Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

155 1294

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

39 3361

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

10 35

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

29 147

Lý do cô bạn thuở nhỏ luôn ngăn cản tôi hết mình khi tôi tháo kính

(Đang ra)

Lý do cô bạn thuở nhỏ luôn ngăn cản tôi hết mình khi tôi tháo kính

夜道に桜

Đây là câu chuyện tình yêu học trò, nơi Haruto được bảo vệ vẻ bề ngoài, nhưng vẫn cố gắng tìm ra sự thật...

13 39

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

13 58

Toàn tập - 02

Tôi đã từng đọc rất nhiều sách mỗi khi bản thân có thời gian rảnh cụ thể thì trong lúc bản thân đang nhàn rỗi. Nhờ vào đó, tôi đã tiếp thu được nhiều kiến thức vô dụng, nhưng tôi thì lại không có tiếp thu nhiều hơn những gì trong sách. Ngoại trừ những cuốn sách có tính chuyên ngành và sách phi hư cấu thì những câu chuyện do những người khác viết nên thì tôi chẳng đặt chút hy vọng vào chúng.

" Suzuki, em hãy đọc cho thầy bắt đầu từ dòng 5 đến đoạn tiếp theo.”

" Dạ ."

Khi giáo viên kêu tôi đọc bài thì tôi bắt đầu đứng dậy, cầm cuốn sách Ngữ Văn trên tay và tôi bắt đầu đọc nó một cách lớn tiếng. Thật sự thì chẳng có ý nghĩa gì khi nổi loạn: Cứ mỗi khi tôi thấy những thằng tự xưng là những học sinh cá biệt trong lớp cứ phàn nàn về những việc chúng đã làm thật là phiền phức, tôi thấy họ chẳng biết cái giống gì. Nếu như bạn nghĩ việc đó tương đương với nỗi đau thì bạn chỉ đơn giản làm cái công việc đó đi. Thuận theo dòng chảy của cuộc sống là cách dễ nhất để cho thời gian chạy mãi. Nếu như bạn thật sự không nghỉ học hay là bị nguyên nhân nào đó ép bạn đi học thì đây chính là cách duy nhất để giúp bản thân bớt nhàm chán hơn. Hoặc đó thực sự không phải là một cơn đau. Thế là bạn bắt đầu nghĩ rằng cách để đối mặt tốt nhất với sự buồn chán là để ai đó quan tâm đến bạn. Bản thân bạn thật sự là kẻ thấp kém trong những kẻ thấp kém trong ánh nhìn của tôi.

Bạn chỉ cần bạn cứ ngồi đó tập trung vào bài học càng sớm, thì chính nó sẽ kết thúc sớm cho bạn.

Bốn tiết trước bữa trưa - chỉ đơn giản ngồi yên và nghe người khác nói chuyện xung quanh thì cũng đủ khiến bạn đói bụng. Vì vậy, bạn cứ đi đến căn tin mỗi ngày và ngồi ăn ở đó. Bạn lấy một cái ghế trống và ngồi lên đó. Đồng thời, bạn lấy ra bất kí thứ gì có thể ăn được trong ngày hôm đó. Bạn ép buộc bản thân mình chỉ để ăn một bữa thì đó không hẳn là điều mà bạn đã mong chờ.

Hết giờ trưa, bạn không có chút chần chừ nào quay về lớp. Khi bạn bắt đầu ngồi vào chỗ của bản thân, người khác sẽ bắt đầu giữ khoảng cách với bạn. Thành thật mà nói thì đây chính là phước lành. Không có gì tốt đẹp hơn về việc không hề có chút chủ động với bất kì ai cả.

Vòng xoáy cứ tiếp tục như thế giống như buổi sáng, bạn cứ phải chịu đựng sự nhàm chán đến phát ngán. Thông thường bạn là người thành công.

" Eii Suzuki “

Tuy nhiên, hôm nay tôi lại bị làm phiền bởi vì Tanaka – cô gái ngồi trước mặt tôi. Hiện tại đang ngồi nghiêng trên chiếc ghế của cô ấy và đồng thời nhìn tôi thông qua đôi mắt chán nản. Cô ấy bắt đầu đang uống nước ép thông qua chiếc ống hút.

