Tôi sẽ biến cậu thành otaku, hãy biến tôi thành riajuu!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

3 5

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

(Đang ra)

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

Nanasawa Matari

Dù vậy, Mitsuba vẫn bám víu vào những ký ức mơ hồ về một thế giới khác và vô tình nắm giữ sức mạnh của lời nguyền. Đây là câu chuyện về một cô gái, trong nỗi khiếp sợ của mọi người xung quanh, đã tự m

6 3

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

67 487

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

237 2941

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

(Đang ra)

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

Quý tộc sa ngã Aldo, vì mục tiêu trả thù những kẻ thù chính trị, đã quay trở lại hoàng cung với vai trò gia sư cho các công chúa. Kế hoạch của anh là khiến các công chúa mang thai, từ đó trở thành vị

9 6

I Have a Unique Way to Relieve Stress

(Hoàn thành)

I Have a Unique Way to Relieve Stress

胖咪子

Chủ đề: Kẻ dũng cảm là người được hưởng lạc đầu tiên.

37 6

Quyển 1 - Chương 8

Sáng hôm sau, tôi thong thả đi trên hành lang sau khi đến trường, và trông thấy một bạn học khác đang ôm một chồng vở cao ngất.

Đó là Hasegawa. Hẳn là cậu ấy đang làm nhiệm vụ của lớp trưởng, chuyển những cuốn vở của cả lớp.

"Cậu... cậu không sao chứ?"

Tôi cội vàng hỏi Hasegawa, giọng nói vì căng thẳng mà trở nên run run. Vì chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi đã quyết định noi gương Koizaki, bản thân cũng phải cố gắng hơn nữa. Thế nên tôi mới mạnh dạn mở lời.

Tôi đến gần Hasegawa đang giữ im lặng, rồi nói: "Để tớ cầm giúp một nửa nhé."

"...Cảm ơn cậu, nhưng tớ không sao đâu."

Hasegawa khéo léo từ chối. Lời này khiến tôi trong lòng rất hụt hẫng, nhưng nhìn thấy Hasegawa đi đứng không vững vì mang vác nặng, tôi vẫn lên tiếng nói:

"Không, trông cậu không ổn chút nào... Để tớ giúp nhé." Lời này không phải muốn lấy lòng Hasegawa, mà là thực lòng lo lắng cho cậu ấy.

"Xin lỗi, có vẻ một mình mang từng này vẫn hơi quá sức..."

Hasegawa đặt chồng vở xuống trước, chia thành hai phần. Tôi cầm lấy một nửa trong số đó.

"À, cậu không cần xin lỗi đâu mà..."

Hasegawa bê chồng vở đi về phía lớp học, tôi cũng theo sau. Hasegawa không tiếp tục trả lời tôi, cả hai chúng tôi cứ thế giữ im lặng.

Chúng tôi vào lớp, đặt chồng vở lên bàn học.

"Cảm ơn cậu."

Hasegawa cảm ơn khiến lòng tôi vui như nở hoa, nhưng bề ngoài tôi vẫn giữ bình tĩnh.

Dù Hasegawa đã nói lời cảm ơn, nhưng cậu ấy không hề nở nụ cười, vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc như thường lệ.

"Cái... cái đó..."

Tôi gọi Hasegawa, người đã xong việc và chuẩn bị về chỗ ngồi.

So với những nỗ lực của Koizaki ngày hôm qua, nỗ lực của tôi hoàn toàn không thấm vào đâu. Cứ thế này không được, tôi phải cố gắng hơn nữa.

"Sau... sau này nếu có gì... cứ để tớ giúp."

Tôi cố gắng hết sức nói ra câu này. Tôi nhút nhát ngày xưa, không thể nào nghĩ đến việc nói ra lời như vậy.

Hasegawa nghe thấy lời tôi nói, không nói gì cả.

Nhưng, tôi đã tận mắt nhìn thấy.

Hasegawa lại nở nụ cười với tôi.

Không phải nụ cười rạng rỡ như lần đầu tiên nhìn thấy, Hasegawa chỉ khẽ mỉm cười.

Nhưng nụ cười của cậu ấy vô cùng dịu dàng. Có thể nở nụ cười như vậy, cậu ấy nhất định là một cô gái dịu dàng. Nhất định có một ngày, tôi sẽ lại được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hasegawa, giống như ngày lễ nhập học.

Tôi trở về chỗ ngồi, mong chờ ngày đó đến.

Mặc dù tôi vẫn luôn giúp Hasegawa làm việc lớp, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cậu ấy. Tôi thậm chí còn cứ ngỡ cả đời cũng không dám nói chuyện với cậu ấy, đến cả bản thân tôi cũng bất ngờ.

Tôi hạ quyết tâm, sau này sẽ cố gắng bắt chuyện với Hasegawa như vậy.

"Kashiwada~ Có rảnh không?"

Giờ giải lao sau đó, bỗng nhiên có người gọi tôi trên hành lang.

Tôi quay đầu lại và giật mình. Người nói là Sasakawa Miki và Amamiya Mizuki, bạn của Koizaki.

Sau buổi hát karaoke hôm đó chúng tôi không nói chuyện gì nữa, cứ tưởng bọn tôi sẽ chẳng bao giờ có liên quan gì đến nhau.

"Xin... xin hỏi có chuyện gì ạ?"

Rõ ràng là cùng khối, mà tôi lại vô thức dùng kính ngữ.

Nhìn kỹ thì, Sasakawa và Amamiya đều là những cô gái ăn mặc khá sành điệu và nổi bật, thật lòng mà nói, tôi cảm thấy sợ.

"Kashiwada, dạo này cậu thân thiết với Momo nhỉ."

Sasakawa mở lời nói.

"Nên nói thế nào đây... mặc dù khó nói, nhưng cậu có thể đừng lại gần Momo trong lớp nữa không?"

