<< Trong cốt chuyện chính thì nhân vật chính cứ xưng hô kiểu tôi và cậu do chưa thể xác định được giới tính. Thêm nữa, anh giai của chúng ta dùng lặp lại từ thực thể sống khi chưa xác định được cái sinh vật đó có giống con người hay không, nên mình không thể nào dịch là sinh vật được nên mình chỉ có dùng lặp từ thực thể này. Mong mọi người thông cảm. >>
Khi tôi mở mắt ra thì trước mắt mình là bóng tối xuất hiện một thực thể nhỏ bé hoặc có lẽ là nhiều hình thù khác nhau đang trôi nổi với một ánh sáng xanh mờ ảo.
Ban đầu, ở trong nơi trú ẩn này không có nguồn sáng nào hoạt động hết cả. Vậy có nghĩa là đã có thực thể tâm linh nào đang hiện thân ở trong đây với nguồn sáng phát ra từ linh hồn của họ.
Trước mắt tôi là hai thực thể đang cách ghế vài cm. Trên ghế còn có thêm 10 con nữa. Và dưới đất có tới 9 thực thể hay là 10 bởi vì chúng như đang chồng lên nhau. Chỉ có hai thực thể ở trên khác với tầm 20 thực thể còn lại. Đồng thời, cách di chuyển của chúng cũng khác thường nữa. Hai thực thể đó có hình khá là giống elip - có vẻ so sánh chúng với hình dạng của hạnh nhân thì có vẻ hợp lý, cái này nằm chồng lên cái kia. Thỉnh thoảng, chúng biến mất cùng lúc. Chúng ngọ nguậy có hệ thống, khá là giống côn trùng.
Có phải là thực thể trên đang cố gắng bắt chuyện với tôi chăng ?
Tôi đứng dậy đối mặt với thực thể trước mắt mình, nhưng ánh sáng không hề biến mất, không hề có chút biểu hiện chúng muốn làm hại tôi hết cả. Tôi dùng hết sự can đảm của bản thân và đến gần hơn chúng.
" Có chuyện gì thế ? ."
Tôi bắt đầu cảm thấy nổi da gà khi nghe giọng nói đó lại vang lên. Tôi như chôn chân tại chỗ. Giọng nói đó phát ra ngay trước mặt tôi. Thực thể đó đang cố gắng hồi âm lại những gì tôi vừa mới diễn đạt. Nó cố gằng dùng từ có ý nghĩa với tôi. Liệu thực thể này có khả năng giao tiếp với con người hay không ?
Tôi nuốt mạnh nước bọt vào trong và cố gắng hỏi lại một lần nữa.
Lời nói của tôi ngày càng ngập ngùng.
" Ai ... đang nói vậy ? "
Thực thể đó đang phản ứng khi nghe được giọng nói của tôi. Tôi nghe khá là giống tiếng thở của con người đấy. Đột nhiên, 20 thực thể tương tự quả cầu nhỏ bắt đầu di chuyển, mười quả cầu phía trên ghế bắt đầu xếp thành một đường thẳng. Hai đốm sáng bắt đổi biến đổi từ hình elip thành 2 vòng tròn tương đối hoàn hảo.
" Như thế nào ?"
Giọng phụ nữ ấy có vẻ bất ngờ. Hai đốm sáng to nhất cứ bắt đầu nhấp nháy liên tục như đèn giao thông đổi màu. Tôi đứng đó câm lặng, không thể nào trả lời lại vì mình chẳng hiểu được người khác đang hỏi cái gì. Lại lần nữa, tôi nghe được tiếng hơi thở của con người gần đây.
" Bạn ... có thể ... nghe được mình sao ?"
" ... Tôi ... có thể ... nghe được “
Hai đốm sáng tròn ấy bắt đầu nở to hơn nữa. Một nửa trong số thực thể nhỏ hơn, khoảng 10 ngọn phía trên đang di chuyển gần hơn với hai thực thể trên cùng theo một hàng ngang.
" Tại sao lại ngay bây giờ ? “
Hai đốm sáng trên cùng nhấp nháy ngày càng nhanh hơn. Blink, blink, blink, blink.
" Có phải bạn ... còn sống không ?"
" Tôi - tôi còn sống, còn bạn ?"
" Tôi vẫn còn sống ."
Cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp diễn. Tôi đáng lẽ phải hỏi rằng nếu như tôi vẫn còn sống vì tôi có khả năng là một con ma. Về bản thân, tôi không hề biết rằng thực thể đó được tạo ra từ ánh sáng đang cố gắng nói chuyện với tôi có phải là một sinh vật hay không. Tuy nhiên, nó cũng còn sống. Tôi nghĩ tôi nên hỏi chúng là sinh vật sống gì.
