Một tuần đã trôi qua kể từ buổi đi karaoke cùng mọi người. Từ dạo đó, tôi vẫn chưa nói chuyện được một câu nào với Hasegawa. Dù tôi đã mấy lần muốn nói với cô ấy rằng: "Lúc đó thật sự cảm ơn cậu nhé, mình có thể hẹn cậu lần nữa không?", nhưng ở trường, việc bắt chuyện với Hasegawa quá khó, đối với tôi thì điều đó là bất khả thi.
Koizaki cũng giống tôi, sau buổi karaoke thì hoàn toàn không có bất kỳ tương tác nào với Suzuki. Cứ ngỡ một chuyến đi chơi chung sẽ rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi, nào ngờ đời không như mơ.
Thấm thoắt đã hai tháng kể từ khi nhập học. Sắp tới chúng tôi sẽ phải mặc đồng phục ngắn tay và bước vào mùa mưa dầm. Tôi vẫn đang vật lộn với sáp vuốt tóc, cố gắng tỉa tót lông mày, nhưng chẳng tiến bộ là bao.
Tối hôm đó, tôi hạ quyết tâm.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Sau buổi karaoke, tôi tràn đầy khí thế, và nghiêm túc cân nhắc xem làm thế nào để nhanh chóng nâng cấp diện mạo của mình.
Sau khi quan sát các bạn nam trong lớp, tôi chợt nhận ra một điều. Mấy anh chàng sành điệu, biết ăn diện thì hầu như đều nhuộm tóc. Tất nhiên cũng có người để tóc đen vẫn rất được yêu thích, nhưng đa số những học sinh sành điệu, ăn mặc thời trang và nổi bật nhất lại là tóc nâu.
Vậy thì tôi cũng nhuộm tóc nâu chẳng phải tốt hơn sao? Tôi thầm nghĩ.
Koizaki hình như đi tiệm làm tóc để nhuộm, nhưng tôi không có tiền, đành phải ra tiệm thuốc mua thuốc nhuộm về tự làm ở nhà tắm. Tôi bôi thuốc nhuộm lên toàn bộ tóc, đợi mười phút rồi dùng vòi sen xả sạch. Thật ra hướng dẫn sử dụng ghi là phải để yên mười lăm đến hai mươi phút, nhưng tôi lo bị quá màu nên đã gội đầu sớm.
Xả xong, tôi lập tức soi gương. Nhưng điều tôi thấy lại là mái tóc đen như thường ngày của mình. Lạ thật. Tôi ghé sát vào gương, nhìn chăm chú màu tóc mình, thấy có chỗ thì nhuộm thành nâu sẫm, nhưng cũng có chỗ vẫn đen tuyền, xem ra là do tôi nhuộm quá sơ sài. Hơn nữa, những chỗ được nhuộm thì màu sắc cũng là nâu nhưng lại gần như đen tuyền. Tôi có cảm giác như thế này thì chẳng ai phát hiện ra tôi đã nhuộm tóc cả.
Đúng như dự đoán, hôm sau đi học chẳng ai nhận ra tôi đã nhuộm tóc.
Chẳng còn cách nào khác, đành phải nói với Kiritani…
“Thật ra tớ đã nhuộm tóc…”
Sau khi tôi tự nói ra,
“Ơ kìa~! Vẫn đen sì mà! Chẳng lẽ cậu tự nhuộm à?”
Tôi bị nói trúng phóc.
Theo lời Kiritani, những người chưa nhuộm tóc bao giờ mà mua thuốc nhuộm bán sẵn về tự nhuộm, đôi khi sẽ bị hỏng.
Dù hơi nản lòng, nhưng lúc về nhà tôi lại một lần nữa ghé tiệm thuốc, quyết tâm lần này phải nhuộm thành công, rồi tiến đến kệ hàng. Có lẽ hôm qua thất bại là do thuốc nhuộm tôi mua có màu nâu sẫm. Tôi nhìn kỹ bao bì, phát hiện có một lọ thuốc nhuộm trên đó vẽ hình người đàn ông có màu tóc nâu sáng pha cam. Trên bao bì còn ghi chữ "thuốc tẩy tóc".
Chai này chắc chắn sẽ thành công thôi nhỉ? Tôi thầm nghĩ, rồi cầm nó ra quầy tính tiền.
Tối hôm đó, tôi lại một lần nữa vật lộn với thuốc nhuộm trong nhà tắm. Sau khi bôi kín toàn bộ tóc, lần này tôi đợi đúng hai mươi phút. Dù trong nhà tắm buồn chán sốt ruột, nhưng tôi vẫn cố gắng chờ đợi.
Sau hai mươi phút, tôi nghĩ chắc đã được rồi. Thế là tôi xả thuốc nhuộm đi, rồi nhìn vào gương.
“…Ặc.”
Tóc tôi biến thành màu nâu cam, gần như vàng hoe luôn. Tôi không ngờ lại nhuộm ra cái màu này. Có lẽ còn hơn không nhuộm được, nhưng màu tóc này có hợp với tôi không… thì chính tôi cũng chẳng biết nữa.
“Naoki! Mẹ bảo lấy dầu gội đầu mới đi dùng… Mẹ để đây con tự lấy nhé.”
Lúc này, từ phòng thay đồ vọng lại giọng của em gái Akari.
“Khoan đã… Sao… màu tóc của anh…”
Giọng Akari ngoài cửa nhà tắm càng ngày càng gần. Vì cánh cửa nhà tắm là loại bán trong suốt, nên em ấy đã nhận ra màu tóc của anh trai mình có vấn đề.
Cánh cửa bật mở cái RẦM.
“Khoan đã, em mở cửa làm gì…”
“Phụt… ha ha ha ha ha ha ha! Mẹ ơi~! Mẹ mau ra đây xem~!”
Akari cười ngặt nghẽo, cười đến mức khoa trương.
“Em gọi mẹ làm gì chứ!”
“Cái gì, Akari làm sao… Ối————————!”
Mẹ chạy đến, sau khi nhìn thấy màu tóc của con trai mình thì hét toáng lên.
“Gì… gì mà ghê thế… Con chỉ nhuộm hơi sáng một tí thôi mà… đâu cần phải la làng lên…”
“Mẹ chưa từng nuôi một đứa con bất hảo thế này!”
“Ha ha ha ha ha! Buồn cười chết đi được! Cái màu tóc của anh ngu ngốc hết sức!”
Mẹ và em gái mỗi người một vẻ ngạc nhiên về mái tóc của tôi, nhưng rõ ràng cả hai đều đưa ra những lời chê bai.
“Thôi đi—! Hai người phiền phức quá đấy!”
Tôi vội vàng đóng sầm cửa nhà tắm lại.
Cái màu tóc này lạ đến thế sao… Không, lời gia đình nói không đáng tin. Cũng có thể bất ngờ nhận được lời khen… Hy vọng là vậy.
