Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

27 44

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

59 655

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

55 437

Tensai Joyuu no Osananajimi to, Kiss Scene wo Enjiru koto ni natta

(Đang ra)

Tensai Joyuu no Osananajimi to, Kiss Scene wo Enjiru koto ni natta

Mugi Amamiya

Kaito là một nam sinh trung học đang cố gắng trở thành một diễn viên, dù chỉ là một vai diễn nhỏ, để thực hiện lời hứa với cô bạn thời thơ ấu Rena. Một học sinh mới chuyển đến lớp cậu.

7 29

Toàn tập - 05 - 02

Cùng ngày hôm đó, tôi vẫn ngồi trong lớp như thường lệ, vẫn khiến Saitou chờ tôi buộc dây giày như hôm qua và chạy thẳng ra khỏi trường - như thường lệ chính là nhà của tôi. Cách duy nhất mà tôi có thể gặp được cô ấy là vào nơi trú ẩn của trạm xe buýt, nên chẳng có lý do gì mà để thay đổi nếp sống thường ngày của tôi.

Tôi cứ tiếp tục chạy trên đoạn đường thường ngày của mình trước khi đến trạm xe buýt. Nơi này vẫn vắng vẻ như mọi khi, căn hầm trú ẩn đang được chiếu sáng bởi ánh nắng chiếu xuống mặt đường phản chiếu lên cánh cửa, không hề có chút dấu hiệu của ma quỷ có thể xuất hiện bất ngờ từ đó. Tôi ngồi tự kỉ bên trong như mọi khi nhưng lần này không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Có lẽ là cô ấy thật sự không hề xuất hiện cho đến khi màn đêm buông xuống hoặc có lẽ là cô ấy vẫn đang ở đâu đây từ trước - chỉ đơn giản là hiện tại quá sáng để tôi có thể thấy được sự hiện diện của cổ. Trong những trường hợp như thế này, thì mình cố gắng gợi chuyện xung quanh nhưng chẳng có lời hồi âm nào cả. Bất kể tôi có làm như thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn là con số 0. Tôi bất lực, tôi ngồi chờ đến trước giờ cơm tối và tôi mới bắt đầu xách đít đi về nhà.

Hôm nay thì cả nhà quyết định sẽ ăn sinh nhật của tôi và đã nhận được món quà từ họ - đó chính là một chiếc đồng hồ đeo tay có thể theo dõi được nhịp tim của tôi trong lúc chạy. Tôi chưa bao giờ để ý những chuyện như thế này trong những khoảng thời gian mà tôi chạy trước đó. Tuy nhiên, tôi đã được nghe phong phanh rằng chiếc đồng hồ này rất tốt trong việc kiểm soát nhịp đập cuả tim trong việc phát triển thể lực và thế là tôi bắt đầu dùng nó.

Tôi ăn xong bữa tối và quyết định đi ra ngoài một lúc - như tôi thường làm mỗi ngày. Mẹ tôi bắt đầu khơi lại chuyện cũ của tôi và nhắc nhở tôi không được ngủ quên trong công viên thêm một lần nào nữa, nhưng tôi vẫn quyết tâm sử dụng lời nói dối ấy ngay khi vừa bước ra khỏi cửa. Cho dù cô gái ấy không hề xuất hiện đi chăng nữa thì tôi vẫn chờ đợi cô ấy cho đến khi đồng hồ điểm giờ đến nửa đêm. Dù sao thì cũng có khả năng là cô ấy sẽ xuất hiện ở nửa đêm.

Tôi đã đến được nơi trú ẩn thường ngày một lần nữa. Nơi đó thì vẫn không có ai hết cả. Tôi ngồi lại vị trí cũ, cứ im lặng chờ đợi cô ấy xuất hiện. Tôi bắt đầu tự hỏi rằng cô ấy sẽ xuất hiện như thế nào - nếu như mà tự thân cô ấy xuất hiện. Hôm qua, cô ấy đang ngồi kế bên phía bên phải của tôi khi tôi đang đối mặt với cánh cửa trượt - chỗ đó cũng là chỗ xa nhất tính từ cổng ra vào. Có lẽ là cô ấy bước vào từ hướng nào đó, tôi đoán là hướng ngược lại lúc cô ấy rời đi vào tối hôm qua.

Tôi đã có thể ngủ không đủ, nhưng bản thân lại chẳng hề thấy mệt chút nào. Trong lúc tôi kiên nhẫn chờ đợi cô ấy đến hoàn toàn tỉnh táo, cuối cùng thì đồng đồ đã đếm đến 12 giờ đêm. Mặc dù không muốn về nhà chút nào, nhưng bản thân vẫn phải làm. Tự nhiên thì nỗi sợ hãi của tôi đã tích tụ suốt đêm qua - đến nỗi mà khiến đêm hôm qua trở thành một giấc mơ hão mộng. Một cuộc gặp gỡ vừa mới chớm nở lại bị dập tắt.

Cuộc sống của tôi cứ tiếp diễn như thế vào ngày hôm sau.

Vẫn như dự đoán, cô ấy không hề xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Tôi bắt đầu ngày càng lo lắng hơn bao giờ hết. Mặc dù tôi biết rõ sự lo lắng của mình cũng chẳng đi đến đâu. Tôi ngày càng cảm nhận một cảm giác ngứa người đang đi khắp cơ thể mình. Cũng như thể chính là lý do mà không một ai dám lại gần bắt chuyện với tôi hết cả - có lẽ họ nhìn thấy tôi cáu kỉnh hơn chăng ? Và Tanaka không hề bắt chuyện lại với tôi trong suốt những ngày này.

Cảm giác như tôi đang bị một cơn bệnh nào đó đang tấn công. Tôi cố gắng đưa bản thân ra khỏi sự tiêu cực, nhưng cảm giác nỗi da gà vẫn còn ở trong da của mình cho đến hiện tại. Tôi biết là minhf chỉ còn cách thoát khỏi vấn đề này chính là đi gặp cô ấy lại lần nữa. Nếu như không được gặp cô ấy thì tôi có thể đi đến trạm xe buýt đó cho đến hết cuộc đời chỉ vì muốn được cảm giác đó không bao giờ rời bỏ tôi.

Đó sẽ là một cuộc sống tệ bạc đến nhường nào.