Hôm ấy, vừa tan học, tôi liền đi thẳng đến lớp B.
Tôi là kiểu người hễ có chuyện gì không thích hay rắc rối là phải giải quyết cho xong ngay lập tức.
Đến trước cửa lớp B, tôi hé nhìn vào bên trong từ lối ra vào phía sau.
Thế nhưng, tôi đến đây mà chưa kịp hỏi Koizaki bất cứ thông tin nào về Suzuki, thế nên chịu chết không biết Suzuki là ai, chỉ đành hỏi đại một ai đó.
Đúng lúc tôi đang ngó vào lớp, phân vân không biết hỏi ai thì một nam sinh đang định bước ra khỏi lớp đã cất lời:
"Cậu tìm ai à?"
Nam sinh ấy cất lời với tôi, tôi giật mình khi nhìn thấy cậu ta. Tóc màu nâu, thân hình cao lớn hơn tôi, lại còn đeo một chiếc cặp sách cùng một cây đàn guitar (hình như vậy) trên lưng. Một mỹ nam tử như vậy đang đứng ngay bên cạnh, lại còn nở một nụ cười thân thiện với tôi. Đẹp trai, thái độ lại hiền hòa, tên này đúng là hoàn hảo thật sự.
"Không, không, không sao cả!"
Tôi cuống quýt trả lời ngay lập tức. Chắc vì đối phương quá khác biệt so với tôi, khiến tôi cảm thấy e dè. Điều này khiến tôi tự chán ghét bản thân. Hiếm lắm mới có người tốt bụng bắt chuyện, tôi đang làm cái quái gì thế này?
Anh chàng đẹp trai ấy vừa rời khỏi lớp, một nữ sinh ăn mặc sành điệu khác liền lập tức đuổi theo sau.
"Sảng à~ Cậu đi đâu vậy?"
"Hả? Phòng nhạc."
Hai người họ trò chuyện với nhau.
Đẹp trai, lại còn tâm lý, lại biết chơi guitar, được con gái vây quanh… Đúng là một kẻ hoàn hảo ngoài đời rồi còn gì. Loại đàn ông như vậy thật sự có thể tồn tại trên đời này sao?
Tôi hơi buồn một chút, thế nhưng, tôi chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, lại nhìn vào trong lớp lần nữa. Ở vị trí gần lối ra vào nhất có một nam sinh cũng không mấy nổi bật giống tôi đang ngồi. Muốn hỏi thì chỉ có thể hỏi cậu ta thôi.
"Xin lỗi cậu, cho hỏi, lớp này có bạn Suzuki không ạ?"
"Nếu cậu tìm Suzuki, cậu ấy vừa mới rời khỏi lớp."
Vừa rời khỏi… Chẳng lẽ nào…
"Cậu ấy có đeo đàn guitar, tóc màu nâu…"
"Đúng vậy."
Đây đúng là một sự thật khó tin. Cái tên kẻ hoàn hảo đẹp trai vừa nãy, chính là tên otaku đã kẹp thẻ của Rinka vào trong sổ học bạ sao…? Thật sự có chuyện như thế này sao?
Nếu nói nam sinh trông cũng bình thường, không mấy nổi bật như tôi đang đứng trước mắt chính là Suzuki thì tôi dễ dàng chấp nhận hơn.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Suzuki lại là đối tượng mà Koizaki thích. Xét theo điểm này, thì việc cậu ta đẹp trai cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Tôi cảm ơn nam sinh ấy xong, rồi rời khỏi lớp B.
Tuy lòng mang trăm mối tơ vò, nhưng trước mắt vẫn phải chạy ngay đến phòng nhạc, vì tôi nhớ ra vừa nãy Suzuki nói cậu ấy sẽ đến phòng nhạc. Thế nhưng, dù có đến phòng nhạc thì biết đâu Suzuki lại đang hoạt động câu lạc bộ nhạc nhẹ, như vậy sẽ rất khó để bắt chuyện với cậu ta. Dù không có hoạt động câu lạc bộ đi chăng nữa, nhưng nếu có cả nữ sinh sành điệu kia ở đó, thì tôi tuyệt đối không dám bắt chuyện với cậu ta. Cứ như thế thì hôm nay tôi đành phải bỏ cuộc thôi.
Thế nhưng, vừa đến trước cửa phòng nhạc, mọi suy nghĩ của tôi liền bay hết lên chín tầng mây.
Từ bên trong có tiếng đàn guitar vọng ra, thế nhưng, một giai điệu quen thuộc đến lạ đã khiến tôi giật mình.
"Đây chẳng phải là nhạc ED của 'K-On!' sao…?"
Tôi bất giác lẩm bẩm thành tiếng.
Giai điệu đang vang lên là nhạc kết thúc của một bộ anime nổi tiếng lấy đề tài câu lạc bộ nhạc nhẹ, được trình chiếu đến tận năm ngoái.
"Ê này, tiếng đàn guitar hay ghê đó nhỉ?"
Tôi vừa hoàn hồn thì thấy có hai nữ sinh hình như đi ngang qua phòng nhạc một cách tình cờ đang ghé tai lắng nghe tiếng đàn guitar.
Không, không, đúng là tiếng đàn của cậu ta hay thật. Thế nhưng, còn có một điểm khác cần phải nói hơn chứ? Đây là nhạc phim anime đó.
"Hình như đây là bạn Suzuki lớp B đàn đó."
"Thật hả? Anh chàng đẹp trai ấy đàn sao?"
Các cô gái hét lên rồi bỏ đi. Xem ra các cô gái đó không phát hiện ra đây là nhạc phim anime. Cũng đúng thôi, ngay cả bài hát này họ còn chưa từng nghe qua, thì làm sao mà biết đây là nhạc phim anime được.
Mà người đàn bài này quả nhiên là Suzuki kia… Mọi manh mối đều đã được liên kết lại. Suzuki quả nhiên là một otaku, lại còn thích "Love Minus" và "K-On!"… Chết tiệt, sao tôi lại có cảm giác mình sẽ hợp cạ với cậu ta nhỉ? Vì tôi cũng mê mẩn "K-On!", lại còn xem đều đặn mỗi tuần.
Tôi nhìn xung quanh, xác nhận không có ai, sau đó hạ quyết tâm mở cửa phòng nhạc. Ngay cả bản thân tôi cũng thấy điều này cần rất nhiều dũng khí. Nếu có học sinh nào khác ngoài Suzuki ở đó thì sao? Nếu bị quát tháo bảo đừng tùy tiện vào thì sao? Mặc dù tôi đã nghĩ đến những điều này trong đầu, thế nhưng hiện tại tôi chỉ đơn giản là muốn nói chuyện với Suzuki mà thôi.
Bước vào phòng nhạc, may mắn thay, chỉ có một mình Suzuki. Suzuki đang cắm đàn guitar vào bộ khuếch đại âm thanh (amply), chơi với âm lượng khá lớn, thế nhưng, vừa thấy tôi đột ngột bước vào, cậu ta liền giật mình mà ngừng chơi.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi.
"A, xin… xin lỗi đã đột ngột làm phiền!"
Đến tận bây giờ, cảm giác hối hận mới dâng trào trong tôi. Nhìn Suzuki một lần nữa, cậu ta thật sự rất đẹp trai và sành điệu… quả thật không giống một otaku chút nào.
