Tôi ngày càng mất kiên nhẫn kể từ khi lần cuối gặp chị ấy, nhưng lần này tôi thật sự cố gắng chờ đợi tốt hơn lần trước. Tôi cũng đã biết thêm một điều rằng chúng tôi sẽ có cơ hội gặp lại nhau không xa. Trong lúc tôi đang ngồi chờ thì bản thân suy nghĩ lại những gì đã trải qua và bắt đầu tự hỏi ý nghĩa của những câu nói được thốt ra từ chị. Chị ấy sống trong một không gian hoàn toàn khác và Nhật Bản không hề tồn tại ở trong thế giới kia. Điều đó có thể là gì ? Tôi không hề hiểu nó chút nào hết cả, nhưng mình cứ phải làm ngơ cho rằng điều đó là đúng, cho dù kiến thức của tôi nó có hơi hạn hẹp đi chăng nữa. Tôi tưởng tượng rằng nếu có chiến tranh mà tôi nghe gần đây thì bản thân sẽ làm gì.
Àhh đúng vậy, có một chuyện quan trọng hơn nữa là, tại sao lại có những tiếng nhiễu sóng đó ?. Giống như một chiếc radio đang nghe đài bình thường thì có ai đó làm lệch tần số của chúng vậy.
" Suzuki, cậu đang có chuyện gì à ? " - Lời nói ấy được thốt lên từ chỗ của Tanaka - cô ấy đã ngay từ đầu ngồi ở chỗ của mình trước khi tôi vào lớp.
" Hửm ? "
" Thông thường thì mình không thấy cậu hay dùng điện thoại nhiều. Mình không hề biết rằng là cậu không hề có chiếc điện thoại nào hết ấy ."
" Đó là chuyện không hề dính dáng tới cậu ."
Không đời nào mà tôi chấp nhận trao đổi số liên lạc với Tanaka.
Cô ta bắt đầu tặc lưỡi lên: " Tôi không nghĩ là có thứ gì đó làm như vậy ."
Nếu như chuyện đó không phải chuyện của cậu thì tại sao cậu cứ hỏi mình quài vậy ? – Tôi nghĩ bụng, nhưng mà tôi ngu gì tôi nói ra những lời đó trước mặt nên để cho cô ta tự bỏ đi là vừa. Nếu như Tanaka thật sự muốn lãng phí khoảng thời gian của cô ấy để trở thành một người hay tọc mạch chuyện của người khác nhưng chẳng hề thích thú chút nào thì cô ấy có thể đi liền ngay bây giờ. Đó không phải là chuyện của tôi.
Trong lúc tôi đang dùng điện thoại để tra cứu một số thông tin ở trên internet thì tôi đã nghĩ đến cách để tìm được cái tên để đặt cho chị ấy. Mặc dù chị ấy đã nói " phổ biến" để đơn giản hóa, nhưng mà thật sự ở ngoài này có rất nhiều tên cho phụ nữ, đúng chứ ? Đó chính là điều mà tôi cố gắng tìm trên mạng từ đầu đến giờ. Tuy nhiên, những cái tên nổi tiếng thì cái danh sách của chúng thay đổi theo từng năm, và tôi cảm thấy chưa có cái tên nào có thể được xem " phổ biến " .
Một cái họ chắc có lẽ dễ tìm hơn - có nhiều họ phổ biến như Takahashi hay Satou. Tuy nhiên, tên riêng thì ngoại trừ cái tên Tanaka ra. Dù vậy, tôi vẫn có cái cảm giác khó chịu khi đề nghị mình đặt tên cho một đứa con gái. Cô ấy có thể gọi bản thân là gì theo chị ấy muốn được mà. Và theo linh cảm thì cái tên Satou chắc có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Trong lúc tôi đang điều tra một số thông tin - bản thân không chắc mình có cần dùng nó hay không. Thế là ngày chúng ta gặp nhau đã đến. Có lẽ cứ sau mỗi 2 ngày thì chúng tôi cứ gặp lại nhau.
" Chị đã đợi em từ trước rồi đấy, Kaya."
Tôi nghe được tiếng của chị ấy ngay vừa khi bước vào nơi trú ẩn.
" Cũng khá là lâu rồi đó chứ. Chị không có ghé thăm nhà an toàn trong những lúc xx ."
" Ngôi nhà an toàn là cái gì vậy ? "
" Ừ đúng rồi, chúng ta nên tiếp tục cuộc trò chuyện lần trước. Chị nên bắt đầu từ đâu nhỉ ? "
Lòng tôi như được mở cờ ngay khi nghe chị ấy quay lại vấn đề mà chúng tôi đang bàn luận lần trước. Tôi chạy ra đóng cửa lại và quay về chỗ mà bản thân thường ngồi. Ngón tay của cô ấy theo một đường thẳng, như thể chị ấy đang để tay trên đầu gối vậy, đôi mắt ấy nhìn thẳng trực diện vào người tôi.
" Vậy thì, chị cũng đã đến đây với nhiều câu hỏi về em đó, Kaya. Em có phiền nếu như chị hỏi em trước không ?"
" Chị cứ hỏi em trước."
Tôi chẳng có chút lý do nào để từ chối hết cả.
" Ừ, trong lúc chúng ta xa nhau thì chị cũng đã kiểm tra vài xxxxxx."
" Xin lỗi chị, em không hề nghe được cái gì hết cả. Chị đã kiểm tra cái gì ?"