Hơn nữa, muốn nhuộm lại màu đen thì phải đi mua thuốc nhuộm nữa, mà giờ đã mười một giờ đêm rồi, tiệm thuốc cũng đóng cửa rồi. Đành phải ngày mai đội cái màu tóc này đến trường, xem phản ứng của mọi người xung quanh thế nào. Nếu không ổn, trên đường về nhà sẽ ghé tiệm thuốc mua thuốc nhuộm đen.
Ngày hôm sau, vừa bước vào lớp, tôi đã cảm nhận được ánh mắt của các bạn học đều đổ dồn về phía tôi. Những cô gái bình thường hoàn toàn không để ý đến tôi, nay đều đang nhìn tôi chằm chằm. Không biết là tôi ảo giác hay tôi thực sự bị chú ý nữa? Mà tôi cũng chẳng thể phân biệt được ánh mắt đó là thiện ý hay ác ý.
“Kashiwada, tóc cậu màu gì thế này…!”
Vừa đến chỗ ngồi, tôi đã bị Kiritani chất vấn từ phía sau. Đồng thời, một người khác cũng tiến đến gần chỗ của tôi.
“Kashiwada, cậu đang đùa cái gì thế?”
Là Koizaki, ánh mắt cô ấy chẳng có lấy một tia cười nào.
“Ơ, cái tóc này không được à?”
“Trông cứ như đứa dở hơi ấy… Đến vuốt sáp tạo kiểu còn làm hỏng, cậu muốn nhuộm tóc thì còn sớm chán.”
Nói xong câu đó với ánh mắt khinh bỉ, Koizaki nhanh chóng bước về chỗ ngồi của mình.
“Koizaki lại bắt chuyện với cậu… Hai người thân thiết thật đấy.”
Kiritani nhìn bóng lưng Koizaki, nói với tôi bằng giọng ghen tị.
“Cái gì mà cái gì, cậu có bạn gái rồi thì khác gì đâu. Hơn nữa, tớ phải nhấn mạnh lần nữa, chúng tớ chẳng thân thiết chút nào.”
“Nếu tớ cũng nhuộm tóc vàng hoe thì Koizaki có nói chuyện với tớ không nhỉ… Không không, cho dù có được Koizaki bắt chuyện đi nữa thì cái màu này vẫn quá tệ.”
Kiritani nhìn mái tóc của tôi, cười mỉa mai.
“Ơ… cái mái tóc này tệ đến thế sao?”
“Nói thật là thảm hại lắm đấy, tớ cứ tưởng cuối cùng cậu cũng phát điên rồi. Cậu nhìn xung quanh các bạn nữ xem.”
Tôi làm theo lời Kiritani nhìn xung quanh, các bạn nữ đều đang nhìn tôi cười trộm. Xem ra sự chú ý tôi nhận được khi vừa vào lớp rõ ràng là tiêu cực. Tôi chỉ muốn độn thổ cho xong.
Chỉ là nhuộm tóc thôi mà đã bị Koizaki và Kiritani coi như đứa có vấn đề về đầu óc. Tôi có một thôi thúc muốn nghỉ học sớm ngay lập tức để đi nhuộm lại tóc.
“À, Kobachi~”
Tôi đang lê bước một cách ủ rũ trên hành lang, định đi đến nhà vệ sinh thì bị một giọng nói sảng khoái quen thuộc gọi lại, đó là Suzuki. Bạn bè của tôi đã ít rồi, mà trong số đó, người dùng biệt danh Kobachi để gọi tôi thì chỉ có Suzuki mà thôi.
Từ sau buổi karaoke lần trước, tôi vẫn chưa nói chuyện lại với Suzuki.
「Tóc màu gì mà chói lóa thế! Đổi phong cách à?」
「À ừm, tôi đã phạm không ít sai lầm... Kiểu như bây giờ đang là thời kỳ đen tối nhất ấy... Phiền cậu hãy quên hết những gì đã thấy hôm nay đi... À, lần trước cảm ơn cậu nhé. Xin lỗi vì đã để mọi chuyện rườm rà.」
Tôi vừa xin lỗi vừa cảm ơn Suzuki về chuyến đi chơi hôm nọ. Giá mà tôi cũng có thể nói những lời này với Hasegawa thì tốt biết mấy.
「Không sao đâu! Tôi chơi rất vui. Nhưng mà lần tới, tôi muốn chỉ rủ mấy thằng otaku đi hát karaoke thôi.」
Karaoke otaku... nghe có vẻ thú vị thật. Thế thì tôi có bao nhiêu là bài muốn hát.
「À này, tự nhiên tôi muốn hỏi một chút, Kashiwada cậu có đi buổi Only của Love Minus không?」
Chủ đề này quá đột ngột, khiến đầu óc tôi ngừng hoạt động ngay lập tức.
Ngay lập tức, tôi đưa mắt nhìn quanh. May mắn là không có học sinh nào đi ngang qua, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Buổi Only của Love Minus, chắc là chỉ hội chợ bán doujinshi của Love Minus nhỉ. Là hoạt động chỉ chuyên bán doujinshi của riêng Love Minus thôi. Tôi tuy đã từng đi Comiket, nhưng chưa bao giờ đặt chân đến buổi Only cả.
「Ể? Có hoạt động đó sao?」
「Ừm, Chủ nhật tuần tới nữa. Bạn tôi đăng ký tham gia một nhóm, tôi sẽ đi giúp, nên tôi mới hỏi cậu có muốn đi không.」
「Vậy à... Tôi không biết có buổi Only này luôn đấy.」
Tôi bắt đầu hứng thú với hoạt động này. Vừa hay tôi cũng đang muốn tìm doujinshi của Love Minus.
「Không có ai đi cùng... nhưng có vẻ thú vị, tôi sẽ suy nghĩ xem sao.」
Sau đó tôi với Suzuki nói chuyện một lúc, thấy chuông sắp reo, tôi liền tạm biệt cậu ấy, vừa về đến lớp. Và từ cửa lớp học cách đó chừng ba mét, có một người thò đầu ra, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.
「Khoan đã, cậu đang nói chuyện gì với Suzuki-kun vậy? Đáng ghen tị quá đi mất! Lần trước đi karaoke xong với cả sau này tôi đều không nói chuyện được với cậu ấy...」
「Nói chuyện gì á, thì cũng chỉ là cậu ấy rủ tôi đi buổi Only thôi... Với cả nói với cậu thì cậu cũng chẳng hiểu đâu.」
「Buổi Only? Đó là cái gì?」
Khi Renka định ép tôi kể rõ hơn thì chuông báo hiệu reo lên.
「Suzuki-kun rủ cậu đi làm gì? Lát nữa tôi sẽ hỏi cậu cho ra lẽ!」
Nói xong, cô ấy liền về chỗ của mình.
Hôm đó, sau khi kết thúc buổi họp lớp tan học, Renka chào tạm biệt bạn bè rồi đi đến chỗ tôi.
