Ngoại trừ chuyến đi mua sắm (??) với Koizaki, kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng của tôi kết thúc bằng việc tôi ru rú ở nhà lên mạng và chơi điện tử. Một tuần sau trở lại trường, cái cảm giác thực tại phũ phàng lại ùa về.
Tôi, một kẻ ẩn mình ở góc lớp, như thể chỉ là một phần của phông nền, chẳng khác nào người qua đường. Còn Koizaki, cô nàng gyaru ấy, lại là tâm điểm, là linh hồn của nhóm nữ sinh nổi bật nhất.
Dù là ở Akiba thật, nhưng việc hai đứa tôi lại gặp riêng nhau vào kỳ nghỉ, ai mà tin nổi chứ? Nói đúng hơn, ngay cả bản thân tôi còn thấy khó tin nữa là.
Koizaki đã mua được trò game mình muốn, nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành. Giờ thì cuối cùng tôi cũng được tự do rồi.
Tôi đưa mắt nhìn Hasegawa đang ngồi ở dãy bàn đầu tiên. Một tuần không gặp, cô ấy vẫn đẹp một cách đoan trang, kiêu hãnh... nhưng bên cạnh cô ấy vẫn trống không.
Hôm nay tôi vẫn chăm chỉ giúp Hasegawa xử lý các việc vặt vãnh. Việc này đã trở thành công việc cố định hằng ngày của tôi rồi.
Đúng vậy, những ngày tháng bình yên của tôi đã quay trở lại. Koizaki cũng không tìm tôi bắt chuyện nữa. Tôi đã giúp cô ấy nhiều như thế, chắc cô ấy cũng sẽ không vạch trần chuyện tôi là otaku đâu nhỉ.
Tôi ngắm nhìn Hasegawa, âm thầm giúp đỡ cô ấy, rồi kết thúc một ngày.
Dù còn xa vời với một cuộc sống năng động, giao thiệp rộng rãi, nhưng đó lại là những ngày tháng bình yên và ổn định.
Thế nhưng...
Rõ ràng tôi đã rất hài lòng với những ngày tháng như vậy.
Vậy mà tôi lại bỗng dưng nổi hứng.
Hôm đó, sau giờ học, tôi đi thư viện trả sách, rồi quay lại lớp lấy cặp. Tôi thấy Koizaki đang ngồi một mình ở bàn, dặm lại lớp trang điểm.
Nghĩ bụng nếu không nói gì thì không khí sẽ ngượng ngùng, mà lại có vài chuyện khiến tôi bận tâm, thế là tôi không kiềm được mà lên tiếng bắt chuyện:
"Này, cậu chơi trò game đó tiến triển đến đâu rồi?"
Chẳng hiểu sao, với Hasegawa, người tôi muốn bắt chuyện đến vậy, thì đến giờ tôi vẫn chưa mở lời được câu nào. Vậy mà với Koizaki, tôi lại mở lời suôn sẻ một cách bất ngờ.
Trò game đó dĩ nhiên là "Để Mãi Mãi Bầu Trời Xanh Này" mà chúng tôi đã mua ở Akiba. Ngay cả vì Suzuki đi nữa, cảnh Koizaki chơi trò game đó... tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi.
"..."
Koizaki im lặng không nói gì, tôi cứ nghĩ cô ấy định phớt lờ tôi, khiến tâm hồn tôi suýt chút nữa đã bị tổn thương. Nhưng có vẻ không phải vậy.
"Cái thứ gì vậy trời!"
Đơn giản là cô ấy dừng lại khá lâu mà thôi. Koizaki đặt đồ trang điểm xuống bàn, hét lên một tiếng khá lớn.
"Ơ, cậu chơi nghiêm túc đấy à?"
"Đương nhiên rồi, tôi đã chơi mà! Dù Tuần Lễ Vàng tôi bận túi bụi với nào là đi công viên giải trí với bạn bè, nào là mua sắm, nào là đi du lịch gia đình, nhưng tôi vẫn tranh thủ nửa đêm lén lút chơi một mình đấy!"
"À... à vậy à, cậu vất vả rồi. Cảm nhận thế nào?"
Tuần Lễ Vàng của tôi thì cứ ru rú ở nhà suốt một tuần, sự khác biệt này khiến tôi thấy nản lòng, nhưng tôi vẫn giục cô ấy nói tiếp.
"Trò game đó đúng là vô vị hết sức! Tôi nói này, tại sao cô bạn thanh mai trúc mã và cô gái dễ thương trong lớp lại thích một tên đàn ông (nam chính) chẳng có chút ưu điểm nào như vậy chứ? Hoàn toàn không thể nào! Nếu là tôi thì chắc chắn sẽ không thích loại đàn ông đó!"
"Biết nên chê từ đâu đây... nhưng đó là mô típ cố định của mấy trò game đó mà..."
"Với lại, cái cô nàng thanh mai trúc mã đó là sao!? Cách nói chuyện cực kỳ khó hiểu! Cứ nói ba câu lại bật ra một câu 'meo meo~' là cái quái gì? Ngôn ngữ gì vậy? Loại con gái nói chuyện kiểu đó tôi chắc chắn phải tránh xa ba thước thôi!"
"À, đó là đặc trưng nhân vật... thế giới hai chiều mà..."
Đối với Koizaki, ngay cả trước khi đến những cảnh nóng rắc rối nhất, đã có quá nhiều thứ khiến cô ấy giận sôi máu rồi. Cô ấy phớt lờ lời biện minh của tôi, cứ thế xả những lời chê bai về trò game người lớn không ngừng nghỉ như súng máy.
"Còn nữa nhé, mấy cô gái xưng hô như đàn ông, hay mấy cô rõ ràng không phải em gái ruột, chỉ là đàn em mà lại gọi mình là 'anh trai' nữa chứ – tôi nhớ mình chưa bao giờ là anh trai của cô ta cả! À, với lại, mấy bộ đồ mấy cô đó mặc trong game là cái quái gì vậy? Đến dân quê cũng phải chê! Rồi mấy cái kiểu tóc của tất cả mọi người đều bất chấp trọng lực, không hiểu muốn làm cái gì!"
Hóa ra nữ sinh trung học bình thường mà chơi game người lớn là ra nông nỗi này đây. Tôi đã có được một kiến thức mà cả đời tôi cũng không muốn có.
"Cảnh bình thường mà cậu còn chê bai đến mức này, thì mấy cảnh nóng sau đó chẳng phải còn rắc rối hơn sao..."
"...! Đúng vậy, quả thật đến đây thì vẫn còn đỡ... còn những cảnh sau đó..."
Giọng điệu của Koizaki thay đổi, tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.
"Ngay... ngay khoảnh khắc bắt đầu, tôi đã không kìm được mà tắt nguồn máy tính."
"Này! Vậy thì phí mất phần đã chơi rồi còn gì?"
Dù có nhiều điểm để chê bai, nhưng tôi vẫn chọn chê vào điểm an toàn nhất trước.
"Trước đó tôi đã lưu game rồi. Haizzz~ nhưng mà sau đó tôi cũng không muốn chơi nữa đâu!"
"Đó là lý do tại sao tôi ngăn cản cậu đấy."
Tôi vốn đã đoán cô ấy sẽ mất hết hứng thú ngay khi mở game lên, dù thực tế có khá hơn một chút, nhưng vẫn là bỏ cuộc ngay từ đầu. Haizz, cũng đành chịu thôi.
"Có lẽ 'Love Minus' thì cậu sẽ chơi được hơn đấy,"
Dù sao thì so với game người lớn, 'Love Minus' phổ thông hơn nhiều. Đối với Koizaki mà nói, nó cũng dễ tiếp cận hơn. Cứ thế, tôi buột miệng nói ra những gì mình nghĩ.
Vừa nói xong tôi mới hối hận. Nói ra câu đó, cô ấy chắc chắn sẽ...
"Ồ... 'Love' gì đó thì sẽ chơi được hơn hả?"
"Hả? À, ừm... đúng vậy..."
"Nhưng tôi lại không có DS... à."
Chết rồi, bị phát hiện rồi.
"Cậu không phải có sao? Cho tôi mượn đi."
Quả nhiên!
"Cậu đừng đùa nữa! Tôi đây là một game thủ DS hạng nặng, ngày nào cũng mang máy ra ngoài đấy! Mà cậu lại định cướp cái DS ra khỏi tay tôi ư?"
Tôi ra sức chống cự.
"À đúng rồi, nếu cậu muốn trở thành otaku nữ đến thế, vậy thì so với chơi game, cậu thấy xem anime thế nào? Khác với game, chỉ cần xem là được rồi, cái đó cậu cũng làm được mà!"
Tôi dùng hết sức bình sinh để đánh trống lảng.
"Anime á? Ừm... đúng là vậy thì cũng không cần tốn tiền... nhưng mà tôi không biết nên xem cái gì."
"Hiện tại có một tác phẩm tôi cực kỳ tiến cử đó! Tôi cũng rất mê nữa, bộ anime này tên là 'Trường Nữ Sinh Tư Thục Sakuragaoka'! Bộ này không chỉ được khán giả nam yêu thích, mà còn rất được lòng khán giả nữ, tôi nghĩ cậu sẽ dễ xem hơn đấy! À, vừa đúng một giờ sáng nay mới chiếu!"
"Ồ... câu chuyện là gì?"
"Đúng như tiêu đề, là câu chuyện về một trường nữ sinh, với chủ đề là tình bạn giữa các cô gái. Miêu tả rất chân thực, ngay cả sự ghen tị và những mâu thuẫn giữa con gái cũng đều được thể hiện hết."
"À vậy à——" Koizaki có vẻ không mấy hứng thú, trả lời bằng giọng điệu hờ hững.
Trước khi anime bắt đầu, khi trang web chính thức được công bố, ai cũng nói đây lại là một bộ anime bách hợp moe kiểu thường thấy, không mấy kỳ vọng. Nhưng ngay khi bắt đầu phát sóng, nó đã khiến khán giả giật mình. Dù nét vẽ rất dễ thương, nhưng lại miêu tả những rắc rối và tình bạn nồng nhiệt giữa những cô gái. Ngoài những khán giả nam thích bách hợp, bộ phim còn thu hút cả các otaku nữ, và đã có tiếng vang là ứng cử viên số một cho danh hiệu bá quyền của mùa này.
Tình bạn giữa nữ chính và cô bạn đối thủ của cô ấy hay cực kỳ. Dù bình thường hai đứa suốt ngày chí chóe, nhưng hễ cô bạn ấy bị mấy đứa nữ sinh hư nói xấu là nữ chính lại vặc lại ngay: "Ai dám nói xấu nó là tao xử chết!" để bảo vệ. Câu thoại ở cảnh đó đã thành câu thoại kinh điển rồi đấy!
"Ủa, nữ chính bạo lực đến mức nào vậy trời? Có đứa con gái không biết nhìn trước ngó sau như vậy, khéo lại bị mấy đứa côn đồ xử đẹp thì có!"
"Nữ chính là đội trưởng câu lạc bộ Karate đấy!"
"Khó hiểu thật... Bạn Suzuki thích thể loại anime đó sao?"
"À... Suzuki thì không biết ra sao nữa... Tôi còn chưa bao giờ nói chuyện với Suzuki về Saku-jo cả."
Saku-jo, chính là tên viết tắt của bộ phim "Nữ Sinh Trung Học Tư Thục Sakuragaoka".
"Suzuki không xem thì tôi xem làm cái quái gì! Tôi có hỏi bạn gợi ý cá nhân gì đâu chứ! Tôi muốn thành otaku là để rút ngắn khoảng cách với Suzuki mà! Vậy nên, vẫn phải đi kiếm cái game Love gì đó ấy mà..."
Đúng lúc đó, cửa lớp học đột nhiên mở toang.
"Ơ..."
Vừa nhìn thấy người bước vào lớp, tim tôi suýt ngừng đập.
Là người tôi đơn phương, Hasegawa Midori.
Chết rồi, cô ấy không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa nãy chứ? Không bị cô ấy phát hiện mình là otaku chứ?
Tôi chìm vào nỗi hoảng loạn tột độ.
Cô ấy nhìn thấy bộ dạng chúng tôi xong thì—
"Xin lỗi vì đột ngột thế này... Tôi làm phiền các cậu nói chuyện à?"
Cô ấy cất lời, mặt không cảm xúc, bằng giọng nói trong trẻo của mình.
"Ơ? Không đâu ạ! Không có vấn đề gì hết!"
Vì quá bất ngờ, tôi hoảng quá nên vội nói to. Cái quái gì mà "không có vấn đề gì" chứ? Tại sao tôi lại dùng kính ngữ với người cùng lớp? Câu này đến chính tôi còn thấy đầy sạn, khiến tôi chỉ muốn tự tát cho mình mấy phát.
