Cassandra gọi điện cho tôi.
[Jun, Vanessa đã liên lạc với tôi.]
“…”
Vanessa là ai nhỉ.
Cassandra gọi cô ấy như thể một người quen cũ khiến tôi thấy hơi ngại, nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi bỏ cuộc và hỏi.
“Xin lỗi, Cassandra. Vanessa là ai vậy ạ?”
[…Cậu có biết không? Nếu để ý kỹ thì cậu không mấy quan tâm đến những người xung quanh đâu. Trừ khi cậu xem họ là người của mình.]
“Không phải ai cũng như vậy sao ạ?”
[Không đâu.]
“Vâng. Tôi không rõ chuyện gì, nhưng xin lỗi chị trước vậy.”
Cassandra cười như thể bất lực.
[Là influencer sẽ cùng góp mặt trong cuốn sách công thức lần này. Cô ấy hay đăng bài về chủ đề cuộc sống lành mạnh ấy.]
“À… đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Cô ấy là người nổi bật nhất trong bữa tiệc hôm đó.”
Nhưng tôi cũng không hiểu sao bản thân lại có thể quên sạch như vậy.
“Thế… cô ấy làm sao ạ?”
[Cô ấy nói đã xem kênh của chúng ta. Và hỏi liệu có thể quay một video chung không.]
“À, ừm…”
[Cậu không cần thấy áp lực quá đâu. Vanessa cũng nói rằng cô ấy chưa nghĩ ra nội dung cụ thể. Nên cô ấy sẽ suy nghĩ thêm, và nếu bên mình có ý tưởng nào hợp tác được thì cứ liên lạc.]
“Vâng, vậy thì chúng ta cứ cân nhắc trước thôi ạ.”
[Dù sao thì đây cũng là một dấu hiệu tốt. Cô ấy nổi tiếng hơn chúng ta rất nhiều, nhưng lại là người chủ động liên hệ trước.]
“Đúng là vậy thật.”
[Vì vậy, từ bây giờ, tôi sẽ lập danh sách những người cậu gặp, rồi kiểm tra xem có nội dung nào có thể hợp tác được hay không.]
“Cảm ơn chị, Cassandra.”
[Giờ đây đây là công việc chính thức của tôi rồi, sao cậu cứ cảm ơn mãi vậy!]
“Nhưng tôi vẫn thấy biết ơn mà.”
Cassandra đã chính thức trở thành quản lý của tôi sau khi nghỉ việc ở công ty.
Tất nhiên là kiêm luôn cả quản lý kênh của tôi.
Và giờ cô ấy đã ký hợp đồng lao động với tôi, nhận lương tháng cố định thay vì một nửa doanh thu của kênh như trước.
Chuyện này bắt đầu từ khi kênh phát triển và "một nửa doanh thu" mà cô ấy luôn nhận được dần vượt quá mức lương của một nhân viên văn phòng bình thường.
Tôi đã luôn nói rằng hãy cùng nhau hợp tác như những người đồng hành, nhưng cô ấy đã bày tỏ một hoài bão lớn hơn.
Mục tiêu đầu tiên là phát triển kênh của tôi đến mức có thể thuê thêm nhân viên và kích hoạt cấu trúc phân chia công việc.
Sau đó, khi đã đưa kênh, hay nói rộng hơn là đưa tôi lên quỹ đạo của một người có sức ảnh hưởng ở một mức độ nào đó, cô ấy muốn trở thành một CEO quản lý nhiều người như tôi.
Cô ấy nói rằng bản thân cảm thấy hứng thú với việc quản lý và nâng đỡ những người có tố chất ngôi sao.
Rồi cô ấy nói thêm. Nếu không có tôi, cô ấy đã không thể nghỉ việc ở công ty, và có lẽ đã bán hết tất cả các tác phẩm của mẹ mình.
Vì vậy cô ấy hứa sẽ chịu trách nhiệm với tôi đến cùng.
Nhưng tôi cũng có thể chắc chắn rằng nếu không có Cassandra, kênh của tôi đã không thể phát triển được như bây giờ.
Quảng bá kênh, lên ý tưởng nội dung, quản lý kênh và bình luận, và cả bán hàng nữa. Có quá nhiều việc phải làm.
Có một người đáng tin cậy thực sự là một điều rất quan trọng.
[Vậy, Jun. Cậu đang cân nhắc gì cho video tiếp theo?]
"Ừm, video tiếp theo..."
Sau khi tham dự buổi thuyết trình của Brown House Publishing, tôi đã nhận ra một điều.