" À đúng rồi ." - Đôi mắt của chị ấy lên xuống như thể đang cố gắng tìm cách diễn tả thứ đó cho tôi - " Sách ư ?"
" Như vậy thì em mới hiểu được. "
" Chị đã kiểm tra trong vài cuốn sách, và chắc chắn rằng ở trong thể giới này không hề có quốc gia nào tên " Nhật Bản " ở hiện tại lẫn ở quá khứ."
Với cách diễn đạt của chị ấy - chị ấy không hề nói ẩn dụ với tôi chút nào - rằng Nhật Bản chẳng phải quốc gia có thật sự tồn tại. Nếu như tôi tin lời chị ta nói thì khả năng cao là chị ấy là một hồn ma.
" Em hiện tại đang sống trên một đất nước không hề tồn tại, và không hề biết những tiếng còi báo động, thậm chí còn không hiểu được vài từ chị nói, nhưng ... có điều lại khiến chị bận tâm hơn ngay lúc này, kể từ khi chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện với nhau." Năm ngón tay của chị ấy ngày càng tiến gần về phía tôi hơn, chỉ có một ngón như thể đang chỉ vào tôi vậy. - " Ngón và mắt của em không hề phát sáng ."
Chị ấy đang cố gắng nói với tôi rằng chuyện này hoàn toàn bình thường nếu như cho cô ấy khám phá hết cái bí ẩn này. Ngay khi tôi đang thờ thẫn nhìn vào đôi mắt của chị ấy - tất nhiên tôi nhớ đó là gì nhé - thì chị ấy né ánh mắt của tôi với vẻ ngại ngùng.
" Chính vì lẽ đó mà ban đầu chị nghĩ rằng em chính là sản phẩm của trí tưởng tượng của chị, nhờ vào đầu của chị mà em có thể nói lại với chị như một người bình thường.”
Thật sự thì tôi cũng đã từng nghĩ như thế.
" Dù vậy, chị không hề có cách nào chứng minh điều đó thật sự đúng hết cả. Cho dù chị có hỏi em rằng em có phải sản phẩm của trí tưởng tượng của chị hay không thì em có thể trả lời không, nhưng chính câu trả lời đó cũng có khả năng là do đầu chị tự bịa ra."
" Vâng, thật ra thì em cũng từng có những suy nghĩ như chị.”
" Chị mừng là em hiểu được điều đó. Cho dù đó cũng có thể là do trí tưởng tượng mà ra. "
Thật khó để xác định chỉ thông qua đôi mắt của cô ấy, và rất có thể tôi chỉ đang nhìn thấy những gì bản thân mình muốn, nhưng theo dự đoán của tôi thì dường như chị đang mỉm cười. Mặc dù bản thân tôi không thể nào trực tiếp nhìn thấy chúng. Đây là lần đầu tiên mà chị ấy cho tôi một cảm giác như thể chị là một con người thực thụ.
" Điều tiếp theo xảy đến với chị là - như chị đã đề cập trước đó thì có thể em là một linh hồn của người đã khuất. Em nói rằng rằng bản thân em vẫn còn sống, nhưng không thể nào loại trừ khả năng rằng em đã chết, và xxxx của em đang nán lại trong ngôi nhà an toàn này vì một lý do nào đó. “
Tôi có thể dự đoán từ mình vừa nghe được chính là " linh hồn " hay là một từ nào khác. Mình sẽ hỏi chị ấy sau - tôi không thể nào ngắt quãng chị được.
" Nếu cho rằng giả thuyết của chị là đúng, thì điều đó cũng chẳng thể nào giải thích được rằng em đã từng đề cập đến một đất nước nào tên Nhậtt Bản. Cho nên là dựa trên những gì em đã nói với chị thì bản thân cũng đã dẫn đến một kết luận rằng em đã chết.
Hiển nhiên rồi, và điều đó có thể là …
" Cái đó có phải mà em nói lần cuối hay không ? Về việc mà chúng ta không cùng chung một thế giới ấy ?"
" Đúng thế, đó chính là một câu trả lời xxxx nhất ."
" Vậy là ... chị cũng đã nói rằng chị đang sống một thế giới mà chính bản thân em đang ở - nơi mà Nhật Bản tồn tại sao ?"
Tôi nghi ngờ rằng cô ấy có thể là một nhà du hành thời gian từ một thế giới đến thế giới khác đã dẫn cô ấy đến nơi trú ẩn này, nhưng cô ấy nhìn như đang gật gù liên tục.
" Bản thân chị không nghĩ điều đó thật sự chính xác cho lắm. Ngay bây giờ thì chị đang ở nơi trú ẩn an toàn. Chị cần hỏi em : " Kaya, em đang ở đâu ngay bây giờ ?"
Ở ngay đây, tôi xém nữa thốt lên câu trả lời đó lên rồi, dù tôi cũng biết rằng là chị ấy không bao giờ hỏi thẳng vào vấn đề trước mắt như thế này đâu.
" Em hiện tại đang ở trạm xe buýt .”
" Trạm xe buýt ư ? Cái trạm dừng này chỉ để dùng cho ... một vài phương tiện thôi sao ?"
" Đúng rồi, dành riêng cho xe buýt ."
" ... Hiểu rồi .”
Điều đó có nghĩa là gì chứ ?
" Kaya à, có một điều chị cần phải xác nhận lại với em. Em có thể đưa tay phải cho chị xem được không ?"