" Bạn đang ở đâu vậy ." - Tôi hỏi thực thể đó.
" Ở đâu ?"
Ngay tại đây chứ đâu, có vẻ ý của nó như thế. Nhưng mà ở đâu ?
" Có phải cậu là ... một con bọ chứ ?"
" Con bọ ư ? Mình là con người mà ."
Cho dù tôi cố gắng phân tích như thế nào đi chăng thì vật thể đó không thể nào là con người. Ánh sáng từ thực thể đó phát ra bắt đầu căng lên và đồng thời ngọ nguậy.
" Cậu không hề giống ... một con người chút nào hết ." - Tôi nói thật với thực thể đó. Không gian bắt đầu trở nên im lặng hơn bao giờ hết. Tôi tự hỏi rằng bản thân khiến nó không vui hay không, tôi đoán thì chắc nó đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
" Cậu khá giống con người theo như tôi nghĩ ấy ." - Nó bắt đầu trả lời lại với tôi.
" Đúng vậy, tôi chính là con người trong số đó ."
" Tôi hiện tại trông như thế nào ?"
Tôi miêu tả thực thể ấy như những gì tôi thấy: hai ánh sáng hình elip, có chiều cao bằng ngực mình, cùng với 10 đốm sáng nhỏ kết nối với nhau ở trên ghế và 10 bóng sáng tương tự đang nằm ở dưới đất.
" Thì ra là vậy .”
Tôi không thể nào tưởng tượng ra được phản ứng của nó sau khi tôi miêu tả. Nhưng có lẽ là thực thể đó đã chấp nhận sự thật rồi. Thế là hai đốm đèn hình elip ấy bắt đầu chuyển động lên xuống liên tục.
" Thứ mà cậu nhìn thấy chính là mắt và móng của mình ấy .”
" Mắt và ... mắt của cậu ?"
Tôi theo phản xạ há hốc mồm khi nghe được câu trả lời ngớ ngẩn ấy. Tôi chằm chằm nhìn lại xung quanh thực thể trước mặt thì mình có thể thấy được những biến đổi trong hai ánh sáng trên cùng, nhìn chúng tương đồng với củng mạc và đồng tử. Có phải là sự biến mất tạm thời của hai đốm đó là do mắt đang nhấp nháy không ? Có phải chúng ngày càng phát triển lớn hơn khi nó mở mắt không ? Liệu chuyển động theo chiều dọc có phải nó đang gật gù với tôi không ?
Có lẽ là hai nhóm gồm 10 đốm sáng phân bổ trên dưới là tay và chân chăng ?
Theo như tôi đoán rằng đây là mắt và móng tay, từ đó bản thân mình có thể nói rằng là phần còn lại của cơ thể họ vô hình trong bóng tối. Xét theo vị trí của những đốm sáng thì tôi đoán là họ đang ngồi. Họ có phải là người vô hình hay không ? Hay chỉ là một thực thể sống khác đang tồn tại trước mặt tôi ? Như lật ngược suy nghĩ của tôi khi tôi hỏi họ thì họ ngay lập tức khẳng định rằng : " Không, tôi chỉ là người bình thường." Chính xác thì điều này nói về điều gì. Tôi còn không biết họ có phải là con người hay không.
" Mình khá là bất ngờ là cậu có thể nghe được giọng nói của mình đấy ." cô ấy lẩm bẩm trong miệng. Cô ta quên giải thích cho tôi lý do tại sao tôi chỉ thấy mắt và móng thôi. Tôi cố gắng suy nghĩ để tìm ra lời giải thích trong trường hợp này.
" Liệu cậu có thể ... luôn nghe giọng nói của mình không ... "
" Đúng là như thế thật ."
Hai đốm sáng to nhất ấy di chuyển lên xuống. Chắc hẳn đó là một cái gật đầu.
" Cho đến ngày hôm qua, mình hoàn toàn nghe được giọng cậu, nhưng cho dù tôi kêu cậu hay cố gắng gợi chuyện với cậu thì cậu chẳng bao giờ xxxxxx.”
" Cái gì c..... ?”
Lời thoại của chúng tôi bị ngắt quãng giữa chừng. Chúng bị át đi bởi một loại nhiễu nào đó, khá là giống như tiếng ồn mỗi khi bạn dò đài trên radio mà không trúng đài nào hết.
" Mình rất là bất ngờ khi cậu đột nhiên có thể xxxxxxxx trong ngày hôm nay đấy ."
