Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

155 1294

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

39 3361

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

10 35

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

29 147

Lý do cô bạn thuở nhỏ luôn ngăn cản tôi hết mình khi tôi tháo kính

(Đang ra)

Lý do cô bạn thuở nhỏ luôn ngăn cản tôi hết mình khi tôi tháo kính

夜道に桜

Đây là câu chuyện tình yêu học trò, nơi Haruto được bảo vệ vẻ bề ngoài, nhưng vẫn cố gắng tìm ra sự thật...

13 39

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

13 58

Toàn tập - 03

" Mừng con về nhà, Kaya ."

Mẹ tôi vừa định ra ngoài khi tôi vừa về đến nhà. Cô ấy mặc một bộ quần áo đen trọn bộ.

" Chào mẹ ."

" Mẹ mừng là đã được bắt gặp con như thế này. Mẹ sẽ đi ra ngoài một chút. Mẹ không nghĩ là con chưa từng gặp cô ấy bao giờ, nhưng mà cháu gái của ông con vừa mới qua đời. Gia đình họ đang tổ chức lễ cầu siêu cho họ. Con có thể để anh trai biết được không ?"

" Được thôi ."

" Mẹ sẽ về nhà trễ nên mẹ đã nấu sẵn thức ăn tối để trong tủ lạnh rồi. Con nhớ lấy ra ăn nhe. Trong đó có cả vài món ăn vặt ấy ."

" Dạ vâng ."

"Mẹ sẽ về trước sinh nhật của con ."

" Vâng ạ. Mẹ đi làm sao đừng để bị bắt nhe ."

Sau khi mẹ tôi rời đi, tôi bắt đầu lên tầng 2 của ngôi nhà tầm thường của gia đình chúng tôi và để cặp vào trong phòng hoàn toàn bình thường của mình. Tôi bắt đầu thay áo đồng phục thành bộ quần áo thể thao. Sau khi thay đồ xong thì tôi chạy xuống dưới tủ lạnh để tìm bánh donut. Không biết nó có lạnh nhiều hay không ? Tôi bắt đầu tự hỏi ngay khi tôi mở cửa tủ lạnh lấy bánh ra, cân nhắc chiếc bánh donut nào chứa nhiều calo nhất. Chỉ bởi vì tôi chạy bộ nên tôi mới cần nhiều calo tới thế.

Tôi ngồi ở giữa bàn phòng khách. Hiện tại thì chỉ có mình tôi nên không gian khá trống vắng. Đồng thời thì tôi tranh thủ ăn chiếc bánh donut của mình. Gia đình chúng tôi thuộc dạng gia đình kiểu mẫu ở Nhật Bản mà các bạn có thể tìm ở bất cứ đâu. Ngay lúc này thì bố tôi cố gắng đi làm để kiếm cơm cho cả nhà và còn ông anh trai tôi thì dành toàn bộ thời gian buổi sáng cho trường đại học và làm thêm một công việc bán thời gian vào buổi chiều. Kể từ khi mẹ tôi đi thì không có bóng dáng của ai trong gia đình ngoại trừ tôi. Cả 3 người đều sống cuộc sống hoàn toàn bình thường, tất cả đều trải qua mỗi ngày hạnh phúc trong khi nói với tôi - thằng trẻ nhất nhà - về việc tuổi niên thiếu thật sự là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời bạn như thể họ vừa thoát ra địa ngục cuộc đời.

Đột nhiên thì có chuyện bất thường xảy ra với mình, tôi bắt đầu đứng dậy và mở chiếc radio ở cuối góc phòng khách lên. Mẹ tôi có thói quen hay mở radio trong khi cô ấy làm việc nhà, cho nên tôi thấy chuyện này bình thường mỗi khi tôi về đến nhà. Như đã được nuôi dưỡng trong cái môi trường trước đó thì thật là dễ dàng bỏ qua bất kì tiếng ồn nào thông qua radio sẽ tốt hơn thay vì ngồi tự kỉ. Ngay khi tôi vừa bật lên thì phát thanh viên đang thời sự về tình hình chiến tranh dạo gần đây. Có vẻ hiện nay chiến tranh có lẽ là một xu hướng mới gần đây.

