Tôi thoáng sững sờ vì cảnh tượng bất ngờ, rồi cứ thế quay đầu một cách tự nhiên.
Tôi cố gắng rời khỏi đó càng xa càng tốt, bước đi với tốc độ vừa phải để không thu hút sự chú ý của người khác.
Tôi không phải là kiểu người thích xông vào hóng hớt chuyện gia đình người khác rồi lan truyền tin đồn hay tham gia vào những chuyện như vậy.
Ngược lại, tôi thấy mệt mỏi khi phải suy nghĩ về những chuyện xảy ra giữa người với người.
Huống chi nếu đó là một chuyện không hay ho gì, tôi chỉ cảm thấy khó chịu thay vì hứng thú.
Nên có thể nói, tôi chẳng thấy gì cả.
Nếu như người tôi bắt gặp đang ngoại tình là người yêu hay bạn đời của một người thân quen, có lẽ tôi sẽ nghĩ mình có nghĩa vụ phải nói cho người đó biết...
Nhưng với tôi, Evan và vợ anh ta là những người khiến tôi không thoải mái. Cùng lắm thì họ chỉ là hàng xóm xã giao mà thôi.
Tức là tôi không có lý do gì, cũng không có nghĩa vụ gì để xen vào và nói ra điều gì cả.
Dù tôi có lên tiếng thì liệu họ có tin không cũng là chuyện chưa chắc.
Hơn nữa, biết đâu điều tôi thấy không phải là cảnh ngoại tình.
Giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn ở công viên gần nhà chứ không phải nơi nào xa xôi mà lại làm chuyện đó sao?
"Trừ khi mất trí..."
Tôi buột miệng nói ra. Cũng phải thôi...
Không phải người dân khu này đều chào hỏi nhau sao?
Dù tôi mới chuyển đến không lâu, nhưng giờ tôi cũng đã chào hỏi xã giao với nhân viên siêu thị hay cư dân của những biệt thự gần đó rồi.
Mật độ dân số không cao lắm, nên người mình hay gặp cũng chỉ có ngần ấy.
Vậy mà xung quanh lại có nhiều người như thế...
"...Ha, thật là."
Người ta nói khi yêu thì chẳng còn nhìn thấy gì nữa, có lẽ đây chính là trường hợp đó?
Tất nhiên, có thể họ chỉ là bạn bè thân thiết hoặc họ hàng mà thôi.
Nhưng dù có nghĩ thế nào, hai người đó đã nhìn nhau như thể đang rất yêu thương.
Chẳng phải vì thế mà tôi càng ngạc nhiên hơn sao?
"...".
Không đúng, có thể chỉ là do tôi quá bất ngờ trong khoảnh khắc nên nhìn nhầm.
Nhưng dù thân thiết đến đâu, bạn bè hay người thân có hôn nhau như vậy không...?
"Haizz."
Khi đã đi đủ xa, khuất tầm nhìn của họ, tôi dừng bước cùng tiếng thở dài.
Giờ đây tôi thậm chí còn thấy hoang mang không biết mình đã nhìn thấy gì.
Tôi chỉ mong là mình đã nhìn nhầm. Biết đâu đó chỉ là bạn học cũ hoặc em trai lâu ngày gặp lại thì sao.
‘…Nhưng nếu đó thực sự là ngoại tình?’
Không, nhưng chẳng phải gần đây hai người họ còn đi xem trường mẫu giáo cho đứa con còn chưa ra đời hay sao?
“Thật sự là chuyện quái gì vậy?”
“Ư ư?”
“Không, không có gì. Luca của chúng ta không cần biết gì cả.”
“E e!”
Đúng vậy, tốt nhất là không nên nghĩ về chuyện đó nữa.
Dù thế nào thì đó cũng không phải là chuyện tôi cần quan tâm.
Tôi không cần thiết phải lãng phí thời gian và cảm xúc quý giá của mình cho họ.
Lo cho bản thân và con mình còn chưa xong. Tôi không có lý do gì để quan tâm đến chuyện gia đình người khác.
***
Chiều ngày hôm sau.
Hôm nay lại là một ngày bận rộn, trước khi ăn tối tôi dành thời gian vừa chơi vừa dạy cho bé.
“Luca, nhìn đây nào? Mảnh ghép hình vuông này…”
Tôi nắm lấy ngón tay nhỏ bé của bé và lướt qua bốn cạnh của mảnh gỗ.
“Một, hai, ba, bốn… Đây là hình vuông. Nào, vậy thì mảnh ghép hình vuông sẽ đi vào đây, qua cái lỗ có hình vuông như thế này.”
Lạch cạch.
Mảnh gỗ hình vuông màu vàng rơi vào hộp gỗ, tạo ra âm thanh vui tai.
“Nào, hết rồi! Hình vuông biến mất rồi!”
Luca cười khúc khích.
“Chỉ cần ghép đúng hình là được, con hiểu chưa?”
“E e…”
Ừm, có vẻ như bé chưa hiểu.
