Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 4

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 2

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 36 Bất ngờ

Đi bộ một chút ra khỏi khu dân cư Old Town, sẽ thấy một con đường với những cửa hàng cũ kỹ nằm san sát nhau được ngăn cách bởi một con sông nhỏ.

Một con đường nhộn nhịp và đầy sức sống với những người đi dạo cùng gia đình, các cặp đôi hẹn hò và những nghệ sĩ tô điểm thêm sự lãng mạn cho đường phố.

Các nhạc sĩ biểu diễn đường phố, họa sĩ vẽ tranh, các cửa hàng hoa và tiệm bánh ngọt tỏa ra hương thơm ngọt ngào, vân vân.

Gió xuân mang theo những sắc màu tươi tắn thật dễ chịu, chỉ cần thong thả dạo bước thôi cũng đủ khiến lòng người rộn ràng.

"Ở đây đẹp thật. Lần sau nhất định phải đưa Luca đến đây mới được."

"Ừ, chắc chắn là vậy rồi, nhưng mà..."

Greg nhìn tôi rồi khẽ thở dài.

"Sao cậu cứ đội mũ sụp xuống rồi ủ rũ thế."

"Đừng lo. Tớ đang rất vui đây."

"Không phải. Mà là trên con đường rực rỡ sắc màu thế này, chỉ có mình cậu là đen thui từ đầu đến chân."

Quả thật dáng vẻ hiện tại của tôi có phần tương phản với Greg, người xuất hiện với chiếc áo sơ mi trắng, quần màu be nhạt và thậm chí còn đội một chiếc mũ nồi sành điệu.

"Hôm nay là ngày cậu tỏa sáng mà."

"Nói gì vậy. Chẳng qua là cậu không muốn người khác chú ý đến mình thôi."

Tôi nhún vai thay cho câu trả lời. Thực ra là đúng vậy.

Đây là cách ăn mặc với một hy vọng nhỏ nhoi rằng tôi sẽ hòa mình vào khung cảnh mờ ảo của quán rượu một cách tự nhiên.

"À, ừm, dù sao thì... cũng ngầu đấy... À, đến rồi. Ở đây này."

Tôi ngước nhìn tòa nhà hai tầng xây bằng gạch màu ngà và hơi cảm thán.

Một tòa nhà với tấm biển đồng thau mang dấu ấn thời gian và cả khung cửa sổ uốn lượn duyên dáng cũng rất phong cách.

Khi nghe nói là "quán pub", tôi đã mơ hồ nghĩ rằng chúng tôi sẽ biểu diễn dưới tầng hầm.

Nhưng 『Lemon Soup』, quán do người quen của Greg điều hành lại có sân khấu ở trên tầng thượng.

Chúng tôi đi thẳng lên tầng thượng.

Lemon Soup sao? Một cái tên khiến người ta nghi ngờ gu của chủ quán, nhưng Greg nói rằng súp chanh là món súp truyền thống của Hy Lạp.

Nhờ vậy mà tôi không chỉ nghi ngờ gu của riêng chủ quán, mà còn nghi ngờ cả gu của toàn bộ người Hy Lạp.

Ngoài chuyện đó ra thì bầu không khí của quán pub rất tuyệt vời.

Lemon Soup là một quán pub đã tồn tại ở Old Town qua nhiều thế hệ, được 30 năm rồi.

Có lẽ vì vậy mà toàn bộ quán toát lên một cảm giác cổ điển rất tự nhiên.

Sàn và tường trang trí bằng gỗ gụ, những bóng đèn nhỏ xíu giăng mắc giữa các mái che và nhiều loại đèn lớn nhỏ khác nhau chiếu sáng toàn bộ không gian.

Một sân khấu dành cho piano ở một bên, và một sân khấu khác dành cho guitar và ca sĩ như chúng tôi được bố trí riêng biệt.

Là một quán pub đã tồn tại lâu đời, những bức tường được dựng lên ở giữa tầng thượng như để tự hào về lịch sử của nó được trang trí kín không còn chỗ trống.

