Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 2

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 1

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 31 Vì Bạn Bè

"Greg, cậu có khoản tiết kiệm nào không?"

Greg yếu ớt lắc đầu.

"Ừ."

Thực ra tôi cũng hiểu điều này. Ngay cả tôi không tiêu xài hoang phí, cũng không tiết kiệm được tiền.

Vật giá leo thang nhưng lương không tăng tương ứng, và chỉ cần thở thôi cũng tốn tiền rồi.

Nhưng Greg còn năng động hơn tôi nhiều. Thích gặp gỡ bạn bè, lại còn có xe hơi.

Vì vậy đáng lẽ câu hỏi không phải là có tiền tiết kiệm không, mà phải là có nợ không mới đúng.

Nhưng tôi không phải là Sơ Eloise, tôi không thể hỏi thẳng thừng như vậy được.

"..."

Sau một lúc do dự, cuối cùng tôi cũng hỏi thẳng.

"Vậy thì, cậu có nợ không? Nếu có thì cũng không nhiều lắm đúng không?"

Greg gật đầu.

"Khoảng 600 đô la mượn bạn bè để trả tiền thẻ tín dụng tháng này..."

Được rồi, 600 đô la là ổn.

Nếu tổng tài sản là 600 đô la thì thật đáng lo, nhưng nợ 600 đô la thì có thể yên tâm, tôi gác lại cảm xúc mâu thuẫn này.

"Vậy bây giờ cậu đang sống ở đâu? Có điều kiện nào để giảm chi phí cố định không?"

Greg lại lắc đầu.

Cậu ấy nói rằng đã sống cùng với ba người bạn trong cùng một căn hộ kể từ khi 20 tuổi.

Nói thế nào nhỉ, nghe qua thì phong cách sống của Greg vẫn...

"Cậu vẫn sống như hồi 20 tuổi nhỉ."

"...Chúng ta mới qua 20 tuổi không lâu mà?"

"Giờ mà thêm ngần ấy thời gian nữa là cả hai chúng ta đều 30 tuổi rồi. Và nhân tiện nói luôn, cậu biết là không thể sống với Rachel và đứa bé giống như sống với bạn cùng phòng bây giờ, đúng không?"

"...Ừ."

Quả nhiên là cậu ta thậm chí còn không nghĩ đến điều đó.

Mà cũng đúng, tôi cũng chỉ biết sau khi trải qua cuộc sống với Luca, và thường thì những thanh niên giữa độ tuổi 20 sẽ không nghĩ và sống như vậy.

Nhưng mà, thật sự phải làm sao với cậu ấy đây.

Tôi thường không phải là kiểu người hay can thiệp vào cuộc sống của người khác.

Thực ra là vì tôi không quan tâm nhiều đến ai cả.

Nhưng tôi muốn giúp Greg nếu có thể. Chúng tôi cũng đã làm việc cùng nhau khá lâu, và cậu ấy cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong chuyện của Luca...

Dù có hơi hậu đậu và thiếu suy nghĩ, nhưng cậu ấy là một người tốt bụng.

Lần đầu tiên trong đời tôi nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống của người khác, thì đột nhiên Greg ngồi thẳng dậy và nói gấp.

"Dù sao thì, trước tiên tớ phải tìm một công việc khác có thể kiếm được nhiều tiền hơn? Ở lại cái công ty này thì chẳng có tương lai gì cả. Nhìn Cassandra mà xem, làm việc 17 năm mà ra nông nỗi này. Tất nhiên, chuyện lần này là do cô ấy hơi quá đáng."

... Đột nhiên sao lại vậy?

Trước hết, Greg đã cùng tôi đến nhà cô ấy vào ngày hôm đó, không hề biết rằng Cassandra và tôi đã bắt đầu làm YouTube.

Vì lúc đó Greg đang ở phòng khách trông bọn trẻ nên không biết chuyện gì đã xảy ra trong gara.