Dù vậy, tôi vẫn phải tin tưởng con trai mình.
“Nào, vậy thì bây giờ, chúng ta thử cho mảnh ghép hình tam giác này vào hộp nhé?”
Tôi đặt mảnh gỗ hình tam giác màu đỏ vào tay Luca.
"Không, không được ăn cái đó. Nhả ra. Luca nhả ra."
Tôi nhanh chóng lau mảnh ghép dính đầy nước bọt bằng khăn tay.
Tôi lại đặt nó vào tay bé và lướt qua ba cạnh của mảnh gỗ bằng ngón tay bé như lúc nãy.
Rồi tôi đưa tay Luca lên trên hộp gỗ.
"Nào, bây giờ hãy cho mảnh ghép hình tam giác vào lỗ hình tam giác, không, Luca đó là hình tròn..."
Lạch cạch.
“…”
Không, sao nó lại lọt vào đó được nhỉ?
Tôi ngây người nhìn mảnh ghép hình tam giác chui tọt vào lỗ hình tròn, còn Luca thì cười toe toét, đưa mảnh ghép hình tròn còn lại lên miệng.
"Ừm, Luca nhả ra nào. Thề sẽ không bao giờ mua đồ của hãng này nữa."
Tôi đã mua vì nghĩ rằng mua sẽ tốt hơn là tự làm.
Mấy người này đang giỡn mặt với đồ chơi trẻ con à.
Thậm chí, mảnh ghép hình tròn mà tôi giằng ra từ tay bé còn chui lọt cả lỗ hình vuông.
Lạch cạch.
Luca lại cười to, chỉ có tôi là thấy nghiêm trọng.
Thật sự là sao vậy? Định dạy cho trẻ con từ thuở ấu thơ rằng cuộc đời là thực chiến sao.
Tôi thở dài, cầm món đồ chơi khác lên thì chuông cửa reo.
Tinh tong.
Tôi vuốt ve đầu Luca, bé dừng động tác đang làm, mở to mắt tròn xoe nhìn ra cửa.
"Không sao, không sao đâu."
Khi lớn lên, bé trở nên nhạy cảm với mọi thứ xảy ra xung quanh.
Nhưng nếu tôi hành động và nói như không có vấn đề gì thì bé cũng sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nhờ vậy mà bản thân tôi cũng dần trở nên thư thái hơn, dù là gượng ép.
Tuy nhiên sau khi nhìn qua mắt thần, tôi không thể không hơi căng thẳng.
Evan đang đứng ngoài cửa.
"..."
Không, sao anh ta lại đến đây? Mà còn không báo trước.
Tôi chần chừ một chút rồi mở cửa và chào.
"Xin chào."
"Xin chào. Đã một tuần kể từ khi chúng ta gặp nhau. Anh vẫn khỏe chứ?"
"Vâng, cũng... ổn ạ."
Nghe có vẻ điên rồ, nhưng thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến anh ta những ngày qua và thấy thật khổ sở.
Nhưng trừ khi tôi thực sự điên, tôi sẽ không bao giờ nói ra điều đó nên tôi chỉ cười gượng và nói lảng đi.
"Nhưng anh đến đây có việc gì vậy ạ? Có vấn đề gì với công thức tôi đưa hôm qua không?"
"Không hề. Hôm nay tôi đã đưa nó cho Kelly và cô ấy rất thích. Hơn nữa, hầu hết những người đã nếm thử Sables đều đánh giá tốt."
Đó là một tin tốt lành.
"Sau khi nộp xong, tôi đã lo lắng rằng nó quá tầm thường, nhưng thật may là phản hồi tốt."
"Tầm thường gì chứ. Thường thì một chút mới mẻ thêm vào sự quen thuộc sẽ tạo hiệu ứng tốt hơn là một thứ gì đó hoàn toàn mới."
Evan gật đầu, có vẻ bản thân anh cũng thực sự hài lòng với công thức ngay cả khi đang nói.
"Tôi nghĩ nó sẽ rất hợp khi dùng chung với rượu vang trắng khô hoặc nước chanh ngọt mát. Hiện tại, tôi đang suy nghĩ xem nên kết hợp với loại đồ uống nào."
"À, tôi đã không nghĩ đến việc kết hợp với đồ uống."
"Vâng. Nếu sau này anh Jun có gợi ý đồ uống nào, hãy cho Kelly biết nhé. Nếu kết hợp với một vài loại đồ uống phù hợp, tôi nghĩ sau này nó sẽ trở thành xu hướng trên mạng xã hội."
Đôi mắt Evan lấp lánh khi nói vậy.
Anh ta đã từng nói về những thứ cổ điển và độc đáo hơn là xu hướng, nhưng có vẻ như anh ta muốn cuốn sách cổ điển và độc đáo đó trở thành xu hướng.
Chà, đó là điều đương nhiên với một người bán sách...
Nhưng chắc anh ta không đến đây chỉ để nói điều đó, phải không?