Mà tôi đã tự tiện xông vào như vậy, thì không thể im lặng được. Thế nên tôi cuống quýt mở lời:
"À, ừm, tôi đang đi trên hành lang thì đột nhiên nghe thấy nhạc ED của 'K-On!', hưng phấn quá nên đã mở cửa luôn… vì tôi cũng rất thích bài hát này của 'K-On!'…"
Suzuki rút dây nối từ amply ra, đặt cây đàn guitar đang đeo trên vai xuống ghế, rồi bước về phía tôi. Vẻ mặt cậu ta trông đầy cảnh giác với tôi.
Thôi rồi. Có khi cậu ta sẽ nói kiểu như ‘cậu làm gì mà tự ý xông vào đây’, hay ‘dám làm phiền tôi chơi đàn à’ gì đó. Bây giờ trông cậu ta cứ như sắp nói ra điều gì đó, nghĩ kỹ lại thì hành động của tôi đúng là quá bất thường rồi.
"…Cậu thích ‘K-On!’ sao?"
Thế nhưng, câu hỏi của Suzuki khiến tôi ngớ người ra.
"Hả? Ừm… đúng vậy."
Ngay khoảnh khắc tôi trả lời, tay phải của tôi bị tay phải của Suzuki nắm chặt. Nói cách khác, cậu ta chủ động bắt tay tôi.
"Thật sao~! Thật không ngờ cậu lại chịu chủ động mở lời đó~!"
Vẻ mặt Suzuki từ đầy cảnh giác lúc nãy chuyển sang tươi cười rạng rỡ, nụ cười của cậu ta trông vô cùng ngây thơ, trong sáng.
"Vì sở thích, sau giờ học ngày nào tôi cũng đàn nhạc anime, thế nên tôi vẫn luôn có chút mong chờ liệu có otaku nào phản ứng không~"
"Hả, vậy à? Cậu không phải đang hoạt động câu lạc bộ nhạc nhẹ sao…?"
"Ừm~ cũng có thể nói là vậy, thế nhưng, ngoài tôi ra thì hầu như không có thành viên nào khác đến câu lạc bộ hoạt động cả."
"Vậy à… ừm, cậu nói ngày nào cũng đàn nhạc anime, vậy cậu còn đàn được những bài nào nữa?"
"Ừm, bài hát của 'K-On!' thì tôi có lẽ đàn được hết, ngoài ra thì những bài nhạc anime nổi tiếng và những bài hát của Vocaloid thì tôi cũng đàn được. Hồi cấp hai, tôi mê mẩn 'K-On!' nên đã bắt đầu học đàn guitar, thế nên cứ luyện đi luyện lại nhạc phim anime thôi. Mặc dù đàn không hay lắm đâu."
"Vậy sao? Giỏi, giỏi quá đi~!"
"Tôi còn đăng tải video 'dùng guitar đàn nhạc phim anime' lên Nico Nico Douga nữa đó."
"Hả~ Thiệt hả? Cậu dùng tên gì để đăng vậy?"
Tôi hoàn toàn quên béng mất mình bị Koizaki uy hiếp mới đến bắt chuyện với Suzuki, rồi mê mẩn trò chuyện với cậu ta lúc nào không hay. Cũng phải thôi, từ khi vào cấp ba, tôi luôn phải giấu tiệt thân phận otaku, thế nên cũng chẳng thể chuyện trò gì về mấy đề tài đó với ai cả. Dù là tự mình quyết định vậy, nhưng không được nói về những thứ mình yêu thích thật sự rất cô đơn. Lâu lắm rồi mới được "tám" những chuyện này, tôi thấy vui sướng khôn tả. Vả lại, đây còn là người bạn otaku đầu tiên tôi kết giao kể từ khi vào cấp ba, càng khiến tôi mừng rỡ không thôi.
Cứ thế, chúng tôi vừa yêu cầu Suzuki chơi những bài hát anime theo yêu cầu, vừa tha hồ tám chuyện otaku, lại còn cùng nhau đấu game Love Minus hay Monster Hunter trên máy cầm tay nữa chứ. Thời gian cứ thế vèo cái đã đến lúc trường đóng cửa rồi.
"Thật sự quá vui luôn, đây là lần đầu tiên tớ kết bạn được với một otaku ở ngoài đời, không phải chỉ qua mạng đâu đấy."
Suzuki hình như vui từ tận đáy lòng, nên mới nói ra câu ấy.
"Ơ, vậy sao?"
"Ừ, lớp tớ thực ra cũng có otaku đó. Hình như họ đọc truyện tranh hay light novel, cũng hay nói chuyện mấy thứ đó, nên tớ cũng thử bắt chuyện... Ai dè tớ vừa hỏi 'Mấy cậu đang đọc/xem gì vậy?' là họ cứ giấu đi bảo 'Không có gì đâu', hoặc là chạy biến ngay lập tức... Thế có phải quá đáng không? Tự nhiên lại tẩy chay tớ chứ."
Suzuki thở dài thườn thượt, vẻ mặt buồn xo. Mà thôi, dù nói thế này hơi ngại với Suzuki, nhưng tôi lại hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng của mấy otaku cùng lớp cậu ta. Thử nghĩ mà xem, nhìn vẻ ngoài bảnh bao của Suzuki, cùng với cái khí chất toát ra từ người cậu ta đúng kiểu "con nhà người ta" (chỉ người sống cuộc đời bình thường, nổi bật, đối lập với otaku), ai mà tin cậu ta là một otaku chứ? Chắc là họ sợ bị trêu chọc, nên mới hoảng hồn chạy mất dép đấy mà.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau về ga, trao đổi địa chỉ email và số điện thoại rồi mới chia tay. Tôi vui mừng vì đã kết bạn được với otaku đầu tiên ở trường cấp ba, nhưng nghĩ đến việc phải báo cáo cho Koizaki, tâm trạng trên đường về nhà tôi bỗng trở nên lẫn lộn khó tả.
Đến hôm sau, lần này đến lượt tôi đặt một mẩu giấy vào ngăn kéo của Koizaki.
"Tan học tôi có chuyện cần báo cáo, xin mời cô đến cầu thang ngoài lớp học. Kashiwada"
Ngày hôm đó kết thúc, tan học xong, tôi liền đi đến chỗ cầu thang đã hẹn. Koizaki đã đến sẵn ở đó, nàng đứng sừng sững như một hộ pháp Kim Cương, khoanh tay chờ đợi tôi.
"Cậu đã hỏi Suzuki chưa? Kế... kết quả thế nào rồi?"
Tôi vừa đến điểm hẹn, Koizaki đã lập tức lộ vẻ mặt hết sức quan tâm mà hỏi dồn.
"Phải, Suzuki là otaku. Mà còn là một otaku chính hiệu, "cứng cựa" nữa cơ."
Koizaki vừa nghe tôi nói xong thì—
"Thật sao... quả nhiên..."
Rõ ràng lộ ra vẻ mặt thất vọng não nề.