Hasegawa Midori hình như quên đồ. Cô ấy lấy đồ từ tủ đồ cá nhân bỏ vào cặp sách. Sau đó lập tức rời khỏi lớp học.
Trong suốt khoảng thời gian đó, ánh mắt tôi không rời mắt khỏi Hasegawa.
Dù chỉ một câu, nhưng tôi cuối cùng cũng nói chuyện được với cậu ấy... Bao lâu nay giúp đỡ cậu ấy cuối cùng cũng không uổng phí! Tôi xúc động đến mức đắm chìm trong dư vị ngọt ngào của cuộc nói chuyện với Hasegawa Midori.
"Này, tôi nói cậu không lẽ là..."
"Hả?"
Sau khi Hasegawa rời đi, Koizaki cất lời kéo tôi về thực tại.
"Cậu thích Hasegawa sao?"
"Ơ... hả? Cậu... cậu đang nói cái quái gì vậy? Chuyện... chuyện đó làm sao có thể chứ..."
Bộ dạng hoảng loạn của tôi trông thảm hại vô cùng.
Koizaki dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi.
"Tôi... tôi đâu có thích..."
"Cậu đang nói gì thế? Cái thái độ cố phủ nhận này là giả vờ sao? Rõ mồn một ra rồi còn gì."
"Ư... ừm... Không... không được à? Cậu ấy... cậu ấy dễ thương mà!"
Cảm thấy phủ nhận chỉ là chống cự vô ích, tôi đành từ bỏ che giấu, thành thật khai thật.
"Đúng là không biết trời cao đất dày mà..."
"Cậu muốn nói gì thì nói đi! Đương nhiên bản thân tôi cũng biết không thể ngay lập tức thành người yêu được! Nhưng mà, Hasegawa ít nhất cũng phải coi tôi là 'người tốt' chứ!?"
Tôi không cam lòng hét lớn, chứ không phải tôi cố ra vẻ đâu. Khi tôi giúp Hasegawa làm công việc lớp trưởng (mấy việc vặt), tôi đã mấy lần chạm mắt với cậu ấy (hình như là thế).
"Nghe nói mấy đứa otaku tự cao tự đại lắm, không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này..."
Koizaki lần này lộ ra vẻ mặt kinh dị, đưa tay lên miệng hơi run run. Cậu phản ứng kiểu gì thế không biết.
"Không... không chỉ là tôi tự cảm thấy thế đâu!... Đại khái là thế..."
Dù sao thì tâm tư Hasegawa chỉ mình Hasegawa hiểu thôi. Mà khả năng cậu ấy có một chút ít thiện cảm với tôi... Tôi nghĩ là có, và tôi cũng hy vọng là có.
"Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi... Dù là cái game cậu mua trước đó, hay cuốn tiểu thuyết của chị gái cậu làm rơi... tất cả đều là câu chuyện về nam chính chẳng đẹp trai chút nào lại được các cô gái bu bám. Mấy đứa otaku chính là suốt ngày xem mấy cái thứ này, nên mới tin rằng chẳng làm gì cũng sẽ được người khác thích cho mà xem..."
"Không, tôi không nghĩ như thế..."
"Nhưng cậu tin răm rắp là Hasegawa thích cậu đúng không?"
"Không phải thích, chỉ là có thể có thiện cảm..."
"Tôi hiểu rồi, nếu cậu đã nói vậy, thôi được, vậy ngày mai tôi đi giúp cậu kiểm tra."
"...Hả?"
Koizaki đưa ra một đề nghị nghe thì có vẻ hay ho, nhưng lại kinh khủng vô cùng.
"Dù tôi không dám nói chuyện với con trai, nhưng nói chuyện với con gái thì không sợ gì cả. Ngày mai tôi sẽ đi hỏi thẳng Hasegawa."
"Ơ..."
"Đổi lại thì, cái máy DS phải cho tôi mượn. Tiện thể cho mượn luôn cả cái game Love gì đó nữa!"
"Hả?"
Bình tĩnh mà nghĩ, Koizaki không thể nào giúp tôi không công được.
Cái con nhỏ này tính cách nó là thế mà.
"Cậu thì hay rồi, ngày nào cũng cắm mặt vào chơi game thế này, được nhân vật trong game yêu thích là đủ rồi sao? Chẳng lẽ cậu không muốn biết Hasegawa nghĩ về cậu thế nào à?"
"Cái này... hỏi có muốn biết không thì đương nhiên là muốn rồi..."
"Vậy thì quyết định vậy nhé, ngày mai tôi đi giúp cậu hỏi."
Tôi cảm thấy mình hình như hoàn toàn mắc bẫy của Koizaki.
Sau khi dặn đi dặn lại Koizaki đừng để Hasegawa phát hiện tôi thích cậu ấy, tôi đành để Koizaki đi hỏi cảm nhận của Hasegawa.
Vừa muốn nghe, nhưng lại chẳng muốn nghe... Cảm giác này thật khó tả.
Ngày hôm sau, Koizaki vào giờ nghỉ giữa các tiết đã bắt chuyện với Hasegawa. Cuộc trò chuyện giữa hai cô gái xinh đẹp với hai phong cách hoàn toàn khác biệt ấy, đã thu hút sự chú ý của lũ con trai trong lớp.
Nhưng tôi nhìn bộ dạng của họ, căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
"Chẳng phải cái ghế đằng sau cậu có một thằng con trai ngồi sao?"
Đến giờ nghỉ trưa, chúng tôi lại tụ tập sau nhà thể chất. Koizaki vừa mở lời đã nói ngay.
"...Hả? Cậu nói Kirito... Hả? Không lẽ Koizaki thích Kirito sao..."
Koizaki chẳng thèm để ý đến sự hiểu lầm của tôi,
"Hasegawa cứ tưởng đó là Kashiwada."
"...Hả...?"
Tôi không thể hiểu ý trong lời nói của Koizaki.
"Tôi nói tên của cậu, Hasegawa nghĩ một lúc, rồi trả lời tôi: '...Là tên của cái cậu con trai ngồi ở bàn cuối cùng cạnh cửa sổ sao...'"
"Hả...?"
"Nói cách khác, Hasegawa chẳng hề biết cậu là ai, chia buồn nhé!"
Đến cả tên tôi cậu ấy còn không nhớ.
Hiện thực trớ trêu này, thật quá tàn nhẫn đối với tôi.
"Vì không hề quen biết, vậy thì hỏi cảm nhận của cậu ấy về cậu cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên tôi không hỏi nữa. Vậy thì, đưa đây nào."
Koizaki chìa hai tay ra về phía tôi đang sắp khóc.
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả. Tôi giúp cậu hỏi rồi, nên DS phải cho tôi mượn. Cả game nữa."
Đối mặt với người bị tổn thương đến mức này, nó vậy mà vẫn có thể thốt ra những lời đó, đúng là con nhỏ ác quỷ mà. Nhưng vì đã hẹn rồi, tôi chỉ có thể giao máy DS đã cắm game Love Minus cho Koizaki, và dặn đi dặn lại nó đừng xóa mất dữ liệu của tôi.
"Tôi đã cố gắng nhiều như vậy... Cậu ấy vậy mà vẫn không hề hay biết gì..."
Tôi vừa đưa thứ đó ra, miệng không ngừng than thở.
Tức là bấy lâu nay công sức tôi bỏ ra đều đổ sông đổ biển hết rồi.
“Anh đã cố gắng làm gì cơ?”
“Lén lút giúp cô ấy giải quyết mấy việc của lớp trưởng.”
“Lén lút là ý gì?”
“Cũng chẳng có gì, chỉ là tranh thủ lúc Hasegawa không có mặt, nhanh nhanh chóng chóng làm xong việc hộ thôi…”
“Ghê tởm quá! Thật đáng sợ! Mà anh làm lén lút lúc người ta không có mặt thì làm sao người ta biết được chứ!”
“Không phải, tôi đã chạm mắt cô ấy mấy lần rồi, nên cứ nghĩ cô ấy đã phát hiện ra chứ…”
“Là anh cứ nghĩ mình chạm mắt cô ấy thôi đúng không? Chắc chắn là ảo giác rồi.”
Bị Koizaki truy kích, tôi chìm trong cảm giác tuyệt vọng.
“Sự tử tế không được nhận ra thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Cứ đối mặt mà nói với cô ấy là anh muốn giúp là được rồi.”
“Cô không thấy cái kiểu tử tế lộ liễu như thế phiền phức à? Không chỉ với người trong cuộc, mà cứ như đang cố tình khoe với xung quanh là tôi tử tế đến mức nào, cảm giác ra vẻ lắm, đúng không? Kiểu đấy giả tạo lắm, lạnh nhạt kinh khủng.”
Mặc dù tôi đưa ra mấy cái cớ đấy, nhưng thật ra chỉ là tôi không có đủ dũng khí để nói thẳng với cô ấy rằng “Để tôi giúp” mà thôi.
Ngoài chuyện yêu đương ra thì những chuyện khác tôi cũng luôn thế. Ví dụ, tôi đang ngồi trên ghế tàu điện, thấy một bà lão đi tới trước mặt, tôi sẽ ngại mà không dám nói “Mời bà ngồi”, chỉ lẳng lặng đứng dậy khỏi chỗ thôi. Vừa nhát gan vừa ngượng ngùng.
“Hơn nữa, làm mấy chuyện này với một cô gái xinh đẹp như Hasegawa, chẳng phải cứ như tôi là kiểu đàn ông chủ động, ham muốn à? Như vậy sẽ khiến người trong cuộc và cả người ngoài cảm thấy phản cảm đấy chứ?”
Koizaki nghe tôi nói xong, lộ ra vẻ mặt chán ghét từ tận đáy lòng.
“Ồ~ Thế ra mục tiêu của anh là muốn làm kiểu ‘nam tử hệ thảo mộc’ đang thịnh hành bây giờ à? Kiểu ‘tôi không tham muốn phụ nữ, nhưng lại rất dịu dàng’, anh nghĩ vậy sao?”
“À ừm, tôi cũng đâu có nghĩ vậy…”
“À, nói nhầm. Không phải ‘đang thịnh hành’, sửa lại, là ‘từng thịnh hành trước đây’. Giờ thì ‘nam tử hệ thảo mộc’ hết thời rồi.”
Koizaki thở dài thườn thượt, ra vẻ hết chịu nổi rồi.
“Tôi không theo kịp trào lưu nên không rõ lắm, nhưng ‘nam tử hệ thảo mộc’ chẳng phải từng được ca tụng ghê lắm sao?”
“Thế nên mới nói là chuyện đó xưa rồi! Hễ nhắc đến là ai cũng chê bai ‘nam tử hệ thảo mộc’ hết. Kiểu như cố gắng làm đủ điều để lấy lòng, mà đối phương lại chẳng thèm hỏi cả email, rồi dù có trao đổi địa chỉ email được đi chăng nữa thì cũng không chịu hẹn hò. Rốt cuộc bọn họ có hứng thú gì với con gái đâu, chẳng lẽ là gay hết à? Lần nào nói chuyện xong cũng đều kết luận rằng ‘nam tử hệ nhục thực’ mới là đỉnh nhất.”
À… ra là vậy… Tôi cứ tưởng ‘nam tử hệ thảo mộc’ không cần theo đuổi con gái, chỉ cần ngẩn ngơ ra là sẽ có duyên với phái đẹp, đáng ghen tỵ lắm chứ, nên tôi cứ ghen tỵ mãi, thầm nghĩ đằng nào thì cũng chỉ dành cho mấy anh đẹp trai thôi đúng không, hóa ra bây giờ người ta nghĩ thế này à.
“Thế nên! Tôi thấy anh cứ học theo mấy anh ‘nam tử hệ nhục thực’ đi, mời Hasegawa-chan đi chơi đi!”
“…Hả?”
Đề xuất đột ngột của Koizaki khiến tôi kinh ngạc.
“Gì cơ, tôi còn chẳng dám bắt chuyện với cô ấy nữa là, lấy đâu ra can đảm mà mời chứ!”
“Bây giờ cô ấy còn chẳng nhớ tên anh nữa kìa! Anh chấp nhận vậy à?”
“Tôi thì không muốn thế đâu…”
“Đúng là đồ vô dụng. Thôi được rồi, vậy tôi đi mời Hasegawa-chan vậy.”
“…Ơ… cô vừa nói gì cơ…”
Tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm.
“Thật sao? Cô chịu giúp tôi mời Hasegawa ư? Cô đúng là thiên sứ mà!”
“Gì mà ‘cô này’ chứ. Chẳng qua là anh quá vô dụng nên tôi đành giúp thôi. Phải cảm ơn tôi tử tế vào đấy nhé.”