Chiếc bánh donut đã hút hết độ ẩm trong khoang miệng của tôi, nên tôi sẽ đi xuống tủ lạnh, tìm cho bản thân một ly sữa và nốc cạn sạch ly. Có lẽ là nhờ niềm đam mê vô hạn với sữa nên may mắn là tôi đã cao hơn mức trung bình. Có cái xui là tôi cực kì không hứng thú vào bất cứ môn thể thao nào. Nếu có thì tôi sẽ cao hơn bây giờ nhiều nữa.

Thức ăn thật sự ngon chỉ khi bản thân tôi đói. Ăn uống là việc cấp thiết để sinh tồn. Chắc chắn thế nào cũng sẽ có người cho rằng cuộc đời này thật sự không đáng sống. Tuy nhiên, tự sát không phải là lựa chọn trong tầm ngắm của tôi nếu như muốn kết thúc cuộc đời. Còn cái quan trọng hơn nữa là chết sớm ngay thời điểm lúc này rất là chán. Giả sử như tôi mà ngắt kết nối khỏi server trái đất này thì cái tên ngốc ngồi gần tôi - Tanaka thế nào cũng nói : " Mình biết thế nào cậu cũng sẽ làm như vậy ." trước khi tiếp tục với cuộc sống thường nhật.

Đó chắc chắn hoàn toàn không hề có chút lợi ích gì.

Sau khi chờ tầm khoảng 30 phút để tiêu hóa hết thức ăn trong bụng. Tôi tắt radio, bắt đầu mang giày chạy và phi thẳng ra ngoài đường. Trước nhất thì tôi cũng phải giãn cơ trước nhà, sau đó thì tôi mới bắt đầu chạy từ từ. Kiểu như tăng dần tốc độ cứ chạy theo hướng của những ngọn núi. Đó chính là thói quen mỗi ngày của tôi. Ngay cả bản thân còn không có mục tiêu hay có định hướng như thế nào ở trong đầu. Tôi chỉ đơn giản là luyện tập để đề phòng có chuyện xui xẻo gì đó xảy ra, nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng việc này chẳng hề có chút hứng thú nào cả.

Trong lúc tôi chạy thì đầu tôi bắt đầu xen kẽ những lúc tôi suy nghĩ và những lúc trong đầu tôi không có gì lại với nhau. Khi tôi suy nghĩ thì thông thường là tôi chủ yếu cố gắng nghĩ ra cách thoát ra khỏi vòng lặp của sự buồn chán ngay hiện tại. Kể từ khi vào học ở cấp 2, bản thân mình đã dành ra nhiều thời gian chạy bộ chỉ để tưởng tượng bản thân như những kẻ ngoài vòng pháp luật, có thể là bất ngờ được tham gia vào hoạt động của các câu lạc bộ, hoặc là để âm nhạc quyết định cuộc sống của bản thân. Tôi cứ tiếp tục những dòng suy nghĩ ấy cho đến khi tôi hoàn toàn chán ngấy với bản thân. Thế là tôi nghĩ lại : " Chỉ có nhiêu đó thôi sao ?" Cứ tiếp tục như vậy, tôi cứ chạy và cứ nghĩ nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Riêng lần này tôi chắc chắn là tôi làm được cái gì đó.

Mỗi lần vào những ngày lạnh nhất của mùa đông, tôi cảm thấy cứ mỗi lần tôi chạy bộ thì tôi như thể đang trải qua mấy buổi tập có cường độ cao nào đó, nhưng bây giờ đang là nửa cuối tháng 2 - cho nên tôi đã có càng nhiều thời gian để tôi chạy bộ với nhiệt độ phù hợp cơ thể mình.