Cũng chẳng trách được. Tôi hiểu rằng, việc là một otaku là một điểm trừ rất lớn trong mắt con gái. Đó cũng là lý do vì sao tôi phải giấu thân phận otaku của mình. Đặc biệt là với một cô nàng "hot girl kẹo ngọt" (Sweets) đầy thành kiến với otaku như Koizaki, dù đối phương có đẹp trai đến mấy, một khi biết đó là otaku, tôi nghĩ cảm giác của cô ta sẽ nguội lạnh ngay tức thì.
"Ơ? Tiểu Bách?"
Thật trùng hợp làm sao, Suzuki lại đi ngang qua ngay lúc đó. Cậu ta đang đeo cặp sách, trông có vẻ là trên đường về nhà. Tiện thể nói luôn, Tiểu Bách là biệt danh Suzuki đặt cho tôi hôm qua.
"Ôi, đúng lúc quá! Tớ đang tìm cậu nhưng cậu lại không có trong lớp. Tan học tớ định đi Akiba một chuyến, cậu đi cùng không?"
"Ơ, Akiba ư? Tớ đi, tớ đi ngay!"
Vừa đúng lúc tôi cũng đang muốn đến Akiba một chuyến dạo này, thế nên liền gật đầu đồng ý cái rụp. Nhưng mà, vừa nói xong tôi liền vội vàng nhìn quanh, trời đất, tôi lại dám thốt ra cái lời lẽ hoàn toàn tự tố cáo mình là otaku ở ngay trong trường, nơi mà không biết bao nhiêu người có thể đi qua thế này sao... Tôi, cái kẻ đã quyết tâm giấu nhẹm thân phận otaku ở trường cấp ba, vậy mà lại phạm phải cái lỗi ngớ ngẩn này. May mà xung quanh không có ai khác ngoài chúng tôi, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó tôi chợt nhớ ra sự hiện diện của cô ấy, liền nhìn về phía Koizaki.
Mặt cô ta rõ ràng đã đỏ bừng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Suzuki, có vẻ như đã hoàn toàn ngẩn ngơ rồi. Rõ ràng cô ta rất quen thuộc với cánh đàn ông, vậy mà khi đối diện với đối tượng đơn phương lại vẫn lộ ra vẻ mặt ngây thơ như thiếu nữ thế này.
"Thật sao? Tuyệt quá! Được đi Akiba cùng bạn bè otaku là mơ ước của tớ đấy!"
Suzuki nở một nụ cười hồn nhiên, lộ rõ vẻ vui sướng tột cùng.
"Hôm nay là ngày phát hành Figure Rinka đó! Dù tớ đã đặt trước rồi nên không cần vội, nhưng vẫn muốn lấy hàng sớm nhất có thể mà! À, nói mới nhớ, Tiểu Bách này, Nono-senpai mà cậu thích vẫn chưa có Figure hả? Khi nào thì phát hành? Cậu có mua không?"
Suzuki thao thao bất tuyệt nói về mấy chuyện otaku, khiến tôi khó lòng che giấu nổi sự bối rối của mình. Nếu là trong một không gian kín như phòng nhạc hôm qua thì không sao, nhưng đây là hành lang nơi bất cứ ai cũng có thể đi qua, lại còn có một người đang bị hoàn toàn coi như không khí, khiến tôi cực kỳ bất an. Tôi liếc mắt nhìn sang người kia, không biết có phải vì chứng kiến người mình thích đang say sưa nói chuyện otaku ngay trước mặt mà cô ta bị sốc hay không, nàng cứ nhìn chằm chằm Suzuki, lông mày nhăn tít lại, bất động.
"À, xin lỗi nhé, hai cậu đang nói chuyện dở à?"
Cuối cùng thì Suzuki cũng nhận ra sự hiện diện của Koizaki.
Nhưng Koizaki không nói một lời nào, khiến tôi vội vàng mở lời,
"Không không, xong rồi! Bọn tôi nói chuyện xong rồi. Vậy thì Koizaki-san, tôi xin phép cáo lui trước nhé..."
Nói xong, tôi bỏ lại Koizaki đang đứng chết trân, kéo Suzuki rời khỏi hiện trường. Cô ta chỉ bảo tôi đi xác nhận Suzuki có phải otaku hay không, thế thì tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình rồi. Đã nói chuyện mấy thứ này ngay trước mặt cô ta rồi, thế thì kiểu gì cô ta cũng phải chấp nhận sự thật Suzuki là otaku thôi chứ. Tôi nghĩ sau bài học này, chắc cô ta cũng sẽ từ bỏ ý định với Suzuki thôi. Nói thật lòng, thế này thì tốt cho cả đôi bên. Dù sao tôi cũng không muốn Suzuki, người đã là bạn của tôi rồi, lại trở thành con mồi của cái loại "Sweets Bitch" (chỉ người con gái tính cách xấu xa, độc địa) đó.
Hôm đó, tôi và Suzuki hai người cùng đi Akihabara, lấy Figure mà Suzuki đã đặt trước, sau đó tiếp tục dạo quanh cửa hàng mô hình đó. Tiếp đó lại ghé qua cửa hàng chuyên bán doujinshi, cuối cùng thì đến quán cà phê hầu gái mà Suzuki hay lui tới, rồi tha hồ bàn luận sôi nổi ở đó. Suzuki hình như đến Akiba thường xuyên hơn tôi, nên rất quen thuộc với nơi này. Lâu lắm rồi tôi mới lại được đến Akiba, hơn nữa lại còn đi cùng với bạn bè otaku, khiến tôi kết thúc ngày hôm đó với tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm sau, tan học, Koizaki, cái người mà tôi vốn tưởng sẽ chẳng bao giờ có dây dưa gì nữa, vậy mà lại đến tìm tôi nói chuyện.
"Cậu rảnh không?"
Tôi giật mình, nhưng Kirigaya đang đứng cạnh tôi thì còn ngỡ ngàng hơn nhiều. Cũng chẳng trách được, cái cô nàng hot girl nổi bật nhất, thu hút ánh nhìn nhất lớp như thế, lại đi bắt chuyện với một kẻ tầm thường như tôi, bình thường thì đúng là chẳng ai nghĩ ra nổi lý do gì đâu.
Tôi và Koizaki rời khỏi lớp học, di chuyển đến chỗ cầu thang dưới chân nơi hôm qua chúng tôi đã nói chuyện.
"Thật sự nhìn rất chướng mắt đấy nhá! Sao cái loại người như cậu lại có thể nói chuyện vui vẻ với Suzuki-kun đến thế, lại còn sau đó còn rủ nhau đi chơi nữa chứ?"
"...Hả?"
Nghe câu đầu tiên của Koizaki, tôi không khỏi buông ra một tiếng "hả" đầy rệu rã.
Rõ ràng Koizaki đang ghen tỵ với tôi và Suzuki ngày hôm qua.
「Mày vẫn còn thích Suzuki à? Chả phải mày biết thừa Suzuki là thằng otaku thứ thiệt rồi sao? Thế thì tại sao…」
「Hả? Suzuki-kun á, dù có phải otaku hay không thì đối với tao vẫn nằm trong tầm chấp nhận được mà. Mà những người có sở thích đa dạng thì quyến rũ chết đi được ấy chứ~!」
「Gì cơ? Trước giờ mày chẳng suốt ngày nói otaku ghê tởm lắm sao?」
「Đương nhiên rồi! Suzuki-kun và mày sống ở hai thế giới khác nhau mà!」
Tôi hoàn toàn chẳng hiểu cái kiểu "hai thế giới khác nhau" là cái quái gì, cũng chẳng thấy có gì "đương nhiên" ở đây cả, chỉ biết nghe xong thì bực mình kinh khủng.