Tất nhiên là tôi không có chút phản đối nào trong chuyện này hết cả, ngay khi vừa hỏi xong thì tôi bắt đầu đưa tay phải ra. Chắc chắn là tôi phải giơ thẳng nguyên cả cánh tay luôn đấy chứ. Tôi khá là bất ngờ như thể mình đang chờ đợi điều này từ trước, tôi đã làm điều này một cách rất bình thản. Sau đó, trước khi chuẩn bị điều tiếp theo xảy ra thì tôi cảm nhận một thứ gì đó lạnh đang chạm trên tay mình.
" Wow !"
Như một phản xạ thì tôi rút tay về. Cái chuyện gì vừa mới xảy ra vậy ?
Tôi nhìn lên chị ấy và ánh mắt đang dán chặt vào tôi, tay cô ấy đang lơ lửng chính xác ngay vị trí tôi vừa để tay phải.
" Cho chị làm lại lần nữa nếu như em thấy không phiền nhe ?"
Tôi bắt đầu đưa tay ra cho chị ấy với một tâm trạng lo lắng trong người. Mặc dù tôi đã nắm chặt tay theo phản xạ, nhưng lần này tôi cảm thấy thứ lạnh lẽo lúc trước nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay và mu bàn tay tôi thay vì nắm chặt nó, chị ấy đang cố gắng xác định điều gì thông qua bàn tay của tôi chăng ?
" Chị có thể chạm được em nè. Em có cảm nhận được chị đang chạm em không , Kaya ."
" Đ-Đúng thế ."
Tôi có thể cảm nhận một cảm giác liên quan tới một thứ gì đó lạnh và mỏng đang lướt dọc theo bề mặt của bàn tay tôi. Lần này tôi bình tĩnh hơn được chút, tôi nhìn lại để chắc chắn. Cảm giác tay tôi được chạm đều được đồng bộ theo ánh sáng khiến lưng tôi chảy mồ hôi đầm đìa.
Cuộc thí nghiệm cứ tiếp tục theo thời gian. Cho đến khi ngón tay của chị ấy rời xa khỏi bàn tay của tôi nhưng cảm giác ấy vẫn còn.
" Cảm ơn em. Hình như là cái giả thiết thứ hai của chị gần giống với hiện tại nhất.
" D-Dạ ."
" Nếu giả định của chị sai thì chỉ có một trong hai chúng ta có thể qua lại giữa 2 thế giới này, và trông có vẻ như người kia đang ở trực tiếp mặt chúng ta. Tuy nhiên, chị không hề có chút nói nó là đúng tí nào."
Tôi dồn hết sự tập trung vào lời nói của chị ấy, ước rằng mình sẽ không đánh rơi mất nhịp nào trong khi chị ấy đang cố gắng giải thích theo một cách rất logic. Tôi có cảm giác rằng từ ẩn trong tiếng nhiễu trước đó có nghĩa là " linh hồn " trước đó, nên khá dễ đoán được cô ấy đang cố gắng nói gì với tôi. Chị ấy cũng có khả năng nghĩ rằng tôi có thể là một hình chiếu trên màn hình máy chiếu. Tuy nhiên, điều đó chẳng phải đáp án đúng.
" Dù sao thì, chị cũng đã có thể chạm được em."
" Vâng, em có thể cảm nhận chị đang chạm em chứ ."
Cái cảm giác sau khi chạm ấy vẫn còn.
" Chị có thể rút ra được những gì đang xảy ra giữa hai chúng ta: Vì một lý do nào đó thì nơi mà chị đang ở và nơi em đang đứng có mối liên kết với nhau. Dù thế, không gian của chúng ta đều hoàn toàn khác. Theo em thì chúng ta đang ở trạm xe buýt đúng không ?"
" Đúng thế ."
Chỉ có đôi mắt và móng của cô ấy hiện diện ở đây.
" Ở thế giới này thì chúng ta ở hầm trú ẩn an toàn ở lòng đất .”
" Chúng ta đang ở đâu ... cơ ?"
Tôi chẳng hề có chút bối rối tí nào - chỉ đơn giản là có chút ngạc nhiên. Nhưng nếu như chị ấy đang thật sự khẳng định điều đó đúng thì những gì chị đã từng đề cập trước đó thì có thể thế giới chị đang ở có lẽ cố hơn thế giới của tôi.
" Đó chính là giả định xxxx ở hiện tại. Em nghĩ như thế nào, Kaya ."
Em nghĩ như thế nào ư ? Thật sự thì tôi chỉ nghĩ tất cả chúng đều vô cùng sáng tạo. Những giả thiết mà tôi vừa nghe không khác gì một câu chuyện cổ tích. Tuy nhiên, những gì tôi vừa mới trải qua - một thứ vô hình đã chạm vào tay phải của tôi - đã chứng tỏ cho tôi rằng chị ấy thật sự rất thực. Cho dù thế, theo như lời chị thì cái cảm giác mà tôi vừa được chạm không khác gì sản phẩm của trí tưởng tượng của tôi.
" Thì ..., những điều mà em nghĩ đến là ... "
Tôi không hề biết được rằng điều chị nói đúng hoặc là sai. Cho nên tôi chỉ giải thích cho chị ấy những gì tôi đã suy nghĩ trong vài ngày trước đó. Chị cũng đã nghĩ đến trường hợp một trong hai người chính là ma, hoặc cũng có khả năng là sản phẩm của trí tưởng tượng của đối phương. Vì thế tôi cũng đã nảy ra một trong những giả thiết đã thực sự ở trong đầu tôi: Có thể chị ấy đang ở một dòng thời gian trước khi từ " Nhật Bản " được dùng.