Lời nói của Sasakawa khiến đầu óc tôi ngừng hoạt động.

"Momo ấy à, gần đây hay bị mấy đứa con trai trong lớp như Ashida quấy rầy, kiểu như 'Tại sao không thèm để ý đến bọn tôi mà lại thân thiết với Kashiwada?'. Momo có vẻ rất sợ mấy đứa học sinh cá biệt đó, mỗi lần đều sợ chết khiếp. Nếu có tôi ở đó thì còn có thể bảo vệ cô bé, nhưng nếu cô bé bị quấy rầy khi chỉ có một mình thì tội nghiệp lắm..."

Sasakawa buồn bã nói.

"Thật sao... Tôi hoàn toàn không biết."

Tôi lại khiến Koizaki phải chịu đựng cảnh này.

"Hả? Cậu thật sự không biết sao?"

Lúc này, Amamiya, người đứng sau Sasakawa, mới lên tiếng.

"Tao nói này~ Momo rất hiền nên mới chịu nói chuyện với loại người như cậu~ Thật ra thì cô bé thấy phiền chết đi được~"

Amamiya nói với giọng bực bội.

"Mà nói thật thì bọn tôi cũng thấy phiền lắm đấy! Cậu mà thân thiết với Momo thì Momo sẽ bị đánh giá thấp, đúng không? Rồi bọn tôi là bạn của Momo cũng sẽ bị đánh giá thấp theo, hiểu chưa?"

"Mizuki, đừng nói nữa."

Sasakawa ngăn Amamiya nói tiếp.

"Vậy thì, xin lỗi nhé, nói chung là thế đấy..."

Nói xong câu này, Sasakawa và Amamiya bỏ đi khỏi trước mặt tôi.

Tôi đứng bất động một lúc lâu, không thể nhúc nhích.

Những sự thật vừa được nói ra khiến đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi đã khiến Koizaki bị mấy đứa con trai cá biệt trong lớp đeo bám.

Bị Amamiya nói rằng tôi gây rắc rối cho bọn họ.

Quan trọng nhất là, chính Koizaki cũng cho rằng tôi gây phiền phức cho cô bé.

Vừa nãy Amamiya đã nói như vậy.

Nếu lời Amamiya nói là thật, vậy thì sự tồn tại của tôi đối với Koizaki hoàn toàn chỉ là một gánh nặng.

Tôi khiến danh tiếng của Koizaki bị ảnh hưởng.

Tôi khiến cô bé bị những học sinh cá biệt đeo bám.

Tôi không thể suy nghĩ được nữa, bước chân lảo đảo đi vào lớp học.

Hai người chúng tôi đã cùng nhau đi đến buổi hẹn riêng, hóa ra không phải vậy. Koizaki thầm thấy tôi phiền.

Quả nhiên, một tên otaku tầm thường như tôi dù có cố gắng đến mấy cũng không thể trở thành người sống hòa nhập hay một trai đẹp được.

Cùng lắm thì chỉ bị mỉa mai, bị chê bai mà thôi.

Kết quả của sự đắc ý tự mãn, chính là bị trừng phạt.

Đây là lần thứ ba tôi tuyệt vọng về cuộc đời.

Lần đầu tiên là khi tôi học cấp hai, năm nhất.

Tôi ngày xưa thực ra là một cậu bé mê thể thao. Hồi tiểu học tham gia đội bóng chày, chạy nhanh, khả năng vận động tốt, nên khá năng động, có bạn bè là con gái, và cũng được nhiều bạn nữ yêu mến.

Nhưng vừa lên cấp hai, tôi đã bị bạn bè ảnh hưởng mà trở thành otaku. Tôi không màng đến ánh mắt người khác mà trò chuyện về những thứ liên quan đến otaku ngay trong lớp học, cũng không biết rằng điều đó khiến những người xung quanh xa lánh mình.

Mặc dù tôi tiếp tục thói quen từ tiểu học, tham gia câu lạc bộ bóng chày của trường cấp hai, nhưng bạn bè trong câu lạc bộ dần dần xa lánh tôi. Bạn bè thân thiết từ tiểu học cũng bắt đầu tránh mặt tôi, tôi rơi vào cảnh cô lập trong câu lạc bộ bóng chày. Cuối năm nhất cấp hai, tôi từ bỏ bóng chày sau bốn năm gắn bó, và sau đó thì dốc hết tâm trí để làm một otaku.

Lần tuyệt vọng thứ hai là mùa hè năm ba cấp hai. Đó là ngày tôi bị cô gái mình thích từ chối, và lại bị những cô gái khác nói xấu.

Và hôm nay, chính là lần tuyệt vọng thứ ba.

Kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu tránh mặt Koizaki.

Ngay cả khi Koizaki tan học đến tìm tôi, tôi cũng nói "xin lỗi, tớ có việc rồi" rồi vội vã về nhà.

Nghĩ đến việc Amamiya từng nói Koizaki thấy tôi gây phiền phức, tôi không thể không thể hiện thái độ như vậy.

Bất giác, Koizaki không còn nói chuyện với tôi nữa.

Khó lắm chúng tôi mới trao đổi địa chỉ email và số điện thoại, vậy mà rốt cuộc lại chẳng dùng được lần nào rồi kết thúc.

Không chỉ vậy, cả Kirigaya – đứa bạn ban đầu rất thân với tôi – cũng bắt đầu thân thiết với đám con trai sành điệu, đẹp mã trong lớp rồi dần dà chẳng mấy khi nói chuyện với tôi nữa. Đến lúc đổi chỗ, hai đứa bị xếp ngồi xa nhau, từ đó về sau chúng tôi hoàn toàn chẳng còn đoái hoài gì đến nhau.

Vốn dĩ ở lớp tôi chỉ thân mỗi hai người họ, vậy mà giờ đây tôi hoàn toàn rơi vào cảnh đơn độc.