「Ghen tị chết đi được ấy! Không ngờ lại có người khiến Suzuki-kun nở nụ cười như thế… Cuộc nói chuyện hôm qua là lần hiếm hoi tao được nói chuyện lại với Suzuki-kun sau bao lâu đó! Dù vậy thì tao vẫn thấy vui lắm á~」
「Nói chuyện…? Mày có nói chuyện gì đâu mà?」
「Anh ấy nói với tao là 『À, xin lỗi, hai bạn đang nói chuyện dở à?』 đó!」
Koizaki mặt mày ngây ngất, vẻ mặt tràn ngập hân hoan từ tận đáy lòng.
「Không không, thế thì làm sao mà tính là nói chuyện được… Vả lại Koizaki, mày có trả lời gì đâu… Mà cái câu đấy chả phải nói với tao à…?」
「Hả? Cái đấy rõ ràng là nói với tao mà! Dù lúc đấy tao hưng phấn đến mức lúng túng chẳng nói được câu gì, nhưng anh ấy quả là tinh tế quá chừng, lại còn siêu dịu dàng nữa chứ~!」
Cô nàng hoàn toàn chẳng để tâm việc mình đã bị coi như vô hình trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cứ thế chìm đắm trong thế giới riêng. Cái khả năng tự huyễn hoặc này phải đến cỡ nào chứ.
「Thế nên tao đã nghĩ ra rồi, muốn được vui vẻ nói chuyện với Suzuki-kun như thế, lại còn tan học đi chơi chung nữa, thì cách tốt nhất là phải trở thành otaku giống Suzuki-kun!」
「…Hả?」
Cô nàng bỗng dưng đưa ra một kết luận chấn động không đầu không cuối, khiến tôi bối rối đến ngẩn người.
「Vì thứ tao không có mà mày có, chắc chỉ có 『kiến thức otaku』 thôi! Thế nên tao quyết rồi, tao sẽ trở thành otaku! Trở thành otaku xong, tao sẽ làm thân với Suzuki-kun!」
「Gì, mày nói cái gì cơ? Mày nói cái gì? Cái gì?」
Những lời nói khó hiểu của Koizaki khiến tôi rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.
「Là thế đó! Tóm lại là, tao muốn bắt đầu từ cái trò Love gì gì đấy mà Suzuki-kun thích. Trò đấy bán ở đâu thế?」
「…Hả?」
Đừng đùa chứ. Rốt cuộc thì cô nàng đã dùng cái kiểu tư duy gì mà lại đưa ra được kết luận như thế, tôi thật sự muốn xem trong đầu cô ta có cái quái gì nữa.
Kiểu người "Sweets" (tức cô nàng điệu đà) như thế mà cũng đòi làm otaku, thì có mà trời sập cũng không thể được. Thậm chí có khi còn khó hơn cả việc tôi trở thành dân chơi ấy chứ.
「Mày nghĩ dựa vào cái 『tư tưởng lệch lạc』 đấy mà có thể thành otaku được à? Phải nói là, otaku đâu phải muốn là thành được đâu! Toàn là tự nhiên cái thành…」
「À~ mày lảm nhảm quá. Nói ít thôi, bảo tao chỗ nào bán đi.」
「Bán ở đâu á… Mấy cửa hàng điện máy như Yodobashi (chú thích: chuỗi cửa hàng điện tử nổi tiếng ở Nhật Bản) là có bán rồi…」
「À thế à, game đấy chơi bằng cái gì? PS các thứ à?」
「Không, DS…」
「DS~? Trước tao có một cái rồi mà chẳng chơi nên cho người ta mất rồi… Giờ mà mua lại thì phí tiền lắm.」
Kể cho tôi chuyện này thì tôi cũng chịu. Lỡ mà cô nàng đòi mượn thì phải làm sao đây? Tôi vẫn hay chơi DS lắm, tuyệt đối không đời nào tôi chịu cho cô ta mượn đâu.
Koizaki có vẻ khá phiền não, miệng lẩm bẩm liên hồi. Mong là như thế có thể khiến cô nàng từ bỏ ý định chơi Love Minus.
「Này, Suzuki-kun có nói anh ấy còn mê game gì khác nữa không? Ngoài cái trò Love gì gì đấy ra ấy.」
「Hả?」
「Mày nói chuyện với Suzuki-kun nhiều thế thì phải biết chứ?」
「À… ừm, trò game anh ấy đang mê nhất bây giờ hình như là 《Để Bầu Trời Xanh Mãi Mãi》…」
《Để Bầu Trời Xanh Mãi Mãi》 là một game máy tính 18+. Tôi cũng vừa mượn bạn về chơi cách đây không lâu, và mê mẩn luôn. Đồ họa và âm nhạc của game đều rất tuyệt vời, cốt truyện hấp dẫn, nhân vật lôi cuốn, trên mạng cũng được đánh giá là siêu phẩm. Tuy nhiên, Suzuki có bảo là hơi tiếc vì các cảnh nóng có phần hơi nhạt. Nghe Suzuki nói ra câu đấy, một câu nói không thể tưởng tượng nổi từ cái vẻ ngoài tươi sáng của anh ta, làm tôi phải bật cười.
「Game đấy là game gì? Mày cũng chơi rồi à?」
Câu hỏi dồn dập của Koizaki khiến tôi chần chừ.
「À, ừm… Nói chung là, game tán gái…」
「Giống cái Love gì gì đấy à?」
「Không, tuy khá giống nhưng mà lại hơi… phải nói là rất khác…」
「Sao mày nói chuyện úp úp mở mở thế! Rốt cuộc là thế nào?」
Thấy Koizaki sắp sửa mất kiên nhẫn, tôi đành hạ quyết tâm, xác nhận xung quanh không còn học sinh nào khác, rồi mới nhỏ giọng nói.
「Đấy là game máy tính… game người lớn đó.」
「Hả? Game người lớn… game gì?」
「Thì là… có mấy cảnh như thế đó…」
「…Cảnh như thế là cảnh gì? Chẳng lẽ là cảnh nóng…?」
Tôi im lặng gật đầu.
「CÁI GÌ CƠ——?」
Phản ứng của Koizaki vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
「Mày không chỉ đọc cái thể loại tiểu thuyết quái dị đó, mà còn chơi cả cái game kiểu đấy à? Đúng là đồ biến thái mà! Ghê tởm kinh khủng! Không thể tin được! Quá đáng!」
Koizaki đột ngột lùi lại cách tôi tầm một mét, thể hiện rõ sự ghê tởm.
「Là mày tự hỏi mà đúng không?」
Biết trước cô nàng có thái độ này thì tôi đã chẳng nói ra rồi, tôi cảm thấy hối hận vô cùng.