「Nào, chúng ta tiếp tục chủ đề lúc nãy nhé.」
「Ể? Đâu có gì... Chỉ là Suzuki hỏi tôi có muốn đi buổi Only không thôi mà.」
「Tôi đang hỏi cái buổi Only đó rốt cuộc là cái gì!」
Tôi đưa mắt nhìn quanh. Dù đã tan học nhưng vẫn còn một vài người ở lại.
Tôi nói với âm lượng mà những người xung quanh không thể nghe thấy.
「Không phải tôi đã cho cậu mượn đĩa Love Minus rồi sao? Thì đó là hoạt động bán doujinshi của tác phẩm đó đó.」
「Doujinshi là cái gì?」
Renka không hề hạ thấp giọng chút nào mà cứ thế nói ra cái danh từ nhạy cảm đó, khiến tôi vội vàng cảnh cáo cô ấy,
「Đừng nói to thế!」
Mấy người bình thường không hiểu ý nghĩa của nó cứ thế này thì phiền phức thật.
「À ừm— chính là mấy cuốn manga mà fan của game đó vẽ vì sở thích ấy... Giải thích thế này chắc cậu hiểu rồi nhỉ.」
Chỉ là nội dung của mấy cuốn manga đó đa phần là liên quan đến tình dục, nhưng tôi thật sự không muốn giải thích thêm.
「Ồ!」
Renka đáp lại một cách hờ hững.
「Chủ nhật tuần tới nữa, bạn của Suzuki sẽ tham gia hoạt động đó, cậu ấy cũng sẽ đi giúp. Nên cậu ấy mới hỏi tôi 'Kashiwada cậu có muốn đi không', chỉ có vậy thôi.」
「Vậy thì, nếu đi hoạt động đó, Chủ nhật cũng có thể gặp được Suzuki-kun rồi sao?」
Ánh mắt của Renka lập tức sáng rực lên.
「Ờ, thì đúng là vậy...」
「Thật sao?!」
Renka đột nhiên trở nên rất phấn khích.
「Hoạt động đó ai cũng có thể đi được sao? Tôi cũng muốn đi!」
「Này, đi thì đi được thôi, nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng đi.」
「Hả? Tại sao chứ?」
「Ở đó đàn ông còn nhiều hơn cả Akiba, sẽ chỉ khiến cậu thấy ghê tởm thôi, với cả...」
Điều khiến tôi lo lắng hơn nữa, chính là nội dung của mấy cuốn doujinshi được bán ở đó. Có thể đoán trước được rằng hầu hết đều là doujinshi khiêu dâm 18+. Renka chắc chắn sẽ cảm thấy ghê tởm với loại doujinshi này, và nếu cô ấy biết tôi cũng đọc những thứ đó, cô ấy sẽ lại chê tôi thật kinh tởm cho mà xem.
「Tóm lại là không được! Với cả, cậu có tiến triển gì với Love Minus chưa?」
「Ư... Tôi có nhiều việc phải làm lắm chứ,」
Mượn người ta về chơi mà không có tiến triển gì sao.
「Không chơi thì trả lại tôi đi! Cậu không hiểu sức hấp dẫn của Love Minus thì không có tư cách đi buổi Only đâu!」
「Đồ keo kiệt... Gì mà kì vậy, tôi vẫn luôn giúp đỡ cậu đấy chứ.」
Câu nói này khiến tôi hơi đắn đo. Quả thật, Renka đã giúp đỡ tôi trong việc mời Hasegawa đi chơi, và cả việc cải thiện ngoại hình mỗi ngày của tôi nữa.
Hơn nữa, nếu có thể, tôi cũng hy vọng cô ấy sẽ tiếp tục giúp đỡ tôi trong tương lai.
「Với cả, cậu đừng nói là cậu quên rồi nhé! Cậu còn nợ tôi một ân tình đúng không?」
Lời của Renka khiến tôi nhớ lại chuyện đó, tôi không khỏi thở dài một tiếng. Chuyện Renka nói là việc ngày trước đi Harajuku, vì tôi không có tiền nên không mua được chiếc váy liền đúng không nhỉ. Lúc đó cô ấy quả thật đã nói 「Cậu nợ tôi một món đấy!」 nên mới không bắt tôi mua.
「...Thôi được rồi, tôi biết rồi mà! Tôi sẽ dẫn cậu đi buổi Only, nhưng có điều kiện. Cậu tuyệt đối không được mua bất kỳ cuốn sách nào bán ở đó, và cũng không được phép giở ra xem.」
「Ban đầu tôi đã không có hứng thú với loại sách đó rồi, cũng chẳng có tiền rảnh rỗi mà tiêu vào đây. Với cả, tôi không hiểu tại sao tôi lại phải cần sự đồng ý của cậu nữa chứ.」
Nghe cô ấy nói rõ là không định mua sách, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.
Thế là, tôi và Renka quyết định sẽ cùng nhau tham gia buổi Only của Love Minus vào Chủ nhật.
Đối với tôi, việc một mình tham gia hoạt động sẽ hơi bất an, nên việc có người đi cùng quả thực khiến tôi rất vui, nhưng lại có thêm nhiều yếu tố bất an hơn nữa.
Trên đường về nhà, tôi lần thứ ba liên tiếp đi đến tiệm thuốc, mua thuốc nhuộm đen, và ngay tối hôm đó đã nhuộm lại tóc đen.
Trong lòng tôi thề rằng, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm cái trò nhuộm tóc vàng ngu ngốc này nữa.
***
Hai tuần sau, vào Chủ nhật, tôi và Renka hẹn gặp nhau tại Ga JR Kamata.
Khi thấy Renka xuất hiện ở điểm hẹn, tôi giật mình.
Cô ấy vẫn mặc y như lần đi karaoke trước, quần áo đầy ren kèm theo lớp trang điểm đậm, nhưng lần này còn kéo theo một chiếc vali kéo màu hồng rất lộng lẫy nữa.
「Cậu đâu ra lắm hành lý thế...」
「Tôi mua bộ cosplay Love Minus trên mạng đấy~! Mặc đồ cosplay thì nhìn cái là biết tôi là fan ngay, biết đâu còn có thể khiến Suzuki-kun chú ý đến tôi nữa thì sao!」
Dù chẳng cosplay gì, chỉ cần bén mảng đến cái sự kiện này thôi cũng đủ chứng tỏ mình là fan cứng của Love Minus rồi. Thế mà cái con bé này, cái tính hành động của nó đúng là đáng kinh ngạc.
"Cậu rõ ràng không phải dân otaku mà sao lại chẳng hề thấy khó chịu khi cosplay thế?"
"Chỉ cần bám víu được anh Suzuki, tớ làm gì cũng được hết! Mấy tạp chí hot girl bây giờ cũng có chuyên mục hóa trang đấy, nên tớ muốn thử một lần xem sao~! Cosplay của Love Minus là đồng phục thủy thủ phải không? Mà đồng phục cấp hai của tớ là áo vest, nên tớ vẫn luôn ao ước được mặc đồng phục thủy thủ lắm lắm!"