Khoảng cách giữa tôi và Hasegawa vẫn cứ xa vời vợi, từ đó chúng tôi chẳng còn trò chuyện lấy một lời. Tôi hoàn toàn bỏ mặc Hasegawa, cũng không còn muốn giúp đỡ em ấy nữa.

Tôi chẳng còn chút động lực nào cho bất cứ việc gì. Ngay cả việc tự tạo kiểu tóc, tỉa lông mày để chăm chút ngoại hình – những thứ mà trước kia tôi vẫn miệt mài làm – giờ đây cũng bị tôi bỏ bẵng. Cứ thế, tôi trở thành đứa con trai có vẻ ngoài tệ nhất trong cả lớp.

Không chỉ vậy, ngay cả Suzuki – đứa vốn dĩ rất ngưỡng mộ tôi – cũng xa lánh dần. Thằng bé dường như đã kết thân được với đám otaku trong lớp, không còn thiếu bạn bè cùng sở thích nữa, nên cũng chẳng buồn nói chuyện với tôi.

Từ đó về sau, tôi chẳng kết giao thêm được người bạn nào mới. Cứ thế, tôi trải qua những năm tháng cấp ba trong tình trạng không một bóng bạn thân kề bên. May mà vẫn còn đỡ hơn lúc tôi mới vào trường.

Kỳ thi đại học cũng trượt vỏ chuối. Cuộc đời học sinh cấp ba tệ hại nhất khép lại, tôi hoàn toàn tuyệt vọng vào cuộc sống.

Chẳng tìm thấy một tia hy vọng nào, mọi thứ bỗng chốc trở nên vô nghĩa.

Nếu có điều gì còn khiến tôi bận lòng...

...thì chẳng biết người ấy đã tiến triển đến đâu rồi nhỉ?

*

"Waoooooooooo!"

Tôi bật dậy sau tiếng thét, nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường trong phòng.

Ngay cạnh gối là tiếng nhạc nền anime, thứ tôi đặt làm nhạc chuông điện thoại, đang réo vang. Có vẻ như chính nó đã đánh thức tôi.

Màn hình chờ hiển thị "Kirigaya gọi".

"A lô…"

Giọng tôi khản đặc. Đến lúc này tôi mới nhớ ra, mình bị cảm cúm, đã nghỉ học nằm lì ba ngày nay.

"Này, Kashiwada, cậu ổn không đấy…? Cậu đã nghỉ ba ngày rồi còn gì."

"Kirigaya…? Cậu vẫn chịu làm bạn với tớ sao…? Hức hức, cậu đúng là người tốt mà…"

"Hả? Mày đang làm cái trò ghê tởm gì thế…? Thôi, thấy mày vẫn còn sức mà nói ba láp ba xàm, vậy là ổn rồi, tao cúp máy đây."

Nói đoạn, Kirigaya cúp máy thật. Nhìn đồng hồ vẫn còn là buổi sáng, có vẻ như thằng bé đã gọi điện cho tôi tranh thủ giờ ra chơi giữa các tiết.

Một giấc mơ dài và khủng khiếp, dường như đã khiến tôi bật khóc, gò má vẫn còn ẩm ướt.

Một cơn ác mộng thật bi thảm. Và nó còn mang theo chút gì đó rất chân thực.

Sasagawa và Amamiya đã bảo tôi “đừng bén mảng lại gần Koizaki nữa”, sau đó tôi bắt đầu tránh mặt Koizaki. Khoảng ba ngày sau đó, tôi bị cúm rồi đổ bệnh, thế là phải xin nghỉ học liên tục ba ngày.

Có lẽ do tinh thần suy sụp, nên cơ thể cũng bị ảnh hưởng theo chăng.

Tôi nhìn điện thoại. Tin nhắn hay cuộc gọi từ Koizaki… chẳng có lấy một cái. Điều này cũng bình thường thôi, vì suy cho cùng, chính tôi là người chủ động né tránh em ấy mà.

Tôi lấy nhiệt kế cạnh đó đo nhiệt độ, xem ra cơn sốt đã lui rồi.

"Naoki, mẹ vào nhé."

Mẹ tôi gõ cửa rồi bước vào phòng.

"Ồ, con tỉnh rồi à?"

Mẹ đặt tô cháo nóng hổi cạnh giường tôi.

"Ăn hết chỗ này đi con. Con đã ngủ suốt hai ngày liền đấy. Akari cũng lo cho con lắm."

Akari lo cho tôi á? Con bé em gái tệ hại luôn ghét tôi ấy hả…? Chắc là mẹ nhầm lẫn ở đâu rồi.

"Con thấy trong người thế nào rồi?"

"Không ổn chút nào… Hình như vẫn còn sốt, giọng cũng khản đặc…"

"Ba mươi lăm phẩy sáu độ hả con? Ngoại trừ cái họng ra thì mọi thứ đã ổn cả rồi còn gì! Tuần sau con có thể đi học lại được rồi đấy."

Tôi đo xong nhiệt độ và cứ thế để nguyên cái nhiệt kế ở đó, thế nên lời nói dối của tôi bị lật tẩy ngay tức khắc.

"Trường học… Con không muốn đi…"

Dù tự thấy mình thật trẻ con, tôi vẫn mè nheo với mẹ.

"Không muốn đi ư? Naoki này, chẳng phải những năm cấp ba con sống vui vẻ hơn hồi cấp hai sao? Ngày nào cũng lo làm tóc, rồi còn đi chơi với bạn bè trong lớp nữa chứ."

"Con… trông có vẻ vui lắm sao?"

"Con trông vui vẻ lắm đấy chứ. Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy? Con cãi nhau với bạn bè à?"

"Cãi nhau… thì cũng không hẳn, nhưng mà cũng gần giống vậy… Nói sao đây ta…"

Không phải cãi nhau, mà chỉ là tôi tự thấy mình đã gây phiền phức cho người khác, nên chỉ đơn phương trốn tránh mà thôi.

