Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

27 44

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

59 655

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

55 437

Tensai Joyuu no Osananajimi to, Kiss Scene wo Enjiru koto ni natta

(Đang ra)

Tensai Joyuu no Osananajimi to, Kiss Scene wo Enjiru koto ni natta

Mugi Amamiya

Kaito là một nam sinh trung học đang cố gắng trở thành một diễn viên, dù chỉ là một vai diễn nhỏ, để thực hiện lời hứa với cô bạn thời thơ ấu Rena. Một học sinh mới chuyển đến lớp cậu.

7 29

Toàn tập - 04 - 01

Chắc hẳn phải có lý do nào đó phải để cái trạm xe buýt này không được dùng lâu như thế này chứ. Mà nó còn cái kì lạ là nó không hề bị gỡ bỏ - có lẽ là do cái truyền thuyết kỳ lạ được truyền miệng trong cái thị trấn này. Công trình này đã trải qua nhiều thăng trầm của thời gian nhưng nó không bị phá hủy, tại sao chứ ?

Bởi vì những công trình bỏ hoang như thế này thì có thể tổ tiên chúng ta sử dụng - chúng có lẽ vẫn cần thiết cho những người trở về thế giới bên kia. Chỉ trong thị trấn này, những ngôi nhà cổ đứng trơ trọi một cách kì lạ. 

Câu chuyện về nguồn gốc của trạm và lý do chúng tồn tại cho đến ngày nay thì vẫn có nhiều thứ kì lạ. Nhưng nhờ vào những câu chuyện cổ tích kỳ quặc này mà tôi có một nơi yên tĩnh để thư giãn ngày qua ngày.

Tuy nhiên, trong lúc tôi thư giản thì tôi bắt đầu trở nên lơ là hơn với mọi thứ xung quanh. Tại một thời điểm trước đó, tôi đã từng ngủ quên bên trong nơi trú ẩn này. Đây không phải là lần đầu tiên mà tôi ngủ thiếp đi.

Nên bản thân tôi tự hỏi là do nhiệt độ ở trong đây ngày càng ấm hơn hay chỉ là tôi không ngủ đủ giấc vào các ngày trước đó.

Tôi ép mình thức dậy bằng mọi giá và bất ngờ rằng là chính bản thân đã ngủ quên khi nào không hay. Mà còn bất ngờ hơn nữa khi tôi mở điện thoại lên xem thời gian. Giờ thì tôi đã chính thức 16 tuổi.

Nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ mẹ tôi. Có lẽ mẹ tôi đã về sau chuyến đi. Những tin nhắn của mẹ tôi vừa lo lắng mà cũng vừa thuyết giảng tôi. Tôi trả lời mẹ tôi nửa đùa nửa thật rằng tôi chỉ đang nghỉ ngơi ở trên băng ghế ở công viên thì đột nhiên ngủ thiếp đi và tôi cũng nói rằng là tôi sẽ về nhà sớm thôi.

Sự tối tăm và tĩnh lặng của nơi trú ẩn vẫn còn cho đến tận đêm khuya. Như thế nào nó lại mang cho tôi một cảm giác kì lạ, mơ hồ như thể bản thân còn đang ngủ chưa tỉnh dậy vậy.

Tôi bắt đầu điều chỉnh lại hơi thở của bản thân và thở đều dần. Dẫu tôi nói là tôi sẽ về nhà liền nhưng tôi cũng cần chút thời gian để thoát khỏi giấc mơ để vào thực tại. Tôi bắt đầu điều chỉnh nhịp thở của bản thân sao cho phù hợp bên ngoài bức tường trú ẩn. Tôi hít thở chậm rãi. Một hồi sau, tôi bắt đầu cảm thấy cơ thể mình đang dần thích nghi với thế giới thực.

Tôi đứng dậy và đi vài bước để rũ bỏ bụi đang bám trên người mình. Sau khi thấy đã sạch rồi thì tôi với tay đến tay nắm cửa của cái cửa trượt.

" Bạn thường đi đâu thế ? ''

Có một giọng nói phát ra.

Tay tôi bị trượt ra khỏi ra tay nắm cửa, cánh cửa bắt đầu rung lên bần bật. Tôi đã thở mạnh quá đột ngột. Cơn đau chạy dọc theo phổi của tôi. Giờ thì nhịp tim của mình thì lại đập nhanh như trống.