Tôi lại gặp tiếng nhiễu đó một lần nữa, nghe giống như tiếng nhiễu sóng của TV vậy. Dựa đoán trên những gì đã nói trước đó thì có khả năng là một từ nào đó đã bị nhiễu sóng trong lúc nói câu trước.
" Và bây giờ mình đột nhiên có thể nghe thấy giọng cô."
Nghe tôi trả lời nghiêm túc, cô gái đó - khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây. Tôi có nên gọi thực thể đó là cô gái không ? Giọng nói đó cảm giác nữ tính đó chứ. Quay trở lại thực tế thì cô ấy nói với vẻ nghi ngờ tôi có chủ đích vậy: " Thảo nào , ... "
" Trước đó, cậu gọi mình là một con người vô hình ... Vậy ngoài đôi mắt và móng ra thì cậu không hề thấy gì ngoài xxxxx với mình sao ?"
" Thật sự thì không hề được thứ gì hết ngoại trừ phần mà đang phát sáng mình nói trước đó. "
Tôi lấy tay mình chỉ vào những phần đang phát sáng trên người cô ấy. Hai con mắt ấy nhìn xuống dưới. " Mình hiểu rồi ... " Tôi nghe được cô ấy đang thì thầm về điều gì đó. Có lẽ là cô ấy cũng hiểu ra được vấn đề rồi. Bởi vì tôi không thể thấy được miệng cậu ta đang ở đâu thì giọng nói bất ngờ vang lên và nó cũng thật là khó khăn khi tôi cố gắng đoán ý nghĩa của cô ấy muốn truyền đạt dành cho tôi. Sau đó, tôi lại nghe âm thanh đó thêm lần nữa.
" Ngoại trừ những bộ phận đang phát sáng ra thì còn bộ phận nào phát quang nữa không ?"
" Tất nhiên là có rồi .”
Tôi ban đầu còn không dám chắc là nên đặt niềm tin vào câu trả lời ấy không. Nhưng sau đó thì tôi đã quyết định tin cô ấy, tôi không thể nào nghĩ ra được hình dạng còn lại của cô ta chỉ thông qua móng và đôi mắt. Đánh giá theo bản thân tôi thì cách sắp xếp của mắt thì tôi cũng cũng đã dự đoán được chiều dài của tay và chân thì đó không hề có chút tương đồng với con người chút nào.
" Tôi có thể thấy cơ thể của bạn xxxxxxxx đó " - Cô ấy nói vậy.
Thế là câu chuyện lại tiếp tục.
" Cơ thể tôi ... như thế nào chứ ? Mình không hiểu ý cậu cho lắm. "
" xx-xx "
Có thể là cô ấy đã cố gắng hết mức để phát âm từ đó ra nhưng tôi chẳng thể nghe được chút nào cả. Đó là tiếng nhiễu gì mà cứ ngắt quãng vậy ?
“ Mình đã cố gắng nói rõ ràng hết mức có thể rồi. Bạn có hiểu ý mình không ? "
" Um đúng rồi, tôi hiểu bạn đang nói gì. Chỉ có chút là tôi không hiểu thôi. Nếu vậy thì tôi chỉ thấy được mắt và móng tay của cậu thôi nhưng mà cậu thấy được cả tôi luôn hả ? “
" Đúng là như thế. Tôi còn biết trước khi nghe được giọng của cậu. Tôi còn nghĩ rằng cậu là người chết thông qua cách mà cậu biến mất rồi xuất hiện lại mà không hề báo trước. Tôi cũng cố gắng nói chuyện với cậu đó chứ, nhưng chẳng hề có lời hồi âm nào từ chính cậu cả. Giờ bạn hiểu tại sao mình lại bất ngờ rồi. "
Trong một khoảnh khắc, tôi thấy mắt cô ấy đã nhắm lại. Tôi có thể thấy cô ấy đang thoải mái hơn tôi rất nhiều.
" Có lẽ đây chính là lý do tại sao mà tôi có thể nhìn thấy phần móng và đôi mắt của cậu sao ?"
Nếu như tôi thật sự tin cô ấy nói, thì đó chính là sự bất bình đẳng một cách kì lạ.
" ... Ý tôi là, điều này cũng khá là hợp lý khi cậu nghĩ về điều đó. Nhưng ở trong bóng tối như thế này thì cậu chỉ có thể thấy những phần cơ thể đang phát sáng mà thôi. Đối với mình, việc cậu mà thấy được trọn vẹn cơ thể mình khá là kì dị đấy. "
" Chỉ đơn giản là bóng tối ... "
Không phải, tôi không định nói vậy. Dù khá mơ hồ nhưng thông qua đôi mắt và móng tay của ấy thì tôi có thể nhìn xuyên qua cô ấy, thấy được bức tường và chiếc ghế dài phía sau. Rõ ràng là không có một cái thi thể nào ở đó cả. Tôi bắt đầu đưa ra lời đề nghị cho cô ấy.