Thật tình, tôi chẳng muốn nó dùng cái mục đích không mấy trong sáng này để đi cosplay Love Minus đâu, nhưng tôi cũng không muốn nghe nó than vãn thêm nữa, nên đành ngậm miệng lại cho xong chuyện.
Chúng tôi dò bản đồ, rồi cuốc bộ tới khu vực tổ chức sự kiện.
"Toàn... toàn đàn ông..."
Koizaki nhìn cảnh tượng bên trong hội trường, mặt nó tái mét y chang cái hồi đi Akihabara vậy.
"Tôi bảo rồi mà! Giờ vẫn còn kịp đấy, có muốn về một mình không?"
"Hả? Cậu nói nhảm gì thế? Đã đến đây rồi thì sao mà về được! Lần trước trượt vỏ chuối rồi, tớ thề sống thề chết là hôm nay nhất định phải bắt chuyện được với anh Suzuki!"
Koizaki mang theo một bụng bực tức, tiến vào phòng thay đồ để diện bộ cosplay. Đến cả hóa trang nó cũng chơi rồi, xem ra hôm nay nó quyết tâm cao độ thật rồi.
Tiếp đó, hai đứa tôi mỗi đứa một đường. Tôi sẽ đi tìm Suzuki, bắt chuyện trước với cậu ấy. Koizaki sau đó sẽ vờ như là cũng đi riêng lẻ, tạo ra màn chạm mặt tình cờ để bắt chuyện với Suzuki. Xong xuôi thì cả đám sẽ tám chuyện về Love Minus và cosplay, còn tôi thì ở bên cạnh ra tay giúp đỡ. Đấy, chiến dịch của chúng tôi là thế đấy.
Sau khi tách khỏi Koizaki, tôi đối chiếu mã số gian hàng Suzuki viết trong lá thư, rồi đi thẳng tới đó.
"À, Kashi!!"
Suzuki vừa thấy tôi đã cười tươi roi rói vẫy tay. Người ngồi cùng gian hàng bên cạnh chắc là bạn của cậu ấy.
"À, chào anh. Anh là bạn của Suzuki à?"
"Đúng rồi đúng rồi, bạn cùng trường ấy mà."
Tôi và anh Tanaka, người ngồi cùng gian hàng với Suzuki, chào hỏi nhau, rồi không hiểu sao hai người họ còn mời tôi vào trong ngồi luôn.
Tanaka còn tặng tôi một cuốn doujinshi tự vẽ nữa chứ, khiến tôi ngại quá chừng. Thế là tôi ngỏ ý muốn giúp trông hàng, mà Tanaka cũng đang muốn đi lượn lờ vòng quanh hội trường, vậy là còn lại mỗi tôi với Suzuki trông hàng.
Tôi với Suzuki vừa trông hàng vừa tám chuyện linh tinh, đại loại như Tanaka là bạn quen qua mạng thôi. Đúng lúc đó, tôi chợt nhớ ra một chuyện vẫn luôn băn khoăn, thế là tranh thủ hỏi Suzuki trước khi Koizaki kịp đến.
"À mà này, Suzuki cậu không có bạn gái à?"
Chuyện này tôi vẫn luôn băn khoăn. Dù là dân otaku, nhưng cậu ta đẹp trai đến thế, dù có quen một hai cô bạn gái cũng chẳng có gì lạ.
Lỡ như cậu ấy có bạn gái thì Koizaki cứ cố công thế này chẳng phải là đổ sông đổ biển hết sao.
"Ơ, sao tự nhiên hỏi cái này. Kashi cậu có không?"
"Tớ sao mà có được, tớ đang hỏi Suzuki cậu có hay không mà."
"Bạn gái của tớ chính là Rinka... Mà chẳng riêng gì tớ đâu, tất cả những người có mặt ở hội trường này, bạn gái của ai cũng đều là một trong ba cô Rinka, Ami hay chị Nono cả..."
"Này!"
Hiếm lắm cậu ấy mới lảng chuyện như thế, xem ra là chẳng muốn đụng chạm đến chủ đề này một chút nào.
"Tớ hoàn toàn nghiêm túc đấy. Tớ đã từng thề với lòng là chỉ yêu thế giới 2D thôi."
Cậu ấy nói một cách tươi tỉnh, với gương mặt nghiêng điển trai.
Nghe cậu ấy nói thì oai ra phết đấy, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cái phát ngôn này đúng là thảm họa.
"Thật á... Rốt cuộc là tại sao chứ..."
"Thế giới 2D tuyệt lắm, chẳng bao giờ phản bội đâu."
"...Trong quá khứ có chuyện gì xảy ra sao?"
"...Ừm... có gì đâu mà~"
Nụ cười của Suzuki khi nói chuyện mang theo chút ưu tư, buồn bã. Dù miệng cậu ấy nói không có gì, nhưng lại càng khiến người ta cảm thấy chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra trong quá khứ. Tuy nhiên, một khi người trong cuộc đã đánh trống lảng rồi thì cũng khó mà hỏi thêm, xem ra cậu ấy cực kỳ không muốn đụng đến chủ đề này.
Lúc này tôi chợt nghĩ đến Koizaki. Nếu Suzuki cứ giữ cái tâm trạng thế này, thì khả năng Koizaki và Suzuki trở thành người yêu coi như là cực thấp. Mà hôm nay Koizaki lại hừng hực khí thế đến lạ. Có vẻ như vì cứ thất bại liên miên hết lần này đến lần khác, nên nó quyết định hôm nay nhất định phải bắt mối được với Suzuki. Nghĩ đến cái bộ dạng quyết tâm của Koizaki, tôi chợt thấy ít nhất hôm nay mình cũng nên ra tay giúp nó một phen.
"Hồi trước tụi mình đi karaoke, ở đó cũng không có cô nàng nào lọt vào mắt xanh của cậu sao?"
Tôi ôm một chút hy vọng lên tiếng hỏi.
"À ~ karaoke à. Cái cô bé tên Koizaki đó..."
Suzuki lại thốt ra tên Koizaki khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Chẳng lẽ còn chút hy vọng nào sao...
"Con bé đó dù dễ thương, nhưng là một con bitch phải không? Tớ nghe nhiều lời đồn lắm rồi. Nào là năm tay năm chân, nào là kiếm tiền bất chính... Thật là tệ hại!"
Thế nhưng đó lại là một ấn tượng tệ hại nhất. Suzuki lại nghe được mấy tin đồn đó rồi.
"Tớ ghét nhất bọn bitch."
Suzuki dứt khoát nói.
Đúng lúc này, tôi mới chợt phát hiện.
Koizaki đang đứng cách gian hàng của chúng tôi khoảng hai mét, vận bộ đồng phục Love Minus, mặt tái xanh đứng đực mặt ra.
Cô ấy dường như đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi.
"Koizaki...!"
Tôi vừa đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, thì Koizaki cũng vội vàng rời đi.
"Ừm? Kashi cậu sao vậy?"
Suzuki dường như không hề nhận ra Koizaki có mặt.