“Không thể nào! Uwooo cô đúng là người tốt!”
Tôi cứ ngỡ cô ta là ác quỷ, chẳng lẽ Koizaki thật sự là người tốt sao!
“Đổi lại thì~”
“Hả?”
“Anh đi mời Suzuki-chan.”
“………………”
À đúng rồi, sao mình cứ hay quên thế nhỉ. Con nhỏ này không đời nào giúp mình vô điều kiện đâu.
“A—biết rồi biết rồi! Đổi lại thì cô nhất định phải mời được Hasegawa đến đấy nhé!”
“Đương nhiên rồi. Anh cũng phải nhất định mời được Suzuki-chan đến đấy nhé!”
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì đề xuất này cũng không tệ. Dù sao thì cũng có cơ hội được đi chơi cùng Hasegawa mà.
“À mà, anh thì không dám bắt chuyện với con gái, tôi thì không dám bắt chuyện với con trai, Hasegawa-chan lại còn ít nói nữa, vậy tôi có thể rủ Miki đi cùng để khuấy động không khí được không? Con bé đấy không sợ người lạ lại còn lắm mồm, tôi nghĩ nó có thể làm sôi nổi không khí đấy.”
Miki… chắc là ý chỉ cô bạn thân nhất của Koizaki trong lớp, Sasakawa Miki nhỉ. Một nữ sinh còn trông ‘dân chơi’ hơn cả Koizaki nữa.
“Ra là thế, vậy thì đúng là giúp ích rất nhiều.”
Nói thật thì Sasakawa là kiểu người tôi không biết cách đối phó (nói đúng hơn là tôi chẳng biết đối phó với bất kỳ cô nàng ‘dân chơi’ nào), nhưng vì cô ấy là nhân vật có thể phá vỡ bầu không khí nặng nề, vậy thì đúng là giúp chúng tôi một tay lớn rồi.
Ngoài ra thì cứ rủ thêm một bạn nam là Kiriiya đi. Đúng là một nhóm lý tưởng, tôi càng lúc càng thấy mong đợi rồi.
“Này anh kia, nếu muốn làm thân với Hasegawa-chan thì trước khi đi chơi, làm ơn chỉnh sửa lại cái vẻ ngoài otaku của anh đi đã nhé?”
“Ơ…?”
Câu này tôi không thể giả vờ không nghe thấy được.
“Vẻ ngoài otaku, cô nói tôi đấy à?”
“Chứ còn ai nữa.”
Cô nói… cái gì…?
“Tôi cứ nghĩ mãi, hình như anh không muốn bị lộ thân phận otaku, nhưng nhìn cái vẻ ngoài là biết ngay rồi mà?”
Ý cô là, trông tôi giống một otaku đến thế sao…?
“Tại sao? Tôi có đeo kính đâu, cũng chẳng buộc băng đô, dáng người đâu có mập, ngay cả đồ thường ngày cũng chẳng phải áo sơ mi kẻ caro, hoàn toàn không giống otaku chút nào phải không?”
“Cái chuẩn đánh giá quái quỷ gì thế này… Cho dù có lùi một trăm bước, giả sử trông anh không giống otaku đi chăng nữa, nhưng nếu có ai đó nói vẻ ngoài của anh là otaku, tôi đảm bảo mình sẽ hoàn toàn hiểu được.”
“Cái gì? Cái này… ừm, cụ thể là những phần nào?”
“Toàn bộ. Cái cách ăn mặc của anh, Hasegawa-chan không nhớ nổi tên anh cũng là điều đương nhiên thôi.”
“…………”
Tôi quỵ gối xuống đất, gập lưng đổ người về phía trước, cuối cùng dùng lòng bàn tay chống đỡ trên mặt đất, tạo thành tư thế orz.
Tôi cứ tưởng ít nhất mình cũng đã tiến bộ từ cái thời cấp hai ăn mặc lố lăng đến mức bình thường rồi chứ, xem ra những nỗ lực của tôi vẫn chưa đủ chút nào.
“Không có cách nào cả! Tôi sinh ra đã không đẹp trai rồi, dù có cố gắng đến mấy cũng có giới hạn thôi. Hơn nữa, biết đâu Hasegawa không giống cái kiểu ‘Sweets (cười)’ cô chuyên coi trọng vẻ ngoài đâu, cô ấy sẽ không đòi hỏi đàn ông phải đẹp mã đâu chứ…”
“…………Thật khó chịu.”
“Hả?”
Đây là lần đầu tiên tôi gọi cô ấy là ‘Sweets (cười)’ ngay trước mặt, có lẽ đã chọc giận cô ấy rồi chăng? Mà nói đi cũng phải nói lại, cô ấy có hiểu ý nghĩa của từ ‘Sweets (cười)’ này không nhỉ?
“Sinh ra đã không đẹp trai nên không có cách nào khác à? Anh bị ngốc à?”
…Asuka?
Khoan đã, con nhỏ này sao tự nhiên lại nổi khùng lên thế?
「Dù trời sinh có xấu có đẹp, nhưng đa số mọi người đều không ngừng nỗ lực, bỏ tiền bạc, học hỏi cách ăn mặc để chăm chút cho bản thân! Thế mà cậu lại chẳng chịu cố gắng gì, cứ mở miệng là 'sinh ra đã không đẹp trai thì biết làm sao'! Mấy đứa otaku đứa nào cũng tự ti đến mức đó à? Khó chịu quá, đúng là không thể chịu nổi mà!」
Koizaki dường như thực sự rất tức giận, cô cứ thế tuôn một tràng mà chẳng thèm để ý đến phản ứng của tôi.
「Sao cậu thích con gái dễ thương, mà lại chẳng thèm bận tâm đến vẻ ngoài của mình? Cậu như thế thì dựa vào đâu mà nghĩ người khác sẽ thích cậu chứ?」
Từ miệng Koizaki tuôn ra biết bao lời lẽ như giáng một đòn mạnh, khiến tôi choáng váng đến đờ người ra.
「Dù cậu nói thế... nhưng rốt cuộc thì tôi phải làm sao đây... Mười lăm năm nay tôi toàn sống mà chẳng bận tâm gì đến chuyện ăn mặc... Giờ mới kêu tôi tút tát thì tôi biết làm thế nào đây...」
「Chỉ cần nhìn xung quanh thì biết thôi mà. Kiểu con trai như cậu – không tỉa lông mày, không tạo kiểu tóc, cài hết cúc áo đồng phục, lại còn kéo quần cao như thế – bây giờ đúng là của hiếm đó!」
「Hả...?」
Lông mày, tóc, cúc áo đồng phục, quần... Hóa ra chỉ riêng khoản mặc đồng phục thôi mà tôi đã có bao nhiêu thứ phải sửa rồi sao?
「Xin... xin hỏi cụ thể thì tôi phải làm sao ạ...?」
Chẳng hiểu sao tôi lại vô thức dùng kính ngữ. Chỉ riêng việc biết mình có nhiều chỗ cần thay đổi có lẽ đã là một bước tiến rồi, nhưng nếu không biết phải cải thiện thế nào thì cũng đành chịu, chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.
「Chuyện nhỏ thế này tự mình nghĩ đi chứ! Không biết đi mua tạp chí mà xem à?」
「Cậu nói tạp chí à? Tạp chí nào có mấy thông tin đó vậy?」
Tôi sốt sắng vô cùng.
「Cậu phiền quá! Đã bảo tự mình nghĩ rồi mà! Giờ tôi phải lên kế hoạch đi chơi với Miki, nên phải về trước đây!」
Koizaki với vẻ mặt sốt ruột liền bỏ chạy khỏi tôi, về nhà luôn.
Ngày hôm đó, giọng nói tức giận của Koizaki cứ văng vẳng mãi trong đầu tôi.
「Đa số mọi người đều không ngừng nỗ lực, bỏ tiền bạc, học hỏi cách ăn mặc để chăm chút cho bản thân!」
「Sao cậu thích con gái dễ thương, mà lại chẳng thèm bận tâm đến vẻ ngoài của mình? Cậu như thế thì dựa vào đâu mà nghĩ người khác sẽ thích cậu chứ?」
「Chỉ cần nhìn xung quanh thì biết thôi mà. Kiểu con trai như cậu – không tỉa lông mày, không tạo kiểu tóc, cài hết cúc áo đồng phục, lại còn kéo quần cao như thế – bây giờ đúng là của hiếm đó!」
Dù nghe mà tôi khó chịu vô cùng, nhưng mỗi lời cô ấy nói đều đúng trọng tâm, trúng tim đen.
Kể từ khi vào cấp ba, tôi đã cố gắng hết sức để che giấu thân phận otaku của mình. Chỉ lo che giấu mà chẳng hề nghĩ đến việc học cách ăn mặc.
Đầu tiên, chỉ riêng cách mặc đồng phục thôi, cũng có thể phân biệt được người thời thượng hay quê mùa, khác nhau nhiều đến thế sao?
Nỗi băn khoăn trỗi dậy trong lòng, thế là sáng hôm sau, trên đường đến trường, tôi bắt đầu quan sát các nam sinh xung quanh.
Vừa quan sát xong, tôi đã giật mình.
Cùng là đồng phục, nhưng mỗi người lại có cách mặc khác nhau. Người thì mặc áo len cổ chữ V thay cho áo vest, người thì mặc áo gile, người thì thắt cà vạt sát cổ như tôi, người thì thắt lỏng, hoặc thậm chí chẳng thắt cà vạt gì cả.
「Chào buổi sáng, Kashiwa!」
Bất chợt một giọng nói sảng khoái vang lên, vai tôi bị vỗ một cái.
「Suzuki... chào buổi sáng.」
Tên này hôm nay vẫn sảng khoái lại còn đẹp trai nữa chứ.
Hắn mặc áo gile rộng hơn một cỡ bên ngoài chiếc áo sơ mi đồng phục của trường, quần tuy không mặc kiểu tụt nhưng cũng trễ khá thấp, mà chân lại dài ơi là dài. Dưới chân không phải giày lười giống mọi người mà là một đôi giày thể thao khá sành điệu.
Tên này không chỉ đẹp trai, mà còn biết ăn mặc nữa chứ... Đến giờ tôi mới phát hiện ra sự thật mới mẻ này.
「Suzuki, sao cậu rõ ràng là otaku mà lại sành điệu đến thế... Phải chăng vì cậu không muốn bị phát hiện là otaku...?」
「Hả? Tớ có giấu mình là otaku đâu.」
Phát ngôn bất ngờ này khiến tôi nghi ngờ đôi tai mình.
「Hả...?」
「Cậu xem này, điện thoại tớ có Rin-chan đó.」
Suzuki đưa tôi xem màn hình chờ iPhone của cậu ấy, bên trong là Rin-chan của Love Minus đang tạo dáng và thay đổi biểu cảm. Đây là ứng dụng chính thức của Love Minus. Cậu ta trực tiếp cài thứ này làm hình nền điện thoại... Việc này hoàn toàn phơi bày cậu ta là một otaku rồi. Thế mà phản ứng của mấy cô gái trong lớp... Chẳng lẽ ý là dù có là otaku, chỉ cần đủ đẹp trai là được chấp nhận sao? Đây đúng là phân biệt đối xử về ngoại hình mà.
「Với lại tớ cũng có sành điệu lắm đâu~」
「Không không không, cậu ăn mặc rất sành điệu đó chứ! Tuy chưa thấy cậu mặc đồ thường, nhưng chắc chắn cậu rất biết cách ăn mặc!」
Dù tôi có mù tịt về ăn mặc đến đâu, nhìn cách Suzuki mặc đồng phục và kiểu tóc của cậu ấy, chỉ cần liếc qua là biết cậu ấy chú trọng ăn mặc hơn những nam sinh bình thường rồi.
「Không, là do bà chị già cứ lải nhải... Bà ấy cứ nói 'Chị không thể chịu nổi đứa em trai này quê mùa thế đâu, ít nhất cũng phải chú ý đến cách ăn mặc chứ!' rồi tự tiện mua quần áo cho tớ. Nhưng mà bị bà ấy cằn nhằn mãi, tớ cũng bắt đầu thích chọn quần áo rồi nên không sao cả~」
「Chị ấy còn giúp cậu mua quần áo... Thế... thế thì đúng là một người chị tốt mà!」
Với một người có 'gu' chị gái như tôi, thật sự muốn đổi ngay đứa em gái hủ nữ nhà mình với cậu ấy.
「Chị tốt à...? Đâu có... Tớ chẳng có chút nào có 'gu' người lớn tuổi, tất cả là do cái bà chị già đó mà ra...」
Hiếm khi thấy Suzuki giọng điệu trở nên âm trầm, cậu ấy thì thầm với vẻ mặt đau khổ. Có vẻ cậu ấy không thích chị gái mình.