Có lẽ suy nghĩ của tôi đã lộ ra trên mặt, Evan lại tiếp tục nói.
"À, thật ra tôi đến để đưa cho anh cái này."
Evan lấy ra một cuốn sách nhỏ từ chiếc cặp da của mình.
"Đây là ấn phẩm định kỳ mới ra của nhà xuất bản chúng tôi. Nó bao gồm phần giới thiệu ngắn gọn và đánh giá về những cuốn sách mới được chọn mỗi tháng, và được phân phối cho các thành viên VIP của chúng tôi. Tôi nghĩ anh sẽ thấy nó khá thú vị."
Quả nhiên, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy cuốn sách được làm rất công phu.
"Tôi đã gửi nó qua đường bưu điện cho những người khác, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi đích thân đưa nó cho anh James và anh Jun."
"Ra là vậy. Cảm ơn anh."
"Vâng, vậy thì..."
Evan có vẻ như sẽ chào tạm biệt và rời đi, chần chừ một lúc như muốn nói điều gì đó.
"Anh còn điều gì muốn nói nữa không?"
"À, thật ra là..."
Evan hỏi liệu ngày mai tôi có thể làm một chiếc bánh kem sô cô la được không.
Anh ta nói rằng trong số các món tráng miệng được giao đến cửa hàng của James ngày hôm qua không có bánh kem sô cô la.
"Vợ tôi muốn ăn, nhưng có vẻ như cô ấy không hài lòng với bánh kem mua ở nơi khác."
"À..."
Lời muốn nói đã lên đến tận cổ họng nhưng tôi lại nuốt xuống. Rồi tôi bất giác hỏi một câu.
"Hôm qua khi tôi gặp vợ anh, tôi thấy bụng cô ấy khá lớn. Cô ấy sắp sinh rồi sao?"
"Vâng. Giữa tháng này là cô ấy được 8 tháng."
"Vậy sao? 8 tháng à..."
Bây giờ là tháng Bảy, và lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là vào tháng Mười Hai năm ngoái.
Tôi bất giác thốt ra suy nghĩ tiếp theo của mình.
"Vậy thì lúc đó cô ấy đã mang thai rồi."
Có lẽ anh ta không ngờ tôi sẽ nhắc lại chuyện đó, Evan không giấu được vẻ ngạc nhiên và đáp lại.
"Vâng, lúc đó còn quá sớm nên chúng tôi không biết..."
Có lẽ cả hai chúng tôi đều có cùng một suy nghĩ. Nếu lúc đó những người này nhận nuôi Luca thì sao...
Liệu họ có tiếp tục nuôi Luca không? Hay là sẽ vui mừng mà trả lại?
Không ai biết được. Bụng tôi như lạnh toát trong khoảnh khắc, khi tôi im lặng thì một lời xin lỗi bất ngờ vang lên.
"Thật ra, tôi đã cảm thấy rất có lỗi về chuyện lúc đó. Với cả anh và đứa bé."
"..."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, và đáng ngạc nhiên là anh ta như đang nói thật lòng.
"Nghe có vẻ như ngụy biện, nhưng tôi và Grace lúc đó đã rất nhạy cảm... Chúng tôi đã cố gắng nhiều năm nhưng vẫn không có con. Dù đi khám thì cả hai đều khỏe mạnh."
"À..."
Dù sao thì xin lỗi vẫn là xin lỗi. Có lẽ bây giờ anh ta mới có đủ tâm trí để xin lỗi.
Có vẫn còn hơn không.
"Dù gì cũng chúc mừng anh. Cả chuyện lúc đó, và cảm ơn vì đã xin lỗi. Tôi sẽ làm bánh kem cho anh ngay tối nay."
Evan mừng rỡ ra mặt.
"Cảm ơn anh. Tôi sẽ bảo Grace xin lỗi anh chính thức sau. Bây giờ thì… Không, thật ra là từ ngày gặp nhau hôm đó, cô ấy đã rất nhạy cảm... Vì đang mang thai nên tôi không dễ dàng mở lời."
Chà, Grace mà tôi thấy hôm qua có vẻ như vẫn không hề cảm thấy có lỗi với tôi hay Luca. Hơn nữa...
Tôi lại một lần nữa nuốt xuống những lời sắp thốt ra, và đáp lại một cách thích hợp.
"Vâng, chắc là vậy rồi."
Dù gì một thai phụ sắp sinh vào tháng sau, nếu tôi nói điều gì đó gây căng thẳng, lỡ đứa bé còn chưa ra đời có mệnh hệ gì thì sao.
Trước hết, đứa bé đó không có tội tình gì.
Có thể tôi đã nhìn nhầm, và ngay cả khi tôi nhìn đúng thì lập trường của tôi vẫn như ngày hôm qua.
Khi đứa bé ra đời, nếu Evan cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta sẽ tự đi xét nghiệm ADN hay làm gì đó.
...Không phải ai trên đời này cũng giống Greg, nên tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu đứa bé sinh ra không phải là con của anh ta.