「Này nhé, không chỉ tôi đâu, Suzuki cũng chơi game đấy đấy. Giờ thì mày biết Suzuki cũng giống tôi, là thằng otaku mà mày ghét nhất rồi chứ?」
「…Thật ra thì tao cũng chẳng ghét otaku lắm đâu. Chỉ là mày chơi game người lớn nên tao mới thấy ghê thôi. Phải nói là mày ghê tởm ý.」
「Mày nói năng lung tung hết cả lên thế?」
「Suzuki-kun cũng là con trai mà, cũng sẽ chơi mấy game như thế thôi! Với lại tao nghĩ, Suzuki nhất định là đang theo đuổi những thứ khác ngoài cảnh nóng trong cái game đấy!」
Tôi rất muốn nói cho cô ta biết cái thằng Suzuki đấy từng chê cảnh nóng quá nhạt. Nhưng tôi đã chẳng muốn bàn chuyện tình dục ở nơi công cộng như thế này nữa rồi.
「Vậy, game đấy tên là gì?」
「…Hả?」
「Máy tính thì tao cũng có, vừa hay có thể chơi game đó mà.」
「………………CÁI GÌ CƠ?!」
Tôi kinh ngạc đến nỗi chết sững.
「Mày… mày nói linh tinh gì thế… Vừa nãy chẳng phải mày còn ghê tởm lắm sao? Thế thì làm sao mà chơi nổi nữa chứ!」
「Sự ghê tởm của tao là nhắm vào cái thằng chơi game kiểu đấy như mày thôi. Với lại chỉ cần chơi cái game đó là có thể vui vẻ nói chuyện với Suzuki-kun rồi đúng không? Nghĩ thế thì nhẹ nhàng hơn hẳn! Này, game đấy bán ở đâu thế?」
「Còn hỏi ở đâu nữa… Tôi không đùa mày đâu, thật sự đừng có mà chơi!」
Tôi bằng mọi giá muốn ngăn Koizaki chơi cái game đó. Cô nàng mới chỉ nghe đến có cảnh nóng thôi mà đã ghê tởm tôi đến thế rồi, tôi nghĩ thật ra cô ta chẳng chơi nổi đâu. Đến cái cuốn tiểu thuyết của tôi cô nàng còn chê bai thậm tệ như vậy, nếu chơi game người lớn, chắc chắn sự ghê tởm sẽ càng tăng lên, rồi lại đến mà khinh bỉ, chửi rủa tôi cho mà xem.
「Này, tôi đang hỏi mày chỗ nào bán mà!」
「Ư… ư…」
Cà vạt của tôi bất chợt bị kéo giật lại.
“Hay là, cậu muốn bị lộ tẩy thân phận otaku của mình?”
“Cái gì! Tôi biết rồi! Để tôi nói! Ở Akiba ấy... Gamers hay là Animate...”
“Nói tên cửa hàng thì tôi cũng chẳng biết nó ở đâu, đưa tôi đến đó.”
“Hả?”
Thế chẳng phải có nghĩa là tôi phải đi Akiba một mình với Koizaki sao?
“À, nhưng mà, mấy cái cửa hàng đó toàn otaku thôi phải không? Vậy thì chắc không ổn đâu...”
“Cậu đấy, đã ghét otaku đến thế thì đừng có dính dáng gì đến văn hóa otaku nữa chứ!”
“Ơ? Không, tôi không có ý đó...”
Koizaki đang nói dở câu.
“Này này~ Cô bé Koizaki ơi~”
“!”
Nghe thấy tiếng, tôi quay đầu lại, thấy một gã đàn ông tóc màu nâu, quần mặc trễ nải, trông rất lả lướt.
Nhớ không nhầm thì là bạn cùng lớp... một gã tên là Ashida.
“Tôi nói chuyện với cô lần nào cô cũng phớt lờ, sao cô lại nói chuyện với cái gã quê mùa thế này chứ~?”
Hắn vừa nói vừa bước về phía Koizaki.
Cái gã quê mùa đó... là tôi sao?
Koizaki hoàn toàn không trả lời lời gã nói, phớt lờ hắn rồi bước nhanh về phía lớp học.
“Này, này!”
Tôi chẳng hiểu chuyện gì, đành đi theo Koizaki trước đã.
“Lại không thèm để ý đến tôi nữa sao~? Sao cô lại lạnh lùng thế chứ~”
May mà gã đàn ông không đuổi theo, chỉ đứng nguyên tại chỗ thở dài.
Lúc trở lại lớp, đã không còn học sinh nào khác.
“Này, Koizaki...”
Tôi muốn hỏi gã đàn ông ban nãy là ai, bèn nhìn về phía Koizaki...
Chỉ thấy sắc mặt Koizaki tái nhợt đáng sợ.
“Này, này... Sắc mặt cậu tệ lắm. Cậu ghét cái gã đó đến vậy sao? Hắn đã làm gì cậu...”
“Không quen.”
“Hả...”
Koizaki đáp lại một cách bình thản.
“Hắn ta đã bắt chuyện với tôi mấy lần rồi, nhưng tôi chưa hề nói chuyện với hắn lần nào, ngay cả tên cũng không biết.”
“...Không, không phải chứ? Vậy sao sắc mặt cậu lại xanh mét thế kia?”
Phản ứng của Koizaki thật bất thường. Sao trước một người chẳng liên quan gì mà cô ấy lại ra nông nỗi này?
“Cái... cái này không quan trọng! Không liên quan gì đến cậu cả. Đừng có lại gần tôi!”
Tôi thực sự hơi lo lắng mà quan sát sắc mặt cô ấy, nhưng Koizaki lại lộ rõ vẻ chán ghét, rồi giữ khoảng cách với tôi. Phản ứng thái quá này đã gây ra vết thương không nhỏ trong lòng tôi.
“Vậy tôi đi trước đây...”
Tiếp tục ở lại lớp học chỉ có hai người chỉ khiến cả hai thêm khó xử mà thôi. Tôi không thể chịu nổi bầu không khí này, khoác cặp lên vai định rời khỏi lớp.
Ngay khoảnh khắc tay tôi vừa chạm tới cánh cửa lớp.
“Tôi... thật ra rất sợ đàn ông.”
“...Hả?”
Từ miệng Koizaki thốt ra một câu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Sợ... sợ đàn ông...?”
“Tôi từ mẫu giáo đến cấp hai đều học trường nữ sinh, trong nhà toàn là chị em gái, ngoài bố ra thì không có đàn ông, nên tôi chưa từng nói chuyện lâu với đàn ông nào ngoài bố và thầy giáo...”
“...Hả? Đợi... đợi chút!”
So với thông tin tôi biết, ít nhất có hai điểm mâu thuẫn.
“Sao vậy hả.”
Koizaki có vẻ hơi khó chịu vì bị ngắt lời.
“Vậy, cái tin đồn cậu ‘chơi trai’ là...”
“Hả? Ơ... Cái tin đồn này ngay cả cậu cũng nghe được sao...?”
“Ừm, ừ... Chỉ là nghe loáng thoáng trong lớp thôi...”
Nên nói là, đa số bạn cùng lớp đều biết thì đúng hơn...
“Lớp C có một đứa con gái học cùng cấp hai với tôi, tên là Honjou. Tuy không thể chắc chắn, nhưng chắc là con bé đó đang tung tin đồn về tôi... Con bé đó trước giờ đã ghét tôi rồi... Thật là! Tôi đã phủ nhận rồi mà vẫn cứ lan truyền mãi...”
Koizaki cúi đầu cắn môi, có vẻ rất ấm ức.