Mà nói mới nhớ, việc tôi không 'nuốt' được kiểu người nhỏ tuổi cũng là do con em gái hủ nữ trung học cấp hai siêu biến thái, bạo lực nhà tôi mà ra. Lần sau nhất định phải ngồi lê đôi mách với Suzuki về mấy bà chị em gái mới được. Đang nói dở thì đến phòng học của tôi, thế là tôi tạm biệt Suzuki.
Tôi vào lớp ngồi vào chỗ của mình, rồi nhìn quanh các bạn nam trong lớp. Nhưng vì tôi ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới lên, nên chỉ có thể nhìn thấy lưng của mấy cậu bạn kia.
Tôi bắt đầu quan sát kiểu tóc của các nam sinh trong lớp. Có người nhuộm tóc, người giữ tóc đen, người cạo trọc, người để tóc dài, hoặc người tạo kiểu tóc dựng đứng, và cả những người như tôi – hoàn toàn không động chạm gì đến tóc...
Những người hoàn toàn không động chạm gì đến tóc như tôi thì ít vô cùng.
Sau buổi sinh hoạt lớp, giáo viên rời khỏi phòng học.
「Kashiwada, cậu nhìn đông nhìn tây làm gì thế?」
Kiritani ngồi đằng sau bắt chuyện, khiến tôi quay đầu lại.
「...!」
Điều này khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn kỹ mặt Kiritani, nhưng mái tóc đen của cậu ấy được tạo kiểu cẩn thận, lông mày cũng được tỉa tót gọn gàng.
Mặt Kiritani không hẳn là đẹp trai, nhưng ít nhất cậu ấy ăn mặc có gu hơn tôi rất nhiều. Đến giờ tôi mới nhận ra điều này.
「...Kiritani, chẳng lẽ tôi quê mùa lắm sao?」
「Hả? Giờ cậu mới hỏi cái này làm gì?」
Tôi quá đỗi bàng hoàng nên úp mặt xuống bàn, định trốn tránh thực tại bằng cách chìm vào giấc ngủ.
「Kashiwada...」
Nghe thấy tiếng gọi, tôi tỉnh dậy và ngẩng đầu lên, trước mắt xuất hiện một cô gái siêu xinh đẹp. À, chẳng lẽ là thiên thần sao?
「Cậu ngủ đến mức trán in cả vết hằn rồi kìa, mặt đã xấu nay còn tệ hơn nữa.」
Con ác quỷ tên Koizaki mở miệng nói.
Mặt đã xấu nay còn tệ hơn nữa, nghĩa là bình thường mặt tôi cũng đã không ưa nhìn rồi sao?
「À... đã tan học rồi sao...」
Đồng hồ chỉ ba rưỡi chiều, trong lớp chỉ còn lại tôi và Koizaki.
Sau đó, tôi dành cả ngày để quan sát tất cả mọi chàng trai. Hosokawa của câu lạc bộ bóng đá, Miwa của câu lạc bộ bóng chày, Sano của câu lạc bộ bóng bàn, Sasaki của câu lạc bộ văn học, Hashimoto của câu lạc bộ máy tính, Yamada của câu lạc bộ nghiên cứu manga.
Thậm chí khi Kirigaya lo lắng hỏi: "Hôm nay mắt mày cứ dán vào đít đàn ông là vì không cua được Hasegawa nên định chuyển sang đường gay à?", tôi vẫn tiếp tục quan sát kỹ lưỡng, và kết quả là—
"Đến cả con trai, ai cũng chăm chút tóc tai lông mày… chắc tôi thuộc top 10 thằng con trai quê mùa nhất lớp rồi..."
Mắt tôi nhìn xa xăm lẩm bẩm…
"Hả? Mày nói cái gì thế? Top 10 cái gì, phải là top 3 mới đúng chứ!"
Tôi còn mong cô ấy sẽ phủ nhận, ai ngờ cô ta lại phũ phàng đưa ra một đáp án còn tệ hơn, làm tôi chỉ muốn khóc thét.
"Thế nào rồi?"
Giọng Koizaki đột nhiên thay đổi, nhìn tôi đầy mong đợi.
"Hả? Sao là sao?"
"Cậu Suzuki có đến không?"
"Ơ? À... tôi quên mất."
Đúng rồi, tôi quên béng mất việc phải mời Suzuki với Kirigaya đi chơi.
"Mày chưa đi hỏi á? Thật không thể tin nổi!"
Đầu óc tôi lúc đó toàn là lông mày, kiểu tóc, với cách mặc đồng phục của mấy thằng con trai thôi.
"Haizzz... tệ thật. Thế mà tao đã nghiêm túc đi rủ cậu Hasegawa đấy..."
"Ơ, thật á? Hasegawa sẽ đến à?"
"À... ừm."
Lời Koizaki khiến tôi mừng rỡ khôn tả.
"Không thể nào!"
Dù không phải đi riêng hai người, nhưng được đi chơi chung với Hasegawa ư? Một sự thật tuyệt vời như vậy có thể tồn tại sao? Nói thật lòng, nhìn cái vẻ lạnh lùng, khó gần của Hasegawa thường ngày, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ không bao giờ chịu đi đâu.
"Thật bất ngờ, cô ấy đã đồng ý rất dứt khoát. Tôi cũng đã nói chuyện với Miki, quyết định sẽ đi hát karaoke. Nếu mày không đưa được cậu Suzuki đến, thì tao sẽ đổi thành chuyến đi chơi chỉ dành cho con gái thôi đấy."
"Cái gì?"
"Đương nhiên rồi. Nếu cậu Suzuki không đến, thì đi chơi với mày có ý nghĩa gì chứ."
Xem ra trong lòng Koizaki, sự tồn tại của tôi chỉ là để làm cầu nối giữa Suzuki và cô ấy mà thôi. Dù trong lòng tôi hiểu rõ điều đó, nhưng bị nói thẳng tuột như vậy, quả thật làm người ta phát hỏa.
"Cứ yên tâm đi! Dù có tức đến mấy, tôi cũng sẽ lôi cậu ta đến!"
Tôi kiên quyết thề thốt trong lòng, nhất định ngày mai phải đi mời Suzuki.
"À phải rồi, tao còn một chuyện muốn hỏi mày."
Koizaki vừa nói, vừa lấy thứ gì đó từ trong túi ra.
Thứ cô ấy lấy ra, chính là chiếc máy DS tôi đã cho cô ấy mượn.
"Tao chơi cái trò Love gì đó mà hôm qua mày cho tao mượn rồi, sao ngày nào cũng chỉ học với chạy câu lạc bộ thôi, chán chết. Chừng nào nó mới kết thúc vậy?"
Koizaki bật máy đọc dữ liệu. Trên màn hình hiện ra dòng chữ "Ngày thứ hai mươi".
"Trò này đâu có kết thúc. Được tỏ tình thì sẽ sang chế độ tiếp theo, còn nếu không được tỏ tình mà cứ qua một trăm ngày thì sẽ vào bad ending..."
"Ơ~? Thế trước đó cứ phải lặp đi lặp lại mấy cái việc này mãi sao?"
"Ừ, có ý kiến thì trả lại đây."
Cái con nhỏ này giật phắt cái DS từ tay tôi còn càu nhàu. Trong khi tôi đây còn chưa được chơi tử tế nữa là.
"Này, mày chơi cũng khá xa rồi đúng không? Hay là tao xem mày chơi, rồi cứ coi như tao cũng chơi đến đấy luôn. Sau này đi karaoke có thể nói chuyện về trò này với cậu Suzuki luôn thể."
"Tôi nghĩ làm cái trò đấy là sẽ bị phát hiện ngay là cô chưa chơi đâu... Với lại cô định nói chuyện Love Minus trước mặt mọi người luôn à?"
"Kệ đi, mau cho tao xem màn hình game của mày đi."
Hết cách, tôi đành phải làm theo lời cô ấy, đọc dữ liệu của mình.
"Tiện thể nói luôn, tình trạng hiện giờ của tôi là đã được tiền bối Nono tỏ tình, và đã vào chế độ người yêu rồi."
"Ồ~ được tỏ tình thì sẽ chuyển sang chế độ người yêu à?"
Nói thêm chút, hồi nghỉ xuân rảnh rỗi tôi chơi ở chế độ thời gian thực, nhưng vừa vào năm học thì không thể chơi kiểu đó được nữa, nên giờ đang chơi ở chế độ bỏ qua thời gian.
"Đúng lúc ngày mai có hẹn hò, để tôi cho cô xem cảnh hẹn hò nhé."
Chắc là đứng mỏi chân, Koizaki ngồi vào ghế trước mặt tôi, ghé sát vào màn hình. Dù chỉ là để xem game, nhưng khoảng cách thật sự quá gần, khiến tôi hơi căng thẳng.
"Này, mày cứ chạm vào màn hình làm gì thế? Cái này là gì vậy?"
"Đây là gia tăng độ thân mật! Cái này có một số bí quyết, phải tiếp xúc ở chỗ không ai chú ý, và làm cho cô ấy có thiện cảm, nếu không thì tiền bối Nono sẽ giận đấy."
"……………………"
Koizaki im lặng không nói, hình như đang tập trung chú ý vào màn hình. Tôi vừa giải thích, vừa tiếp tục chơi game.
"À! Đây là cảnh tiền bối Nono yêu cầu hôn, cái này mà không thao tác cẩn thận là sẽ thất bại đấy. Trước khi quen thì mệt lắm."
"……………………"
Tôi dùng động tác thuần thục, thành công hôn tiền bối Nono.
"Phù, chỉ riêng việc hôn thôi cũng tốn công sức rồi. Mà quen rồi thì dễ dàng hơn nhiều~"
"Này? Tao nói thật lòng được không? Giờ tao thấy ghê muốn chết."
Nghe cô ấy nói vậy, tầm mắt tôi mới rời khỏi tiền bối Nono trên màn hình game, chuyển sang nhìn Koizaki. Koizaki không nhìn màn hình game, mà dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi.
"Này cái thằng kia! Không phải mày muốn xem màn hình game à? Nếu mày coi thường Love Minus thì trả lại đây!"
"Tao không phải ghê tởm cái game, mà là thấy mày ghê tởm! Tao có hỏi mày đâu, tự mày cứ vênh váo giải thích, xong còn cứ cười tủm tỉm... ghê chết đi được. Lúc nãy không chỉ tao, bất cứ con gái nào cũng sẽ thấy ghê thôi..."
Lúc này tôi mới nhận ra, Koizaki ban đầu vì muốn xem màn hình mà đã ghé rất gần, giờ thì đã cách xa tôi một khoảng kha khá rồi.
"Mày có vẻ đắc ý lắm nhỉ, chẳng lẽ mày nghĩ hẹn hò thật cũng có thể làm theo cái game này là sẽ suôn sẻ à?"
"Hả? Tôi... tôi đương nhiên không nghĩ vậy..."
"Tốt quá rồi~~ Nếu mày mà dùng cái vẻ lúc nãy đi hẹn hò, đối phương chắc chắn sẽ chỉ thấy mày ghê tởm rồi bỏ của chạy lấy người thôi. Tao bắt đầu lo cho buổi karaoke lần này rồi đấy, mày nhớ cẩn thận đừng có làm ra mấy hành động ghê tởm mà dọa sợ mấy đứa con gái nhé?"
Con nhỏ này muốn khinh thường tôi đến mức nào mới chịu đây. Rõ ràng là tự cô ấy muốn xem tôi mới chơi trước mặt cô ấy, kết quả lại bị nói cho te tua thế này.
"Nhưng mà, cái game này làm tỉ mỉ lắm đấy. Ví dụ như lúc hẹn hò mà chọn mấy tùy chọn kỳ quái là sẽ khiến con gái không vui, động chạm cô ấy ở chỗ có người chú ý là sẽ giận, thân thiết với con gái khác thì sẽ không tỏ tình đâu, vân vân, y như thật luôn! Tôi cũng học được chút ít về tâm lý con gái từ Love Minus với mấy game mỹ nữ khác đấy!"
"………………Mày nói thật lòng à?"
Ánh mắt Koizaki nhìn tôi đã vượt xa sự khinh thường, bắt đầu tràn đầy sự thương hại.
Đương nhiên tôi biết game khác đời thực! Điều tôi muốn nói là mấy game hẹn hò bây giờ có thể chân thật đến mức này rồi đấy...
"Ồ... được thôi. Thế thì, muốn chơi một trò không?"
Koisaki vừa đưa ra lời đề nghị, tôi đã bắt đầu linh tính có chuyện chẳng lành.