" Nếu như tôi bật đèn lên thì mọi chuyện sẽ như thế nào ?"
" Ánh sáng bị cấm ở đây ."
" Bị cấm ư ? Bởi ai chứ ? "
" Tất nhiên là chính phủ rồi. Có lẽ cậu không biết về xxxxxxx."
" Mình đang có nhiều điều đang muốn hỏi cậu đây ." - Cô ấy bắt đầu định hỏi tôi điều gì đó, ngay khi đôi mắt của cô ấy vừa mở to ra thì quay vào tôi.
" Ối ."
Cô gái ấy đã có vẻ điềm tĩnh xuyên suốt cuộc trò chuyện từ đầu đến giờ. Đột nhiên cô ấy bắt đầu cảm thấy sợ điều gì đó đang đến. Tôi nhận xét theo những chiếc móng tay đang phát sáng đó đang đưa lên mắt của cô ấy từ từ. Cô ấy nhìn tôi ngay khi cô ấy vừa che hai bên tai lại.
" Có tiếng còi báo động rồi. Mình phải đi ngay đây."
Tôi không hề nghe thấy tiếng còi báo động nào phát ra từ cô ấy hết cả. Tôi dồn hết sự chú ý ở ngoài bức tường nhưng tôi không hề nghe âm thanh gì ở ngoài nơi trú ẩn hết cả.
" Tạm biệt cậu nhé ."
Tất cả những gì nghe được là một lời chia tay đột ngột.
" Hả !!?? “
" Mình phải đi ngay đây. Mình vẫn còn sống đó nhé ."
" Đợi đã, có chuyện gì vậy ? Khoan đã ! "
Một cuộc chia tay đột ngột như cuộc gặp gỡ giữa chúng ta. Dù tôi chẳng hề biết điều gì, không cảm thấy được gì, và không hiểu gì. Nhưng tôi sợ hãi rằng cảm giác đầy mới lạ sẽ rời xa tôi mãi mãi.
" Cậu không cần phải đi đâu ." - Cô ấy nói một cách bình tĩnh.
" Tôi ... uhhh ... không phải vậy đâu, Ý - ý của mình là điều đó không quan trọng đâu ấy ."
Bây giờ thì cô ấy trông như một người phụ huynh đang lo lắng cho đứa con của họ vậy.
" Mình không biết cậu đến từ đâu hay cậu đi đâu. Nếu như cậu còn sống, thì chúng ta có thể gặp nhau tại đây nhiều lần nữa. “
Điều đó có chính xác không ? Hay chỉ là một sự kiện đặc biệt để kết thúc mọi chuyện ở đây, không hề tái diễn lại thêm một lần nào nữa không ? Tôi bắt đầu tưởng tượng bản thân sẽ quay trở lại những ngày bình thường hoàn toàn tẻ nhạt. Sống sót ngày qua ngày khác cùng với sự chán nản. Như có linh cảm từ trước, tôi rùng mình.
Cô gái trước mặt tôi - chỉ có móng tay, móng chân và mắt - dường như không hề có chút cảm thông nào trước nỗi lo của tôi, dựa trên sự chuyển động đôi mắt của cô ấy. Cô ấy chào tạm biệt tôi thêm một lần nữa. Dựa vào chuyển động của ngón chân của ấy thì tôi thấy được cô ấy đang di chuyển đến một bức tường đối diện - bức tường ấy nằm sau lưng tôi, biến mất hoàn toàn trước khi chạm đến tường. Hoặc có thể hơn nữa, ánh sáng từ mắt của cô ấy và móng đã hòa tan cùng với bóng tối của cái nơi trú ẩn này. Không còn gì hết nữa.
" Cậu ơi !"
Tôi cố gắng gọi cậu ấy lại lần nữa. Nhưng lần này, không có ai trả lời lại hết cả. Tôi gào miệng lên gọi cậu ấy tiếp tục, đáp án vẫn là không có tiếng trả lời nào. Cô ấy thật sự đã đi chưa ? Hay chỉ là đang từ chối tôi ? Dù sao thì cuộc trò chuyện đã kết thúc ở đây. Không còn gì để nói thêm nữa. Điều còn lại tôi có thể làm là rời khỏi nơi này.