"À, xin lỗi, tớ thấy người quen... Tớ đi theo cô ấy chút!"
Tôi rời gian hàng, muốn đi đuổi Koizaki.
Nhưng bóng dáng cô ấy đã bị biển người nhấn chìm, khiến tôi không tài nào tìm thấy.
Thế là tôi quay lại gian hàng của Suzuki trước.
"Có tìm được người không?"
"Không, không tìm được."
"Thế à..."
"À, Suzuki, về chủ đề vừa rồi..."
Tôi chợt nhớ ra một sự thật quan trọng cần phải đính chính.
"Hả?"
"Tin đồn Koizaki là bitch đó..."
"Hả? Ồ ồ, ừm."
"Đó hoàn toàn là tin đồn thất thiệt! Hình như là do mấy đứa con gái ghét Koizaki mà đồn đại lung tung cả!"
"Hả? Ồ, là vậy à."
Tôi đã cố gắng đính chính tin đồn, nhưng Suzuki có vẻ chẳng mảy may hứng thú.
Đúng lúc này tôi mới sực nhớ ra, tại sao mình lại phải ra sức bảo vệ Koizaki đến thế, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy không hiểu nổi.
Tôi chỉ nghĩ không nên để những lời dối trá sai sự thật tiếp tục bị lan truyền... Chứ không phải là tôi làm vì Koizaki đâu nhé... Tôi ngầm tìm cớ bao biện cho bản thân trong lòng.
Đúng lúc đó, anh chủ gian hàng Tanaka quay lại. Anh ấy bảo sự kiện sắp kết thúc rồi, có thể bắt đầu dọn hàng được rồi, thế là tôi chia tay hai người.
Tôi lo lắng bắt đầu đi tìm lại Koizaki.
Tôi lượn một vòng quanh các gian hàng doujinshi mà chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Thế là tôi đi đến khu vực Cosplay Square nằm ở rìa hội trường.
Tôi thấy bóng dáng Koizaki ở đó. Có một nhiếp ảnh gia đi dự sự kiện đang chụp ảnh cho nó.
「Này nhé~ Cô có thể ngồi co gối lại kiểu thể dục được không!?」
Thấy gã nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh lên, ánh mắt gian tà, tôi vội vàng lên tiếng.
「Ơ, xin... xin lỗi, xin lỗi vì đã làm gián đoạn buổi chụp hình, chúng tôi có việc gấp...」
「À... Bá Điền...!」
Tôi hoảng hốt kéo Luyến Kỳ chạy khỏi hiện trường.
「Hừ! Tên đó đúng là loại tệ hại! Chắc chắn hắn ta muốn chụp lén quần... quần lót của tôi! Đồ hạ đẳng! Mấy tên otaku toàn cái thói đó sao?」
Phải đi xa một đoạn, Luyến Kỳ mới bộc lộ hết sự tức giận với gã đàn ông kia.
Trông cô ấy tinh thần khá hơn tôi tưởng, khiến tôi yên tâm rất nhiều.
Tôi nhìn kỹ lại trang phục của Luyến Kỳ. Đúng là cô ấy mặc đồ của Love Minus thật, nhưng kiểu tóc thì không đổi, trông cứ như "Luyến Kỳ mặc đồ của Love Minus". Thế này thì không thể gọi là Cosplay được.
「Ôi trời~ cảm giác thật tệ! Suýt nữa thì bị chụp mấy cái ảnh kỳ cục, xung quanh thì toàn đàn ông là đàn ông, còn có cả đống sách bìa đồi trụy bày bán nữa chứ...」
Lúc này, biểu cảm của Luyến Kỳ dường như chuyển từ tức giận sang buồn bã.
「Với cả hình như mình bị Linh Mộc ghét rồi...」
Cô ấy lí nhí nói. Xem ra cô ấy quả nhiên đã nghe thấy lời Linh Mộc nói ban nãy rồi, điều này dường như khiến cô ấy rất chán nản.
「Cậu ấy không ghét cậu đâu, chỉ là tin vào lời đồn nên bị sốc thôi.」
「Nhưng mà cậu ấy có nói là 'Luyến Kỳ tệ hại quá' mà...」
Luyến Kỳ hình như sắp khóc đến nơi.
「Không sao đâu! Sau đó tôi đã đính chính lại với cậu ấy rằng tin đồn 'con nhỏ lẳng lơ' đó là giả rồi. Khi tôi nói rõ ràng, Linh Mộc cũng chấp nhận rồi đó!」
「...Vậy sao... Nhưng không chỉ chuyện đó, những lời trước đó tôi cũng nghe thấy. Linh Mộc say mê mấy cô gái trong game, không muốn có bạn gái đúng không?」
「Ư... Cậu nghe cả chuyện này nữa hả?」
「Mình hoàn toàn khác với kiểu nhân vật mà Linh Mộc thích trong game... Mình không thể trở thành như thế được...」
Luyến Kỳ hoàn toàn chìm vào trạng thái tiêu cực, cúi gằm mặt, vẻ mặt như sắp khóc.
Đây không phải là Luyến Kỳ mạnh mẽ, luôn chủ động hành động vì mong muốn của bản thân như mọi khi.
「Đã là thế giới 2D và 3D thì đương nhiên là khác nhau rồi!」
「...2D?」
「Đã khác nhau thì cậu cứ nói cho cậu ấy biết những ưu điểm của thế giới 3D là được chứ sao! Cậu đã cố gắng đến tận bây giờ là vì cái gì chứ! Vì ai mà cậu chạy đến Akiba? Vì ai mà cậu chơi game người lớn? Hơn nữa rõ ràng không phải otaku mà lại đến sự kiện chuyên đề để Cosplay? Không phải là vì Linh Mộc sao! Cậu muốn mọi nỗ lực đều đổ sông đổ biển à?」
Tôi không kìm được mà kích động thuyết phục Luyến Kỳ, khiến cô ấy ngạc nhiên đến sững sờ.
「...Sao cậu kích động thế, chẳng hiểu gì cả.」
「Hả? À không phải... Chỉ là tôi thấy cậu bình thường mạnh mẽ như vậy, giờ lại nói mấy lời chán nản này thật không giống cậu chút nào...」
Tại sao tôi lại kích động vì Luyến Kỳ đến thế, ngay cả bản thân tôi cũng không rõ.
Cô ấy là đối tượng lúc nào cũng trêu chọc, luôn khiến tôi phải chịu thiệt thòi, khiến tôi cực kỳ khó chịu. Nhưng tôi lại không muốn thấy cô nàng này yếu đuối.
Tại sao tôi lại cố gắng hết mình vì một kẻ như thế này chứ?
「Ưm...」
Luyến Kỳ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nở một nụ cười nhẹ.
「Nhưng, có lẽ cậu nói đúng. Đã cố gắng đến mức này rồi...」
「Đúng không? Bỏ cuộc thì quá uổng phí mà!」
「...Bỏ cuộc? Có ai nói thế đâu!」
Cô ấy vừa nãy còn chìm hẳn trong chế độ bỏ cuộc, thế mà đột nhiên lại trở nên ương ngạnh, nói ra những lời như vậy.