"Nếu đã cãi nhau, tự mình mở lời xin lỗi là cách dễ dàng nhất đấy con. Con cũng chẳng muốn để không khí cứ mãi khó xử đúng không? Chỉ cần nói lời xin lỗi, mọi chuyện sẽ trở lại như cũ thôi."

Mẹ nói thì dễ vậy, nhưng có gì đâu mà xin lỗi chứ, ngay từ đầu tôi đã bị coi là phiền phức rồi mà.

Chẳng có chỗ nào để mở lời cả.

Ba ngày sau, vào sáng thứ Hai, tôi hoàn toàn bình phục sau trận cúm, nhưng lại mang theo tâm trạng u ám đến trường.

Vừa bước vào lớp, tôi đã bị cả đám bạn nhìn chằm chằm.

Ngay cả mấy đứa con trai cùng lớp, bình thường chẳng mấy khi nói chuyện với tôi, cũng mở miệng hỏi han: "Cậu ổn rồi chứ?"

Trở về chỗ ngồi, Kirigaya cũng nói: "Cậu khỏi hẳn rồi chứ? Đừng có lây bệnh cho tớ đấy nhé!"

Phản ứng nồng nhiệt của bạn bè trong lớp khiến tôi vui sướng đến mức hơi cảm động.

Ngay sau đó, tôi cảm nhận được.

Koizaki đang nhìn tôi chằm chằm.

Dù chẳng hiểu vì sao, em ấy vẫn cứ nhìn tôi không rời, với một vẻ mặt đầy u buồn.

Thế nhưng, tôi vội vã lảng tránh ánh mắt em ấy.

Cả ngày hôm đó, tôi cũng chẳng nói năng gì với Koizaki. Dù chỉ mới tránh mặt em ấy có tám ngày thôi, nhưng cảm giác cứ như chúng tôi đã không trò chuyện từ rất lâu rồi.

Liệu từ đây về sau, chúng tôi sẽ chẳng còn bất cứ giao thiệp nào nữa ư? Giống hệt như cơn ác mộng kia chăng…

Tôi vốn định về nhà và đã rời khỏi lớp học, nhưng rồi lại chợt nhớ ra cuốn sách giáo khoa của môn kiểm tra nhỏ ngày mai vẫn còn nằm trong hộc bàn, thế là tôi quay lại lớp để lấy.

Lúc này, cánh cửa lớp hé ra một khe nhỏ, và từ bên trong, có tiếng vọng ra.

"Koizaki bé bỏng, sao em lại đi để ý đến cái loại Kashiwada đó vậy hả?"

Đó là giọng của Ashida, một thằng con trai trong lớp có hơi chút du côn.

Xem ra Koizaki cũng ở trong đó, và thằng bé đang nói chuyện với em ấy.

"Thật ra là hắn ta cứ bám riết lấy em, khiến em tuy thấy phiền nhưng vẫn phải đáp lại đúng không? Cái thằng đó với bộ dạng như vậy mà cũng dám mở miệng nói chuyện với Koizaki à, đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà, phải không nào~?"

Koizaki vẫn im lặng không nói.

Chân tôi cứng đờ, không sao nhúc nhích nổi.

Chuyện này là sao đây?

À, phải rồi…

"Hả? Làm sao mà thích hắn ta được chứ, đừng có đùa kiểu đó!"

Giọng nói của cô gái tôi từng thích hồi cấp hai, bỗng vang vọng trong đầu tôi.

Giống hệt tình cảnh hồi năm ba cấp hai.

Một ngày tồi tệ nhất đời tôi, ngày mà tôi bị cô gái mình thích phủ nhận hoàn toàn, một ngày mãi mãi không thể nào quên được.

Cái ngày đã để lại vết sẹo trong tâm hồn tôi, tôi đã mơ thấy nó không biết bao nhiêu lần, và hồi ức về nó cũng cứ thế hiện về mãi không thôi.

"Thật ra em cũng thấy hắn ta ghê tởm lắm đúng không? Đúng không?"

Giọng của Ashida ngày càng lớn, càng thêm áp lực.

Đừng nói nữa.

Đừng hỏi nữa.

Nếu lại phải nghe chính miệng Koizaki nói rằng em ấy thấy tôi phiền phức, lần này tôi chắc chắn sẽ không thể gượng dậy được nữa.

Tôi muốn chạy trốn khỏi đó ngay lập tức, nhưng đôi chân tôi lại cứng đờ, không tài nào nhúc nhích được.

"…Ai mà dám…"

"Hả?"

"…Ai mà dám… nói xấu cậu ấy… tôi sẽ…"

Koizaki đã lên tiếng.

Giọng em ấy nhỏ đến mức gần như không nghe rõ. Ashida dường như không nghe thấy, nhưng tôi thì nghe rất rõ.

"Ai mà dám nói xấu cậu ấy, tôi sẽ giết người đó."

Tai tôi như lùng bùng. Thế mà Koizaki đúng là đã nói như vậy thật.

Đó là câu thoại kinh điển của nhân vật chính trong bộ anime *Trung học Nữ sinh Sakuragaoka* mà tôi từng giới thiệu cho Koizaki xem, lúc cô bé ấy ra mặt bênh vực đối thủ. Koizaki từng chê bai không ngớt bộ phim lẫn nhân vật chính, còn bảo là Suzuki không xem thì cô ấy cũng chẳng thèm coi.

Thế mà giờ đây, Koizaki lại buột miệng nói ra câu thoại ấy.

Để bênh vực tôi ư?

«Hả? Gì cơ? Mày nói cái gì đấy?!» Ashida hỏi vặn lại. Tôi thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, im lặng lắng nghe thật kỹ.

«Tao… tao bảo mày… đừng nói xấu Kashiwada nữa. Cậu… cậu ấy là… bạn của tao.» Koizaki run rẩy lên tiếng, nhưng giọng điệu thì vẫn kiên định lạ thường.