Tôi nghĩ cô ấy nên cút đi. Hỏi cái câu hỏi thẳng thừng mà không có chút lý do gì mà còn do hành động của cô ấy như thể cuộc sống của cô ấy hoàn toàn đặc biệt hơn tôi rất nhiều.

" Không hẳn “

" Đừng làm cái biểu cảm cáu kỉnh nữa mà hãy trả lời câu hỏi đi. Cậu thích làm gì sau khi tan học ?”

" Chạy bộ “

" Với ai ? Cậu không hề trong câu lạc bộ nào, đúng không ?”

" Một mình “

" Cái gì. Cậu khá là giống kiểu một vận động viên rồi đó “

“ Không “

" Đó là điều hiển nhiên, đồ ngốc. Tại sao cậu lại không tìm thứ gì đó thú vị hơn để làm. Chỉ cần nhìn khuôn mặt chán nản của cậu nhìn vào bàn học là tôi cảm thấy bắt đầu hết vui rồi đó, cậu biết không .”

Lo chuyện của cô đi. Tôi còn không thèm quan tâm đấy. Tại sao cô cứ thích lo chuyện bao đồng không vậy ? Nếu như mà tôi phải quan tâm bắt chuyện với những người bạn cùng lớp chán ngắt, những người đó hình như chỉ đánh giá bản thân có giá trị như thế nào thông qua mức độ thân thiết với những người xung quanh. Cái thứ đó chỉ có giá tăng sự nhàm chán của tôi dành cho họ.

" Niềm vui chẳng hề tồn tại. “

" Jeeeezzzzz, đen tối thật đấy .“

Tôi nén lại tiếng thở dài của bản thân khi bắt đầu thấy mặt cô ấy tỏ vẻ khó chịu trước câu nói của tôi. Tôi không hề muốn chính bản thân tạo ra kẻ thù trong lớp. Không chỉ khiến tôi tẻ nhạt hơn mà tôi cũng thấy khó chịu theo.

" Ý tôi là bạn không hề sai. Ở đây chán thật sự. Tôi mong mỏi được rời khỏi cái nơi quê mùa này. Chắc bạn hiểu ý mình mà ?”

Thật là … một ý kiến vô vị - mãi mãi như vậy.

Không hề quan trọng nếu như chúng ta sống ở giữa không gian vô định hay là giữa trung tâm thành phố. Chúng ta chỉ tốn khoảng 1 giờ để đi đến thành phố bằng xe hơi hoặc tàu lửa, có kẽ 2 giờ là dữ lắm rồi. Chỉ tốn chút ít thời gian. Chính xác thì cả hai chúng ta đều làm gì trong khoảng thời gian ngắn ngủi này ? Cả hai người đều là những người nhạt nhẽo dù cho chúng tôi ở bất kì địa điểm nào đi chăng nữa.

Tôi quay mặt sang chỗ khác - thật sự thì chẳng có ý nghĩa nào để tôi có thể tiếp tục trò chuyện với Tanaka thêm lần nào nữa. Nhưng cô ấy thì có lẽ dùng tôi để giết thời gian và giả vờ lầm bầm với bản thân và có lẽ đang chờ tôi phản ứng như thế nào tiếp theo.

" Oh. Hiện thân nữ thần mây đen đã quay trở lại " - Tanaka bắt đầu nhìn về phía cuối lớp khi cô ấy bắt đầu thốt lên, lớn đến nỗi cố tính cho những người xung quanh biết. Tôi lập tức nhận ra cô ấy đang ám chỉ tôi dù cô ấy không có chút ánh nhìn nào dành cho tôi hết cả.

" Cậu đã bao giờ nói chuyện với cô ta chưa , Suzuki. Như cậu biết đầy, đều là đồng loại từ trong bùn của nhau mà ?”

Tôi nên trả lời như thế nào để thỏa mãn cô ấy đây ? Thật là nhiều câu hỏi vô tri trên thế giới.