“Thì... thì ra là giả... À, nhưng trước đây tôi còn nghe nói cậu đi cùng một gã đàn ông trông như nhân viên văn phòng nữa...”
Đã đến nước này rồi, tốt nhất cứ không khách sáo mà hỏi rõ tất cả, nên tôi tiếp tục mở lời hỏi.
“Hả? Nhân viên văn phòng? Cái gì thế?”
Cô ấy tỏ vẻ hoàn toàn không có ấn tượng gì, trông có vẻ rất phẫn nộ.
“Cái này cũng là bạn Honjou nói sao...”
“Không, hình như có thông tin cụ thể là bị bắt gặp ở Shibuya gì đó...”
Koizaki suy nghĩ một lúc, rồi như nghĩ ra điều gì đó, bỗng ngẩng đầu lên nói:
“...Tôi... vẫn thường đi Shibuya mua sắm với bố mà...”
“...Để cho chắc chắn, tôi xác nhận lại một chút, bố mà cậu nói là bố ruột đúng không?”
“Đương nhiên rồi! Chứ còn là ai nữa?”
...Vậy ra đó hoàn toàn không phải là “gái bao” gì cả, mà chỉ là hai bố con tình cảm đi mua sắm cùng nhau thôi. Cái tin đồn này đúng là phiền người.
Tức là, tin đồn Koizaki “chơi trai” là giả một trăm phần trăm.
Vậy thì vẫn còn một điểm đáng ngờ.
“Thì ra là vậy... Tôi biết cậu sợ đàn ông rồi. Thế sao cậu lại có thể nói chuyện bình thường với tôi?”
Cô ấy nói chưa từng nói chuyện lâu với đàn ông nào ngoài thầy giáo và bố, nhưng nói chuyện với tôi lâu như vậy dường như chẳng có vấn đề gì.
“Ừm, đúng vậy... Dù tôi cũng không hiểu lắm, nhưng có lẽ tôi không coi cậu là con trai.”
Bạo lực ngôn từ không hề nương tay đột ngột ập đến, khiến tôi không thốt nên lời để phản bác.
“Ngay từ đầu khi va phải cậu, tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ rồi. Nếu là đàn ông khác, chỉ cần chạm vào người là tôi đã nổi da gà rồi, nhưng với cậu thì chẳng có phản ứng gì cả... Dù có đến gần cậu cũng hoàn toàn không đỏ mặt hay căng thẳng. Hơn nữa tôi lại rất để tâm đến tấm thẻ của bạn Suzuki, nên đã đánh cược một phen để gọi cậu ra. Lúc đó tôi còn lo nếu gọi cậu ra mà không nói được lời nào thì phải làm sao. Nhưng xem ra lo lắng của tôi là thừa thãi. Nói chuyện với cậu hoàn toàn khác với các bạn nam khác, tim không đập nhanh hay đỏ mặt gì cả. Tôi nghĩ có lẽ là vì cậu trông chẳng ra làm sao, lại otaku và có vẻ yếu đuối, nên trong lòng tôi không coi cậu là đàn ông, có thể bình tĩnh nói chuyện với cậu.”
Đây dường như là kết luận mà Koizaki tự mình nghĩ ra, cô ấy gật đầu, có vẻ rất hài lòng với lời giải thích của mình.
Chẳng ra làm sao, lại otaku và yếu đuối... Tôi đã không còn sức để phản bác nữa rồi.
“Lạc đề rồi. Tóm lại là vậy! Cậu có thể đưa tôi đến cửa hàng bán đĩa game 《Để Bầu Trời Trong Xanh Gì Đấy》 được không? À, nếu tôi đưa tiền cho cậu mua hộ cũng được. Nói đúng hơn thì như vậy tiện cho tôi hơn.”
Chủ đề lại quay về đây rồi à.
“Cái... cái kiểu chuyện này ai mà thèm làm!”
Tôi dồn hết dũng khí phản bác lại cô ta.
Cô ta ăn nói khó nghe đến vậy, giờ lại còn muốn tôi làm mấy chuyện sai vặt không khác gì đi chạy việc, người phụ nữ này thật chẳng khác gì ác quỷ. Nếu bây giờ nghe lời cô ta, thì coi như cắm lá cờ lớn rằng suốt quãng đời học cấp ba sẽ phải chạy việc vặt cho cô ta.
“Cậu lại không muốn dẫn tôi đến cửa hàng game đến thế sao? Tôi đã nhờ vả cậu như vậy rồi đấy!”
Tôi thực sự rất muốn nói với cô ta rằng, không phải tôi không muốn dẫn đường, mà là tôi không muốn giúp đỡ cái người phụ nữ ích kỷ và ngang ngược như cô.
「…Được rồi, tôi hiểu rồi. Đằng nào anh cũng từ chối, vậy thôi tôi không nhờ vả anh nữa.」
Koizaki nói với giọng cực kỳ trầm thấp.
「Tạm biệt nhé! Đồ otaku biến thái nặng đô!」
Nói xong với giọng hờn dỗi, Koizaki nhặt cặp sách lên rồi đứng phắt dậy khỏi ghế.
Nghe cô ta nói thế, sống lưng tôi tức thì rợn một luồng khí lạnh.
Đúng vậy, điểm yếu của tôi đang nằm gọn trong tay con nhỏ này. Ai mà biết được lúc nào nó lại lôi cái chuyện tôi là một otaku ra mà bóc mẽ đây.
「A——Tôi… tôi biết rồi! Đi thì đi! Đi với cô là được chứ gì!」
Tôi hạ quyết tâm, đập mạnh xuống bàn một cái. Thôi thì buông xuôi cho rồi!
「Ồ, thế à~? Thế thì đúng là giúp tôi một đại ân rồi~」
Koizaki nở nụ cười ma mãnh, làm bộ làm tịch nói.
Koizaki đòi đi mua ngay lập tức, nhưng tôi nói với cô ta rằng không đời nào cửa hàng lại bán game 18+ cho một học sinh mặc đồng phục. Thế là chúng tôi quyết định sáng thứ Sáu, tức là ngày đầu tiên của Tuần lễ Vàng, cả hai sẽ mặc "thường phục trông có vẻ trưởng thành hơn" và tập hợp tại cổng ra phố điện tử của ga Akihabara.
Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ? Tôi chỉ muốn có một cuộc sống học đường bình yên thôi mà.
Cả ngày hôm đó tôi cứ ủ rũ, nhưng rồi bỗng nhận ra một điều.
Vào ngày nghỉ mà hai đứa con trai con gái hẹn nhau… chẳng phải đây chính là cái cảnh "dân thường" tôi hằng mơ ước đó sao… Nói thẳng ra, chẳng phải là hẹn hò ư?
…Không đúng, khoan đã, coi như tôi chưa nói gì đi. Hẹn hò gì kiểu này chứ?
Tuy đây là lần đầu tôi đi chơi riêng với con gái, nhưng rõ ràng tôi chỉ đi cùng Koizaki thôi. Đối phương chắc chắn chẳng có chút tơ tưởng gì về chuyện đó, mà nếu để cô ta biết được cái suy nghĩ này của tôi thì chắc tôi độn thổ cho đỡ nhục mất.
*
Thứ Sáu, ngày 29 tháng 4, 12 giờ 45 phút chiều.