Vốn dĩ cô bé rất sợ con trai. Nhất là những tên đầu gấu như Ashida thì cô bé sợ đến mức không dám hé răng.

Vậy mà giờ đây, cô bé lại dám chống đối Ashida. Cô bé đã dõng dạc nói rằng, tôi là bạn của cô bé.

«Hả? Mày nói cái gì? Bạn bè á? Với cái thằng ghê tởm đấy ư? Mày có biết mày đang nói cái gì không đấy?!»

«…Kashiwada tốt hơn nhiều. Ít ra cậu ấy không như mày, khinh thường cả những người còn chưa nói chuyện bao giờ.»

Người tốt… Koizaki vừa nói tôi là người tốt.

Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn quen với việc bị các cô gái phủ nhận. Thậm chí tôi còn nghĩ, sẽ chẳng bao giờ có cô gái nào chịu công nhận tôi.

Thế nhưng, một góc nhỏ trong tim tôi vẫn luôn ấp ủ một chút hy vọng mong manh. Và ngay lúc này, nước mắt tôi đã chực trào ra.

«Hả? Mày nói cái quái gì thế…» Lời nói của Koizaki đã chọc giận Ashida đến mức tột độ.

Tôi lo Koizaki gặp nguy hiểm, bèn đẩy mạnh cửa bước vào phòng học.

«Hả… Kashiwada…» Ashida đang nắm chặt tay Koizaki.

«Bỏ… bỏ tay ra!» Tôi thốt ra một câu thoại sến súa, lạnh ngắt như trong truyện tranh, nhưng giờ chẳng có thời gian mà bận tâm đến mấy chuyện đó.

«Hai đứa bây làm cái gì đấy hả? Hẹn hò với nhau à? Ghê tởm chết đi được!» Ashida đẩy Koizaki ra.

«Á!» Koizaki bị đẩy ngã vật xuống đất.

«Này! Mày làm gì đấy!» Giọng tôi run lên. Ashida có vóc người khá to cao, nếu đánh nhau thì tôi hoàn toàn không có cửa thắng.

Thế nhưng, nếu giờ này mà tôi lùi bước, thì cũng chẳng khác gì bản thân tôi trước đây.

Koizaki đã ra mặt bênh vực tôi. Dù sợ đàn ông đến thế, nhưng vì tôi, cô bé đã dám cãi lại Ashida. Vậy nên, lần này đến lượt tôi bảo vệ cô bé.

Tôi dốc hết sức mình lao thẳng vào Ashida. Nhân lúc Ashida vấp ngã, tôi đè chặt cậu ta xuống.

«Koizaki, chạy mau!» Tôi hét lớn hết cỡ, bằng một giọng mà từ trước đến nay tôi chưa từng phát ra.

«Hả… sao có thể…»

«Đừng có hỏi nữa, tôi bảo cậu chạy ngay đi còn gì!»

Koizaki giật mình trước tiếng hét của tôi, cô bé hơi chần chừ một chút rồi chạy vụt ra khỏi phòng học.

«Ồ! Hóa ra cũng ra dáng anh hùng phết nhỉ!» Ngay sau đó, mặt tôi ăn trọn một cú đấm của Ashida.

«Đau quá…» Miệng tôi nồng vị máu tanh.

«Mày sao đấy, tự tin đánh nhau à?» Tôi ngã vật xuống đất, Ashida túm lấy cổ áo tôi.

«Đánh nhau thì tôi… tôi chẳng tự tin chút nào…»

«Nhưng vì người yêu xinh đẹp nên phải ra oai, đúng không? Ngầu quá đi thôi~!» Ashida cười khẩy chế giễu tôi.

«Tôi đâu có thích cô ta, vả lại cô ta cũng không phải bạn gái tôi!»

Đúng vậy, tôi hoàn toàn không hề có tình cảm nam nữ với Koizaki. Cái loại con gái tính tình thất thường, thích gì làm nấy, lại còn xấu tính như vậy, tôi cóc thèm để ý. Từ ngày vào cấp ba, gặp mặt đến giờ, người tôi thích chỉ có duy nhất một mình Hasegawa Midori mà thôi.

Thế nhưng, lúc này, tôi đang đứng ra bảo vệ một người bạn quan trọng. Giống như cách cô bé đã đứng ra bênh vực tôi vậy.

Tôi liếc nhìn ra hành lang. Mới hơn một phút kể từ khi Koizaki chạy khỏi phòng học, nhưng nếu đã dốc sức chạy thì chắc cô bé cũng đã đi đủ xa rồi.

«Dù tôi không tự tin đánh nhau…»

«Không tự tin hả, rồi sao nữa?»

Tôi dồn hết sức lực đá mạnh vào bắp chân của Ashida.

«Cái gì… Đau quá…!» Lợi dụng lúc Ashida đau điếng nới lỏng tay khỏi cổ áo tôi, tôi ba chân bốn cẳng chạy vụt ra khỏi phòng học.

«Thì ra mày vẫn chạy trốn!» Ashida lập tức đuổi theo.

Vọt ra khỏi phòng học, tôi dốc hết sức mình chạy như bay trên hành lang, rồi nhảy liền hai bậc một lúc lao xuống cầu thang.

«Cái gì… chạy nhanh thế…» Giọng Ashida vọng lại từ phía sau.

«Dù tôi không tự tin đánh nhau, nhưng về khoản chạy thì tôi tự tin lắm đấy!»

Không biết Ashida có nghe thấy không, nhưng tôi vẫn đắc ý hét lớn. Hồi tiểu học tôi từng là người chạy nhanh nhất lớp, dù giờ có hơi sa sút một chút, nhưng ngay cả khi không chơi bóng chày thì tốc độ chạy của tôi vẫn còn nguyên đó.