" Chị thấy rồi. Em đã nói rằng rằng chị đã khẳng định rằng chúng ta đang sống ở hai thế giới khác nhau, nhưng em cũng có nghi ngờ rằng chúng ta đang sống cùng một thế giới nhưng lại ngăn cách bởi khoảng thời gian chênh lệch với nhau. Ngược lại, thế giới mà em đang sống có thể là thế giới ở quá khứ, và có thể do một biến cố nào đó và đất nước tên " Nhậtt Bản " đã biến mất khỏi bản đồ. "
Đó là một điều thật sự đáng lo ngại. Tuy nhiên, chính điều đó có thể giải thích lại sao cô ấy lại nói về chiến tranh.
" Sự thật thì chẳng có sự đề cập nào về Nhậtt Bản ở quá khứ ngay khi chị bắt tay vào việc tìm kiếm sự hiện hiện của chúng. Có nghĩa là chúng có thể là những thông tin gây bất lợi cho quốc gia thắng cuộc chiến. Vì thế họ đã thẳng tay xóa sổ Nhậtt Bản khỏi xxxx .”
" Xin lỗi chị, xóa sổ Nhật Bản khỏi gì cơ ? Em không thể nào nghe chị vừa nói gì ?"
" Lịch sử. Nếu vậy thì em hiểu chưa ?"
" Vâng .”
" Chị cũng đã có những suy nghĩ về những từ mà em không thể nào nghe được. Nếu như em thấy không phiền thì em có thể suy nghĩ đến chúng. Thật là kì lạ vì chúng ta có thể giao tiếp được với nhau."
Điều đó chính xác. Giả sử như chúng tôi ở khác thế giới hay thậm chí là khác thời điểm với nhau - đến với nhau từ hai thế giới hoàn toàn khác - bỏ qua những câu từ khó hiểu, thật kì lạ khi chúng ta có thể ít nhiều trò chuyện thông qua cùng ngôn ngữ với nhau ngay từ đầu. Cho dù có chêch lệch vùng có một chút thôi cũng đã dẫn đến sự khác biệt về văn hóa hoặc xung đột ngôn ngữ.
" Đây cũng chính là giả thiết của chị, nhưng hãy nghĩ xem, có lẽ trong vô số thế giới khác nhau, bao gồm cả sự khác biệt về thời gian lần địa điểm, thì ngôn ngữ của chị và em khớp nhau đến đáng ngờ. Ở chị thì người ta thường truyền miệng rằng: ' Ngôn từ sinh ra từ thế giới .'"
" Nhưng con người chúng ta tạo nên ngôn ngữ ... "
" Ngôn ngữ có lẽ khá là mạnh, chúng có thể kết nối giữa hai thế giới khác nhau ."
Chị ấy nói với một tone giọng hoàn toàn lạc quan trước bất cứ điều gì khác. Chị là người mơ mộng hơn nhiều so với giọng nói thoải mái ấy, tôi bắt đầu suy nghĩ, nhưng rồi lại nhăn mặt vì tôi đã quá ngây ngô khi nghĩ rằng tính cách của một con người có thể quyết định thông qua giọng nói của đối phương.
" Nhưng tại sao lại có vài từ em lại không hiểu được cơ chứ ? "
" Bởi vì từ của chị không hề tồn tại trong thế giới của em. Sự thật là chị hiểu những gì em nói đồng nghĩa với một điều rằng em chưa bao giờ nói với chị từ mà bên chị không có dùng hoặc cũng có thể là sức ảnh hưởng của em nó quá mạnh so với chị. Trước đó thì em cũng đề cập rằng có một phương tiện là xe buýt - đó là phương tiện chị chưa bao giớ biết đến nhưng có thể lại nghe nó chạy được. Chị còn có thể nghe được tên em nữa chứ ."
" À đúng rồi, về việc đặt tên cho chị ."
" Em đã nghĩ ra được tên gì để đặt cho chị chưa ? Chị rất thích được đặt tên ngắn gọn, dễ hiểu như tên của em ."
Thế là Saitou đã được loại bỏ ngay lập tức. Tôi cảm thấy sự nhiệt tình của bản thân đang chết dần.
" Khi em tìm kiếm thì em không thể nào tìm được một cái tên nào mà nó như chị đề cập hết cả."
" Tên nào cũng ổn mà, chị nói thật ."
Bất kì tên gì ư ? Thứ mà tôi biết duy nhất đó chính là đôi mắt và những ngón đang phát sáng, đồng thời chị cũng có giọng khàn khàn. Chị ấy cũng từng đề cập rằng chị đang ở trong cuộc chiến suy ra thì chị ấy đang ở dưới hầm trú ẩn, và cũng giải thích tại sao tay chị ấy lại lạnh như vậy.
" Tên ' Chika ' thì ... sao ? " - Tôi đề nghị - Dưới lòng đất.
" Tên đó có nghĩa là gì ?"
" Ừ thì, ' ở dưới lòng đất ' thì chị cũng ở dưới hầm trú ấn dưới đất ."
Đó là một lý do hoàn toàn ngu ngốc, nhưng tên người thường đặt dựa trên những lý do ngớ ngẩn. Chị ấy nheo mắt lại và gật đầu với từ " Ok " được thốt lên.
" Vậy thế nhé. Kể từ bây giờ, ở thế giới của em, tên của chị là Chika. Một cái tên thật tốt, xxxx ."