Tôi mang theo chút ngượng ngùng và cả vẻ mặt hơi căng thẳng, đứng đợi trước cửa soát vé ở cổng ra phố điện tử Akihabara từ mười lăm phút trước giờ hẹn.
Dù đối tượng là một cô nàng gyaru đáng sợ như quỷ, trái ngược hoàn toàn với sở thích của tôi; dù tôi chỉ đi cùng cô nàng gyaru đó để mua đồ dùng cá nhân, vậy mà tôi lại có thể đi riêng với một cô gái cùng lớp… Chuyện này làm sao mà tôi không thấy căng thẳng cho được. Nhân tiện, tối qua tôi nằm trên giường suốt ba tiếng đồng hồ mà không tài nào ngủ nổi, đúng là đồ vô dụng mà.
Tôi đeo iPod nghe tuyển tập Vocaloid thần thánh riêng của mình. Mười phút trôi qua, tức là năm phút trước giờ hẹn, Koizaki xuất hiện.
「Ồ, anh đến sớm thế nhỉ.」
Koizaki nói. Nhưng khi tôi thấy bộ thường phục của cô ta thì đứng hình tại chỗ.
Cô ta mặc một chiếc váy liền thân họa tiết da báo, đi tất lưới, đội mũ lông xù như mấy người Nga vẫn đội, còn chân thì xỏ đôi bốt đế rất dày.
「Cô ăn mặc thế này thì…」
「Thì phải ăn mặc trông trưởng thành một chút chứ, nên tôi mượn hết quần áo của chị gái mà mặc đấy.」
Đó đâu phải là trưởng thành, mà chỉ là một cô nàng gyaru càng thêm nổi bật mà thôi, bộ quần áo đó hoàn toàn không hợp với khuôn mặt búp bê của Koizaki. Lớp trang điểm của cô ta còn đậm hơn cả khi ở trường, tóc cũng uốn xoăn hơn bình thường.
「Tôi nói thật nhé, cái bộ đồ này của cô… Đúng là…」
Tôi thì làm gì có anh em mà mượn đồ, nên đành phải chọn trong tủ quần áo của mình những bộ nào trông chín chắn… hay nói đúng hơn là mộc mạc nhất mà mặc thôi.
「Sến ơi là sến… Y như ông chú vậy…」
「Cái gì mà cái gì! Y như ông chú thì chẳng phải đúng với chủ đề trưởng thành rồi sao, quá ổn còn gì!」
「…Ừm, đúng là thế thật… Cô mua quần áo ở đâu vậy?」
「Ơ… Toàn là quần áo bố mẹ tôi mua cho… Hoặc là cả nhà đi siêu thị Daiei hay Ito-Yokado (ND: Chuỗi cửa hàng bách hóa bán lẻ của Nhật Bản) gần nhà thì mua thôi…」
「…Khó tin thật…」
Koizaki nhìn tôi từ đầu đến chân bằng ánh mắt như thể đang nhìn một loài thú quý hiếm vậy.
「Lắm chuyện! Cô đừng có quản nhiều chuyện như thế!」
Trong lòng tôi bị tổn thương không hề ít, vì không chịu nổi ánh mắt của Koizaki nên tôi bắt đầu di chuyển.
Sau khi ra khỏi ga bên phía tay trái, trên các con phố Akihabara có rất nhiều người qua lại, mà phần lớn trong số đó là nam giới.
「Á!」
Thái độ mạnh mẽ lúc nãy của Koizaki bỗng thay đổi đột ngột, cô ta nhíu mày nhìn khung cảnh phố phường Akihabara.
「Để tôi nghĩ xem, nơi nào gần đây mà có bán game người lớn nhỉ… Chắc là Gamers rồi.」
Tôi quyết định đến Gamers ngay cạnh cổng ra phố điện tử để mua tựa game 《Hãy để bầu trời xanh này mãi mãi》. Dù sao thì nhìn bộ dạng của Koizaki lúc này, tôi phán đoán không thể dẫn cô ta đi quá xa được.
「Xin mời~」
Nhân viên quán cà phê hầu gái phát tờ rơi cho chúng tôi, nhưng Koizaki có vẻ chẳng có tâm trạng nào mà nhận lấy.
Nhưng đến đây thì vẫn còn ổn. Dù trông có vẻ sợ sệt, nhưng sắc mặt Koizaki vẫn chưa đến nỗi quá tệ.
Vừa bước vào Gamers.
「Oa, đông người quá…」
Vào ngày cuối tuần, Gamers có lượng khách cực kỳ đông. Đương nhiên, hầu hết đều là khách nam. Koizaki bỗng im bặt và mặt cắt không còn một giọt máu.
「Này, cô cứ thế này thì mua nổi không đây?」
「Hả? Chuyện… chuyện này có đáng gì. Mục tiêu cuối cùng của tôi là trở thành một otaku nữ mà, chút chuyện nhỏ này thì kiểu gì cũng phải nhịn nhục chịu đựng thôi.」
Dù quyết tâm thì rất vững vàng, nhưng lại khiến người ta lo lắng không biết cô ta có chịu nổi thật không.
「Oa! Cái gì đây? Sao mà tranh vẽ khêu gợi thế… Thứ này thật sự có thể bày bán như vậy ư? Mà nói đi thì nói lại, cái cửa hàng này hình như có mùi thơm thơm gì đó? Gì đây? Nước xịt phòng à?」
Koizaki nhìn thấy mấy tấm áp phích dán trong cửa hàng, hình ảnh lộ nội y hoặc da thịt, cô ta thể hiện rõ sự ghê tởm, thậm chí còn bắt đầu cằn nhằn về mùi trong tiệm.
Tôi chuẩn bị đi thang máy lên tầng sáu, khu bán game người lớn, nhưng Koizaki nhìn thấy trong thang máy chen chúc toàn khách nam, cô ta khẽ nói: 「Tôi đi thang bộ…」 Đi thang bộ lên tận tầng sáu ư? Cô ta nói thật đấy à?
Tôi đành phải bất đắc dĩ đi cùng cô ta, cả hai im lặng lên lầu. Mỗi khách nam đi xuống mà lướt qua cô ta đều sẽ lén lút liếc nhìn Koizaki vài lần. Bộ cánh gyaru nổi bật mà hiếm khi thấy ở Gamers của cô ta đã mang lại một cảm giác nổi bật hoàn toàn tiêu cực.
「Đến nơi rồi…」
Mãi mới đến được tầng sáu, Koizaki thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lượng khách ở tầng sáu cũng ít hơn so với tầng một.
「Chắc là ở đây…」
Tôi dẫn Koizaki đến khu vực bán game người lớn.
Thế nhưng, một thử thách khó nhằn hơn nữa đang chờ đợi cô ta ở đây.
「Cái gì thế này! Mấy cái hình vẽ này là sao hả!」
Game 18+ bày la liệt trước mắt. Nhìn thấy những hình minh họa còn dữ dội và khêu gợi hơn cả tranh minh họa tiểu thuyết mà tôi đọc, phản ứng của Koizaki là…
「Tôi bắt đầu… thấy khó chịu rồi…」
Cú sốc quá lớn khiến cô ta mặt cắt không còn một giọt máu, run lẩy bẩy.