Tôi dự tính là bản thân sẽ chạy trong vòng 1 giờ. Chủ yếu là đi qua những con đường nhỏ quen thuộc, chạy cho đến cái tòa tháp mà tôi cho rằng đó chính là điểm mốc và quay về nhà. Trên đường về nhà thì hơi thở của tôi nặng hơn rất nhiều. Vì vậy, tôi đã vào khu rừng gần đó để kéo giãn gân cốt lại thêm một lần cuối cùng trước khi về nhà. Ở đó thì tôi men theo con đường đất dẫn tôi đến đoạn đường có lớp nhựa đường đã vụn nát theo thời gian. Điểm cuối theo như tôi thấy ở đó chính là một trạm xe buýt đang nằm đơn độc ở đó. Có lẽ thần linh chỉ dẫn đây chính là điểm dừng của tôi.

Tôi để ý thấy biển báo của trạm xe buýt đã ngả màu nâu và rỉ sét nhiều vì không được sử dụng hay bảo trì gần đây, hình như có bảng lịch trình của những chuyến xe buýt ghé qua trạm này. Tôi cảm nhận cho dù tôi chờ đến mai thì chẳng có xe buýt nào đến đây hết cả. Bên cạnh đó có lẽ là một cấu trúc không cần thiết cho lắm, tôi cảm giác như có ai đó xây chỗ này để nơi trú ẩn. Chính vì thế, tôi tận dụng nó. Tôi bắt đầu trượt cửa ra và ngồi xuống băng ghế đã có ở đó từ trước.

Cùng lúc đó thì nhịp độ thở và nhịp tim của tôi đã dần ổn định hơn trước rất nhiều. Ngoài đó, chẳng có tiếng ồn nào hết cả chỉ ngoại trừ tiếng chim hót vang đâu đó. Không hề có chiếc xe nào đi ngang qua khu này hết cả. Chính là vì vài năm trước, thành phố đã xây dựng xong con đường mới bao quanh khu rừng đã được trải nhựa, nên người dân cũng chẳng ai quan tâm đến con đường này nữa.

Một trong những lý do chính mà tôi sử dụng con đường này là do nó hoang vắng như thế này. Dẫu rằng tôi không thể nào giải thích một cách chi tiết được, tôi căm thù những người mà thấy được vẻ dáng đầy sự mệt mỏi của tôi sau khi chạy. Nó khiến tôi kì dị trong mắt họ. Không có gì đáng để quan tâm khi nhìn thấy ai đó đang chạy giữa chừng, hay là họ vừa mới xuất phát. Nhưng khoảnh khắc mà bản thân hoàn thành vòng chạy của mình thì tôi chỉ muốn giữ riêng cho bản thân mình thấy thôi.

Lý do quan trọng tiếp theo có lẽ là do trí tưởng tượng hay có ai đó nói vào đầu tôi rằng đây chính là nơi mà tôi có thể nằm mơ giữa ban ngày. Tôi thích cái cảm giác ơ đây ngồi một mình. Đó cũng chính là nơi duy nhất mà tôi mơ những ước mơ viễn vông, có thể nói tôi từng mơ mộng sẽ có một chuyến xe buýt nào đó ở bên ngoài đến đón tôi để đưa tôi đi thật xa. Tôi biết quả thực điều này nghe có vẻ bất khả thi. Tôi biết thế nào bản thân cũng thật ngu ngốc khi cứ ngồi đây ảo tưởng giống như những kẻ tầm thường ở trong lớp tôi, những kẻ luôn tự an ủi bản thân bằng những suy nghĩ như vậy. Đó cũng chính là lý do tại sao tôi chỉ hão mộng chỉ ở nơi đây một cách riêng tư. Đây chính là nơi dành cho tôi được phép làm như vậy. Nơi độc quyền mà, cứ hai lần một ngày, một mình nơi đây là cũng đủ khiến tôi quay về bản thân của chính mình rồi.