Có lẽ đã đến lúc tôi nên xây dựng nền tảng cơ bản với tư cách là một influencer.
"Trở thành một ngôi sao" theo cách tôi nghĩ, cuối cùng là chia sẻ câu chuyện của mình với công chúng, nhận được sự đồng cảm, thiện cảm của họ, cảm thấy gắn kết và liên tục trao đổi sự quan tâm.
Giống như bạn bè, người yêu, hoặc hàng xóm vậy.
Ngay cả sách dạy nấu ăn còn chứa đựng câu chuyện, giờ đây tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu đưa câu chuyện của mình vào video một cách cụ thể hơn, vượt ra ngoài những kỹ thuật đơn thuần.
Thay vì cứ ghi lại một cách máy móc "Hôm nay làm món gì", hoặc "Hôm nay biểu diễn gì", tôi muốn tạo ra những video tập trung vào phong cách sống mà tôi muốn hướng tới trong tương lai.
"Trước hết, tôi đã có được một chút ý tưởng khi làm việc với Kelly về câu chuyện sẽ đưa vào sách công thức."
[Cậu đang xây dựng ‘câu chuyện’, nghĩa là cậu đã bắt đầu sáng tạo nội dung rồi nhỉ?]
Quả nhiên Cassandra rất nhanh nhạy.
"Vâng. Và cũng giống như vậy, tôi muốn sắp xếp trước những câu chuyện sẽ trở thành nội dung mà tôi muốn đưa vào các video sắp tới."
[Tôi nghĩ đó là một ý tưởng hay. Nhưng có vẻ như đó không phải là một công việc có thể hoàn thành nhanh chóng...]
"Vâng. Trong lúc đó tôi không thể không đăng video nào, nên tôi định bắt đầu làm đồ da, điều mà tôi đã nghĩ đến từ lâu."
Đồ gốm vẫn còn đủ hàng, và video biểu diễn thì đã được ấn định đăng một lần một tuần.
Các video về Luca cũng chủ yếu ở dạng short-form ngắn.
"Tôi nghĩ nó sẽ ổn để câu giờ, trước khi thử một dạng video mới."
[Tôi đồng ý. Đồ da là một điểm nhấn mới, chắc chắn sẽ hấp dẫn những người thích danh sách phát 'Xưởng của Jun'. Mà Jun thật sự không có gì là không làm được nhỉ?]
"Haha..."
[Giá mà tế bào yêu đương của cậu cũng tinh ý một chút thì tốt. Việc cậu từ chối hết mọi lời tán tỉnh của mọi người trong bữa tiệc after-party hôm đó không phải là cố ý, đúng không?]
Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì.
Sự im lặng kéo dài, và dù không nhìn tôi cũng có thể hình dung ra Cassandra đang lắc đầu.
[Việc cậu không nhớ nổi Vanessa cũng đủ cho thấy cậu thực sự chẳng để tâm gì. Nhưng có khi thế lại tốt đấy. Trước mắt thì công việc và Luca là ưu tiên hàng đầu mà.]
Tôi nghĩ nếu tiếp tục nói thêm, chỉ có tôi là thiệt, nên vội vàng đáp lại.
"Vâng. Tôi muốn kiếm tiền càng nhanh càng tốt để bắt đầu thủ tục nhận nuôi Luca."
[Được rồi. Tuyệt lắm. Vậy thì thời gian tới, chúng ta cứ tập trung mà tiến về phía trước thôi nhé!]
***
“Nhìn chất liệu da này đi, Luca. Đẹp quá, đúng không?”
“Í i! A!”
Luca liếc nhìn miếng da tôi đang chỉ, rồi ngay lập tức quay đầu về phía những món đồ chơi của mình.
“A a!”
“Ừ, con chẳng hứng thú gì nhỉ.”
Tôi đặt thằng bé xuống tấm thảm chơi phía bên kia hàng rào an toàn, rồi quay lại đứng trước bàn làm việc đã được chuẩn bị sẵn.
Cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu thử sức với thủ công da.
Tôi đã suy nghĩ về nó từ lâu, nhưng vì chi phí nguyên liệu và dụng cụ cơ bản cho thủ công da khá đắt đỏ, nên tôi vẫn chưa có cơ hội bắt đầu.
Vì vậy, tôi thấy hơi tự hào. Bây giờ tôi đã có đủ vốn để dấn thân vào một lĩnh vực tốn kém như thế này.
Tôi mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ lên miếng da vegetable chất lượng cao.