"Hai đứa mình cùng chơi một cuộc hẹn hò giả lập đi."
"Hẹ-hẹn hò ư?!"
"Tôi đã bảo là 'giả lập' mà! Phản ứng gì mà lố bịch vậy, gớm quá đi."
"Ồ... ồ ồ, 'hẹn hò giả lập' à... Cái này là để làm gì đây?"
"Bây giờ cậu cứ coi tôi là bạn Hasegawa mà luyện tập trước buổi hẹn hò đi. Lỡ mà cậu ở quán karaoke nói chuyện hợp với Hasegawa, thì có thể sẽ hẹn hò thật đúng không? Cậu đâu có muốn đến lúc đó lại phạm sai lầm lớn rồi bị ghét bỏ chứ?"
"Hẹn... hẹn hò với Hasegawa á?"
"Đúng thế. Đâu thể nói là không có khả năng chứ?"
Nghĩ đến việc hai người Hasegawa và mình hẹn hò riêng, tôi đã hồi hộp đến mức sắp ngất xỉu rồi.
"Rồi đến luật chơi. Nếu cậu có lời nói hay hành động nào khiến con gái mất hứng, sẽ bị trừ điểm dần dần. Ban đầu cậu có một trăm điểm, nếu kết thúc buổi hẹn hò mà còn năm mươi điểm trở lên, thì tôi sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của cậu."
Koisaki cứ như thể vừa nghĩ ra ý hay lắm, thao thao bất tuyệt đầy tự tin.
"Cái... cái quái gì thế này... Thế thì lấy tiêu chuẩn gì để phán đoán khi nào buổi hẹn hò kết thúc?"
"Ừm thì, bây giờ đã hơn bốn giờ rồi... Cứ đến sáu giờ đi. Dù sao thì nhà tôi cũng giới nghiêm lúc bảy rưỡi, thế là vừa đẹp."
Tôi cứ thấy có gì đó kỳ quái vô cùng. Con nhỏ này không đời nào vô điều kiện giúp tôi cả.
"Nhưng mà, nếu trước khi buổi hẹn hò kết thúc mà điểm của cậu về không thì..." Koisaki tiếp tục nói.
"Về không thì sao...?"
"Cậu sẽ phải nghe lời tôi."
Hóa ra đây mới là mục đích ban đầu của cậu chứ gì.
"Nói nhảm! Hơn nữa, tiêu chuẩn đánh giá toàn do cậu tự ý thiên vị mà quyết định, trò chơi này nhìn kiểu gì cũng bất lợi cho tôi mà!"
"Đương nhiên rồi, tôi sẽ gạt bỏ tư lợi cá nhân để đưa ra phán đoán công bằng nhất."
Koisaki nói thêm:
"Không sao đâu. Tôi chỉ là có ý tốt mà đề nghị thôi mà. Nếu cậu không tin thì đừng chơi chứ sao. Đúng rồi~ Dù sao thì cậu cũng là cái loại tự tin ngút trời khi hẹn hò trong game, còn hẹn hò thực tế thì chân run lập cập, đúng là tên otaku kém cỏi mà~"
Lời khiêu khích của Koisaki khiến tôi nóng bừng cả đầu, đến nỗi chính tôi cũng cảm nhận được.
"...Được thôi, chơi thì chơi! Nhưng mà, nếu tôi thắng thì cậu phải thật sự nghe theo mọi lời tôi nói đấy nhé!"
Khi tôi sực tỉnh lại, lời nói đã thốt ra khỏi miệng rồi.
"Giao kèo thành công rồi. Vậy thì, đi Harajuku thôi."
"Hả? Harajuku ư? Sao tự nhiên lại phải đến đó chứ..."
"Tôi có tiệm muốn ghé qua mà! Shibuya cũng được thôi, nhưng tôi muốn đến Harajuku ăn bánh crepe cơ~"
...Tôi không khỏi bắt đầu nghi ngờ, Koisaki thật ra chỉ là lôi kéo tôi đi làm việc riêng của cô ta thôi.
Rời khỏi trường, chúng tôi lên tàu điện, chuyển tuyến giữa đường rồi cuối cùng cũng đến Harajuku.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đến Harajuku, trong khi Koisaki thì tan học thường xuyên cùng bạn bè đến đây dạo chơi.
"Haizz! Ước mơ của tôi là được hẹn hò với bạn trai... À không, phải nói là được hẹn hò với Suzuki-kun sau giờ học trong bộ đồng phục, nhưng sao tan học lại đến Harajuku cùng cậu thế này chứ..."
"Không phải chính cậu nói sao?"
Cái kiểu nói vô cùng tùy tiện của Koisaki làm tôi sắp phát điên lên rồi.
Thông thường, trong manga, light novel hay anime, nhân vật nữ nói những lời này đa phần là thể hiện phần "kiêu" của tsundere, cốt là để che giấu sự ngượng ngùng của bản thân. Nhưng câu nói vừa rồi của Koisaki thì một trăm phần trăm là thật lòng, khiến kẻ suy nghĩ quá nhiều như tôi cảm thấy trống rỗng vô cùng.
"Được, vậy thì bắt đầu từ bây giờ nhé~"
Vừa ra khỏi ga Harajuku, Koisaki đã lập tức lên tiếng.
"Cậu nói là hẹn hò giả lập, nhưng mà đột ngột thế này tôi không biết phải làm gì đâu."
Việc Koisaki đột ngột nói bắt đầu làm tôi ngây người.
"Tôi đã bảo là hãy coi tôi là Hasegawa rồi mà! Buổi hẹn hò đã bắt đầu rồi, nếu còn nói kiểu này thì sẽ bị trừ điểm đấy nhé!"
Thật đáng sợ, chẳng thèm cho người ta thả lỏng một chút để nói thầm gì cả.
"Cứ tưởng tượng cậu đang hẹn hò với Hasegawa, rồi đưa tôi đi theo lịch trình hẹn hò mà cậu tự nghĩ ra là được."
"Lịch trình hẹn hò à..."
Tôi nhất thời không biết phải làm sao. Harajuku đối với tôi là một vùng đất xa lạ, đột nhiên bảo tôi nghĩ lịch trình hẹn hò chỉ khiến tôi bối rối mà thôi.
"Trừ năm điểm!"
"Hả?"
Bị trừ điểm đột ngột không lý do, tôi liền thốt lên tiếng phản đối.
Mới bắt đầu chưa được ba phút nữa chứ!
"Lần hẹn hò đầu tiên, con trai phải nghĩ trước lịch trình hẹn hò là điều đương nhiên mà. Cứ thế cả hai cùng lúng túng không biết làm gì, con gái sẽ cảm thấy khó hiểu đấy."
"...Ra là thế."
Dù khó chịu thật, nhưng những lời Koisaki nói lại bất ngờ có sức thuyết phục. Để tránh quên, tôi nên ghi lại vào phần ghi chú trong điện thoại. Con nhỏ này đúng là đại diện cho ý kiến của phụ nữ thời nay, lời nó nói dù khiến mình bực bội nhưng lại có giá trị tham khảo.
Đang lúc tôi nghĩ vậy, và dùng chức năng ghi chú trong điện thoại để gõ chữ thì...
"Trừ năm điểm."
"Hả? Sao lại thế? Có chuyện gì vậy?"
Ngay khi tôi cảm thấy lần này quá vô lý và định phản đối thì.
"Đàn ông mà cứ cắm mặt vào điện thoại khi đang hẹn hò thì đáng ghét lắm, nhất là còn là buổi hẹn đầu tiên khi chưa chính thức yêu đương nữa."
"À, quả thật..."
Tôi lại bị thuyết phục.
Cho dù là ghi chú hay email, từ góc nhìn của đối phương đều là đang "chơi điện thoại" cả.
Tôi giải thích vừa nãy chỉ là đang ghi lại những lời chỉ dẫn của Koisaki (mà đúng hơn là những lời cằn nhằn của cô ta), nên được phép sử dụng điện thoại với điều kiện lần sau ghi lại thì phải giải thích rõ. Nhưng tại sao địa vị của tôi lại thấp đến mức ngay cả chuyện này cũng phải được cô ta cho phép, đến tôi cũng không hiểu nổi.
Mới bắt đầu thôi, chưa làm gì mà đã bị trừ kha khá điểm rồi, nhưng tôi vẫn cố gắng vực dậy tinh thần để tiếp tục cuộc hẹn hò giả lập.
Tóm lại, trước hết cứ dạo quanh con phố Takeshita Dori trước mắt đã. Hôm nay không phải ngày nghỉ lễ, nhưng vẫn có rất nhiều người trẻ. Nhiều phong cách ăn mặc đầy cá tính đi lại tấp nập, thu hút ánh mắt của tôi.
"Trừ mười lăm điểm."
Khi đang dạo phố Takeshita Dori, tôi không muốn vì nói ra lời không đúng mà bị trừ điểm nữa nên cứ im lặng đi, thế mà lại nghe thấy tiếng Koisaki trừ điểm. Hơn nữa lại là tận mười lăm điểm.
"Tại sao chứ! Tôi có làm gì đâu chứ?"
"Đầu tiên, cậu đi bộ thì lưng gù gù, rất nhiều cô gái không thích con trai lưng gù đâu."
Tôi hoàn toàn không thể phản bác. Việc tôi gù lưng đúng là ai cũng biết. Otaku gù lưng thì nhiều vô kể (theo thống kê của tôi thì thế).
"Nhưng mà điểm cũng trừ nhiều quá rồi đấy chứ?"
"Còn nữa, cậu đi nhanh quá. Đây là hẹn hò, phải phối hợp theo bước chân của con gái chứ. Rồi sao cậu đi bộ mà không nói năng gì cả, nhớ phải trò chuyện vui vẻ đấy. Tổng cộng trừ mười lăm điểm."
"Ưm..."
Nếu cô ta hoàn toàn không nói lý thì tôi còn có thể phàn nàn, nhưng đằng này những lý do cô ta đưa ra đều miễn cưỡng thuyết phục được tôi, khiến tôi chẳng biết nói gì. Mới bắt đầu có mười phút thôi, mà điểm của tôi đã chỉ còn... bảy mươi lăm điểm rồi...
"Thế thì, ừm... cậu muốn đi đâu?"
Theo đúng chỉ dẫn phải trò chuyện thật vui vẻ, tôi hỏi Koizaki bằng giọng điệu cứng nhắc. Dù sao thì, cố gắng gượng ép bản thân xem Koizaki là Hasegawa, thì việc giọng điệu cứ trơ lì, gượng gạo cũng là điều khó tránh khỏi. Ban đầu tôi còn định bụng nếu cứ thế này mà bị trừ điểm nữa thì sẽ phản đối cho bằng được, nhưng rồi lại bị cô ấy lờ đi.
“Em muốn ghé LIZ xem thử!”
“LIZ á? Đó là cái gì?”
“Anh không biết LIZ LISA sao? Trừ năm điểm.”
“Này! Lần này hoàn toàn là ý kiến cá nhân của em thôi đấy!”
“Không phải đâu, con trai quá là không biết ăn diện sẽ khiến người ta phải tránh xa ba mét đấy.”
Nghe Koizaki giải thích, “LIZ” là tên viết tắt của “LIZ LISA”, hình như là một thương hiệu thời trang cao cấp mà cô ấy rất thích. Chuỗi cửa hàng này cũng có một chi nhánh ở Takeshita-dori.
Chúng tôi bước vào con phố Takeshita-dori, rồi rẽ vào cửa hàng mang tên LIZ LISA.
Bên trong treo la liệt những bộ váy áo đậm chất nữ tính, với gam màu trắng và hồng cùng đủ loại ren diêm dúa, đúng gu của Koizaki đến từng chi tiết.
Đương nhiên, nhân viên lẫn khách hàng trong tiệm đều là nữ giới, tôi là đàn ông nên thật sự cảm thấy khó ở.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài đợi...”
“Trừ năm...”
“Đương nhiên là nói đùa thôi mà~! Cùng xem đồ đi!”
Suýt chút nữa lại bị trừ thêm năm điểm.
“Aaa~ Quả nhiên có mẫu mới rồi~! Tiêu rồi, đáng yêu quá đi mất~!”
Vừa vào cửa hàng, Koizaki đã chăm chú ngắm nghía quần áo. Chắc là cửa hàng cô ấy muốn đến chính là ở đây.
Quan sát kỹ nhóm khách hàng, quả nhiên phần lớn là nữ sinh cấp ba, có cả những cô gái ăn mặc xuề xòa lẫn những nàng hot girl ăn diện sành điệu, nổi bật. Trong đó, tôi còn thấy cả mấy cô nàng mặc váy ngắn cũn cỡn nữa.
“Trừ mười điểm.”