Ảnh của những người đã biểu diễn ở đây, chữ ký của các ngôi sao nổi tiếng, đĩa than, CD, bản nhạc và nhạc cụ, ly thủy tinh và đồ trang trí láng mịn lấp lánh dưới ánh đèn vàng.

Bầu trời vẫn còn màu xanh lam mát lạnh, ánh đèn vàng, gỗ màu nâu ấm áp và những nhạc cụ được bảo dưỡng tốt sáng bóng.

"Đẹp quá."

"Đẹp đúng không? Ở đây cũng hay được dùng làm nơi cầu hôn lắm."

À ha. Tôi hiểu Greg đang nói gì.

"Cậu chọn nơi này là có tính đến chuyện đó à?"

"Không hẳn là như vậy, nhưng... Ngẫm lại thì màn cầu hôn của tớ quá là thiếu lãng mạn."

"Đúng vậy. Là tớ thì tớ cũng từ chối rồi."

"Cho nên lần sau tớ sẽ chuẩn bị kỹ càng rồi mới làm. Cũng sẽ chuẩn bị một chiếc nhẫn thật đẹp..."

Greg đang thao thao bất tuyệt về kế hoạch thì đột nhiên sực tỉnh.

Rồi cậu ta bảo bây giờ không phải lúc nói chuyện đó, và kéo tôi lên sân khấu.

"Thế nào? Khán giả sẽ đến đông không? Cậu đoán xem?"

"Ừm..."

Cảm giác khi nhìn từ trên sân khấu xuống khu vực tầng thượng lại khác.

Có tận ba hàng ghế dành cho khán giả được đặt sát sân khấu.

Phía sau đó, cách một khoảng rộng hơn một chút là những chiếc bàn nơi khách có thể vừa dùng bữa vừa thưởng thức đồ uống.

Nếu kín chỗ thì chắc sẽ có khoảng gần ba mươi khán giả.

"Không giống như tầng một hay tầng hai, tầng thượng bắt buộc phải đặt chỗ trước. Nghe nói vào những ngày cuối tuần đẹp trời thì rất khó để đặt được chỗ."

"Ra là vậy. Cassandra bảo định đặt chỗ nhưng không được, cuối cùng đành xin phép chỉ quay phim thôi."

"Nếu đặt gấp thì chắc chắn không được đâu, ở đây ấy. À, Jun. Giờ kiểm tra âm thanh một chút nhé. Cậu cứ chơi bất cứ thứ gì đi."

Tôi im lặng gật đầu rồi ngồi xuống ghế.

Hiển nhiên, tôi không phải là người hợp với sân khấu.

Ngồi ngượng ngùng trên chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn, tôi cảm thấy vô cùng gượng gạo.

Liếc mắt nhìn xung quanh, tôi thấy các nhân viên đang bận rộn chuẩn bị mở cửa, chẳng ai để ý đến bên này cả.

May mắn là vậy. Vì dù sao tôi cũng không thể tránh khỏi một chút căng thẳng và một chút ngượng ngùng.

Tôi hít một hơi thật sâu để thả lỏng, rồi cầm lấy cây đàn guitar.

Thầm cảm ơn một YouTuber nổi tiếng nào đó đã đăng tải bản chuyển soạn fingerstyle cho một bài hát pop nổi tiếng, tôi bắt đầu gảy nốt nhạc đầu tiên.

Âm thanh phong phú của giai điệu quen thuộc vang vọng khắp tầng thượng.

Vừa tập trung vào việc chơi đàn, tôi vừa thấy Greg đi đi lại lại ở bên phải, bên trái sân khấu để kiểm tra loa, nói chuyện gì đó với một nhân viên.

Vì tôi nghĩ rằng dù có tin tưởng vào kỹ năng của người thợ đến đâu thì mình cũng phải cố gắng hết sức, đó mới là tôn trọng người nghe.

Khi tôi vừa hoàn thành một bài hát mà không mắc lỗi nào, đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên.

"...!"

Tôi rụt vai lại, ngước mắt lên thì thấy có nhiều người đang nhìn mình hơn tôi nghĩ.

Cassandra đã đến từ lúc nào, giơ ngón tay cái lên trong khi quay phim tôi bằng điện thoại, còn Greg thì chỉ tôi với vẻ hài lòng và trao đổi gì đó với người bên cạnh.

