Có lẽ cuộc sống này là một thứ gì đó hoàn toàn nhạt nhẽo
Có một sự thật rằng mỗi người lớn đều nói rằng khoảng thời gian tuổi thiếu niên của họ là khoảng thời gian đẹp nhất trong suốt cuộc đời họ chính là bằng chúng cho cái sự thật đó. Nghĩ đến việc mà tôi nhìn lại khoảng thời gian với những tháng ngày vô nghĩa với lòng kính trọng, cùng với sự ghen tị rằng tôi sẽ không thể nào đạt được một vị trí cao hơn hiện tại và đó chính là một sự bi kịch.
Bản thân tôi luôn cho rằng mọi người xung quanh đều có nỗi sợ giống như tôi, nhưng thật ra thì không phải ai cũng vậy. Mỗi người đều có cách để tạo cho bản thân họ niềm vui khi họ đọc sách, nghe nhạc, chơi thể thao hay chuyên tâm vào học hành.
Tôi chỉ cần đi theo những quy luật cơ bản và thực hiện được một số quy tắc thông thường và tránh những khó khăn cực hình thì tôi đã có thể sinh tồn tốt trong cái thế giới này. Tôi đã ăn ngon và ngủ ngon. Tuy nhiên, tôi lại thấy chán nản cho dù tôi làm bất kì điều gì.
Bất kể tất cả thứ gì đều rất chán nản trong ánh mắt của tôi.
Cứ mỗi buổi sáng thì tôi đều ăn sáng, đi đến lớp học mà đã được chỉ định sẵn, ngồi vào chỗ ngồi đã được giáo viên chỉ định cho tôi. Tôi chưa bao giờ trao đổi những điều ý nghĩa mà tôi đã từng trải qua cho bất kì ai hết cả. Tôi không hề có bạn. Đồng thời, tôi không hề có cảm xúc tiêu cực với ai. Chỉ đơn giản là ngồi vào bàn của mình và cứ chờ đợi thời gian trôi qua một cách vô nghĩa.
Tôi ngước mắt lên nhìn những thứ diễn ra xung quanh mình. Không hề có ai thực sự nổi bật trong 30 học sinh hoàn toàn tầm thường này. Tất cả học sinh đều uể oải và bao gồm tôi. Cái điều mà khiến tôi luôn tách biệt với bọn chúng là tôi nhận thức được rằng tôi mờ nhạt như thế nào đó chứ. Những đứa còn lại thì luôn có những ảo tưởng rằng cuộc đời là một thứ gì đó đầy màu sắc, thật là lộng lẫy và bản thân chúng thật đặc biệt. Và bọn chúng đều có điểm chung là đều khiến tôi khó chịu như nhau.
Tôi cảm thấy như đang bị tách rời. Tôi cảm nhận được sự tức giận đang trào dâng không chỉ bởi vì bản thân tôi không hề có chút mục tiêu, mà còn dành cho những con người không hề có chút bối rối nào. Hình như trong những ngày gần đây, việc tôi làm chỉ là nguyền rủa sự nhàm chán của bản thân thì lại chính là sự đỉnh cao của tôi.
Đừng đùa với cuộc đời của tôi nữa.
Thật sự đấy ... Có ai ở đó để giúp tôi vượt qua cái cơn bão này trong người tôi và làm ơn đưa tôi ra khỏi vực đen này đi.