Tôi phóng thẳng xuống tầng một, mặc nguyên giày đi trong nhà mà chạy ra khỏi trường, đến tận con phố lớn đông người mới chịu dừng lại và quay đầu nhìn về phía sau.

Ashida đã biến mất tăm. Thật ra, ngay từ lúc xuống cầu thang tôi đã không còn cảm nhận được hơi thở của cậu ta nữa rồi.

Đã lâu lắm rồi tôi mới chạy hết sức như vậy, mệt đến nỗi phải ngồi bệt xuống đất ngay tại chỗ. Mặc kệ những người đi đường đang nhìn chằm chằm vào tôi, lúc đó tôi chẳng còn sức lực mà bận tâm đến chuyện gì khác.

Nhớ đến Koizaki, tôi liền lấy điện thoại gọi cho cô bé.

Chuông chưa kịp đổ một tiếng, Koizaki đã nhấc máy.

«Kashiwada! Cậu không sao chứ?»

«Ưm… Hộc… không… không sao… cậu… đang ở… đâu…» Tôi hổn hển, cố gắng lắm mới thốt lên được mấy lời.

«Bây giờ á? Tớ đang ở trước phòng giáo viên.»

«Hả? Sao lại… ở phòng giáo viên…?»

«Tớ muốn nhờ thầy thể dục Umeda đến ngăn Ashida lại…»

«Hả? Không không, không sao nữa rồi, Ashida đi mất rồi…»

«Thật sao? Cậu thật sự không sao chứ? Cậu đang ở đâu?»

«Tớ đang ở gần cổng trường…»

«Được rồi! Tớ đến ngay đây!» Sau khi cúp máy, Koizaki quả nhiên xuất hiện ngay lập tức. Có vẻ như cô bé đã chạy vội đến đây.

«Kashiwada!» Koizaki mếu máo, nhìn thấy những vết thương trên người tôi khiến cô bé òa khóc nức nở.

«Không sao chỗ nào chứ! Phòng y tế… À, nhưng mà thầy cô giáo có lẽ đã về hết rồi…»

«Thật sự không sao, mấy vết thương này có đáng gì đâu…»

«Làm gì có chuyện đó! À, đúng rồi!» Koizaki như chợt nhớ ra điều gì đó, chạy ra lề đường giơ tay lên. Hóa ra cô bé đang vẫy taxi.

«Hả? Cậu muốn đi đâu…»

«Nhà tớ, gần đây thôi.»

«Ơ? Không cần đâu!»

«Không được! Vết thương của cậu cần được chữa trị!»

«Không không, dù sao thì cũng đi bộ… tôi đâu có tiền…»

«Tiền bạc không phải lo đâu~ Lên xe mau!» Tôi bị Koizaki nửa ép nửa kéo vào trong chiếc taxi.

«Xin lỗi bác tài, đến ngã ba đèn xanh đèn đỏ thứ ba trên đường này thì rẽ phải ạ…» Koizaki thành thạo chỉ đường về nhà cho tài xế taxi.

Con bé này chắc không phải là chuyên ngồi taxi về nhà đấy chứ…

«Sau đó cậu sao rồi? Còn Ashida thì sao?»

«À, tôi tìm cách xoay sở một chút rồi trốn thoát thôi.»

«Thế à…? Tớ không ngờ… cậu lại bạo gan như vậy…» Koizaki vẫn không ngừng khóc.

Xe chạy khoảng năm phút, Koizaki bảo tài xế dừng lại và nhanh chóng thanh toán tiền xe.

«Mai tôi sẽ trả tiền lại cho cậu…»

«Hả? Đã bảo không cần mà!»

Vừa bước xuống taxi, tôi đã không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

Căn biệt thự đề bảng tên «Koizaki» này… Đúng là một tòa dinh thự tráng lệ. Chắc phải to gấp ba lần nhà tôi ấy chứ.

Tôi từng ngờ Koizaki là tiểu thư cành vàng lá ngọc, ai dè hóa ra đúng là vậy thật.

Tôi bước vào hiên nhà rộng rãi, khẽ nói: "Tôi vào ạ..."

Lên cầu thang rồi đến phòng khách. Một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên sofa, chắc hẳn là chị gái Koizaki.

"Momo, con về rồi đấy à. Ôi chao, chào cháu! Bạn của Momo à con?"

"Vâng. Mẹ ơi, mẹ giúp cậu ấy băng bó vết thương được không ạ?"

Lời Koizaki nói khiến tôi giật mình. Người mà tôi cứ tưởng là chị gái cô ấy, hóa ra lại là mẹ của Koizaki. Bà ấy có vóc dáng cân đối, dung mạo xinh đẹp, ngay cả ở nhà cũng trang điểm, trông trẻ đến mức cứ ngỡ chưa đến ba mươi tuổi. So với mẹ tôi thì đúng là một trời một vực.

"Cháu xin lỗi vì đường đột quá ạ..."

"Không không, Momo nhà dì được cháu quan tâm rồi. Momo lại đưa con trai về nhà này cơ đấy! Ôi chao, trông đau thế kia! Cháu chờ một lát nhé."

Mẹ của Koizaki lấy hộp sơ cứu từ trong tủ ra.

"Sao thế cháu? Bị ngã à?"

"Vâng... Ừm, đại loại là thế ạ."

Koizaki nói ấp úng. Tôi được giục ngồi xuống sofa, để mẹ của Koizaki sát trùng vết thương giúp.

"Cháu thật ngại quá, cảm ơn dì rất nhiều ạ..."

Sát trùng xong, tôi rời khỏi ghế sofa, vội vàng định đi ra cửa. Thế nhưng—

"Ôi chao, cháu về rồi sao? Hiếm hoi lắm mới đến chơi, ngồi thêm lát nữa rồi về cũng được mà."

Mẹ của Koizaki giữ tôi lại.

"Kashiwada, đến phòng tôi đi."