Không chịu nổi sự ngượng ngùng, tôi vội vàng rời khỏi sân khấu, Greg và Cassandra liền bật cười.

Người đàn ông bên cạnh Greg là Dimitri, chủ quán pub này.

Đúng là bạn của Greg, trông anh ta có vẻ tốt bụng. Không hiểu sao lại khiến tôi liên tưởng đến James ở quán cà phê tầng một nhà mình.

Anh ấy nói rằng rất mong chờ buổi biểu diễn lần này của chúng tôi, và nếu phản hồi tốt thì có thể sắp xếp lịch biểu diễn vào thứ Bảy hàng tuần.

Chúng tôi nói rằng cũng hy vọng như vậy rồi quay lại luyện tập.

Khi thời gian biểu diễn đến gần, khách dần dần lên tầng thượng và lấp đầy chỗ ngồi.

Nhìn những khuôn mặt tràn ngập niềm vui của mọi người, tôi cảm nhận được rằng tất cả họ đều đến đây với mong đợi về một khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc.

Đứng chờ ở một bên và nhìn số lượng khán giả tăng dần, tôi bất giác có chút căng thẳng.

Mình không được làm hỏng sự háo hức của những người kia.

Mình phải hỗ trợ Greg thật tốt trên sân khấu có ý nghĩa sâu sắc này.

Với tinh thần trách nhiệm và áp lực đó, tôi tự nhủ nhất định phải làm thật tốt.

"Woa, đông người quá. Tốt quá rồi. Như thế này mới có hứng biểu diễn chứ!"

"...Ừ, tốt thật."

Khác với tôi, nhân vật chính của ngày hôm nay có vẻ không hề lo lắng gì cả.

Sao mà cứ thấy cậu ta vui mừng ra mặt thế nhỉ.

Lần trước khi cậu ta thoải mái hát hò ở sân nhà, tôi đã đoán được phần nào, nhưng quả nhiên tên này chắc chắn là hợp với sân khấu rồi.

Mà, nói là may mắn thì cũng đúng. Như thế này thì cậu ấy có thể thoải mái phô diễn tài năng của mình.

Ngay từ đầu cậu chàng đã muốn hát vì vui vẻ và hạnh phúc mà.

"Xin cảm ơn quý vị đã đến với Lemon Soup ngày hôm nay. Hôm nay chúng tôi có hai gương mặt mới, mong quý vị hãy đón nhận họ bằng trái tim ấm áp."

Rào rào rào.

Nghe tiếng vỗ tay vang lên từ khắp nơi, tôi bước lên sân khấu và cúi đầu chào khán giả.

Và không nói lời chào nào khác, tôi bắt đầu chơi guitar ngay lập tức.

Bài hát đầu tiên là một bản guitar solo của tôi. Đó là một bài hát pop đã được những người có liên quan ở đây kiểm chứng lúc nãy.

Thật may, trái ngược với sự lo lắng trong lòng, ngay khi bắt đầu chơi ngón tay tôi tự động di chuyển.

Gửi giai điệu theo làn gió xuân hiu hiu thổi, chính tôi cũng chìm đắm trong âm nhạc và bầu không khí này.

May mắn là khán giả có vẻ cũng có cùng cảm xúc với tôi, ngay khi tôi đánh nốt nhạc cuối cùng, tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên.

Tôi mỉm cười như một lời cảm ơn, rồi chuyển ngay sang bài hát tiếp theo.

Lần này đến lượt Greg làm say lòng khán giả bằng giọng hát của mình.

Bài hát đầu tiên mà Greg chọn là một bài hát có nhịp độ vừa phải, chứa đựng sự rung động và cảm xúc tươi mới phù hợp với buổi tối mùa xuân này.

Có lẽ là một lựa chọn thích hợp, nên vẻ mặt của mọi người vô cùng tốt.

Một vài cô gái còn có biểu cảm kỳ lạ như đã rơi vào lưới tình.

Xin lỗi các bạn. Tên này có chủ rồi.