Ban đầu, vì không định mở hẳn một xưởng da nên tôi không cân nhắc đến việc mua những thiết bị quá chuyên nghiệp.
Tôi định chỉ làm những món đồ đơn giản với bộ dụng cụ thủ công da dành cho handmade, nhưng rồi cuối cùng lại quyết định mua một chiếc máy may chuyên dùng cho da đã qua sử dụng.
May mắn là tôi có thể thanh toán bằng điểm thưởng khi mua đồ cũ.
Ngay cả khi lỡ có trục trặc cần sửa chữa, tôi cũng tự tin là mình có thể xử lý hầu hết nên không ngần ngại gì khi mua đồ secondhand.
“Được rồi, vậy thì Luca, bố sẽ thử làm cái gì bây giờ nhỉ?”
“A a?”
Thằng bé chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái, chỉ đáp lại cho có lệ trong khi vẫn dán mắt vào quyển sách tranh, trông thật đáng khen.
Được rồi, con cứ làm việc của con đi. Bố cũng sẽ làm việc của mình.
“Xem nào…”
Ví, thắt lưng, túi đựng đồ, túi xách…
Cái gì tôi cũng có thể làm được.
Vì đây là một lĩnh vực tràn ngập thiết kế theo phong cách cổ điển, nên cũng không lo lắng gì về vấn đề bản quyền. Dù làm thứ gì đi nữa, miễn là hoàn thiện thì trông cũng sẽ rất đẹp mắt.
...Chiếc cặp da mà Evan mang theo trông khá đẹp.
Tuy nhiên, tôi hầu như không có dịp nào phải mang cặp táp cả.
Rồi tôi chợt nhớ ra rằng mình có một chiếc túi có thể tham khảo ngay để làm mà không cần phải tìm kiếm thiết kế.
Chiếc túi đựng tiền quyên góp mà Sơ Viện Trưởng đã đưa!
Tôi vội vàng lấy chiếc túi ra khỏi tủ quần áo và xem xét kỹ lưỡng.
Đó là một chiếc túi không có thương hiệu. Có lẽ nó được làm từ một xưởng thủ công nào đó.
"..."
Đầu tiên tôi sẽ cho mọi người xem chiếc túi cũ này, và sau đó quay video làm một chiếc túi mới hoàn toàn chứ không phải là sửa lại chiếc túi cũ.
Tôi nghĩ nó sẽ ổn cho video đầu tiên về đồ da.
Nó tốt hơn nhiều so với việc bắt chước hàng hiệu một cách mù quáng hoặc cố gắng vắt óc sáng tạo ra cái mới mà không có.
Và hơn nữa, tôi nghĩ rằng có thể có sự tham gia của người xem.
Nếu họ gửi ảnh hoặc đồ da cũ, thì đó có thể trở thành nội dung về việc những món đồ đó được tái sinh như thế nào?
Tôi nghĩ nó sẽ khá thú vị để xem.
Tôi đã thấy phấn khích và ngọ nguậy tay chân. Vậy thì, bắt đầu làm thôi nhỉ.
***
Làm một chiếc túi xách tốn thời gian hơn tôi nghĩ, nên dù tranh thủ làm lúc rảnh thì cũng mất hai ngày mới hoàn thành.
Nhưng cảm giác tự hào còn lớn hơn thế.
Tôi rất hài lòng với màu sắc, cảm giác chạm và dáng vẻ của chiếc túi da mới.
Một chiếc túi đựng bỉm phong cách đã ra đời.
Thật ra, nếu nói đến túi đựng bỉm thì chất liệu lưới nhẹ vẫn là tốt nhất.
Dù vậy, mang chiếc túi này theo sẽ khiến tôi cảm thấy vui, nên thôi, cứ để đôi vai tôi vất vả một chút cũng được.
Và trong lúc làm, tôi nhận ra một điều.
Rằng tôi thật sự rất thích da thuộc. Và chắc chắn, tôi thích những thiết kế cổ điển.
Tóm lại, thủ công da thật sự rất hợp với tôi.
Dù sau này ứng dụng Manito hết hạn, tôi vẫn muốn tiếp tục theo đuổi nó như một sở thích. Biết thế này thì tôi đã thử từ sớm rồi.
Nghĩ tới đây, tôi chợt thấy nếu dùng vải canvas kết hợp với da để may túi và dây đeo, chắc sẽ làm được một chiếc tạp dề làm việc khá ổn.