Lời đề nghị của Koizaki khiến tôi kinh ngạc vô cùng.

"Hả? Ở đây không nói chuyện được sao?"

"Không được! Mẹ nhất định sẽ lắm chuyện!"

Koizaki mặc kệ mẹ đang cố giữ lại, nhanh chóng bước về phòng mình. Tôi đành lặng lẽ đi theo sau cô ấy.

Tôi có chút... không phải, là vô cùng căng thẳng.

Thật ra thì, đây là lần đầu tiên trong đời tôi bước vào phòng con gái.

Phòng của Koizaki đúng như tôi dự đoán, giấy dán tường, rèm cửa, rồi cả đồ trang trí trong phòng đều thống nhất dùng tông màu hồng. Trên tủ có rất nhiều búp bê và đồ trang trí nhỏ xinh, đúng là một căn phòng đậm chất con gái.

Trên giá sách xếp đầy truyện tranh thiếu nữ và tạp chí thời trang. Thậm chí còn dán poster thần tượng.

Theo sự giục giã của Koizaki, tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đỏ tươi, nhưng cứ mãi không thể bình tĩnh lại được.

"Này nhé, sao cậu lại liều mạng thế hả!"

Khi tôi còn đang ngó ngang ngó dọc ngắm nghía phòng của Koizaki thì cô ấy đột nhiên nổi giận.

"Cũng không hẳn là liều lĩnh... Chỉ là không nghĩ ra cách nào khác thôi."

"May mà vết thương chỉ có thế này, nếu cậu mà bị đánh cho một trận thì..."

Koizaki vốn dĩ đã không khóc nữa rồi, nhưng giờ giọng lại nghẹn ngào.

"...Thế nhưng, cảm ơn cậu."

"Hả?"

"Cảm ơn cậu đã đến cứu tôi..."

Cô ấy thành khẩn cảm ơn như vậy, ngược lại khiến tôi lúng túng không biết làm gì.

"Không... có gì đâu mà phải cảm ơn chứ... À, mà nói mới nhớ..."

"Gì cơ?"

"Cậu đã xem *Trường Nữ Sinh Tư Thục Sakuragaoka* chưa?"

"Hả? Sao cậu lại..."

Koizaki có vẻ không ngờ câu nói đó lại bị tôi nghe thấy, hoảng đến mức cuống quýt cả tay chân.

"Phải rồi. Nói chung thì, ba ngày trước khi tôi đến TSUTAYA, tôi tính thuê một đĩa DVD về xem cho khuây khỏa. Nhưng đĩa tôi định thuê lại vừa hay đã bị thuê mất, nên mới nghĩ xem đây là cái phim hoạt hình gì lạ hoắc, thuê về xem cho qua thời gian, thế thôi!"

Thế mà cô ấy lại ngoan ngoãn xem bộ phim hoạt hình tôi giới thiệu... Rõ ràng cô ấy cứ nói sẽ không xem mà.

"Thế nào?"

"Không ngờ lại... hơi thú vị. Mặc dù mấy cái cảnh quái gở đậm chất 'otaku' nhìn phát bực."

"Đúng không?"

Đây vẫn là lần đầu tiên Koizaki khẳng định văn hóa 'otaku'. Cứ đà này thì có lẽ không lâu nữa, rồi sẽ có một ngày, cô ấy cũng có thể trở thành một 'otaku' nữ.

"Còn nữa nhé! Tôi bực mình lắm đó!"

"...Hả?"

Thái độ của Koizaki đột nhiên thay đổi lớn, khiến tôi ngớ người ra một lúc.

"Tại sao cậu đột nhiên... lại không thèm để ý đến tôi nữa? Tìm cậu nói chuyện thì cậu bỏ chạy, thái độ đó của cậu là sao chứ?"

Quá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi quên mất, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện đàng hoàng với cô ấy kể từ khi tôi bắt đầu tránh mặt Koizaki.

"Cậu đang giận chuyện gì à?"

"Không... không phải như vậy..."

"Thế thì, là thế nào...?"

Tôi nhìn vào biểu cảm của Koizaki. Tuy cô ấy đầy tức giận, nhưng trông có vẻ lại hơi buồn bã.

"Cậu không phải nói là sẽ giúp tôi sao..."

"Không phải... vì tôi nghe nói là... tôi đã gây rắc rối cho cậu."

"...Hả?"

Cho đến bây giờ, tôi mới nhận ra những lời đó chỉ là tin đồn. Dù sao thì Koizaki cũng đã tự miệng nói tôi là bạn cô ấy rồi mà.

"Chuyện gì vậy... Ai đã nói mấy lời đó..."

"Hình như là bạn cậu, tên là Amamiya..."

Nghe thấy cái tên này, Koizaki thở dài thườn thượt.

"Cái cô gái đó... phải nói là có vấn đề về tính cách... nói chung cô ta là kiểu người như vậy đó mà... Thì ra là vậy, cô ta quả thật không ưa cậu..."

Nói xong, có lẽ cô ấy sợ tôi bị đả kích, liền vội vàng thanh minh rằng: "Đúng hơn là, những cậu con trai quê mùa hình như cô ta đều không ưa." Nhưng lời này hoàn toàn không thể coi là lời thanh minh. Với lại tôi sớm đã biết Amamiya ghét tôi rồi, giờ có nhắc lại cũng chẳng khiến tôi bị đả kích nữa.

"Cô ta cũng cứ cả ngày nói với tôi là đừng có chơi chung với cậu..."

"Xem ra cô ta ghét tôi lắm nhỉ."

Dù sao thì nhìn thái độ lúc đi karaoke là tôi đã biết rồi.

"Tóm lại, bản thân tôi chưa bao giờ nói những lời như vậy."

"Ừm, tôi biết rồi."

"...Hả?"

"Từ nay về sau, tôi chỉ tin những lời do chính miệng cậu nói ra."