" Em không hiểu được chị nói gì ở khúc cuối. Sau chỗ thật tốt ấy."
" Ngắn gọn ?"
" Hiểu rồi. Thật đáng mừng vù em đã hiểu ."
Tôi thật là mừng từ mà tôi không nghe được là điều tốt. Tôi sẽ rất là lo lắng nếu như đó là một lời chê bai nào đó. Như thế thì tên chị ấy đã được quyết định. Tôi thực sự không biết điều đó có quan trọng hay không, cho dù tôi hề có chút ý định giới thiệu chị với một người thứ ba. Dù sao thì, chị ấy thích là một điểm cộng cho tôi. Không có gì tốt hơn nếu khiến chị ấy rơi vào trạng thái tồi tệ.
" Cho nên là em đến đây chủ yếu để đi cái thứ xe buýt chứ gì ?"
Cái câu hỏi đó xuất hiện từ hư không. Thông thường, bạn có thể biết được rằng người đó có nói chuyện hay không thông qua khẩu hình miệng của họ. nếu như tôi không tập trung thì tôi có cảm giác như âm thanh ấy đang lướt qua tai tôi vậy.
" Không hề, chỉ là trạm này không còn được sử dụng nữa. Em thông thường đến đây để nghỉ ngơi thôi. Em đến đây mỗi đêm đấy, thực sự."
" À, để chị đoán nhe."
" Hửm ?"
" Chị nghĩ là múi giờ của hai chúng ta khác nhau đấy. Mặt trời vẫn đang ở trên cao trong thế giới này - dù chị không thể thấy được vì đang ở dưới đất ."
" Cái gì ..., vậy là bên chị vẫn là ban ngày ư ?"
" Đúng thế. Ý chị là bên đó không có gọi là ban ngày nhưng chị hiểu những gì em đang diễn tả ."
Để ghi nhớ và cũng tiếp tục cuộc trò chuyện thì tôi cũng đã hỏi cô ấy dùng từ gì. Tuy nhiên, câu trả lời của cô ấy lại biến mất vào tiếng nhiễu sóng. Từ " ban ngày " không được sử dụng ở thế giới của cô ấy. Tôi cố gắng tìm được sự chêch lệch múi giờ của chúng tôi, nhưng Chika lại sử dụng " ngày " để làm một đơn vị thời gian. Mỗi giây, mỗi phút, và mỗi giờ đều có sự chênh lệch nhẹ đối với thế giới chúng tôi. Vì để hiểu trọn vẹn thì bản thân cần phải nghe và hiểu được từ mà đã nhiễu đi, nhưng tôi nhanh chóng bỏ cuộc. Dù sao thì, điều quan trọng trước mắt là ở đây là ban đêm còn bên kia là ban ngày.
" Chị cũng tự hỏi nếu như thời gian của hai thế giới này cùng đồng bộ với nhau ." - chị ấy nói. Tôi cũng đã từng có những sự tò mò tương tự chị. Chị ấy cũng đã có những suy nghĩ về những khả năng khác nhau dưới giả thiết là chúng tôi đang ở hai thế giới khác nhau.
" Kiểu, theo như chị biết thì mặt trời mọc và lặn hàng chục lần trên thế giới chỉ trong một chu kì của bên đây. Chị đã đọc những câu chuyện tương tự trước đây."
Không khác gì mình, tôi nghĩ.
" Chà, mặt trời chỉ mọc và lặn hai lần kể từ khi lần cuối em gặp chị ."
" OK, vậy thì chu kì của chúng ta đều giống nhau. Chị cũng trải qua hai chu kì. Đồng thời thì cũng chỉ có hai cuộc chiến tranh đang diễn ra. "
Chiến tranh.
" Như chị đã đề cập trước đó thì ... về cuộc chiến tranh ... " Tôi mở lời - đột ngột nhận ra bản thân đã tiếp tục cuộc trò chuyện mà chẳng hỏi người ta câu nào hết cả. Tôi có khả năng là đi quá xa rồi. Có một cuộc chiến đang diễn ra ở thế giới của chị ấy. Chika có thể chết vào ngày mai, gia đình của chị có khả xác xuất qua đời vào hôm nay. " Chiến tranh " mang một ý nghĩa trừu tượng nhất định. Bóng tối của cái chết bao trùm lấy tôi khiến lời nói tôi thốt ra dừng lại một cách bất thường.
" Hiện tại thì đang có cuộc chiến tranh đang diễn ra ." - chị ấy nói một cách đau đớn. Dù vậy thì chị cũng không còn lựa chọn nào khác. " Ở thế giới của em có cuộc chiến nào đang diễn ra ngay hiện tại chứ ? "
" Trước mắt thì không có, nhưng mà em nghĩ thì sẽ có trong tương lai gần ."
Hiện tại thì người ta đã nói khá nhiều trên báo lẫn trên radio dạo gần đây.
" Chị hiểu rồi. Nhiều lúc di chuyển cũng khó khăn hả ?"
" Em đoán vậy. Ý em là không giống như nơi chị ấy, ở đây không có thể loại sát hại lẫn nhau trên đường phố, nên ở đây không có nhà an toàn hay có bất kì thứ gì tương tự chúng ."
" Thật ư ? Đoán là chúng ta khác xxxxxx đó. "
" Khác cái gì cơ ?"