Tôi cũng tự hỏi rằng những người khác cũng có chỗ riêng tư để mơ giữa ban ngày không.

Chắc cũng có thể những đó không cần những thứ vô nghĩa như thế này đâu.

Tôi cứ ngồi đó cho đến khi mồ hôi tôi đã khô lại. Tôi bắt đầu đứng dậy chỉ khi những suy nghĩ đã quay về trật sự theo ý muốn. Sau đó thì chạy ra khỏi cái trạm xe buýt đó và bắt đầu biến thành một con người hoàn toàn nhạt nhẽo. Thực sự ra thì chẳng có bóng dáng của con người xung quanh tôi cả. Cứ đi theo đoạn đường nhựa quanh co mà chẳng có ai ở hai bên.

Sau khoảng 30 phút chạy bộ thì tôi về nhà để xem anh trai mình đã về đến nhà chưa. Chúng tôi chào nhau qua loa và chuyển lời nhắn của mẹ qua cho anh.

" Khoan đã, mai là sinh nhật em đúng không, Kaya ?”

" Tới mai lận .“

Chẳng có ích lợi gì khi mà cứ cố tỏa ra thách thức một gia đình không có chút thiếu thốn nào ngoại trừ sự tẻ nhạt của họ đủ để sống vài đời. Tôi trả lời anh trai một cách cộc lốc rồi lên phòng thay đồ. Tôi cắm rễ tại căn phòng của mình cho đến cơm tối. Tôi nghiên cứu về leo núi. Tôi muốn nó phải là thử thách mới cho bản thân. Tôi luôn nghĩ rằng thể thao phải bao gồm cạnh tranh, thi đua với những người khác, hoặc phải phá được kỉ lục mà người khác đạt được trước đó - điều đó vô nghĩa đối với tất cả mọi người ngoại trừ những người muốn được ghi danh vào lịch sử - điều đó là quy luật của tự nhiên nhưng không hề tệ chút nào cả. Nếu như tôi tận mắt chứng kiến điều gì đó mà lần đầu tiên tôi thấy trong cuộc sống tẻ nhạt này, chắc sẽ có thứ gì đó đánh thức bản năng ẩn trong người tôi. Tôi còn dám chắc với bản thân là có khả năng rất cao là nhìn thấy một cảnh tượng đẹp đẽ và tự nhủ. Có lẽ chỉ có nhiêu đó thôi sao.

Trong khi tôi đang đọc một cuốn sách về một ông sư thầy đã tự mình leo lên đỉnh núi mà chưa ai từng leo lên đó trước giờ thì bụng tôi bắt đầu cồn cào lên vì đói. Tôi xuống nhà và ăn phần ăn tối mà mẹ tôi đã chuẩn bị trước đó cho tôi, tận thưởng bữa ăn như vậy đã đủ rồi. Tôi lên phòng sau khi nói nhiều thứ vô dụng với ông anh. Phụ huynh tôi cũng từng lo lắng là tôi ở trong phòng quá nhiều, nhưng có vẻ đó chính là nỗi lo tạm thời của họ. Dạo gần đây thì họ biết tôi luôn canh đúng giờ ăn tối để tôi đi xuống.

Sau khi dành ra vài tiếng đồng hồ để tìm kiếm và chuẩn bị những đồ dùng cần thiết để đi leo núi, tôi bắt đầu thay bộ thể thao mới. Thế là tôi cắm đầu xuống cầu thang và chạy ra phòng khách mà anh trai tôi vẫn còn ngồi ở dưới đó.

" Em đi ra ngoài đây .“

" Được thôi, đừng để bị bắt đấy .”