Hơn nữa sau khi bàn bạc với Cassandra, tôi đã nói với Maria rằng đừng cho những người trong văn phòng biết về kênh YouTube của chúng tôi.

Cassandra mới chỉ hy vọng sẽ nghỉ việc ở công ty sau 3 tháng nữa, và chúng tôi làm vậy là để tránh những lời đồn đoán không hay có thể xảy ra.

Vì vậy không có gì lạ khi Greg nghĩ rằng Cassandra vẫn đang rất ảm đạm.

Nhưng mà, nói vậy thì… tự dưng nghỉ việc là sao?

"Cậu có nghĩ ra sẽ làm gì sau khi nghỉ việc không?"

"Không, không có."

Thật sự là không có kế hoạch gì cả. Không biết có biết nỗi lòng của tôi không, Greg nói.

"Jun, hay là cậu làm nhà hàng với tớ nhé?"

"...Tự dưng lại vậy?"

"Không phải tự dưng, trước đây tớ đã nói rồi mà. Món ăn cậu nấu rất ngon! Cậu cũng không muốn làm công ăn lương ít ỏi ở một nơi như thế này, kinh doanh không phải tốt hơn sao?"

"...."

"Cậu nấu ăn, còn tớ sẽ lo việc kinh doanh. Tớ có rất nhiều bạn bè, nếu huy động tất cả người quen và họ hàng thì có thể trụ được cho đến khi ổn định ban đầu."

Lần này thì tôi không thể giấu được vẻ ngán ngẩm, hỏi lại.

"Greg. Cậu có biết gì về ngành kinh doanh nhà hàng không? Có ai trong gia đình cậu là chủ nhà hàng hay..."

"Không? Không có, nhưng mà có gì đơn giản hơn nhà hàng chứ. Chỉ cần bán đồ ăn ngon ở một vị trí tốt là được, đúng không?"

Tôi vô thức rên rỉ.

Tôi không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu và như thế nào.

Trước tiên là nhà hàng nhượng quyền hay nhà hàng riêng. Sẽ nhập nguyên liệu và các vật phẩm cần thiết khác từ nhà cung cấp nào...

Hàng chục, hàng trăm điều cần phải quan tâm hiện lên trong đầu, nhưng có vẻ như nói ra cũng không có ích gì, nên tôi quyết định chỉ ra điểm mấu chốt.

"Người làm công ăn lương dù làm tốt hay không, chỉ cần ngồi đó hết giờ là có lương, nhưng tự kinh doanh thì nếu không đủ năng lực thì chết chắc. Không ai bắt đầu kinh doanh mà nghĩ rằng mình sẽ thất bại, nhưng phần lớn trong số họ đều thất bại."

Sau khi tuôn ra một tràng, tôi nói điều quan trọng nhất.

"Và trước khi nghiêm túc bắt tay vào bất cứ việc gì, cậu nói là không có tiền mà."

Không có vốn ban đầu thì định làm gì chứ?

Có một điều chắc chắn, đó là Greg không có khái niệm gì về tiền bạc cả.

Tôi đã nghĩ rằng mình sống mà không suy nghĩ gì, nhưng hóa ra cũng có những người thực sự sống mà không suy nghĩ gì cả.

Hoặc có lẽ là quá lạc quan.

"Greg. Thực sự nghiêm túc, không phải đùa, cậu có muốn mọi chuyện tốt đẹp với Rachel không? Nếu có thì cậu phải nghiêm túc hơn một chút."

Greg lại cúi gằm mặt xuống.

"...Tớ yêu cô ấy thật lòng. Tớ muốn mọi chuyện tốt đẹp. Tớ cũng muốn con tớ thích tớ."

Có vẻ là vậy. Tôi biết điều đó. Tôi không nghi ngờ gì cả.

Nhưng chỉ có sự chân thành thôi là không đủ. Đáng tiếc là sự chân thành chẳng là gì trước hiện thực.