Trong khoảnh khắc hoảng loạn, tôi loạng choạng lùi lại vào trong bóng tối, áp tay vào tường. Cảm giác thật thô ráo và có thứ gì đó - có khả năng là bụi hoặc mảnh vỡ của tường rơi xuống đất.

Bình tĩnh lại - Tôi nhắc thầm bản thân mình và tôi bắt đầu thở hổn hễnh.

" Cái gì thế ? ''

Tôi nghe cùng một giọng nói đó lần nữa. Nhưng lần này thì nó nằm ở bên phải tôi - đoán mò thì chắc là giọng của con gái.

Điều đó có thể là trí tưởng tượng của tôi mà đúng không ? Có thể là tôi đang nửa mơ nửa tỉnh.

" Hôm nay, tôi biết được là bạn có thể ngủ được đó chứ ."

Chỉ trong lúc tôi đang suy nghĩ điều đó thì tôi nghe giọng nói tiếp tục, lần này thì giọng đã rõ hơn trước. Một giọng nói khàn của phụ nữ. Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng rồi.

Giọng nói đó từ đâu ra ?

Điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến đó chính là ma nhờ vào những truyền thuyết mà tôi đã được nghe thường xuyên đến mức nó đã in sâu vào trong đầu của tôi.

Mình không thể nào nghĩ ra một viễn cảnh nào tốt đẹp hơn việc gặp gỡ như vậy hơn trạm xe buýt cổ kính ở đêm khuya. Dù đang sợ hãi nhưng tôi vẫn thấy sự mâu thuẫn. Tại sao lại có linh hồn xuất hiện ngay bây giờ một cách đột ngột khi họ chưa từng làm điều đó bao giờ ? Thêm nữa, làm thế nào lại có người bình thường như tôi lại có thể nghe được giọng nói của ma ?

Suy đoán tiếp theo của tôi thì đã có kẻ đã vào trong đây trong lúc tôi ngủ. Tại sao họ lại làm vậy chứ ?

Tôi cố gắng hết sức để ổn định nhịp thở và cả nhịp tim. Tôi tự hỏi là mình có nên quay lại hay không. Bây giờ tôi không khác gì đang đứng giữa giao lộ. Nếu tôi quay lại ngay lúc này thì có nguy hiểm gì đến với mình không ? Tôi sợ hãi. Tôi lo lắng. Nhưng tôi phải quyết định nước đi tiếp theo của mình nhanh chóng.

Có phải mình ngốc không ? Có phải thật sự mình là thằng ngu không ? Chuyện này chẳng có cái gì đáng sợ hết cả. Chỉ có một nước cờ đúng trong trường hợp này.

Tôi bắt đầu nhận ra rằng đây chính là điều bản thân mình mong mỏi trong suốt cuộc đời. Tôi đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Mình đến trạm xe buýt này mỗi đêm, cảm thấy buồn nôn chính vì sự nhạt nhẽo của bản thân, chỉ vì tôi đang chờ đợi một khoảnh khắc bất ngờ xảy đến với mình.

Chỉ có vậy thì khoảnh khắc tôi mong chờ đã đến mà không có hề có dấu hiệu báo trước.

Như vậy thôi là đủ.

Trước mắt, tôi cần phải xác định được chuyện gì đang diễn ra. Tôi không biết mình sẽ sống như thế nào nếu để khoảnh khắc đó trôi qua mà chẳng làm được tích sự gì. Tôi hít vào và thở dài trong lúc những suy nghĩ cứ chảy trong đầu.

Tôi có linh cảm rằng đang có nhiều thứ đáng sợ đang chạy qua đầu tôi. Thực ra thì tôi đã bị đứng hình từ trước rồi. Tôi quay người mình một cách chậm rãi, chậm đến mức đủ để người kia hoặc vật kia không nhận ra tôi đang quay người.

Linh cảm tôi đã đúng. Tôi chứng kiến thấy ở trong bóng tối ... có thực thể ... không hề giống con người. Thâm chí, chúng còn ... còn ... không hề giống động vật nữa chứ. Nhưng tôi dám chắc là ... là chúng ở đó dù không biết rõ chúng là gì.

Tôi bắt đầu nhắm mắt lại.