Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 3

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 2

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 29 Lý Do Của Tài Năng

"Vậy thì, nếu tôi trả cho cậu 240 đô la cho chiếc bánh ngày mai, liệu có ổn không?"

... Hả? Bao nhiêu cơ?

"Bánh xoài của tiệm bánh khách sạn Sarasa mà chúng tôi hay mua có giá 120 đô la, nhưng vì tôi nhờ cậu gấp, lại còn là làm riêng nên tôi nghĩ mức giá này là hợp lý."

Tiệm bánh của khách sạn đó trộn vàng vào bánh hay sao? Sao bánh ngọt lại có giá 120 đô la chứ?

Và sự ngạc nhiên về hai chị em thường xuyên mua loại bánh đó cũng chỉ là thoáng qua.

Nếu xét theo logic, thì cô ấy đang đưa ra một mức giá khá hợp lý.

Dù sao thì, hiện tại cô ấy muốn ăn chiếc bánh tôi làm hơn là chiếc bánh 120 đô la kia. Tôi hoàn toàn không có lý do gì để từ chối cả.

"À, vậy thì tôi cũng..."

Người đàn ông tầng hai nãy giờ vẫn đứng sau lưng tôi lắng nghe cuộc trò chuyện, lên tiếng.

Hửm? Đột nhiên sao vậy?

"Hahaha, thấy chưa! Không chỉ có nhà tôi mê mẩn hương vị bánh của Jun đâu!"

Lily vừa cười vừa vỗ mạnh vào lưng tôi. Đau quá.

Nhưng dù có cần tiền đến đâu, tôi cũng không có ý định làm bánh cho cặp vợ chồng tầng hai.

"Xin lỗi, nhưng thực ra cuối tuần tôi rất bận. Vậy tôi xin phép."

***

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa. Ai vậy nhỉ? Mình đâu có hẹn ai đâu?

Ra mở cửa thì thấy chủ quán cà phê, ông James.

"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào giờ này. Nhưng tôi có một đề nghị muốn nói với cậu ngay trong hôm nay."

Ông James vừa xoa bụng vừa cười phúc hậu. Sao vậy nhỉ? Trông ông có vẻ vui. Vì sao chứ?

"Thực ra, tôi đang tìm người làm việc vào cuối tuần."

"À, vâng."

Tôi trả lời, nhớ đến tờ thông báo tuyển dụng dán cạnh quầy thu ngân lúc nãy.

"Một cư dân mới trẻ trung và đẹp trai... Xin lỗi, tên cậu là gì nhỉ?"

"Jun ạ."

"Phải rồi, Jun. Lúc nãy rõ ràng là cậu có hứng thú, đúng không?"

Đúng là tôi đã có hứng thú, nhưng bây giờ thì tôi không chắc nữa.

"À... Tôi chỉ làm bánh như một sở thích thôi. Và..."

Thay vì nói thêm, tôi bế Luca trong lòng và đưa về phía ông James.

Thực ra dù có thể làm việc, tôi cũng không biết gửi Luca ở đâu nên cũng khó.

"Nếu cậu ngại đến làm việc trực tiếp, thì cậu thấy thế nào nếu cung cấp bánh ngọt cho tôi hai lần một tuần?"

"Dạ?"

Đột ngột vậy sao?

***

Sáng Chủ nhật.

Tôi tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông báo thức, nhưng vẫn nhắm mắt nằm yên một lúc.

Vì hôm qua tôi đã cố gắng nặn đất sét hơi quá sức, dự cảm rằng từ nay trở đi mình sẽ rất bận rộn.

Hôm nay thực sự có rất nhiều việc phải làm.

Trước tiên tôi đã đồng ý cung cấp bánh ngọt cho quán cà phê ở tầng dưới hai lần một tuần, vào thứ Hai và thứ Năm.

Lên danh sách những loại bánh cần ủ lạnh hoặc để bột nghỉ trong quá trình làm, và rồi...

"E e...."

Chát!

Bàn tay bé xíu của Luca vỗ vào má tôi. Đau thật. Con tôi khỏe thật đấy.

"Ừ, bố không ngủ. Bố dậy rồi..."

Để bố cho con ăn trước đã...

"Ba ba!"

Chát!

Sau khi giành được bữa sáng bằng cách vỗ vào má bố, Luca lại say sưa lật người.

"Ư ư...!"

"Ừ, được rồi."

Con gọi thì bố phải chạy đến ngay. Tôi đặt chiếc điện thoại đang tìm dụng cụ tập thể dục xuống và lật Luca nằm ngửa lại.

Chưa đầy 2 giây sau khi nằm ngửa, bé lại lật úp ngay lập tức.

"I hi...."

... Thôi được, vì con cười xinh nên bố bỏ qua.

Và hiện tại thì vẫn ổn. Maria đã nói chắc chắn là vẫn ổn cho đến khi bé biết lật ngược lại và tập bò.