「Mà cái tầng này… toàn đàn ông không à…」
「Tầng một chẳng phải cũng vậy sao?」
「Không, tầng một ngoài tôi ra vẫn còn mấy cô gái khác… Còn tầng này… chỉ có một mình tôi là con gái thôi…」
Koizaki ngó nghiêng khắp nơi, tâm trạng càng lúc càng tuyệt vọng.
「Thế nên tôi mới nói rồi đấy thôi. Đã phiền phức thế này thì cứ để tôi mua cho rồi.」
Nhìn thấy dáng vẻ của Koizaki lúc đó, muốn cô nàng tự mình đi lấy cái game tình cảm nhạy cảm đang bày ở tủ kính mang ra quầy thanh toán, e rằng là điều không thể nào.
"…Không! Tôi sẽ tự đi mua! Đã đến tận đây rồi, tôi phải tự tay mua nó mới được!"
Dù mặt mày nhăn nhó như sắp nôn đến nơi, Koizaki vẫn lao thẳng về khu vực bày bán các tựa game người lớn. Cái ý chí này thật sự đáng nể… Hóa ra cô nàng quan tâm đến Suzuki đến thế cơ à…
Tôi nhanh chóng tìm thấy tựa game 《Để bầu trời xanh này đến mãi mãi》 trong khu vực game người lớn bán chạy nhất, rồi đưa cho Koizaki. Cô nàng giật mình rụt rè khi nhìn thấy hình minh họa trên bìa, nhưng rồi cũng lấy hết can đảm cầm game đến quầy. Bóng lưng ấy trông thật kiên cường làm sao… Khoan đã?
Koizaki nói chuyện với nhân viên bán hàng một lúc rồi ủ rũ quay trở lại. Tựa game trên tay vẫn còn nguyên xi.
"Anh ta bảo em phải xuất trình giấy tờ tùy thân chứng minh tuổi…"
Nghe câu này tôi thấy cũng đúng thôi, dù sao thì với cách ăn mặc khác người cùng khuôn mặt búp bê của Koizaki, nhìn thế nào cũng không giống một người đã đủ 18 tuổi.
"À thì, cái này cũng là chuyện bình thường mà…"
"Anh lừa em! Chẳng phải anh nói đến đây là có thể mua được game 18+ sao?"
E rằng đối với Koizaki, chỉ cần đến được đây và mang game ra quầy thanh toán đã là một việc cực kỳ hao tâm tổn trí rồi. Vậy mà bao nhiêu tâm huyết bỗng chốc hóa thành công cốc, khiến cô nàng mếu máo quay sang trách móc tôi.
"Thôi được rồi mà! Đổi chỗ khác! Đến đó chắc chắn là mua được…"
Tôi quyết định đổi sang địa điểm khác. Nếu đến cửa hàng tôi vẫn hay mua game người lớn thì sẽ không bị yêu cầu xác nhận tuổi.
"Vậy sao ngay từ đầu anh không dẫn em đến cửa hàng đó luôn đi!"
"Tôi chỉ là muốn em không phải đi bộ quá xa, nên mới chọn Gamers gần ga nhất thôi!"
Chúng tôi vừa cãi vã vừa rời khỏi Gamers, rồi đi ra con đường lớn. Koizaki nhìn thấy nhiều người đàn ông qua lại hình như lại thấy sợ hãi, thế là lại bỗng nhiên im bặt.
"Ê, chưa tới à?"
"Khoảng ba phút nữa."
Chúng tôi tiếp tục đi trên con đường lớn, cuối cùng cũng đến được cửa hàng cần tìm. Nhìn vẻ ngoài là biết ngay đây là một cửa hàng chuyên bán game người lớn.
"Ôi trời ơi…"
Tôi nghe thấy tiếng lầm bầm của Koizaki. Bên trong lẫn bên ngoài cửa hàng này, đâu đâu cũng dán đầy những hình ảnh mỹ nữ ăn mặc còn mát mẻ hơn hẳn mấy tấm ở Gamers ban nãy. Quay đầu nhìn lại, y như tôi dự đoán, mặt Koizaki còn nhăn nhó hơn trước, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.
"Này, đưa ví đây tôi đi mua cho."
"Ờ… Hả? À…"
Tôi đón lấy chiếc ví từ tay Koizaki đang ngây người ra, rồi vội vã đi vào trong cửa hàng để nhanh chóng kết thúc chuyện này. Koizaki lần này cũng không còn khăng khăng "Tôi tự mua!" nữa. Có vẻ như cô nàng đã ngộ ra rằng bản thân không thể bước chân vào cái nơi mà chẳng khác nào thiên đường game người lớn này rồi.
Tôi nhanh chóng tìm thấy món đồ cần mua rồi mang ra quầy. Y như mọi lần, người bán hàng không hề yêu cầu tôi xác nhận tuổi tác gì cả, và thế là tôi mua được món đồ một cách dễ dàng.
"Cầm lấy này."
Tôi quay lại chỗ Koizaki đang đứng ngập ngừng ngoài cửa hàng, rồi đưa game cho cô nàng.
"Không thể nào, mua được dễ dàng vậy sao?"
"Cửa hàng này không cần xác nhận tuổi."
Koizaki vui vẻ đón lấy cái túi đựng game, rồi nhét gọn vào chiếc túi xách cỡ lớn của mình.
"Hồi nãy lúc bị yêu cầu xác nhận tuổi, em còn tưởng chừng như không thể mua được nữa rồi chứ~"
Cái cô nàng này, vừa mua được tựa game mục tiêu là lập tức lại tỉnh táo như ban đầu, tâm trạng cũng khá hơn hẳn, sắc mặt cũng tươi tắn trở lại. May mà cô nàng là một người đơn giản.
Sau đó chúng tôi đi thẳng đến ga tàu.
"Sau đó ba giờ em còn phải hẹn gặp bạn ở Shinjuku nữa~ Thế mà không ngờ vẫn còn kha khá thời gian nhỉ~"
Riêng tôi chỉ có một lịch hẹn trong ngày hôm nay đã đủ căng thẳng lắm rồi, thế mà Koizaki lại xếp hẳn hai cuộc hẹn cùng một ngày. Đúng là dân chơi chính hiệu, có khi cuộc hẹn với tôi cũng chỉ là tiện đường mà thôi.
"Vậy nhé, em đi tuyến Yamanote đây!"
"Ừ, tạm biệt."
Chúng tôi chào tạm biệt một cách gọn ghẽ, tôi cũng quay người đi về phía sân ga nơi mình sẽ đón tàu.
"À, Kashiwada."
Cảm thấy có gì đó là lạ, tôi quay đầu nhìn lại.
Đúng rồi, trước đây cô nàng toàn gọi tôi là "anh" hoặc "otaku", đây là lần đầu tiên cô ấy gọi đúng tên tôi, nên tôi mới thấy lạ như vậy.
"Cảm ơn anh nhé."
Koizaki nói câu đó với vẻ mặt không cảm xúc rồi bỏ đi.
Vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến tôi vô cùng bất ngờ.
Cái cô nàng tự cao tự đại, tùy hứng như ác quỷ Koizaki thế mà lại nói cảm ơn. Hóa ra cô ta vẫn còn chút lương tri của con người sao.
Tôi mang theo một mớ cảm xúc phức tạp, ngồi lên chuyến tàu điện về nhà.