Nghĩ lại thì, ngay từ đầu việc tôi cảm thấy Koizaki là một "bitch" mà sợ cô ấy cũng là vì những tin đồn vô căn cứ.

Sự việc lần này cũng vậy, tôi hoàn toàn không nghe Koizaki nói gì, chỉ mù quáng tin lời người khác mà hiểu lầm, rồi tránh mặt Koizaki.

Nghĩ vậy thì, từ trước đến nay tôi chẳng tiến bộ được chút nào cả.

Tôi hạ quyết tâm, ít nhất là từ nay về sau, chuyện của Koizaki tôi chỉ tin lời do chính miệng cô ấy nói ra.

"Ồ..."

Koizaki có vẻ hơi ngượng, không nhìn thẳng vào tôi.

Rồi cô ấy như chợt nhớ ra điều gì đó, lên tiếng:

"Còn một chuyện nữa! Cậu lại lười biếng không chịu ăn diện rồi phải không? Cái kiểu tóc gì đây? Lông mày cũng thế? Thật là hết nói nổi!"

Cô ấy nói tôi mới nhớ ra. Kể từ ngày tôi bắt đầu tránh mặt Koizaki, tôi vẫn chưa tỉa lông mày lần nào.

"Cậu đã từ bỏ việc theo đuổi bạn Hasegawa rồi sao?"

Nói mới nhớ, dạo này tôi ngay cả tâm trạng muốn ăn diện cũng không có.

Nếu không có cô ấy ở phía sau đẩy tôi một tay, tôi có lẽ sẽ chẳng thể nỗ lực vì bất cứ chuyện gì.

"Tôi mới không có từ bỏ!"

Thật ra thì, có lúc tôi gần như đã từ bỏ rồi.

Tôi cảm thấy mình không thể trở thành một người có cuộc sống viên mãn, không thể cùng Hasegawa có tình cảm qua lại.

Thế nhưng.

Tôi đã quên mất rồi.

Tôi vẫn còn có cô ấy.

Tôi có Koizaki Momo, một người đồng hành đáng tin cậy.

"Này! Cậu đúng là vừa quê mùa, vừa vô dụng, vừa 'otaku', lại chẳng làm được trò trống gì..."

Koizaki nhìn tôi, lộ ra vẻ mặt chịu không nổi mà nói.

Cái quái gì thế, tôi còn tưởng vừa nãy không khí tốt đẹp lắm, lại sắp bị cằn nhằn nữa sao?

"Khiến người ta không yên tâm chút nào."

"...Hả?"

Koisaki vừa nói tôi khiến cô ấy không yên tâm sao?

"Nếu tôi không giúp, cậu thật sự chẳng làm được gì cả... Tôi quyết định rồi, sau này tôi sẽ dốc toàn lực giúp cậu trở thành một chàng trai vừa đẹp trai vừa biết ăn diện."

"...Hả?"

"Ngược lại, cậu phải cố gắng hết sức giúp tôi làm quen tốt với bạn Suzuki nhé! Cậu phải giúp tôi trở thành một trạch nữ để có thể thân thiết với bạn Suzuki!"

Koisaki dùng ngón trỏ chỉ vào tôi, tự tin nói.

"...Ừm, tôi biết rồi! Đúng như tôi mong muốn! Tôi cũng sẽ dốc hết sức giúp cậu! Thế nên cậu đừng có quên lời mình vừa nói đấy nhé!"

Chúng tôi nắm chặt tay nhau, như một bằng chứng cho sự hợp tác.

"Được, từ ngày mai tôi sẽ tiếp tục cố gắng! Tôi nhất định phải trở thành 'hiện sung'! Và phải 'cắm cờ' với Hasegawa!"

Hơn nữa...

Tôi phải trở thành một người đàn ông mà khi đứng cạnh cô nàng này với tư cách bạn bè, cũng không hề có cảm giác lệch lạc. Tôi phải trở thành người đàn ông mà khi là bạn của Koisaki, hay thậm chí là người muốn theo đuổi Koisaki, cũng khiến không ai có thể phàn nàn được.

Để làm được điều đó, tôi phải chú trọng hơn đến việc ăn mặc, trở nên 'hiện sung' hơn.

Chỉ cần có cô ấy bên cạnh cổ vũ, tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục.

Tôi thề chắc nẩm trong lòng.

"Cậu đang cười thầm cái gì đấy?"

"Hả? Đâu có..."

Tôi không hề ý thức được mình đang cười, xem ra chỉ là nụ cười vô thức chợt hiện ra.

"Không có gì, chỉ là tôi nghĩ mấy cái diễn biến kiểu này khá phổ biến trong truyện tranh và light novel thôi."

"Hả?"

"Trong mấy truyện tranh kiểu vậy, hai người đã ký kết hiệp định thường cuối cùng sẽ thành đôi với nhau... À, tất nhiên chúng ta là ngoại lệ rồi...!"

Lời vừa ra khỏi miệng là tôi hối hận ngay. Tôi quan sát phản ứng của Koisaki.

"Hả? Cậu lại nghĩ mấy thứ vớ vẩn đấy à? Tởm quá!"

..................

Haizz, quả nhiên không nên nói ra mà. Tôi thực sự thấy không nên nói. Thời gian mau quay ngược lại đi.

"Cậu đúng là cái đồ 'não truyện tranh', suy nghĩ toàn lệch lạc sang mấy cái hướng đấy thôi. Haizz~ ghê thật."

"Tởm lợm tởm lợm cái gì mà ồn ào thế!? Tôi chẳng phải đã nói chúng ta là ngoại lệ rồi sao! Cái kiểu diễn biến đấy, tôi tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra đâu!"

Vào cấp ba rồi, hoàn toàn không có dấu hiệu nào là sẽ có bạn gái.

Mà lại có thêm một cô bạn gái miệng lưỡi cay độc.