa.
“Không sao đâu. Chỉ là bố lo lắng quá thôi.”
“Ưm…”
“Luca của bố ngày mai, ngày kia… cũng vẫn sẽ ngủ cùng bố thế này, đúng không?”
Bố sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn nữa.
***
Sáng hôm sau.
Tôi đang thay đồ cho Luca trong lúc đợi Greg, người mà tôi đã hẹn sẽ ăn trưa nhẹ cùng rồi mới xuất phát, thì nhận được tin nhắn từ Maria.
[Có cần luật sư không? Nếu cần thì nói nhé. Tôi có một người bạn rất giỏi.]
Tôi bất giác bật cười. Dù biết Greg không phải người kín miệng cho lắm…
Cốc cốc cốc.
Là Greg. Từ sau khi tôi bảo cậu ấy rằng Luca thường giật mình khi chuông cửa reo, Greg luôn gõ cửa thay vì bấm chuông.
Tôi mở cửa và ngay khi thấy bộ dạng của Greg, tôi bật cười sảng khoái.
“Gì vậy, mặc đồ đen từ đầu đến chân là để trông có vẻ dữ dằn hơn à?”
“Ừ, thấy sao? Cũng có hiệu ứng đúng không?”
Tôi lắc đầu, cười khẽ.
“Vào ăn đi đã. À, mà sao lại đi rêu rao khắp nơi thế? Maria vừa nhắn cho tớ đấy.”
“Khi có chuyện tốt thì nên chia sẻ với người khác, nhưng khi cần giúp đỡ thì càng phải nhờ tới tất cả những người mình biết chứ.”
Greg nói như thể đó là điều hiển nhiên, khiến tôi chỉ cười khẽ, hơi hụt hơi.
Tôi đã sống hoàn toàn ngược lại suốt cả đời.
Người để chia sẻ chuyện vui vốn không có nhiều, mà chuyện buồn thì lại càng giấu kín hơn.
Chỉ toàn trở thành đề tài bàn tán, thậm chí là điểm yếu.
“Ừ. Dù sao cũng cảm ơn cậu đã quan tâm như đó là chuyện của mình vậy.”
“Dĩ nhiên rồi. Cậu cũng đã làm vậy cho tớ mà. À, tớ không nói gì với Cassandra đâu nhé, vì cậu bảo đừng.”
“Ừ. Chắc giờ cô ấy cũng bận lắm.”
Nếu nói ra, chắc cô ấy đã trang điểm thật rực rỡ rồi chạy đến ngay lập tức.
“Nhưng dù vậy, sau này cậu vẫn sẽ bị cô ấy mắng đấy, chuẩn bị tinh thần đi.”
“Ha ha.”
Tôi đẩy đĩa bánh sandwich và trái cây về phía Greg.
“Dù vậy, tôi thật sự biết ơn mọi người.”
“Phải rồi. Và cũng đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu cậu lo lắng, Luca cũng sẽ bất an theo đấy.”
Greg vừa nói vừa chơi đùa với Luca: “Ú òa~!”
Luca chỉ nhìn cậu ấy bằng ánh mắt lầm lì.
***
Dù đã tự nhủ phải thật vững tâm, suốt 30 phút trên đường đến trại trẻ mồ côi tôi vẫn chẳng thốt nên lời.
Cứ như có gì đó nghẹn cứng nơi cổ họng, khiến tôi hoàn toàn không thể mở miệng.
Tôi chỉ cố gắng hết sức để ru con ngủ.
Chỉ mong trong lúc Luca say giấc, mọi chuyện có thể nhanh chóng kết thúc để tôi lại đưa con về nhà.
May mắn là Luca đã ngủ thiếp đi ngay khi xe vừa chạy vào khuôn viên.
Dường như việc tu sửa đã hoàn tất, khu đất giờ đây yên ắng lạ thường.
Đến mức mọi người bên trong đều nhận ra chúng tôi đã đến.
Greg dừng xe ở bãi đậu mới bên cạnh tòa nhà, và một nữ tu với đôi mắt xanh mà tôi từng gặp trước đây đã bước ra đón.
“Chào mừng các vị.”
“Vâng, chào cô. Tôi…”
“Tôi là sơ Greta.”
“Vâng, sơ Greta. Sơ viện trưởng đang ở trong phòng làm việc chứ ạ?”
“Không. Sơ đang ở tầng hai cùng với mẹ ruột của bé. Hãy để bé lại cho tôi trông, rồi anh hãy lên gặp họ.”
Tôi nhìn Luca đang ngủ say trong ghế xe, rồi kiên quyết lắc đầu.
“Luca bị chứng lo âu khi tách khỏi bố. Nếu không thấy tôi, con sẽ khóc, nên tôi muốn ở cùng con.”
Greta nhìn tôi rồi lại nhìn Greg và Luca, đôi mắt xanh nhạt như có thể nhìn xuyên qua mọi thứ, sau đó khẽ gật đầu.
“Vậy nếu bé vẫn đang ngủ, chỉ cần một người lớn ở lại là được. Jun, anh có thể lên một mình.”
Greg nhìn tôi rồi gật đầu đồng tình.
“Tớ sẽ trông Luca cẩn thận. Có vẻ cũng không mất nhiều thời gian đâu.”
“Ờ, nếu thằng bé tỉnh dậy rồi khóc thì…”
Tôi vừa bước xuống xe, vừa dặn dò Greg lần cuối thì bất chợt có ai đó áp sát lại từ bên cạnh.
Là một người phụ nữ tóc tai rối bù.
Dù không được giới thiệu cũng chẳng cần ai giải thích, tôi biết ngay người này chính là mẹ ruột của Luca.
Cô ấy trông lớn hơn tôi ít nhất mười tuổi, nhưng là kiểu người mang khuôn mặt của một người đã già đi quá vội vì cuộc đời.
Những sợi tóc bạc lốm đốm do căng thẳng, đôi mắt sưng đỏ vì nước mắt, hai gò má hõm sâu, tất cả đều nói lên điều đó.
Rằng sau khi rời xa đứa con, cô ấy chưa từng sống tốt lấy một ngày.
Cô ta nhìn Luca đang ngủ say chỉ trong thoáng chốc , như sắp òa khóc đến nơi, rồi vội vàng lấy tay bịt miệng và chạy vào trong tòa nhà.
Và rồi…
Tôi nhìn cô ta mà cảm thấy giận dữ. Một cơn giận không thể kìm nén bắt đầu bùng lên trong lòng tôi.
Nhìn bộ dạng tồi tàn ấy, tôi không cảm thấy chút xíu nào gọi là thương hại cả.
Cô ta là ai chứ. Cô ta là ai mà dám ra vẻ đáng thương?
Nếu đứa bé quý giá đến vậy thì đã nên bỏ rơi con ngay từ đầu.
Nếu thật sự muốn gặp lại con, thì đáng lẽ phải đến sớm hơn.
Phải đến trước khi tôi yêu thương đứa bé này.
Phải đến trước khi Luca xem tôi là bố!
Tôi giận dữ bước nhanh lên theo sau cô ta.
Tôi sẽ đối mặt với người phụ nữ đó. Và cả với sơ nữa.
“Tại sao. Rốt cuộc là tại sao…!”
Tại sao mọi chuyện lại phải thành ra thế này?