" Thật ra thì, không hẳn .“

" Mình cá là hai người hợp tính nhau lắm đấy. Cả hai đều luôn nhìn chằm chằm vào bàn học nên có lẽ hai người có thể quyết định là loại bàn nào đẹp nhất rồi đấy !” << Tanka cười lên sau khi nói hết câu >>

Tôi căm ghét những người mà cười thông qua chính trò đùa mà họ tạo ra.

Đồng loại ở trong bùn. Tôi bắt đầu nhận ra ở bên ngoài - Saitou có lẽ là người mới bước vào lớp học. Nhìn tôi có vẻ chung một thể loại người với cậu ấy nhưng không thể nói là hai người đều có chung tần số với nhau hết cả.

Chắc có lẽ tôi đã khiến cô ấy mãn nguyện rồi thì Tanaka bỏ đi. Để lại một mình tôi ngồi tự kỉ ở đó cho đến giờ nghỉ trưa. Tôi được phân công dọn dẹp lớp học trong tuần này. Quét lớp và lau bảng thì cơ bản đó là bắt buộc, sắp xếp các dãy bàn ghế hợp lý, đại loại thế. Vệ sinh là công việc cần thiết khi không có ai xung quanh làm thay bạn. Thực hiện những công việc mà không ai mong đợi có niềm vui ngay từ ban đầu chính là việc dễ dàng đối với tôi và cũng khiến tôi thoải mái nhiều hơn so với giờ nghỉ trưa của trường.

Sau đó, tôi đã vượt qua được tiết thứ 5 và thứ 6. Tôi chào tạm biệt và bước đi về nhà không có chút lưu luyến trong người. Cũng còn vài người bạn ở trong lớp của tôi, có vài đứa thì lo lắng về hoạt động của câu lạc bộ sắp đến, còn lại thì thưởng thức sự tự do khi ra về gần hết. Cuối cùng là chỉ có tôi và một người bạn khác ra về mà không hề tốn chút thời gian nào để nhìn lại.

Đôi lúc thì chúng tôi có nhìn chằm chằm vào lưng của nhau trong khi đang ở ngoài đường. Nhưng chưa bao giờ mà chúng tôi nói chuyện với nhau khi đi trên hành lang. Số lượng học sinh của trường chúng tôi khá là ít. Tuy nhiên, mỗi khi đến tủ giày thì ai đến sau luôn phải chờ người đi trước mang giày xong rồi mới được vào thay giày để đi về.

Hôm nay thì Saitou lại đến tủ giày trước. Tôi chờ đợi một cách im lặng trong khi cô ấy bình thản mang đôi giày vào. Gần như mỗi ngày thì chúng tôi lại có chung những khoảnh khắc như vậy, đôi lúc thì chỉ đổi vị trí cho nhau không có nhiều sự khác biệt. Chưa khi nào mà chúng tôi trò chuyện cùng nhau. Sau khi Saitou đi - cô ấy không hề thốt lên một câu từ gì và cũng không bao giờ quay lại nhìn tôi hết cả. Tôi bắt đầu thay giày như thường lệ.

Bạn có bao giờ nghĩ rằng Saitou và tôi đều là hai người cùng tần số với nhau không ? Tôi dám chắc là bên trong của cô ấy cũng không có nhiều hơn sự nhàm chán cho dù nó có lệch nhau vài milimet. Giả sử nhu có một người nào đó trong lớp mà bạn có thể chia sẻ cảm xúc của bản thân và họ sẽ đến cứu bạn thoát khỏi cái hố đen này. Nhưng trường hợp này thì tôi không may mắn chỉ vì tôi là một thằng vô giá trị.

Những khoảnh khoắc tuyệt vời, Những phép màu, Những cuộc đời - chúng đều không hề tồn tại.

Phi hư cấu: những nội dung (content) có thật, thể hiện các sự kiện, sự vật,... trong thực tế. Người tạo ra nội dung phi hư cấu cần đảm bảo được độ chính xác của các sự kiện, con người, hay thông tin mình trình bày ( Theo wikipedia )