Sau đó cô ấy không nói một lời nào mà bước đi.
「Này, cậu đi đâu đấy?」
「Đi đâu ư? Còn phải hỏi sao. Mục đích tôi đến đây hôm nay còn chưa đạt được mà! Vừa nãy hơi sợ nên mới bỏ chạy, nhưng lần này nhất định phải bắt chuyện với Linh Mộc!」
Luyến Kỳ hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình thường, tôi cũng đi theo sau cô ấy. Nhìn bóng lưng ương ngạnh như mọi khi của cô ấy, tôi không khỏi yên tâm hơn rất nhiều.
Thế nhưng, gian hàng tôi vừa ở đã dọn dẹp xong xuôi, Linh Mộc và Điền Trung đã biến mất tăm.
「Về rồi sao...」
「Ơ~! Không thể nào! Vậy thì hôm nay cố tình đến đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa!」
Luyến Kỳ chán nản buông thõng hai vai.
「Thôi kệ đi, cơ hội còn nhiều lắm, không cần phải chán nản.」
「Tôi đâu có chán nản!」
Luyến Kỳ quay đầu lại cãi lại tôi,
「Từ ngày mai tôi sẽ cố gắng hơn nữa... Cậu cũng phải giúp tôi đó!」
Cô ấy nói với thái độ kiên quyết như mọi khi.
「A~ Đói bụng quá~」
Bụng tôi từ nãy đến giờ đã réo mấy bận rồi.
「Đúng thật, bữa trưa cũng chưa ăn.」
「Tôi từ sáng đến giờ chưa ăn gì cả!」
「Hả? Cậu ngủ quên à?」
「Không, cũng không hẳn, chỉ là sáng nay ở nhà không có ai, chỉ có mì gói để ăn thôi. Nhưng tôi thật sự không muốn ăn mì gói từ sáng sớm, nên cứ thế mà ra ngoài luôn.」
「...? Thế à~」
Luyến Kỳ lộ ra vẻ mặt khó hiểu, khiến câu chuyện cứ thế trôi qua.
Còn tôi thì chẳng hiểu, câu nói ban nãy có gì đáng ngạc nhiên đâu.
「Dù sao tôi cũng đói rồi, đi tìm chỗ ăn gì đó không?」
Lời đề nghị của Luyến Kỳ khiến tôi ngạc nhiên từ tận đáy lòng.
Con nhỏ này mà lại có thể không vì mục đích gì mà đi ăn riêng với tôi ư, điều này khiến tôi thực sự kinh ngạc.
Mặc dù cho đến nay tôi đã hành động cùng cô ấy rất nhiều lần, nhưng tất cả đều vì mục đích của Luyến Kỳ, tôi chỉ là bị cô ấy dắt mũi thôi.
Chỉ cần không có lợi lộc gì, con nhỏ này sẽ không muốn hành động cùng tôi đâu, ít nhất là từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.
Mặc dù chỉ là chuyện đơn giản như cả hai đều đói nên đi ăn thôi, nhưng vẫn khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
「Làm gì thế? Sao không nói gì? Không muốn đi thì thôi vậy.」
「Không! Tôi đi! Tôi muốn đi!」
Nhưng mà, bây giờ không phải lúc để nghĩ ngợi lung tung nữa. Tôi đã đói đến mức sắp không chịu nổi rồi.
Chờ Luyến Kỳ thay quần áo xong, hai chúng tôi đi bộ từ địa điểm tổ chức sự kiện đến nhà ga. Có lẽ cả hai đều mệt mỏi, nên trên đường đi luôn giữ im lặng. Thế nhưng, điều kỳ lạ là không khí không hề nặng nề (dù có lẽ chỉ mình tôi nghĩ vậy).
Ngay trước ga có một tiệm đồ ăn nhanh.
「Đến đó được không?」
「Ừm, được thôi nhỉ?」
Chúng tôi bước vào quán, đến quầy gọi món.
Thế nhưng, lúc này tôi bỗng dưng thấy căng thẳng một cách kỳ lạ.
Trước đây, hai chúng tôi từng cùng nhau đến Harajuku và những nơi khác để "hẹn hò thử", nhưng tôi cảm thấy bây giờ còn giống "hẹn hò" hơn lúc đó.
Khi ấy chỉ là Luyến Kỳ muốn bắt tôi bao quần áo, nên hai đứa mới cùng đi Harajuku.
Còn bây giờ thì đói bụng, nên hai đứa cùng đến tiệm đồ ăn nhanh để ăn. Dù chỉ là hành động rất bình thường, nhưng chính cái cảm giác tự nhiên này lại khiến tôi cảm thấy hơi giống hẹn hò... Nếu Luyến Kỳ mà biết cái suy nghĩ này của tôi, chắc lại bị cô ấy mắng "thằng trinh nam chết tiệt" mất. Vừa nghĩ vậy, tôi đồng thời gọi đại một combo burger và khoai tây chiên. Lúc này, Luyến Kỳ đang đứng gọi món bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng hỏi tôi.
「Này, Bá Điền, cậu gọi món gì thế?」
「Hả, cũng chỉ là combo burger bình thường thôi mà...」
"Thật hả? Vậy tôi cũng gọi món đó... À nhưng mà cái nào có kẹp phô mai thì hơn..."
Cô ấy cứ chần chừ mãi, đắn đo hồi lâu, cuối cùng lại gọi đúng phần giống tôi.
Món ăn vừa gọi đã có ngay, hai đứa tôi cùng lên lầu hai tìm chỗ ngồi.
"Cô suy nghĩ kỹ quá nhỉ."
"Ừm, tại tôi không hay đến đây, nên cái gì cũng muốn thử hết."
Chúng tôi chọn đại một chỗ, ngồi đối diện nhau.
"Không hay đến hả? Mấy cô nàng sành điệu chẳng phải ngày nào cũng ăn Mạc Đôn nan còn gì?"
"Cái định kiến này của cậu từ đâu ra vậy? Đúng là tôi có đi mấy lần với bạn khi đi chơi, nhưng những lúc khác thì không đến đâu."
"Vậy hả?"
"Ừm, đi chơi với gia đình thì tuyệt đối không bao giờ ghé. Ba mẹ tôi còn dặn đừng có ghé thường xuyên nữa."
"Ủa~?"
Gia đình này cũng lạ thật, nhưng mà "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", nên tôi cũng không dám nói nhiều.
"Tôi ăn đây!"
Koizaki chắp tay, ngoan ngoãn nói rồi mới đưa tay lấy thức ăn.
Thật bất ngờ, cô nàng cũng lễ phép phết.
"A, đúng là ngon thật~! Tuy ba tôi nói dở tệ, nhưng lâu lâu ăn một bữa vẫn thấy ngon ghê á."
Koizaki say sưa thưởng thức hương vị của chiếc burger đã lâu không được ăn.