Tôi không thèm nghe chút gì từ người anh cả, tôi đứng trước của và mang giày vào. Chắc chắn là giờ này ở ngoài cũng thư giãn phết. Tuy nhiên, tôi thấy khá là thoải mái sau một khoảng thời gian rời khỏi nhà vào ban đêm mà bản thân vẫn phải mang áo ấm mỗi khi ra ngoài. Tôi bắt đầu đi theo những cung đường mà tôi đã đi vào buổi chiều. Tôi dám thề rằng phụ huynh tôi còn nghĩ rằng tôi sẽ chạy đâu đó thường diễn ra ở nơi mà con người thường quan sát tốt, nhưng đó không phải là điều tôi muốn làm ngay lúc này. Kể từ khi tôi phát hiện rằng bản thân đã dành quá nhiều thời gian ở trong phòng sẽ thu hút nhiều sự chú ý không đáng có. Thế là tôi bắt đầu đi ra ngoài nhiều hơn. Chủ yếu là để trốn trong bóng tôi, vì thể tôi đã tránh được những cuộc họp mặt của gia đình.

Tối nay, không chỉ tốc độ tôi chạy đã khác buổi chiều mà tôi còn chạy thẳng một mạch đến trạm xe buýt. Tôi không hề chạy qua khu rừng, mà chỉ đi bộ thong thả trên con đường nhựa mờ ảo. Khi bản thân còn ở quanh những ngôi nhà không bỏ hoang, tôi chẳng phải suy nghĩ cái gì đáng kể khi đang đi bộ. Tuy nhiên, tôi bắt buộc phải cẩn thận hơn khi trời tối dần, cảnh vật xung quanh chỉ còn là những ngọn đèn đường ngày càng xa dần, những căn nhà bỏ trống và những chiếc xe đạp thình thoảng lướt qua. Tôi đã đeo một chiếc vòng tay phát sáng để đề phòng bị tai nạn. Nếu tôi thật sự xui đến mức đó thì tôi có thể ngã xuống một cánh đồng hoặc là cái ruộng lúa. Lúc đó thì tôi tự hỏi ai sẽ giang tay ra giúp tôi ngay tại thời điểm đó.

Dù vậy thì đó chính là con đường mà tôi thường đi mỗi ngày, nên tôi đi đến rừng với không vấn đề nào xảy ra hết cả. Trong khi tôi đang đi trên đường mòn tối dần đi, đèn đường như thể đang nhìn tôi từ trên cao. Thì trạm xe buýt đang dần dần hiện lên trước mắt tôi.

Dẫu vậy thì địa điểm của nó đúng chính giữa của hai cây đèn đường nên nhìn trong nó khá tối, nhưng nó lại sáng nhờ vào chính mặt trăng hoàn toàn không có thứ gì xen vào hết cả. Dẫu sao thì chẳng cần đèn cho cái trạm xe mà không có chiếc xe buýt nào. Phía sau cánh cửa trượt có lẽ là công tắc đèn huỳnh quang, nhưng tôi chưa có cơ hội bật nó lên lần nào. Tôi còn tò mò không biết đèn có sáng ngay khi tôi bật lên hay không.

May mắn là mái nhà đã chắn được gió lạnh của mùa đông nên trong đây chắc chắn là ấm hơn ở ngoài. Tôi đóng cửa lại và ngồi vào cái ghế mà tôi cam đoan rằng là nó vẫn còn ở vị trí cũ. Tôi ngồi chéo chân rồi bắt đầu tháo rời cái vòng tay đeo từ lúc chạy cho vào túi quần. Ở trong bóng tối thì chỉ có ánh sáng là thứ đánh lạc hướng.

Một không gian tối mịch.

Sẽ không có chút từ vựng nào để có thể miêu tả bên trong khu kiến trúc này bằng một cách nào khác. Bên ngoài thì có vẻ khá sáng ấy, mà nhờ vào đó khiến nơi này thành một thế giới hoàn toàn khác so với thể giới tràn đầy sự buồn nản ở ngoài kia.

Chỉ có nơi này mới có quyền cho phép tôi được mơ mộng. Cứ hai lần một ngày, tôi lại được trở thành một con người buồn chán.

Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi điều thú vị sẽ đến với bản thân trong một ngày không xa.