Hơn nữa khi cuộc sống khó khăn cứ tiếp diễn, ngay cả sự chân thành của bản thân cũng có thể thay đổi.

Và...

Việc sự chân thành của tôi thay đổi, dù có vẻ như sẽ không bao giờ thay đổi, còn đau đớn hơn cả việc sự chân thành của người khác thay đổi.

Sự thay lòng đổi dạ của người khác có thể khiến mình thất vọng nhưng vẫn có thể hiểu được, nhưng sự thay lòng đổi dạ của bản thân lại dẫn đến sự trách móc và ghét bỏ chính mình.

"Được rồi. Tôi tin cậu. Vì vậy, hãy cùng nhau suy nghĩ về những việc có thể giúp củng cố sự chân thành của cậu."

Greg yếu ớt gật đầu.

"Đừng cố gắng thay đổi đột ngột cuộc sống của cậu, trước tiên hãy tập trung vào việc không mắc lỗi ở công ty. Cậu phải cho Rachel thấy sự chăm chỉ và đáng tin cậy."

"...Giờ mới bắt đầu á?"

"Vẫn còn kịp. Chẳng phải cậu nên cho cô ấy thấy rằng cậu có thể thay đổi, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt sao?"

"Ừ, cảm ơn vì đã quan tâm."

Nhìn người bạn rời đi với đôi vai rũ xuống, giống như khi bước vào phòng nghỉ, tôi cảm thấy không vui.

Tôi thực sự muốn giúp, nhưng phải làm thế nào đây.

Greg là một người bạn tốt, nhưng ngoài tư cách là bạn bè, thì... không biết nữa.

......Không. Dù sao thì mình cũng nên tin tưởng bạn mình chứ.

Tôi giữ cậu ta lại khi cậu ta đang lê bước rời đi.

"Greg, tạm gác chuyện kinh doanh nhà hàng sang một bên... Cậu có tài lẻ nào khác không? Việc gì mà cậu luôn ấp ủ trong lòng ấy."

"Ừm, không biết nữa. Tớ vốn hài lòng với cuộc sống của mình..."

Đó là một thái độ rất tốt, nhưng trong tình huống hiện tại thì nó chẳng giúp ích được gì.

"Hay là cậu giỏi việc nhà chẳng hạn? Cậu đã sống một mình được một thời gian rồi mà."

Vậy thì cậu ta có thể hỗ trợ một cách chu đáo để Rachel kiếm tiền bên ngoài. Nếu chỉ cần giỏi việc nhà thôi thì vai trò trong gia đình cũng đã rõ ràng, và Greg sẽ là một người cha tốt, ân cần với gia đình.

Nhưng đó chỉ là mong muốn của tôi thôi. Greg cúi gằm mặt, ôm đầu.

"Không, tớ chẳng giỏi việc nhà... Không hiểu vì lý do gì, tớ chỉ nhớ là mình luôn bị mẹ đánh vào lưng và mắng mỏ."

Cái 'không hiểu vì lý do gì' đó chính là điểm khiến mẹ cậu nổi giận đấy.

"Được rồi, dù sao thì... Đừng chỉ nghĩ đến bất cứ thứ gì có thể kiếm ra tiền, hãy suy nghĩ xem có điều gì cậu thực sự muốn làm không."

Nếu không có tiền thì ít nhất cũng phải có đam mê chứ.

Tôi chân thành khuyên nhủ.

Và chỉ vài ngày sau, tôi đã hối hận về lời khuyên đó.

***

Vào một buổi sáng thứ Bảy yên bình, Greg gõ cửa nhà tôi.

Với một vẻ mặt tươi sáng không ngờ tới.

"Sao cậu lại đến mà không báo trước?"

"Ư ư...! Kya a...!"

Luca trong lòng tôi vẫy vùng, chào đón Greg một cách nhiệt tình.