“Sao lại thế!”
Koizaki, người vốn đang chăm chú xem quần áo, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.
“Hẹn hò mà không thèm quan tâm đến đồ bạn gái mua, cứ dán mắt vào mấy đứa con gái khác, đúng là đàn ông tồi. Còn nữa, khi mua sắm thì phải giúp xách đồ chứ, anh đúng là không chu đáo gì cả.”
“Cái gì mà nhìn gái khác... tôi chỉ đang quan sát khách hàng thôi mà!”
“Còn chối. Tôi biết anh đang nhìn một cô trong số đó mà.”
Koizaki nhìn về phía người phụ nữ mặc váy ngắn mà tôi vừa nhìn ban nãy rồi nói. Mấy cái này mà cô ấy cũng tinh ý đến thế...
“Quý khách ơi~! Có muốn thử không ạ?”
Cô nhân viên nhìn cứ như một hot girl sành điệu, lên tiếng hỏi Koizaki, người lại tiếp tục ngắm nghía quần áo. Chúng tôi mới xem được một lúc, mà cô nhân viên này thật sự nhiệt tình công việc ghê.
Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, Koizaki đã thử hai bộ đầm liền.
Một lát sau, Koizaki đã thay đồ xong và bước ra từ phòng thử.
“Quý khách mặc bộ này đẹp lắm ạ~!”
Koizaki kéo rèm ra, và hình ảnh cô ấy hiện ra khiến tôi không khỏi sững sờ.
Không phải tôi nói quá, nhưng Koizaki trong chiếc đầm liền hồng phấn viền ren, trông dễ thương hệt như một cô búp bê vậy.
Khiến người ta phải tự hỏi liệu bộ váy này có phải được may đo riêng cho Koizaki không nữa... Chiếc váy và cô ấy cứ như “sinh ra là dành cho nhau” vậy. Thậm chí tôi còn thấy tội cho cô nhân viên sành điệu đứng cạnh, dù cũng mặc đồ cùng thương hiệu.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi đã hoàn toàn ngây người ra.
“Trừ năm điểm.”
Nghe thấy câu nói đáng ghét này, tôi mới bừng tỉnh lại.
“Sao anh lại im thin thít trước mặt con gái đang thử đồ vậy hả? Lịch sự thì dù đẹp hay không cũng phải khen một tiếng chứ!”
“Hả! À, tôi, cái kia, thật, thật sự... quá... quá đẹp, tôi nhìn ngây người ra nên mới không nói nên lời...”
“Trừ thêm năm điểm. Mấy lời khen giả tạo như vậy thì dẹp đi. Vả lại, anh bị trừ điểm nên mới kiếm cớ đúng không?”
“Không phải...”
Tôi rõ ràng là nói thật, vậy mà lại bị cho là nịnh bợ. Nhưng mà, tuy bị trừ điểm thì khó chịu thật, song vẫn tốt hơn là để cô ấy được đà lấn tới.
Sau đó, Koizaki lại thử thêm một bộ đầm liền khác. Mặc dù cô nhân viên đã nhiệt tình giới thiệu, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không mua gì, rồi rời khỏi cửa hàng.
Koizaki tự mình đối phó với cô nhân viên kiên trì tiếp thị, còn tôi vì không phụ giúp cô ấy, nên lại bị trừ thêm điểm.
Rời khỏi cửa hàng, chúng tôi lại tiếp tục đi trên Takeshita-dori.
“Ê, chúng ta cứ lang thang mãi ở Takeshita-dori thế này, anh có đích đến nào không?”
“Hả, làm gì có chứ?”
“Trừ năm điểm.”
“Này, đâu có chuyện gài bẫy như thế!”
“A, em muốn ăn bánh crepe!”
Koizaki chạy về phía một tiệm bánh crepe trên đường. Bụng tôi cũng vừa lúc đang đói, thế là hai đứa cùng ăn bánh crepe.
“Trừ mười điểm.”
Koizaki, người vừa mua bánh crepe, mở lời với tôi bằng giọng điệu hiển nhiên.
“Sao lại thế!”
“Sao anh lại để con gái phải trả tiền như thế.”
“Hả? Bảo tôi bao à? Tại sao tôi phải bao em chứ...”
“Không phải bảo anh bao giờ đâu, nhưng hẹn hò thì phải bao chứ! Đúng hơn là, anh phải thể hiện ý định muốn bao. Có thể đối phương sẽ không nhận, nhưng ít nhất anh cũng phải nói một câu ‘Để tôi trả tiền’ chứ.”
Thật vậy, hình như tôi cũng từng nghe nói đàn ông hẹn hò thì phải trả tiền các kiểu. Đàn ông cần tiền mà... Nếu muốn hẹn hò thì trước ngày hẹn phải đi tìm việc làm thêm thôi...
Sau đó, tôi lại bị trừ điểm hai lần nữa vì các lý do “ăn bánh crepe không sạch sẽ” và “không hỏi con gái có muốn cắn một miếng bánh crepe của mình không.” (Lý do đầu thì thôi đi, nhưng lý do thứ hai thì tôi thật sự không thể chấp nhận được.)
Ăn xong bánh crepe, chúng tôi lại tiếp tục lang thang vô định ở Takeshita-dori. Nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, đã hơn năm giờ rồi. Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là trò chơi kết thúc.
“Trừ năm điểm.”
“Sao lại thế!”
“Anh làm gì mà cứ đứng trơ ra đó, nhìn đồng hồ với vẻ mặt ‘Không có gì để làm hết, biết làm sao bây giờ?’ là sao? Lại còn ra cái vẻ ‘Mới có giờ này à?’. Anh làm thế khi hẹn hò, người ta sẽ nghĩ ‘Đi với mình chán lắm sao...’ đấy.”
Hiện tại tôi đúng là có vẻ mặt như thế thật, nhưng đó là vì đây đâu phải buổi hẹn hò thật sự, mà là một trò chơi kinh dị... Dù sao thì tôi cũng lười biện minh rồi, kệ cô ấy đi.
“À, đúng rồi. Đằng nào cũng đến Harajuku rồi, anh có muốn mua đồ để mặc khi đi karaoke không? Tôi cứ thấy đi cùng anh là ngại muốn chết, tốt nhất là tìm chỗ mua xong thì thay luôn vào.”
Mặc dù bị những lời lẽ cay nghiệt của Koizaki giáng đòn không thương tiếc, nhưng ý tưởng mua quần áo để đi karaoke cũng không tồi. Dù sao thì với mấy bộ đồ tôi đang có mà đi chơi với con gái thì cũng hơi quê thật.
“Cũng phải, vậy thì mua ở đây đi!”
Tôi lập tức định xông vào một cửa hàng thời trang nam gần đó. Mấy chiếc áo T-shirt treo bên ngoài ghi giá “hai nghìn yên”, tôi nghĩ với khả năng tài chính của mình thì chắc cũng lo được.
“Hả, ở đây á? Không không, cái tiệm này hơi... Nếu chỉ mua một món phụ kiện nào đó cho bộ đồ đẹp thì có thể chấp nhận được, chứ mua cả bộ ở đây thì gượng ép quá...”
“Thật á...? Nhưng tôi không biết mua đồ đẹp ở đâu, cửa hàng nào thì ổn hơn?”
“Ừm~ Nếu muốn an toàn thì ARROWS đi? Tôi nhớ ở Harajuku có cửa hàng chính...”
Koizaki lấy điện thoại từ túi ra để tìm kiếm. Cô ấy dường như đã tra được bản đồ của cửa hàng "ARROWS" bằng điện thoại thông minh, vừa nhìn bản đồ vừa bắt đầu di chuyển, thế là tôi cũng lặng lẽ theo sau. Sau khoảng mười phút đi bộ, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.
"UNITED ARROWS…?"
"Mặc dù hơi đắt một chút, nhưng mua ở đây thì yên tâm hơn."
Tôi đọc thử tên thương hiệu theo phiên âm Latin, có lẽ phát âm không đúng lắm. Dường như đây là một cửa hàng thời trang nam có tiếng.
Tôi rón rén bước vào cửa hàng. Nhân viên và khách hàng ở đây đều là những người ăn mặc rất sành điệu, điều đó khiến tôi thấy hơi ngại ngùng.
"Ồ, bộ này được đấy nhỉ!"
Koizaki nhìn bộ đồ trên ma-nơ-canh. Mặc dù tôi không rành lắm, nhưng trông nó quả thực rất đẹp và phong cách. Tôi vô tình cầm bảng giá lên xem, và giật mình đến thót tim.
"Mười… nghìn…?"
"Đúng rồi, tầm giá đó đấy."
Chỉ riêng cái áo sơ mi đã một vạn yên, vậy nếu mua đủ cả bộ ở cửa hàng này, có khi sơ sơ cũng phải hơn năm vạn yên chứ?
"À, bộ bên này cũng đẹp nè~!"
Koizaki say sưa chọn đồ trong cửa hàng. Có vẻ như những người sành điệu thì dù không mua cho mình, họ cũng rất vui vẻ khi ngắm nhìn quần áo. Tôi giả vờ xem đồ, nhưng lựa chọn mua đồ ở đây đã bị tôi gạch bỏ khỏi danh sách rồi. Lấy đâu ra tiền mà mua chứ.
Một lúc sau, Koizaki dường như cũng chán nản:
"Cậu không mua gì sao?"
Cô ấy hỏi.
"Để lần sau đi."
Tôi đáp lời, rồi cả hai bước ra khỏi cửa hàng.
"Này, tiếp theo đi đâu?"
"Để tôi nghĩ xem, thôi thì cứ tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đã."
Chúng tôi đi đi lại lại khá nhiều, chân cũng mỏi nhừ rồi. Thế là chúng tôi ghé vào một quán cà phê gần đó.
"Phù, mệt quá~"
Vừa ngồi xuống, tôi buột miệng nói.
Mặc dù việc đi bộ nhiều khiến chân mỏi là một phần, nhưng việc phải liên tục canh chừng để không bị trừ điểm còn làm tôi mệt mỏi tinh thần hơn nhiều.
"Trừ năm điểm."
Vừa nghĩ xong là y như rằng dính chưởng.
"Y như ông chú vậy! Đi hẹn hò mà lại than mệt chứ."
Tôi đã quen với việc bị trừ điểm rồi. À à, rốt cuộc bây giờ còn bao nhiêu điểm đây? Koizaki vẫn luôn dùng điện thoại ghi lại số điểm, hỏi cô ta chắc sẽ biết, nhưng tôi sợ quá không dám mở lời.
"Bạn ơi~"
Sau khi xem xong thực đơn, tôi liền lên tiếng gọi nhân viên.
"Trừ năm điểm! Tôi còn chưa chọn xong mà cậu đã gọi nhân viên rồi!"
Koizaki bực bội nhìn vào thực đơn.
"À, xin lỗi."
Đối tượng là Koizaki, khiến tôi lúc nào cũng quên mất phải tinh tế một chút.
Sau đó, trong lúc ăn uống, tôi lại bị trừ điểm vì đủ thứ lý do như ăn uống không sạch sẽ, rung đùi, rồi cả phát ra tiếng động khi uống nước trái cây nữa.
"Mà này, cậu chưa từng hẹn hò với con trai bao giờ, sao lại hiểu biết nhiều thế nhỉ?"
"Cũng không có gì. Chẳng qua là tôi tổng hợp lại những ý kiến nghe được khi mấy đứa bạn ở trường bàn chuyện con gái thôi. Bọn họ hay nói loại đàn ông nào đáng ghét, hoặc là mấy người đàn ông quen trước đó có điểm nào đáng ghét."
Con gái cấp ba thời nay ở trường lại bàn chuyện này sao, thật đáng sợ.
"Ra là vậy."
Tôi quên béng mất chuyện hẹn hò giả, cứ thế tán gẫu với Koizaki. Ngoảnh đầu nhìn đồng hồ, đã sáu giờ năm phút rồi.
"A! Hết giờ hẹn hò rồi! Tuyệt quá~!"
Tôi nhớ là đã giao hẹn, nếu kết thúc buổi hẹn hò mà vẫn còn trên năm mươi điểm, cô ta sẽ phải nghe lời tôi.
Nhưng tôi chẳng hề tính toán xem bây giờ còn bao nhiêu điểm, hoàn toàn không có khái niệm gì.
"Cái gì mà 'tuyệt quá' chứ, điểm của cậu đã về mo từ đời nào rồi."
"Hả——————!"
Sự thật phũ phàng khiến tôi không khỏi kêu lên một tiếng thất thanh.
"Bị trừ nhiều đến thế sao!"
"Cậu không tin lời tôi nói à? Tự xem đi."
Koizaki lấy điện thoại ra, trên màn hình ghi chú là số điểm đã bị trừ cho đến giờ.