Mọi khái niệm về những gì vừa xảy ra với chị ấy thì tất cả chúng đều mơ hồ trong tâm trí tôi cũng như khuôn mặt của chị. Tuy nhiên, tôi lại thấy rõ vị trí của các ngón của chị. Cả hai tay áng chừng thì đều đặt trên đùi, trượt lên trượt xuống. Có khả năng đó chính là thói quen của chị ấy mỗi khi bận tâm suy nghĩ.
" Luật lệ . Em có hiểu từ chị vừa nói không ? "
" Dạ ."
" Chúng ta chắc chắn là có những luật lệ khác nhau rồi. Chiến tranh ở thế giới em như thế nào vậy ?"
" Em thật sự không biết chính xác, nhưng nó như thế này ."
Tôi tập trung giải thích cho Chika biết về chiến tranh ở thế giới này dựa trên những gì tôi học ở trường, thấy trên báo đài và đọc sách. Tất cả chúng đều là tin đồn - kiến thức được tiếp thu thông qua người khác. Tất nhiên là tôi chưa thể nào chứng kiến tận mắt được chúng. Tuy nhiên, Chika vẫn chăm chú lắng nghe lời giải thích của tôi rồi thở dài với một sự đau đớn giữa chừng.
" Thế là nhiều người chết vì chiến tranh ở thế giới của em sao ?"
" Vâng. Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra ở tương lai, nhưng mà hồi xưa thì xóm của em đã bị càn quét bởi cuộc chiến."
" Điều đó thật sự ... tồi tệ ."
" Oh, chiến tranh bên chị không phải như thế này ư ?"
" Ừ thì ở thế giới của chị ... "
Tôi bắt đầu thẳng lưng lên để thể hiện rằng mình đang chăm chú lắng nghe.
" ... ở thế giới chị thì có một thứ được gọi là xxxxxx, và như chị đã đề cập trước đó thì, có một quy tắc được quy định rất nghiêm ngặt nhưng nó rất khác so với chiến tranh diễn ra trong thế giới của em. " Không giống như tôi, giọng của Chika như thể đã xem như chiến tranh là chuyện thường tình đối với cô ấy và có vẻ khái niệm đã cụ thể hơn so với tôi giải thích cho chị ấy. " Hay đúng hơn, theo những gì chị nghe được thì cách đây rất lâu trên thế giới của tụi chị thì đã có những cuộc chiến tranh gây ra rất nhiều thương vong giống như thế giới của em vậy. Nhưng kể từ khi đạo luật đó ra đời thì những người tham gia chiến tranh không hề chết. Điều này đã được quyết định rõ ràng từ lâu bởi một thỏa thuận dưới sự tham gia giữa các quốc gia lớn. Tuy nhiên, đó chỉ là những gì họ dạy tụi chị, nên theo những gì chị biết thì lịch sử được viết lại kể từ đó. Dù sao thì với các quy tắc ứng xử trong chiến tranh hiện đại thì nó hiếm khi dẫn đến cái chết của người khác. "
" Vâng, nếu vậy thì tốt quá. "
Sự thật là chiến tranh đang diễn ra ở thế giới của chị khiến tôi lo lắng về việc Chika có an toàn hay không. Nhưng tôi đã thở phào nhẹ nhõm ít nhất biết được rằng chị ấy sẽ không chết vì chiến tranh.
" Em đang lo lắng về chị, đúng không ?"
Thêm một lần nữa, tôi chỉ có thể dự đoán cảm xúc của chị ấy thông qua hình dạng của đôi mắt, nhưng có thể đoán được rằng Chika đang cười. Thì tất nhiên rồi, tôi lo lắng cho sự an toàn của chị. Đồng thời thì tôi cũng lo lắng rằng bản thân lần sau không gặp được chị ấy thêm một lần nữa hay sao, cho nên, tôi hỏi một chị ấy với thái độ khó chịu trong người - " Vậy thì quy định là gì ? "
" Chúng có rất nhiều điều cần phải tuân theo. Thật là khó nếu như chị giải thích theo từ ngữ ở bên đây. Cái đơn giản nhất là về việc móng và mắt như em đã thấy. Chị cũng từng nói trước đó rằng thật là kì lạ khi thấy em không hề phát sáng ở những bộ phận đó. "
Chị ấy bắt đầu chỉ trỏ vào những vị trí ngẫu nhiên.
" Điều này hoàn toàn bình thường trong thế giới của chị ."
Nếu như thật sự điều đó là điều cơ bản nhất thì không thể nào chị ấy có thể sinh ra một cách đơn giản như thế chăng ? Tôi chờ đợi lời giải thích từ chị, đề nghị chị đưa ra một đáp án phù hợp để thỏa mãn trí tò mò của tôi.
" Nói theo cách đơn giản nhất thì mắt và móng được tô màu theo mục đích xxxx ."
" Ừ, cho mục đích gì cơ ?"
" Nhận dạng ? Sự khác biệt ? "
" Oh, ok ."
Vậy là nó không khác gì một dấu hiệu.
" Mỗi đất nước đều có một màu sắc khác biệt. Khi em sinh ra thì em sẽ được màu từ chính đất nước đó vì thế em có thể nhận ra được bạn em từ đó. Tuy nhiên thì đây chỉ là tàn tích từ thời các quốc gia vẫn còn nằm gần nhau và mọi người đều hòa đồng với nhau. Giờ đây thì nó chỉ được dùng để nhận biết khi nào quân địch đang trà trộn vào nội bộ của một quốc gia khác. Và không ai chiến đấu sau khi mặt trời lặn ."