Sau khi hát thêm một bài hát có không khí tương tự, chúng tôi mới chính thức chào khán giả.

"Xin cảm ơn, tôi là Greg. Tôi rất vui vì có thể đứng trên sân khấu ý nghĩa này cùng với người bạn tốt của mình vào một buổi tối mùa xuân tuyệt vời như thế này."

"Xin chào, tôi là Jun, phụ trách guitar."

Tôi chào một cách ngắn gọn hết mức có thể. Vì nhân vật chính hôm nay không phải là tôi.

Greg nhận lại micro, rồi chân thành chia sẻ câu chuyện của mình.

"Tôi đã sống một thời gian dài, lảng tránh ước mơ trở thành ca sĩ. Vì ở nơi tôi làm việc, khả năng ca hát của tôi là một năng lực không có giá trị gì cả. Cứ sống như vậy ngày qua ngày, cho đến một ngày một món quà bất ngờ đã đến với tôi. Đó là tin tôi sắp trở thành một người cha!"

Có lẽ vì nói ra lại thấy xúc động, Greg reo lên với vẻ mặt hạnh phúc.

Khán giả đã dành cho cậu ấy những tràng pháo tay và reo hò cổ vũ.

"Cảm ơn các bạn. Dù sao thì, tôi muốn trở thành một người đáng tự hào hơn một chút đối với đứa con sẽ chào đời trong vài tháng tới, và đối với người phụ nữ tôi yêu."

Cả những cặp vợ chồng già tóc đã bạc, cả những cặp đôi trẻ có vẻ như mới quen nhau.

Tất cả đều lắng nghe với nụ cười ấm áp trên môi.

"...Vì vậy, hôm nay tôi mới đứng trên sân khấu này. Mong rằng các bạn sẽ thưởng thức thật vui vẻ."

Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ rằng có hơi nhiều thông tin cá nhân quá mức đối với những người lần đầu gặp mặt, nhưng khán giả đã mỉm cười ấm áp và vỗ tay cổ vũ.

Quả nhiên là tấm lòng chân thành thuần khiết sẽ được thấu hiểu. Greg có một sức hút không thể ghét bỏ được.

Ừm, thực ra thì sức hút của vẻ ngoài điển trai của một chàng trai người Ý cũng đóng vai trò rất lớn.

Sau đó, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Danh sách bài hát hôm nay có tổng cộng hai mươi bốn bài.

Chúng tôi sẽ biểu diễn mười hai bài trong phần đầu, nghỉ giải lao 15 phút, sau đó biểu diễn mười hai bài trong phần sau.

Greg sẽ hát liên tục ba bài, sau đó sẽ có một bài nhạc không lời để cổ họng của Greg có thời gian nghỉ ngơi.

Có cả phần độc tấu guitar của tôi, và cả những bài chúng tôi cùng nhau biểu diễn.

Phần độc tấu guitar của tôi là một màn trình diễn hoành tráng, sử dụng kỹ thuật finger picking và slap mà những người chơi bass thường dùng để phô diễn kỹ năng.

Tất nhiên, tôi biết nhân vật chính hôm nay không phải là tôi, nhưng việc khuấy động bầu không khí cũng rất quan trọng.

Với kiểu biểu diễn này, cảm giác như ngón tay tự động di chuyển nên tự nhiên tôi thấy phấn khích. Có lẽ đây là cảm giác nhập tâm vào âm nhạc.

Buổi biểu diễn đang diễn ra suôn sẻ thì một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở hàng ghế khán giả.

Đó là Rachel.

Greg đã mỉm cười rạng rỡ khi nhìn thấy cô, vẫy tay lia lịa về phía cô ngay khi bài hát kết thúc.

Nhưng Rachel được Dimitri hướng dẫn, đột nhiên bước nhanh lên sân khấu.

Chuyện gì vậy? Tôi chưa từng nghe về chuyện này. Đây là kiểu bất ngờ mà họ đã bí mật chuẩn bị mà không cho chúng tôi biết sao?

...Không, nhưng mà thường thì phải ngược lại chứ?

Trong khoảnh khắc đó, Rachel đã đến gần Greg, quỳ một chân xuống.