Hiếm khi thấy ai vui vẻ vì cái bánh burger đến thế, dù công nhận là nó cũng ngon thật.
"Nè, vì sao cậu lại thích bạn Hasegawa vậy?"
Koizaki lấy tay che miệng, hỏi tôi.
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi suýt sặc cả ngụm Coca đang uống dở.
"Ơ, cái này thì... vào ngày lễ nhập học ấy, tôi... yêu từ cái nhìn đầu tiên..."
Cuộc gặp gỡ gây chấn động vào ngày đầu tiên nhập học đó khiến tôi nhớ mãi không quên. Tôi chưa từng thấy cô gái nào vừa dịu dàng, xinh đẹp như thiên thần lại còn có vẻ ngoài hoàn toàn hợp gu mình đến thế, khiến tôi vừa nhìn đã yêu ngay.
"Ồ! Dù gì thì bạn Hasegawa cũng siêu đáng yêu mà. Tình đầu hả?"
"Chậc... không phải..."
Câu hỏi bất ngờ của Koizaki làm tôi nghẹn lời.
Mối tình đầu của tôi mỗi khi nhắc đến lại thấy đau lòng, giờ nó đã thành một ký ức không mấy tốt đẹp rồi.
"Trước đây cậu cũng từng thích ai rồi hả?"
"Phải, ừm, hồi cấp hai thì có..."
"Thật sao? Trường học chung nam nữ thích thật đấy~! Cậu có tỏ tình không?"
Chết rồi. Cứ tiếp tục đề tài này tôi lại thấy khó chịu hơn thôi.
"Có gì hay ho đâu mà. Còn cậu thì sao? Vì sao lại thích Suzuki?"
Dù chuyển đề tài hơi gượng ép, nhưng tôi đã cố hết sức.
"Ơ? Tôi á?"
Koizaki nghe tôi hỏi mà mặt đỏ bừng lên thấy rõ.
May quá cô ấy không nhận ra tôi cố ý chuyển đề tài.
"Tôi cũng yêu từ cái nhìn đầu tiên thôi,"
Koizaki vội vàng uống nước ép, nuốt trôi thức ăn trong miệng.
"Không phải có một bộ truyện tranh tên là "Chỉ muốn nói cho cậu biết" sao?"
Cô ấy đột nhiên nói ra tên truyện, làm tôi đầy dấu chấm hỏi trong đầu.
"Chỉ muốn nói cho cậu biết"... tuy tôi chưa đọc, nhưng cũng từng nghe tên rồi. Đó là một bộ manga thiếu nữ bán chạy.
"Hồi cấp hai tôi đọc bộ truyện đó, cảm động cực kỳ! Cậu con trai tên Kazemaki đối xử với nữ chính siêu dịu dàng khiến tôi xúc động lắm, thì ra cũng có người đàn ông như thế..."
Tôi nói này, đó đâu phải người thật, chỉ là nhân vật trong truyện tranh thôi mà...
"Rồi tôi quyết định lên cấp ba nhất định phải học trường nam nữ chung, và yêu một cậu con trai giống hệt Kazemaki!"
"Chẳng lẽ cậu chính vì vậy nên dù sợ đàn ông vẫn chạy đến học trường nam nữ chung?"
"Đúng vậy! Cậu lại hiểu được cơ chứ!"
Cấu tạo não bộ của cô nàng này sao mà dễ hiểu thế không biết.
"Rồi đến lễ nhập học thì xảy ra cuộc gặp gỡ định mệnh siêu cấp~!"
Sự ủ rũ trước đó của cô ấy cứ như giả vậy, Koizaki phấn khích đến mức mắt sáng lên hình trái tim. Chà, cô nàng này đúng là một "Sweets" điển hình nhỉ?
"Trên đường đến trường dự lễ nhập học, có một nam sinh đến bắt chuyện với tôi, hỏi "Trường cấp ba Fujimi đi lối này đúng không?". Tôi bị con trai bắt chuyện nên cuống cuồng hết cả, nhưng rồi khi nhìn mặt người đó... đúng là một anh chàng đẹp trai, hoạt bát y như Kazemaki vậy! Tôi vội vàng trả lời "Đúng ạ!", rồi cậu ấy lại nở nụ cười thân thiện nói "Cảm ơn nhé!"..."
"Người đó chính là Suzuki đúng không...?"
"Đúng vậy! Cậu không thấy ghê gớm sao? Cái này y chang tình tiết trong "Chỉ muốn nói cho cậu biết" luôn đó! Bạn Suzuki cũng siêu giống Kazemaki! Tuy giờ cậu ấy đã nhuộm tóc nâu rồi, nhưng hồi đó tóc đen, đúng là Kazemaki luôn! A, tất nhiên tóc nâu cũng đẹp trai nên không sao cả!"
"Vậy hả...? Tôi chưa đọc truyện đó nên không rõ lắm..."
Koizaki bắt đầu cằn nhằn kiểu "cậu là otaku mà không xem cái bộ truyện quốc dân đó sao?", nhưng rồi khi nhớ lại cuộc gặp gỡ định mệnh năm ấy, mặt cô nàng nom hạnh phúc cực kỳ.
"Nè, cậu ngày nào cũng mắng tôi là otaku gớm ghiếc, nhưng rõ ràng bản thân cậu cũng otaku lắm chứ! Lại còn vì tình tiết y chang trong truyện tranh mà thích con trai..."
"Cậu phiền phức quá đi. Đừng có đánh đồng tôi với cậu!"
Koizaki có lẽ cũng là một kiểu otaku nào đó, là otaku của truyện tranh thiếu nữ.
"Trước cấp hai cậu chưa từng thích ai sao?"
"Không, tôi học trường nữ sinh từ nhỏ nên không có cơ hội. Tuy mấy lần có bạn nói 'Để tao giới thiệu con trai cho', nhưng tôi thấy như vậy không đúng lắm."
"Ủa? Cậu đã mơ mộng về tình yêu từ cấp hai rồi mà, vậy để người ta giới thiệu cho chẳng phải tốt hơn sao?"
Thật không hiểu nổi suy nghĩ của con gái. Nếu bạn bè là con trai mà nói với tôi "Để tao giới thiệu con gái cho", chắc chắn tôi sẽ mắc câu vô điều kiện mất.
"Hồi cấp hai có mấy đứa bạn đã hẹn hò với mấy đứa con trai gặp ở buổi giao lưu, hoặc là mấy đứa con trai bắt chuyện ngoài đường, nên nhiều đứa con gái có bạn trai rồi, nhưng cậu không thấy cái kiểu đó không nên chút nào sao?"
"Ơ, không nên là ý gì cơ?"
"Không phải là quá dễ dãi hay sao! Tôi không hiểu nổi sao lại đi quen mấy người như thế hả? Kiểu đó thì tuyệt đối không phải tình yêu nghiêm túc đâu!"
Koizaki hình như càng nói càng kích động.