Tất nhiên là thế rồi. Tôi đang cố gắng hình dung bản đồ ở thế giới của Chika. Có khả năng là thế giới được chia ra bởi những thứ đại loại như tự nhiên hay là biển cả bao la. Cũng không loại trừ khả năng là một thứ gì đó không hề tồn tại ở thế giới này.
" Vậy nếu như thế giới chị có lính thì điều này có đồng nghĩa là bên chị có quân đội không ?"
" Ừ. Nhiệm vụ của họ là để chiến đấu. Họ dựa vào thời gian để xxxx ."
" Thời gian để làm gì ?"
" Ừ thì ... thời gian để tấn công và phòng thủ, và đất nước nào họ sẽ chiến đấu. Vào một vài ngày thì họ sẽ vài thế phòng thủ, vài ngày sau thì họ sẽ tấn công. ĐIều này khá là bình thường khi họ tấn công vì lính gác không có ở đây, nhưng trong mất ngày phòng thủ thì tụi chị phải xuống mấy căn nhà an toàn, giống như bây giờ."
" Em đã hiểu, đó cũng chính là lý do chị ở đây vài ngày còn lại thì không." - Tôi khẳng định. Những ngón chân của chị ấy di chuyển lên chiếc ghế dài. Chị ấy đang có lẽ co đầu gối đến ngực. " Hay đúng hơn thì đất nước của chị hôm nay trong thế phòng thủ đúng không ?"
" Ừ. Chị đoán thì điều đó sẽ kết thúc sớm thôi ."
Tôi có thể nói qua người chị ấy chứa rất nhiều sự hối hận rằng chị sẽ có khả năng rất cao rời khỏi nơi trú ẩn này thông qua giọng nói của chị. Chị tất nhiên thấy một cái gì đó rất khác về chiến tranh.
" Ừ, trong trường hợp em lo lắng thì những người họ hiếm khi qua đời. Chị cũng thật sự không hiểu rõ lý do nhưng dạo gần đây thì họ đang tìm xxxx, cho nên là không có vụ nào xảy ra thương vong hàng loạt dạo gần đây."
" Vâng em hiểu rồi." - Tôi cho rằng từ mà tôi không nghe được đó chính là một thứ mang tính " chiến thuật ", nên tôi không đào sâu hơn về chúng. " Giả sử như họ muốn chiến đấu nhưng không lấy mạng bất cứ ai, vậy làm như thế nào để họ xác định được người chiến thắng ."
" xxxxxx. Ừ, thì, họ những vật thể để xác định chúng. Ở thế giới này, có một thứ vòng tròn to, và trong trường hợp kẻ tấn công có thể đưa nó ra khỏi đất nước thì họ thắng. Còn nếu như họ không mang nó ra ngoài trong thời gian giới hạn thì bên kia thắng ."
Cái đếch gì tôi vừa mới nghe vậy ? Tôi đứng hình một lúc. Ca này giống như ... một trò chơi - nơi mà một người có thể chết trong đó.
" Xin lỗi chị, nhưng điều đó kiểu ... như có người lớn đã tạo ra một thế giới game hỗn loạn vậy ."
" Thì chính xác là vậy mà. Ít người chết, nhưng họ đau rất nhiều. Nhà cửa và những thể loại kiến trúc khác đều bị phá hủy, và điều đó can thiệp vào cuộc sống bên đây. Họ có thể chấm dứt toàn bộ điều này khi họ đề ra một bộ luật mới. "
Đây là lần đầu tiên mà tôi được nghe chị ấy nói với một giọng điệu như thế này. Thông thường thì giọng nói này thường được gắn liền với một biểu cảm trên khuông mặt, cho nên hiện tại thì chúng khá là giống tiểu thuyết trước mặt tôi. Đây là giọng nói của chị khi chị ấy đang bực bội trong người. Giọng chị mang một cảm giác trong mình tràn đầy sự giận dữ như thế đang có một vết đen đang len lỏi vào sâu trong trái tim vậy.
" Chị đang nghĩ đến một vài điều khác." - Chị ấy nói. Những dấu hiệu của sự tức giận đã tan biến một cách đột ngột, nhưng chính vì không thể nào nhìn thấy được mặt của chị nên bản thân tôi cũng chẳng thể nào tài nào mà đoán được sự tức giận của chị đã cao đến nhường nào.
" Chị đã nói cho em biết những luật lệ về chiến tranh ở trong thế giới của chị, có thể em nên sử dụng chúng để dẫn dắt thế giới cũng nên, để phòng ngừa số người chết cao nhất có thể. Cũng có khả năng là em sẽ nói với chị rằng chính em là người đã thay đổi vận mệnh của thế giới. Nếu như thế thì chị nghĩ rằng thế giới của chị chính là tương lai gần của thế giới của em ."
Bỏ qua vấn đề về thời gian, ý tưởng của chị ấy rằng tôi có thể là một nhà lãnh đạo thật sự quá viễn vông. Tôi nghi ngờ bản thân mình có đủ sức mạnh để chấm dứt việc cướp đi mạng sống của con người chỉ vì sự ngu ngốc của những con người ngoài kia hay không. Tuy nhiên, nếu như điều chị ấy nói là sự thật thì có một vấn đề.
" Nếu trường hợp đó xảy ra thì ... kể từ khi em đã hoàn thành được mục đích đó rồi thì chúng ta có thể không còn gặp lại nhau nữa. "
Tôi không hề có gì hơn ngoài việc nói thẳng ra sự thật phũ phàng này.