Tôi đối chiếu những lời khuyên của Koizaki ghi trong điện thoại với số điểm bị trừ. Bắt đầu từ một trăm điểm trừ dần... Đáng tiếc là, không lâu sau khi bước vào quán cà phê này thì điểm đã về mo rồi.
"Khỉ thật..."
"Vậy thì, cậu phải nghe lời tôi theo đúng giao ước nhé~"
Koizaki với tâm trạng cực kỳ tốt, dẫn tôi ra khỏi quán cà phê. Chúng tôi một lần nữa quay lại phố Takeshita, tiến về phía cửa hàng LIZ LISA.
"Chẳng lẽ điều cậu muốn tôi làm là..."
"Mua cho tôi một chiếc váy liền của LIZ."
"Gì cơ...? Tiện... tiện thể hỏi luôn, bao nhiêu tiền thế?"
"Khoảng một vạn yên?"
Cái giá trên trời ấy khiến tôi nghẹn ứ một hơi. Xét về hình phạt cho học sinh cấp ba mà nói, nghĩ thế nào cũng thấy quá đắt. Con nhỏ này không biết khách sáo là gì sao?
Trong lúc Koizaki còn đang phân vân không biết nên mua chiếc váy liền nào trong hai chiếc vừa nãy, tôi với tâm trạng tuyệt vọng mở ví ra. Lúc này tôi mới vỡ lẽ ra sự thật đến muộn màng.
"Trong ví tôi chỉ còn hai nghìn ba trăm hai mươi bảy yên..."
"Hả? Cậu đừng có mà bịa đặt linh tinh vì không muốn mua váy nhé..."
Koizaki tức giận liếc nhìn vào ví tôi, rồi nhận ra lời tôi nói là thật.
Thật ra, nếu ra ngân hàng thì tôi vẫn còn vài vạn yên tiền mừng tuổi gửi trong đó, nhưng có đánh chết tôi cũng không dám hé răng nói ra.
"Không ngờ cậu lại nghèo đến thế..."
"Hả? Không không, học sinh năm nhất cấp ba bình thường đều như vậy mà?"
Từ trước đến giờ tôi chưa từng đi làm thêm, tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng chỉ có năm nghìn yên. Chỉ cần mua vài cuốn truyện tranh hay đi chơi một chuyến là hết tiền ngay. Mấy tên ăn chơi sao lại có thể ăn diện như thế được nhỉ? Muốn ăn mặc đẹp thì tốn tiền lắm chứ. Xem ra tôi vẫn phải tìm một việc làm thêm thôi.
"Thôi vậy, váy liền lần sau để bố mua giúp tôi. À, nhưng mà nếu bị lộ thì lại bị mẹ mắng... Nếu mua thì tuyệt đối không được để mẹ phát hiện..."
Koizaki không biết đang lẩm bẩm cái gì đó một mình.
"Hả, 'thôi vậy'... tức là không cần mua à?"
"Còn có thể hay không thể gì nữa, thực tế là cậu không có tiền mà mua chứ sao."
Koizaki tỏ vẻ hết chịu nổi tôi, treo chiếc váy trên tay trở lại chỗ cũ.
"Haizzz~ hết cả hứng. Cậu đúng là tệ hết chỗ nói."
"Ồ... thật sự xin lỗi..."
Mặc dù lời Koizaki nói khá vô lý, nhưng đã có giao ước trước rồi, tôi đành phải xin lỗi vì không thể giữ lời.
"Đừng tưởng như vậy là xong nhé. Chuyện này coi như cậu nợ tôi một món. Sau này tôi nhất định sẽ bắt cậu trả bằng một hình thức nào đó đấy."
Sau đó, Koizaki tỏ ra rất khó chịu, bắt đầu nghịch điện thoại.
Mới nãy cô ta còn nói chơi điện thoại trong lúc hẹn hò sẽ khiến đối phương khó chịu, vậy mà giờ lại thản nhiên dùng. Cái con nhỏ này tính cách thật sự quá tệ. Dù có dễ thương đến mấy, tôi tuyệt đối không muốn hẹn hò với loại con gái này. Nghĩ đến đây, tôi cũng lôi điện thoại ra, kết nối mạng và bắt đầu đọc mấy diễn đàn mình vẫn hay xem.
Từ phố Takeshita di chuyển đến ga, cho đến khi lên tàu điện, cả hai chúng tôi đều cắm mặt vào điện thoại, trạng thái im lặng kéo dài một lúc. Lúc này, tôi chợt nảy ra một câu hỏi và lên tiếng hỏi Koizaki.
"Cậu sẽ đổi tàu ở đâu?"
"Akihabara."
"Hả, nhà cậu ở đâu?"
Tên ga mà Koizaki vừa nói ra, lại là cùng ga với trường học của chúng tôi.
「Thật hả? Nhà cậu với trường gần ghê!」
Vậy là cậu ấy đi bộ đi học mỗi ngày sao?
Khỏi phải trải nghiệm cảnh chen chúc giờ cao điểm mỗi sáng, đúng là đáng ghen tị.
「À, mà như vậy cũng hay. Cậu mà đi tàu điện đông người chắc khổ sở lắm.」
Tôi chợt nhớ lại cảnh Luyến Kỳ ở Akihabara hôm nọ. Chỉ mới thấy trong tiệm đông đàn ông thôi mà cậu ấy đã khổ sở đến thế, thì tàu điện chật cứng chắc phải là địa ngục đối với cậu ấy rồi.
「Thật ra thì… là vì muốn vào ngôi trường này, nên cả nhà mới chuyển đến gần trường đó.」
「…Hả?」
Trong phút chốc tôi không thể hiểu nổi lời Luyến Kỳ vừa nói.
「Khi tôi quyết định vào học trường này, ban đầu định đi tàu điện từ chỗ ở cũ đến trường. Nhưng bố tôi lo lắng quá chừng, dù sao thì cấp hai tôi toàn đi bộ đi học, cũng chưa từng đi tàu điện đông người. Bố bảo tôi chắc chắn không dám đi đâu. Thế là nói qua nói lại, kết quả cuối cùng là cả nhà chuyển đến nơi tôi có thể đi bộ đến trường.」
「Cái gì cơ…?」
Ông bố này bao bọc con gái thái quá rồi chứ!
Với lại, chỉ vì chuyện này mà có thể chuyển nhà, lẽ nào nhà Luyến Kỳ là gia đình giàu có?
Cái kiểu ăn mặc thế này, mà thật ra lại là một tiểu thư nhà giàu ư?
「À đúng rồi, cậu này.」
Luyến Kỳ như sực nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên mở lời.
「Ngoại hình đã chẳng ra sao, nội tâm cũng tệ thì hết cứu rồi. Trước khi đi chơi với mọi người thì ít nhất cũng chỉnh trang lại vẻ ngoài của cậu đi, chứ đi cùng cậu thì xấu hổ lắm.」
「Cậu… cậu phiền thật đấy…」
Tôi yếu ớt phản bác lại cậu ta.
「Dùng số tiền ít ỏi của cậu mà mua sáp tạo kiểu tóc với kéo tỉa lông mày đi. Mấy tiệm mỹ phẩm có bán đó. À, với lại, ngày mai nhất định phải hẹn Linh Mộc bạn học đấy.」
Trong lúc đối thoại, tôi đã đến ga mình phải xuống, thế là tôi bước xuống tàu.
Tôi răm rắp làm theo lời Luyến Kỳ, khi về nhà thì ghé tiệm mỹ phẩm gần đó mua sáp và kéo tỉa lông mày.
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm hơn thường ngày mười lăm phút, đứng trước gương vật lộn với lọ sáp vừa mua. Lời Luyến Kỳ nói hôm qua khiến tôi vừa tức vừa ấm ức, để chứng tỏ mình, tôi nhất định phải chỉnh trang thật đẹp. Nhưng tiến triển không mấy thuận lợi, kết quả là làm được nửa chừng thì tôi bỏ cuộc.
Tôi vô tình mặc đồng phục theo thói quen thường ngày, cho đến khi thấy mình trong gương ở cửa ra vào trước khi rời khỏi nhà, mới vội vàng nhớ ra cách mặc đồng phục mà Luyến Kỳ đã nhắc nhở.
Tôi nới lỏng cúc áo đầu tiên của đồng phục, và nới cà vạt ra.
「Oa….」
Có tiếng nói từ phía sau vang lên, tôi quay đầu lại thì thấy em gái A Minh của tôi, đang định ra khỏi nhà, nở một nụ cười chế giễu nhìn tôi.
「Anh Trực Huy cũng muốn cưa gái hả? Ghê thật!」
「Nói bậy! Anh… anh đâu có… Anh đi đây!」
Tôi không khỏi ngượng ngùng, bèn đi ra khỏi nhà đến trường sớm hơn A Minh một bước.
「Ồ ồ Bá Điền, đầu cậu sao thế?」
Tôi vừa vào lớp ngồi xuống, Đồng Cốc đã hỏi tôi với vẻ mặt cố nén cười.
「Tôi lần đầu thử dùng sáp tạo kiểu tóc, nhưng tóc không dựng được mấy…」
「Ha ha… Cuối cùng cậu cũng bắt đầu muốn chỉnh trang rồi à, thế này cũng coi như là có tiến bộ đó chứ.」
Đồng Cốc, người mà kiểu tóc và lông mày hôm nay cũng được chỉnh sửa rất hoàn hảo, dùng thái độ bề trên mà khen ngợi tôi.
「À, đúng rồi Đồng Cốc. Cậu có muốn đi hát karaoke không? Thành viên thì có…」
Tôi chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, bèn mở lời mời Đồng Cốc.
「Hát karaoke với Trường Cốc Xuyên và Luyến Kỳ á? Đây… đây là kiểu thành viên gì vậy trời! Mà nói thật, trước giờ tôi vẫn muốn hỏi, cậu với Luyến Kỳ có quan hệ gì?」
Tôi khó mà trả lời được. Luyến Kỳ sợ đàn ông, nhưng tôi lại là người đàn ông duy nhất mà cô ấy có thể nói chuyện bình thường được, nên bị cô ấy lợi dụng để làm quen với Linh Mộc. Nếu có thể nói thẳng sự thật thì dễ dàng hơn nhiều, nhưng Luyến Kỳ hình như không muốn bạn học biết cô ấy sợ đàn ông, nên tôi không thể nói thật được.
「Chẳng lẽ hai cậu thân nhau lắm sao?」
「Không, cũng không phải là thân hay không thân gì cả… Nói chung thì, cái đó… chỉ là xảy ra một chút chuyện nhỏ, khiến bọn tôi nói chuyện được với nhau đôi chút thôi.」
「Luyến Kỳ, người lạnh nhạt với tất cả các bạn nam cùng tuổi kia, lại thân thiết với mỗi Bá Điền ư…」
「Không không, bọn tôi không thân thiết gì cả mà cậu ấy còn lạnh nhạt với tôi nữa là!」
Tôi vì danh dự của cả mình và Luyến Kỳ, cố gắng hết sức giải thích.
「Nhưng cái này không quan trọng đâu! Thế nào, mấy thành viên này đi hát karaoke, cậu sẽ đi chứ?」
Đồng Cốc “ừm~” rên rỉ một lúc rồi,
「Có hai cô gái xinh đẹp như vậy tham gia thì đúng là rất vui… nhưng xin lỗi, tôi không đi được.」
Cậu ta đầy vẻ tiếc nuối từ chối.
「Hả? Thật hả, sao vậy? Cậu bận lắm à?」
「Không phải đâu, bạn gái tôi quản lý ghê lắm, nếu cô ấy mà biết tôi đi chơi với các cô gái khác, cô ấy nhất định sẽ khóc lóc làm ầm lên cho xem…」
“Quản lý ghê lắm”, người bị quản chặt như vậy mà cũng nói được ư? Tôi ngẫm nghĩ một lát, mới nhận ra câu nói vừa rồi có một từ còn đáng chú ý hơn nữa.
「Bạn… gái…? Đồng Cốc, cậu… có bạn gái sao…?」
「Ủa, tôi chưa nói với cậu à?」
「Chưa từng nghe cậu kể!」
Tôi giận dữ nhìn cái kẻ phản bội đang đứng trước mặt.
「Thế à~? Xin lỗi xin lỗi nha.」
Sau đó, Đồng Cốc lấy ra tấm ảnh chụp chung với bạn gái mà cậu ta quen từ hồi cấp hai cho tôi xem (mà tôi có muốn xem đâu), rồi còn nghe cậu ta kể về quá trình trước khi quen nhau, khiến tôi càng lúc càng rơi vào tuyệt vọng.