Tôi bảo Greg rửa tay trước rồi mới đưa đứa bé cho cậu ấy.

Greg bế Luca trong vòng tay, đi vòng quanh phòng khách rồi nhìn tôi như thể đã quyết tâm, hỏi.

"Jun, cậu có biết chơi guitar không?"

"Guitar? Ờ, cũng biết... ở mức cơ bản..."

Hồi đi học, tôi đã chơi guitar acoustic vài năm như một hoạt động ngoại khóa bắt buộc.

Vì guitar là nhạc cụ duy nhất có thể mượn ở nhà thờ.

"Vậy còn hát thì sao? Cậu hát cũng được đúng không? Giọng cậu cũng hay mà."

"...Chắc là, cũng tàm tạm như mọi người thôi."

Dù thích hay không, tôi đã hát thánh ca ở nhà thờ vào mỗi cuối tuần trong suốt thời thơ ấu và thiếu niên, nên tôi không phải là người hát dở.

Nhưng mà sao tự dưng lại hỏi những chuyện đó.

Tôi nheo mắt nhìn Greg. Greg né tránh ánh mắt của tôi một lúc rồi nhìn Luca đang cười toe toét và nhìn lại tôi.

Gì vậy? Đừng có nhìn con của người khác để lấy dũng khí chứ.

"Vậy thì Jun, trước tiên hãy nghe tớ nói đã. Đừng có từ chối ngay nhé."

"..."

Tôi khoanh tay, nhìn Greg với vẻ mặt cứ nói thử xem nào.

"Jun, đi hát rong với tớ đi."

"Không."

"Đã bảo là đừng trả lời ngay mà!"

Greg nói rằng thực ra cậu ấy luôn muốn được hát.

Hồi trung học, cậu ấy đã cùng bạn bè thành lập một ban nhạc rock, và khi 20 tuổi đã đi thử giọng ở nhiều ban nhạc khác nhau nhưng bị loại, và sau đó mọi chuyện cứ thế trôi qua.

Tôi cố nén tiếng thở dài và nói.

Vì tôi không muốn dập tắt tinh thần của người bạn vừa mới phấn chấn trở lại.

Nhưng... Nhưng mà, tôi phải nói.

"Greg, nói ra thì hơi kỳ. Nhưng chẳng phải chuyện hồi đó không thành công thì bây giờ cũng không có khả năng thành công sao. Dù tớ có bảo cậu hãy suy nghĩ về việc thực hiện ước mơ của bản thân, nhưng cũng phải thỏa hiệp với thực tế ở một mức độ nào đó chứ."

"Cậu nói đúng. Vì vậy, tớ định thỏa hiệp với thực tế. Lúc đó tớ nghĩ rằng nếu không phải là rock thì không được, nhưng thực ra tớ hát pop cũng rất tốt."

"...Hả?"

Đây là chuyện vô lý gì vậy? Nhưng Greg rất nghiêm túc.

"Tớ vẫn rất yêu rock. Nhưng tớ sẽ bỏ qua cái tôi không đâu, và chỉ chọn những bài hát mà công chúng thích để luyện tập. Tớ sẽ xây dựng hình ảnh, và chăm chỉ nỗ lực."

"Dù vậy thì..."

"Có thể cậu không tin, nhưng tớ thực sự hát khá đấy. Khi tớ nói dự định của mình, một người anh quen biết đã nói rằng nếu tớ chuẩn bị sẵn sàng thì anh ấy sẽ cho tớ biểu diễn tại quán rượu nhạc sống của anh ấy."

Dù Greg có nói thêm gì đi nữa, tôi vẫn rất nghi ngờ.

Nhưng giọng nói phấn khích của Greg đã dập tắt sự phản bác của tôi.