"Còn nữa, trong đám bạn tôi rất thịnh hành mấy cái tiểu thuyết trên điện thoại, nên tôi cũng mua về đọc thử. Kết quả nam chính siêu phong tình! Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi. Đúng là không nên mua mấy thứ đó."
Tôi nghĩ cái Koizaki đang nói chính là cuốn tiểu thuyết trên điện thoại mà tôi làm rơi hồi va vào cô ấy.
Ban đầu tôi cứ tưởng cuốn tiểu thuyết đó là gu của cô ấy, ai dè không phải.
Tôi muốn chen vào giữa chừng, nhưng lời Koizaki cứ tuôn ra ào ào như súng máy vậy.
"Vừa vào cấp ba chung nam nữ, người xung quanh đều trở nên dễ dãi hơn nữa. Có đứa bạn vừa được bắt chuyện đã trao đổi thông tin liên lạc rồi thành người yêu, quen nhau chưa đầy một tháng đã... đã lên giường. Rồi chưa đầy một năm thì chia tay. Cái này thật sự không nên chút nào, đúng không?"
"Ừm... cảm giác giống mấy cô gái dễ dãi của thời nay nhỉ..."
"Đúng không? Dễ dãi kinh khủng! Thật không thể tin nổi! Đây tuyệt đối không phải tình yêu đích thực!"
Koizaki bóp nát cái ly nước ép trên tay.
"...Phù. Mà thật làm tôi bất ngờ. Đây là lần đầu tiên tôi với cậu có cùng quan điểm đấy."
Koizaki hớp một ngụm nước ép từ chiếc ly bị bóp nát khi nãy, rồi thở phào nhẹ nhõm để lấy lại bình tĩnh.
"Ừm... đúng là vậy."
Thật lòng mà nói, tôi khá bất ngờ khi Koizaki lại ghét phụ nữ lẳng lơ đến thế. Dù cô nàng có cái đầu chỉ toàn chuyện yêu đương kiểu mấy cô nàng "kẹo ngọt" ấy, nhưng xem ra tư tưởng giữ mình lại rất mạnh mẽ.
"Tớ kể với mấy đứa bạn xung quanh, đứa nào cũng bảo 'Chuyện này bình thường mà?' Rồi đứa nào cũng thấy khó hiểu. Hiện tại chỉ có mỗi cậu là đồng ý với tớ thôi đấy."
"Thời buổi này người nghĩ như thế nhiều lắm chứ."
Tôi nhìn Koizaki vừa càm ràm vừa ăn khoai tây chiên, trong lòng lại có cảm giác thật khó tả.
Cô nàng ăn vận rất "ngầu", sành điệu, nhuộm tóc nâu, trang điểm đậm, mặc váy ngắn, vậy mà bên trong lại e dè với đàn ông, thậm chí còn ngại gần gũi đàn ông đến mức thuần khiết đáng kinh ngạc.
E rằng ngoài gia đình ra, tôi là người khác giới đầu tiên đi chơi cùng cô ấy (dù bản thân tôi cũng chẳng khác là bao).
Một cô gái mà vẻ ngoài và nội tâm lại không ăn nhập đến thế này, có lẽ không thể tìm thấy người thứ hai nào nữa.
"Gì thế? Cậu nhìn cái gì đấy? Có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi chứ?"
"Ơ, không có gì..."
Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm Koizaki, khiến cô nàng thấy nghi ngờ.
Dù chẳng có gì muốn nói, nhưng lại cảm thấy mình phải nói gì đó, thế là buột miệng thốt ra:
"Trang điểm... cậu có muốn trang điểm nhẹ nhàng hơn một chút không?"
"...Hả? Được cậu chỉ đạo cách ăn mặc, thế này làm người ta khó chịu lắm đấy!"
"Ừ, cũng đúng... Quên đi."
Đến cả bản thân tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại nói ra câu đó. Tôi vậy mà lại nghĩ Koizaki không trang điểm sẽ dễ thương hơn, hợp với sở thích của tôi hơn. Giờ tôi chỉ muốn xóa sạch cái suy nghĩ này, cùng với những lời mình vừa nói ra lúc nãy.
Tôi và Koizaki ăn xong, dọn dẹp khay ăn rồi rời khỏi quán thức ăn nhanh.
Sau đó, chúng tôi trở lại nhà ga. Cứ nghĩ đến đây là sẽ đường ai nấy đi ngay lập tức.
Thế nhưng câu nói kế tiếp của Koizaki, lại càng khiến tôi khó lòng che giấu nổi sự kinh ngạc.
"À phải rồi Kashiwada, cho tớ xin địa chỉ hòm thư nhé."
Địa chỉ hòm thư...
Trao đổi địa chỉ hòm thư, thế này chúng tôi chẳng khác gì bạn bè cả.
Không, phải nói là đã thành bạn bè rồi ư? Mối quan hệ này có thể dùng từ đó để miêu tả không?
"Gặp nhau hôm nay là tình cờ nên còn đỡ, chứ lỡ đứa nào đến trễ thì toi đúng không? Đáng lẽ ở trường đã nên trao đổi rồi chứ."
"À, ừm... đúng rồi..."
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, không để lộ sự bối rối của mình, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra.
"Này, thời buổi này rồi mà cậu vẫn chưa đổi sang điện thoại thông minh à! Cái điện thoại hóa thạch của cậu là loại máy gì thế? Tớ chưa thấy bao giờ!"
...Vừa nãy tôi vậy mà lại e thẹn trước một người vô lễ như thế này, đến cả bản thân tôi cũng thấy khó chịu với chính mình.
"Đừng có lắm lời! Đây là chiếc điện thoại đầu tiên bố mẹ mua cho tôi hồi cấp hai, dùng mãi đến bây giờ! Tôi rất biết trân trọng đồ vật!"
Tôi mang theo sự tức giận, định mở chức năng liên lạc hồng ngoại.
"À, điện thoại của tớ là điện thoại thông minh, không có chức năng hồng ngoại đâu~"
Dù cô nàng chỉ đang nói lên sự thật, nhưng nghe cứ chối tai làm sao ấy.
Tôi dùng chức năng quét mã để quét mã QR hiển thị trên điện thoại của Koizaki, lấy địa chỉ hòm thư rồi lưu vào danh bạ. Sau đó gửi một email trống ngay tại chỗ để cô nàng có thể lưu địa chỉ hòm thư của tôi. Sau khi cả hai đều đã lưu địa chỉ của đối phương xong, lúc này chúng tôi mới thực sự đường ai nấy đi.
Tôi bước lên tàu điện, không kìm được mà kiểm tra lại địa chỉ hòm thư của Koizaki vừa được lưu. Đến lúc này tôi mới nhận ra, ngoài người thân ra, đây là lần đầu tiên điện thoại của tôi lưu tên một người con gái.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi có được một người bạn là con gái...
Dù không biết mối quan hệ như thế này, có được xem là bạn bè không.
Khi chợt hoàn hồn, khóe miệng tôi bất giác nở một nụ cười.