Giờ nghỉ giải lao, tôi đi đến lớp B của Linh Mộc. Nhìn lén vào lớp từ hành lang, tôi thấy cạnh bàn Linh Mộc có hai chàng trai trông rất được. Ba người hình như đang nói chuyện.
Có vẻ không tiện lên tiếng, đúng lúc tôi đang băn khoăn không biết làm thế nào thì Linh Mộc kỳ diệu thay lại nhận ra sự hiện diện của tôi, ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía tôi.
「Cậu Bá, có chuyện gì thế~?」
「À, ngại quá… các cậu hình như đang nói chuyện…」
「Cái này cậu không cần để tâm đâu!」
Cái cậu này đúng là người tốt…
「Này Linh Mộc này, cậu có muốn đi hát karaoke không? Thành viên thì có tổng cộng sáu người, cả nam lẫn nữ.」
「Cả nam lẫn nữ sáu người á?」
「Ừm, con trai thì chưa quyết định, nhưng con gái thì có Trường Cốc Xuyên và Luyến Kỳ lớp chúng ta, với cả có lẽ là cả Tát Xuyên nữa…」
「Ồ~ tôi không quen ai hết.」
Lời của Linh Mộc làm tôi giật mình. Trường Cốc Xuyên và Luyến Kỳ không chỉ ở trong lớp chúng tôi mà cả trường cũng nổi tiếng là dễ thương, được rất nhiều bạn nam để mắt tới… Trước đây tôi từng nghe Đồng Cốc nói thế, nên tôi cứ nghĩ ít nhất cậu ấy cũng từng nghe qua tên rồi chứ.
「Cậu Bá cũng đi hả?」
「Hả, đương nhiên rồi chứ…」
「Vậy tôi cũng đi thôi~」
「Hả… hả?」
「Trước đây không phải chúng ta từng nói chuyện muốn đi hát karaoke nhạc phim hoạt hình sao!」
Linh Mộc với ánh mắt rạng rỡ nói.
「À, đúng rồi. Nhưng lần này sẽ có khá nhiều người bình thường đến, nên hát nhạc phim hoạt hình có lẽ không tiện lắm…」
Hễ hát nhạc phim hoạt hình là y như rằng tự để lộ thân phận otaku rồi, nhất định phải tránh chuyện này.
「Nếu Linh Mộc đi, thì chỉ còn thiếu một nam nữa thôi. Vẫn nên cân bằng tỉ lệ nam nữ thì hơn mà~…」
「À, vậy à? Vậy tôi tùy tiện rủ một người bạn đi nhé? Hình như có người thích hoạt động kiểu này.」
Suzuki vừa nói vừa nhìn về phía lớp học. Có lẽ là mấy đứa con trai đang buôn chuyện cạnh chỗ Suzuki. Mấy cậu ấm ấy chắc sẽ biết cách khuấy động không khí đấy.
"Thật sao? Vậy nhờ cậu nhé!"
Đúng lúc chuông reo, tôi chào Suzuki rồi quay về lớp. Vậy là đủ người rồi.
Hôm đó tan học, tôi định báo cho Koizaki tin đã mời được Suzuki, nhưng cô nàng đã biến mất từ đời nào, nên tôi chẳng kịp nói.
Kiritani nói cậu ấy về nhà sẽ ghé tiệm cho thuê CD gần nhà ga, nên tôi đi cùng cậu ấy luôn.
"Phải thuê bài mới của Kana thôi!"
Kiritani vừa nói vừa cầm album mới của một nữ ca sĩ lên.
Giờ thì tôi chẳng có đĩa CD nào đặc biệt muốn nghe cả. Quan trọng hơn là lát nữa còn phải mua đồ đi karaoke, nên cần phải tiết kiệm một chút. Thế nên tôi không định thuê đĩa.
Tuy nhiên, tôi chợt nhớ ra một vấn đề cực kỳ lớn.
"Tôi... chẳng có bài nào để hát ở karaoke cả..."
Bình thường tôi toàn nghe nhạc anime, nhạc seiyuu và nhạc Vocaloid, nên chẳng biết gì về J-Pop dạo gần đây cả.
"Hôm nay có giá ưu đãi, thuê năm album CD chỉ một ngàn yên thôi ạ—"
Lời của nhân viên cửa hàng làm tôi giật mình tỉnh cả người.
"Được! Hôm nay mình phải thuê năm đĩa CD mà hát ở karaoke không bị... lạc quẻ mới được!"
"Đi karaoke mà cậu làm ghê vậy sao? Sao tự dưng lại hăng hái thế?"
Kiritani cười mỉa tôi.
"Này, những bài nào mà con trai cấp ba thời nay hát không bị kỳ cục? Nếu được thì phải là bài con gái thích nữa!"
Dù tự biết câu nói này ngu ngốc nhưng tôi đã... quyết tâm rồi!
"À, đúng rồi, có Hasegawa nên cậu mới đặc biệt hăng hái chứ gì... Ừm, tôi cũng không rành lắm, nhưng nhạc của mấy ban nhạc thì chắc chắn hơn nhỉ? Còn nếu để con gái thích nữa thì..."
Kiritani cẩn thận chọn mấy album mới nhất của một vài nghệ sĩ, tổng cộng thuê năm đĩa. Dù là khoản chi ngoài dự kiến nhưng đây là chi phí cần thiết, cũng chẳng còn cách nào khác.
"Haizz~ Lại còn phải mua quần áo nữa chứ, sắp hết tiền rồi..."
"Quần áo là để đi karaoke á? Cậu còn phải mua cả cái này nữa hả?"
Tôi nhân cơ hội này hỏi Kiritani nên mua quần áo ở tiệm nào.
"Tôi thì toàn mua đồ cũ ở Harajuku thôi à~ Mà đồ cũ nếu chọn sai thì tệ lắm, mà cậu lại trông có vẻ dễ... chọn hỏng... Nói chung cậu cứ xem tạp chí trước, nếu có cái nào ưng ý thì cứ đến cửa hàng bán bộ đồ đó mà mua cả set luôn không phải tiện hơn sao?"
Sau đó tôi chào Kiritani, lên tàu điện đến hiệu sách gần nhà, làm theo lời Kiritani để xem tạp chí thời trang nam.
Tạp chí thời trang thì tôi chưa từng mở ra xem bao giờ, cũng chẳng biết nên mua tạp chí nào. Đáng lẽ phải hỏi Kiritani xem có tạp chí nào hay ho không chứ...
Trong cả dãy sách, có một cuốn tạp chí đặc biệt nổi bật.
Những mẫu nam trên bìa, ăn mặc bảnh bao, kiểu như những anh chàng host quán bar, khiến tôi rất để ý. Tôi bèn cầm lên xem.
"Hãy tin vào bản ngã tối thượng của bạn, tỏa sáng một cách thanh lịch!"
"Đây chính là phong cách của tôi, vẻ đẹp bên ngoài của 'trai hư'."
"Chính Gaia đã khiến tôi mê mẩn đến thế đó."
Kèm theo những lời quảng cáo đầy sức hút, một nhóm đàn ông ăn mặc hào nhoáng như những chàng host quán bar đang tạo dáng.
Càng xem, tôi càng thấy những bộ trang phục trong cuốn tạp chí này thật sự ngầu. Hơn nữa, nó còn viết những câu kiểu "mặc mấy bộ này sẽ được con gái thích", làm tôi cũng bắt đầu có cảm giác đó. Thế là tôi mua cuốn tạp chí, quyết định đến cửa hàng thời trang của các thương hiệu được đăng trên đó để xem thử.
Sau khi dùng điện thoại tìm hiểu, tiệm thời trang của thương hiệu này nằm trong tòa nhà thời trang "109-2" ở Shibuya. Vì thế, tôi quyết định sau khi tan học ngày mai sẽ đi Shibuya.
Chiều hôm sau, tôi hăng hái chuẩn bị đến Shibuya. Nhưng Koizaki vẫn còn ở đó, nên tôi bắt chuyện với cô ấy trước.
"Yo, Suzuki nói cậu ấy sẽ đi karaoke đấy."
"Thật sao? Giỏi lắm! Hôm qua tớ hăng hái quá nên trên đường về nhà đã ghé tiệm làm tóc nhuộm lại màu rồi đấy~"
Koizaki tự hào vuốt mái tóc dài của mình.
"Ủa, tớ chẳng thấy khác gì hết."
"Đấy, bảo sao cậu lại 'kém sang' như thế..."
Cái đồ này sao lại hăng hái hơn cả mình chứ.
"Này, tớ nói cậu mới nên làm tóc đi chứ? Ví dụ như đi tiệm làm tóc ấy."
"Tiệm làm tóc á, làm gì có tiền mà đi..."
Tôi đã rút tiền lì xì dành dụm ra để giải quyết khoản tiền mua quần áo rồi, nhưng cũng chẳng còn tiền mà đi tiệm làm tóc nữa.
"Mà nói thật là giờ tôi cũng có dùng sáp vuốt tóc rồi đó..."
"Xạo! Chẳng thấy khác gì hết!"
Lời nói thẳng thừng của Koizaki một lần nữa làm tôi "chấn thương" tâm lý.
"Thôi được rồi, cậu cứ chờ xem. Hôm qua tớ đã mua tạp chí thời trang rồi đấy nhé! Hôm nay tớ sẽ đi mua quần áo như trong tạp chí đó!"
"Ồ... Sao cậu mới chỉ mua tạp chí thôi mà đã làm ra vẻ ta đây thế... Thôi được rồi, dù sao cũng tốt hơn cái bộ đồ nhìn như ông chú của cậu bây giờ nhiều."
So với quần áo của tôi bây giờ thì chẳng là gì cả. Bộ đồ tôi muốn mua hôm nay là kiểu mà các "trai đẹp Shibuya" vẫn mặc đó.
"Momo~ Cậu làm gì đó~? Nhanh lên nào!!"
Nói đến đây, vài cô gái gọi Koizaki, thế là chúng tôi tạm biệt.
Tôi mang theo đôi chút hồi hộp đến Shibuya.
Đương nhiên đây cũng là lần đầu tiên tôi đến Shibuya, trong lòng tôi thầm lo lắng không biết có bị lạc đường không.
Sau khi chuyển tàu tuyến Yamanote và đến ga Shibuya, đây là lần đầu tiên trong đời tôi đặt chân lên mảnh đất Shibuya. Hôm nay không phải ngày nghỉ nhưng dòng người vẫn đông như mắc cửi. Giới trẻ sành điệu cũng rất nhiều, khiến tôi không khỏi rụt rè.
Tôi đến tòa nhà 109-2 là nơi cần đến, bước vào tiệm quần áo được đăng trên tạp chí để xem đồ, lập tức có nhân viên đến bắt chuyện. Anh nhân viên cũng ăn mặc theo phong cách "host quán bar".
"Món này là cái cuối cùng rồi đó ạ!"
"À, vậy... vậy sao ạ?"
Giọng điệu bỡn cợt, thời thượng của anh nhân viên khiến tôi hơi sợ, nhưng không thể lùi bước. Hôm nay kiểu gì tôi cũng phải mua cho bằng được bộ đồ "tủ" để đi karaoke.
"Cậu có muốn thử xem sao không~?"
"À, vậy thì..."
Tôi nghe lời nhân viên, bắt đầu thử quần áo.
Tôi nhìn mình trong gương thử đồ, thấy cũng bình thường. Tự mình thì khó mà đánh giá được liệu có đẹp hay không.
"Khách hàng ơi, cậu mặc bộ này đẹp thật đó~!"
Anh nhân viên với phong cách "host quán bar" khen tôi rất có chủ đích, khiến tôi cảm thấy có lẽ mình còn đẹp hơn mình nghĩ nữa.
"Vậy thì, tôi sẽ mua cái này..."
"Cảm ơn quý khách! Cậu có muốn mua quần phù hợp với cái áo này không?"
"À, vậy thì... cái nào sẽ hợp hơn nhỉ...?"
Nhân tiện thì mua cả set ở tiệm này luôn vậy. Mua cả set ở cùng một tiệm chắc sẽ hợp hơn nhỉ.
Thế là tôi mua quần theo lời giới thiệu của nhân viên, ngoài ra còn mua thêm cả giày nữa. Chuyến mua sắm ngày hôm đó của tôi kết thúc tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng.
Về đến nhà, tôi lập tức vào phòng mình, mặc thử toàn bộ áo sơ mi và quần mới mua hôm nay.
"Ừm, hình như trông có vẻ ổn hơn lúc ở tiệm đó một chút...!"
Tôi ngắm mình trong gương với bộ đồ đang mặc, tự nhủ lòng. Có lẽ vì trót mua rồi, nên phần nhiều là do tôi muốn tự nhủ với mình rằng trông mình cũng ổn.