"...."

Hay là không phải nhỉ? Cô ấy có nói là khi nào bé bắt đầu làm những việc đó thì nên chuẩn bị tinh thần không?

Tôi cầm điện thoại lên lần nữa, đặt mua hai dụng cụ tập thể dục toàn thân bằng điểm tích lũy.

Đó là một chiếc máy chèo thuyền tại nhà và dây nhảy.

Tôi tập trung vào việc tăng cường thể lực hơn là tạo cơ bắp.

Vì thể lực là điều quan trọng nhất đối với tôi lúc này.

Tôi và Luca đã ở bên nhau được bốn tháng rồi.

Trong khoảng thời gian đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra, và cuộc sống của tôi cũng thay đổi 180 độ so với lần đầu gặp Luca.

Và ứng dụng Manito đã góp phần không nhỏ vào sự thay đổi đó. Bây giờ thời hạn sử dụng của ứng dụng còn lại 2 năm 8 tháng.

Tôi nghĩ rằng mình đang cố gắng hết sức cho những việc có thể làm ngay, nhưng tôi vẫn chưa thể lập ra một kế hoạch rõ ràng về những gì mình cần đạt được.

Vì vậy, ít nhất tôi cần phải siêng năng hơn một chút.

Những ngày bận rộn cứ thế trôi qua.

Tôi bắt đầu một ngày bằng việc tập thể dục vào sáng sớm và đi làm.

Sau khi tan làm, 3 ngày tôi sẽ miệt mài nặn đất sét, quay video và gửi cho Cassandra, và hai ngày thì tập trung vào việc làm bánh.

Vào cuối tuần, tôi giải quyết việc nhà còn tồn đọng, tranh thủ nghỉ ngơi và dành thời gian cho Luca.

Cứ như vậy, một tuần trôi qua như thể hai tuần, và rồi lại đến tối Chủ nhật.

"Kyak!"

Tõm!

Nước bắn vào mũi Luca khi bé đang cười đùa và ném con vịt trong lúc tắm.

"Ư a a a!"

"Ôi trời, ôi trời..."

Sau khi kết thúc cuộc chiến tắm rửa. Tôi cùng bé nằm dài trên chiếc giường rộng.

"Aigo..."

Lưng tôi đau quá.

"Kyaa..."

Mặc kệ bố có rên rỉ hay không, hôm nay bé vẫn rất vui vẻ. Tôi than thở một chút với đứa bé mới 5 tháng tuổi này.

"... Ừ, bố mệt. Luca của bố vui vẻ quá nhỉ?"

"E e...!"

Tôi lật Luca nằm ngửa lại, bé đang nằm nghiêng, nắm lấy bàn chân mình rồi lăn qua lăn lại.

Chụt.

"I hi..."

Càng ngày càng hay cười, càng ngày càng hiếu động. Sức cũng khỏe hơn và cũng ít ngủ hơn.

Giỏi lắm con trai của bố, con đang lớn rất nhanh.

Tôi bế bé lên, vỗ về và bắt đầu đi vòng quanh phòng khách.

Một tuần trôi qua bận rộn tối mắt tối mũi, nhưng tôi khá hài lòng vì mọi việc có vẻ suôn sẻ, không có trục trặc lớn nào.

Mặc dù ngày mai mọi thứ lại bắt đầu...

Tuần này Cassandra đã mạnh miệng tuyên bố với Maria rằng sẽ đăng video lên YouTube, và vẫn chưa liên lạc gì về việc đó.

Nhưng không sao cả.

Tôi đã có thêm một khoản thu nhập kha khá từ việc cung cấp bánh ngọt cho quán cà phê ở tầng một, và ở công ty tôi cũng cảm thấy có động lực hơn khi biết rằng, ngoài công việc này thì tôi vẫn còn có những dự án khác đang được tiến hành.

Ting!

"Ư ư..."

"Ừ, xin lỗi con. Bố quên không chuyển sang chế độ rung."

Tôi vỗ lưng Luca khi bé đã dần chìm vào giấc ngủ rồi lại tỉnh giấc, và kiểm tra điện thoại.

Một đường link trang web.

Tôi cảnh giác, nghĩ rằng đó là thư rác, nhưng sau khi xác nhận người gửi là Cassandra, tôi nhấp vào.

Không lẽ bây giờ cô ấy mới đăng video lên sao? Đây là bắt đầu sao? Tim tôi hơi đập nhanh một chút.

Sau một thời gian tải ngắn, một kênh với tông màu nâu nhạt chủ đạo, kết hợp với hình ảnh của một xưởng thủ công cổ điển hiện ra.

Tên kênh là...

[June's Atelier.]

Xưởng làm việc của Jun.

... Hửm?

'Atelier' có nghĩa là xưởng vẽ hoặc xưởng làm việc của nghệ sĩ và thợ thủ công.