Tôi vẫn cho rằng thiết kế quần áo không phải lĩnh vực của mình, nhưng với chiếc tạp dề này vì thật sự cần dùng đến nên tôi cũng có thêm động lực để làm.
Mộc, làm bánh, và thủ công da.
Ít nhất thì những kỹ năng này vẫn có thể sử dụng trong đời sống ngay cả khi ứng dụng biến mất.
Thật ra, quần áo thì cứ mua đồ ai đó thiết kế đẹp sẵn là được, cũng chẳng tiếc nuối gì.
Tóc thì chỉ cần đến tiệm làm đầu, tốn chút tiền nhưng giải quyết được.
Trước khi ứng dụng biến mất, nếu tôi tranh thủ làm vài món như búp bê em bé hay quần áo trẻ con, chắc trong thời gian Luca lớn lên cũng sẽ mặc được kha khá.
Đến khi lớn hơn, con sẽ muốn mặc đồ mua thay vì mặc đồ bố làm cũng chẳng sao cả.
Vậy thì trong khoảng thời gian còn lại, tôi chỉ cần cố gắng tích điểm thật nhiều để mua được xe là được rồi!
“…”
Tôi khẽ cười.
Cuộc sống thật sự khiến tôi cảm thấy ổn.
Tất nhiên, đôi lúc vẫn có những bất an hay mệt mỏi.
Nhưng tôi có những người tốt bên cạnh, những nỗ lực sống đến giờ đang dần kết trái và tôi còn có cả một tương lai để trông đợi.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này thì tốt biết mấy.
Nếu tôi cứ cố gắng như bây giờ thì đến cuối năm, việc liên lạc với Gabriel để bắt đầu thủ tục nhận nuôi Luca cũng không còn là một giấc mơ xa vời.
Tôi nhìn chiếc túi đã hoàn thành với cảm giác đầy mãn nguyện thì điện thoại rung lên.
Brrrrr…
Là Sơ Viện trưởng.
“…”
Tôi chợt thắc mắc không biết có chuyện gì.
Lần gần nhất sơ gọi cho tôi là vào mùa đông.
Khi đó, sơ chỉ muốn hỏi thăm xem tôi và Luca sống có ổn không.
Lần này cũng vậy chăng? Chỉ đơn giản là gọi để xem đứa trẻ vẫn khỏe mạnh?
Cũng đã lâu rồi.
Brrrrr…
“…”
Khả năng ấy cũng khá cao.
Dù sơ có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực ra lại là người không bao giờ bỏ sót điều gì.
Brrrrr…
Một cảm giác bất an dâng lên trong tôi một cách khó hiểu, nhưng tôi cố trấn tĩnh lại và bắt máy trước khi quá muộn.
“Alo?”
[Con có thể ghé qua cùng đứa trẻ một hôm không?]
Đúng như tôi nghĩ, sơ chưa bao giờ vòng vo bằng những lời xã giao vụn vặt.
“Vâng, ừm… Vậy con đến thăm vào ngày kia có được không ạ? Thứ Bảy con có việc, còn Chủ nhật thì sơ bận đúng không ạ?”
Ngày mai là thứ Năm, tôi phải giao đồ ngọt cho quán cà phê tầng một.
Greg cũng nói muốn họp ngắn để bàn về danh sách bài biểu diễn cho buổi diễn mùa thu.
Nhưng thứ Sáu thì chắc tôi sẽ sắp xếp được thời gian.
[Ừ, vậy nhé.]
“Vâng… mà không biết có chuyện gì không ạ?”
Thật ra tôi vẫn còn hơi lo lắng.
Vì bình thường chúng tôi chẳng mấy khi liên lạc với nhau.
Lần trước cũng thế. Khi tôi nhận được cuộc gọi đột ngột và đến gặp sơ, tôi đã gặp Luca.
Kết cục thì đó là một điều may mắn trong đời tôi, nhưng khi ấy quả thực tôi đã lúng túng không ít.
Và lần này, tôi cũng không đoán được chút nào lý do sơ lại gọi tôi đến.
Giọng điệu và cách nói của sơ không khác ngày thường, nhưng sơ là kiểu người mà dù thế giới có tận thế vào ngày mai thì vẫn sẽ sống một ngày thật bình thản như thường lệ.
Vì vậy, dù nghe thấy câu trả lời của sơ bằng một giọng hoàn toàn bình thản, tôi vẫn chưa thể lập tức hiểu hết được ý nghĩa đằng sau.
[Mẹ ruột của đứa trẻ cùng với anh trai thằng bé… dạo gần đây đang ở lại đây.]