"Trước đây tớ nghĩ rằng tớ không muốn hát bất cứ bài hát nào, nhưng bây giờ tớ nghĩ rằng chỉ cần được hát lại thôi cũng đã vui rồi. Nếu cuộc sống có thêm sức sống, chẳng phải tớ cũng sẽ trở thành một con người tốt hơn sao?"

Greg nói thêm rằng có lẽ cậu ấy đã trốn tránh một thời gian vì không thể chấp nhận thất bại ở tuổi 20.

Tôi thở dài và thả lỏng vai.

Có khuyên can chắc gì cậu ta đã nghe, mà thực ra bây giờ tôi cũng không biết có nên khuyên can hay không nữa.

Nếu chỉ nghĩ đến những điều 'thực tế', thì chúng ta có thể làm được bao nhiêu việc chứ.

"...Được rồi, có thể chứ. Dù cậu làm gì, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu. Đây là thật lòng."

"Thật sao? Vậy thì ngay từ hôm nay...!"

"Nhưng tớ không thể giúp cậu được. Xin lỗi. Mà ngay từ đầu, nếu tớ không biết chơi guitar thì sao cậu lại đến tìm tớ chứ?"

Greg cười rạng rỡ.

"Vì cậu làm gì cũng giỏi, nên tớ đã chắc chắn rằng cậu cũng sẽ giỏi cái này. Và cậu lớn lên ở nhà thờ mà. Chẳng phải những người lãng mạn đi nhà thờ thường chơi guitar sao?"

Cái lý lẽ quái quỷ gì vậy...

"Tớ đã học piano và guitar khi vào dàn đồng ca vì bị mẹ ép. Tớ đã nghĩ cậu cũng vậy."

"...Cái con người không có kế hoạch gì này. Không, ừm, được rồi. Dù sao đi nữa, tớ thực sự rất bận."

Không nói dối, tôi thực sự rất bận, đến mức ước gì mình có thể phân thân.

Hai ngày một tuần, tôi phải dậy từ sáng sớm để nướng bánh và sau khi tan làm thì phải nặn đất sét.

Việc cho Luca ăn, tắm rửa, chơi đùa và ru ngủ là điều đương nhiên, và tôi còn phải tranh thủ sắm sửa đồ đạc trong nhà.

Thêm vào đó, tôi còn phải tập thể dục, dọn dẹp, nấu ăn và giặt giũ nữa.

Và quan trọng nhất, tôi ghét việc đứng trước mặt người khác.

"Jun, làm ơn đi. Bây giờ xung quanh tớ không có ai có thể giúp tớ ngoài cậu."

"..."

"E e..."

Luca, sao con lại nhìn bố? Đứa bé mềm mại, mũm mĩm, không biết gì này.

Con muốn bố hát và chơi guitar trước mặt người khác sao?

"Ư ư..."

"..."

Tôi phải dạy lại cách ê a cho bé mới được.

"Jun, làm ơn suy nghĩ lại một lần được không? Chúng ta có thể luyện tập trực tuyến, còn nếu cậu không tiện thì chỉ cần cuối tuần lên sân khấu thôi cũng được mà. Cơ hội được biểu diễn ở quán rượu đó thực sự rất quý giá."

Greg và Luca nhìn tôi với ánh mắt tha thiết.

Không, ý tôi là, Luca, sao con lại nhìn bố?

"..."

Tôi nhắm mắt suy nghĩ một lúc. Không, cùng là thanh niên giữa độ tuổi 20, sao cậu ta lại như vậy...

Tôi suy nghĩ thêm một chút rồi mở mắt ra. Được rồi, nếu thuyết phục không được thì chi bằng để cậu ta nếm mùi đời sớm còn hơn.

"...Tớ không thể chơi mà không có bản nhạc. Hoặc, ít nhất, cậu phải có video chơi toàn bộ bài hát mà cậu muốn."

"OK!"

"A bu!"

Sau khi Greg phấn khởi rời đi, tôi thở dài và đặt mua một cây đàn guitar bằng điểm tích lũy.