" Chị cũng chẳng hề thích điều này chút nào hết cả."
Cảm xúc ngại ngùng đang trổi dậy trong người tôi, nhận ra bản thân đã thể hiện nổi buồn về viễn cảnh chia tay của hai người đã len lỏi vào nét mặt lẫn lời nói của tôi. Tất nhiên rồi, tôi rất ghét bản thân thể hiện cảm xúc như vậy bởi vì tôi chưa thể nào hoàn thành được mục đích đó cả, nhưng điều đó khá là khó chịu nếu như bây giờ tôi lại hạ thấp giá trị của chị ngay trước mặt tôi. Giả sử thì chị ấy nghĩ tôi là người dễ mến. Tôi mừng khi biết rằng chị cũng rất buồn khi chúng tôi không còn gặp lại nhau nếu như trường hợp đó xảy ra.
" Có tiếng còi báo động rồi ."
Chị ấy vội vàng bịt tai lại. Hình như chị đang sợ tiếng còi đó sao. Nhưng chẳng phải kết thúc chiến tranh là một điều tốt hay sao ? Dĩ nhiên là tôi không thể nào nghe được tiếng còi rồi.
" Tiếng còi nó như thế nào vậy ?"
" Ừ đúng rồi, em chẳng thể nào nghe được. Vậy thì càng tốt cho em. Nó nghe tệ lắm. Cái tiếng đó khiến xxxx dao động ."
" Làm cái gì dao động vậy ?"
" Ừ, bên trong dạ dày của em ?"
Có lẽ chị ấy muốn nói rằng bên trong nội tạng của tôi. Hoặc có thể là một thứ gì đó có chút khác biệt, một bộ phận trong cơ thể con người mà tôi không thể nào biết được.
Chika bắt đầu đứng dậy không hề có chút do dự trước khả năng nhiệm vụ của chúng tôi sẽ hoàn hành và chúng tôi có thể không gặp lại nhau nữa. Chị ấy quay mặt về phía bức tường và bước một bước về phía trước. Tôi có thể nói vậy thông qua sự di chuyển của ngón chân của chị.
" Hẹn gặp lại, chị Chika. Đừng để bị bắt nhe."
Chika có một cuộc sống riêng ở thế giới bên kia, vì thế tôi chẳng tài nào ngăn cản cô ấy lại ở với tôi lâu hơn được. Cho nên điều mà tôi có thể làm duy nhất là thuyết phục chị ấy ở lại với tôi lâu hơn nữa. Tôi rất là bất ngờ khi chị nhìn vào mắt tôi. Ánh mắt ta chạm nhau, và hình như ánh sáng như thể thành một nụ cười vậy.
" Lần tới thì chị mong được hiểu em nhiều hơn, Kaya à."
Chỉ nghe được giọng nói thì chị ấy đã phai dần trong bóng tối khi nào không hay. Để lại mình tôi, tôi nhìn đồng hồ. Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, thậm chí nhiều hơn mấy ngày trước trong ngày hôm nay - một cuộc trò chuyện khá là khó chịu vì chúng tôi bàn tán về chiến tranh, nhưng tôi lại có thể hiểu được thế giới bên kia rộng lớn đến nhường nào - cho đến bây giờ tôi vẫn không bỏ dở khả năng rằng chị ấy đang nói dối hoặc điều đó chỉ đơn giản chúng là sản phẩm do tôi mường tượng ra.
Dù sao thì, chị ấy đã chạm vào người tôi.
Cái cảm giác những ngón tay lạnh lẽo chạm vào bàn tay tôi là thật. Tôi có thể cảm thấy cảm giác nó đang đi trên da của mình. Tôi đứng dậy chậm rãi nhất có thể để cảm giác ấy không rời xa tôi.
Tôi thoát khỏi nơi trú ẩn. Không khí bên ngoài dày đặc hơn bên trong rất nhiều; cảm giác thật là khó thở. Tôi đã quay trở lại với thế giới thực tại.
Nếu như chúng tôi sống ở thế giới hoàn toàn khác như những gì Chika nói, tôi cố gắng tưởng tượng rằng những nơi nào có thể là nhà của chị. Chị nói thì bên đó là trời sáng. Có thể là cuộc chiến vẫn đang dội sống nơi chị đang trú ẩn. Bên chị có trời mưa hay không ? Bên đó thời tiết lạnh hay là nóng ?
Ngay bây giờ, tôi cần phải chạy về nhà và sắp xếp thứ tự những gì tôi nghe được từ chị. Cho dù có khả năng thay đổi vận mệnh của cả thế giới hoặc là không, nhưng đây cũng chính là bước đầu tiên để cuộc đời tôi trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.
Trên đường về nhà, tôi bỗng nhiên thấy ngại thêm lần nữa. Tôi lại làm một việc hết sức tầm thường.
Đây là lần đầu tiên mà tôi hứng thú về một cuộc trò chuyện như thế này. Không có gì tệ xảy ra từ điều đó hết cả, nhưng những suy nghĩ nó cứ tràn vào đầu tôi - tôi vẫn chỉ là một loại người như vậy.
<< Hệ quả của việc vừa đi làm thêm vừa học vừa dịch:)). Nên trans xin nghỉ tầm 1 - 2 tuần để nghỉ dưỡng. Sau kì nghỉ thì sẽ có phần dịch tiếp theo. Xin lỗi anh em :( >>