Ừ, concept thì có vẻ ổn. Nhưng sao lại là tên tôi...?

Thêm vào đó, ảnh đại diện là chữ ký của tôi, cái mà Cassandra đã yêu cầu tôi phải khắc kèm với số phiên bản được thiết kế lại thành dạng đồ họa.

Tôi đã nghĩ rằng video mà chúng tôi làm sẽ được đăng lên kênh ASMR mà Cassandra đã có sẵn.

Trong khi tôi đang suy nghĩ như vậy, tôi thấy lượt xem video tăng lên.

Tôi cũng nhấp vào video dài khoảng 10 phút. Tiêu đề của video đầu tiên, tất nhiên rồi, là 'Snow Lily'.

"..."

Tôi đứng giữa phòng khách, bế đứa bé trên tay và xem hết video từ đầu đến cuối.

Video... trong video mà Cassandra đã chỉnh sửa, chứa đựng một tình cảm đặc biệt.

Âm thanh khi tôi làm tác phẩm được phát xuyên suốt video một cách dễ chịu, và phụ đề tinh tế chứa đựng câu chuyện của tác phẩm trôi qua một cách nhẹ nhàng.

Và cuối cùng, lý do ra đời của video này, cùng với một lời cảm ơn ngắn gọn.

Video không hào nhoáng nhưng rất chỉn chu, tập trung vào những điều cơ bản, và trên hết là nó nhẹ nhàng và ấm áp.

Thực sự rất tuyệt.

Đến mức tôi nghĩ rằng, nếu cứ tiếp tục đăng video như thế này chắc chắn sẽ thành công.

Nhưng có một điều cứ canh cánh trong lòng tôi.

Tôi đặt Luca đã ngủ say xuống giường và quay trở lại phòng khách.

Sau đó, tôi gọi điện cho Cassandra.

[Jun! Cậu thấy thế nào?]

Giọng của Cassandra rạng rỡ, đầy tự hào và phấn khích.

"Mọi thứ đều tốt, Cassandra. Chị đã làm rất tốt. Nhưng..."

Tôi cẩn thận lựa lời. Tôi không muốn hỏi với giọng điệu trách móc người đã bỏ công sức ra.

Nhưng Cassandra đã nhanh chân hơn.

[Tại sao lại mở kênh mới à? Lại còn lấy tên cậu nữa?]

"...Đúng vậy. Video này, tác phẩm này là của chị và mẹ chị mà."

[Người thổi hồn vào Snow Lily trong video này là cậu. Tôi nghĩ rằng đặt tên cậu là đúng. Và Jun, sau này cậu còn có thể làm những video khác ngoài gốm sứ nữa....]

"Cassandra. Lần trước tôi đã nói rồi mà. Tôi chỉ có thể sao chép thôi. Nên nếu có mở kênh riêng, tôi cũng định làm kiểu như 'Cùng nhau làm thủ công theo hướng dẫn' thôi."

[Jun, khẩu hiệu đó nghe chán lắm.]

"Không, đó không phải là vấn đề...!"

Chắc hẳn Cassandra đã rất bận tâm đến màn diễn xuất 'không thể theo đuổi con đường nghệ thuật vì thiếu tính độc đáo' của tôi.

Nhưng không phải là không phải hay sao.

"Cassandra, tôi không biết gì về nghệ thuật, và thực sự tôi không có gì đặc biệt muốn làm cả. Nhưng nếu chị lập kênh với tên như thế này thì..."

[Sao lại không có gì Jun muốn làm chứ?]

"Hả?"

[Jun đã nặn gốm vì muốn giúp tôi. Cậu đã mang Luca về vì muốn làm cho thằng bé hạnh phúc, và cậu đã may quần áo, làm đồ đạc cho thằng bé.]

"Đúng là như vậy... Nhưng đó đâu phải là nghệ thuật?"

[Vậy sao? Jun vẫn chưa hiểu về nghệ thuật rồi. Mẹ tôi đã nói. Khởi đầu của nghệ thuật là thể hiện trái tim của mình.]

Những lời nói qua điện thoại nghe thật dịu dàng.

Tôi im lặng lắng nghe Cassandra nói.

[Jun là một người có trái tim ấm áp, nên sau này cậu sẽ còn rất nhiều điều muốn làm cho những người xung quanh. Có thể cho đến bây giờ cậu chưa biết, nhưng sau này đó sẽ là nguồn cảm hứng của cậu.]

"Không... Không phải vậy đâu."

[Tôi nghĩ rằng câu nói 'chỉ hoàn hảo về mặt kỹ thuật' mà Jun nói là sai. Tôi nghĩ rằng nếu không thấu hiểu trái tim của người làm ra, thì không thể tạo ra cảm giác giống hệt như vậy được. Jun, tôi tin rằng có lý do cho việc cậu được ban cho tài năng đó.]