“Chuyện đó nghĩa là sao vậy ạ, ông nội?”
“Có lẽ là do Cánh cửa Thâm Uyên ở đại lục—Welmeria—thức tỉnh với tư cách là ‘Đào Thải’, khiến cán cân của thế giới này hơi lệch đi một chút.”
Vừa nói, trưởng lão Elran vừa chỉ vào vài chỗ trên bản đồ hòn đảo.
“Ta đã cử người trẻ đi điều tra. Ở đây, rồi chỗ này… và cả chỗ này nữa. So với trước khi dị biến xảy ra thì địa hình đã thay đổi.”
“Nếu là đảo thì việc địa hình biến đổi một chút cũng đâu có gì lạ đâu ạ?”
Tôi lên tiếng, nhưng Elran lắc đầu.
“Không, thay đổi lần này quá lớn. Hòn đảo Vilmren này vốn được dệt nên bằng khái niệm tồn tại vô cùng vững chắc, để dù có vượt qua chiều không gian cũng không bị sụp đổ… nói cách khác, nó gần như là một mê cung vĩnh cửu của thế giới này.”
Tôi sững sờ khi biết bản thân đang đứng trên một nơi tương đương với một mê cung hoàn chỉnh.
Nhưng trên hết, cái khiến tôi chấn động hơn chính là việc nơi như vậy lại có thể bị biến đổi.
Dù mê cung có hư hại đến đâu, thì một thời gian sau nó cũng sẽ tự phục hồi.
Cho dù bọn tôi—những mạo hiểm giả—có giao chiến dữ dội hay thi triển ma pháp hủy diệt khiến nó bị tổn thương, thì vài ngày sau tất cả vẫn trở về như cũ.
Là vì nó được duy trì bởi một khái niệm tồn tại cực mạnh.
Tôi cho rằng, cũng giống như Dấu ấn tồn tại – Stigmata mà nhóm Clover của tôi sở hữu, các mê cung cũng có cơ chế giúp nó không bị thế giới này làm sai lệch.
Vậy mà, hòn đảo Vilmren—đáng lý cũng phải có tính bền vững tương tự—lại đang bị thay đổi.
Việc đó không chỉ là “hơi kỳ lạ” nữa, mà là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Nó có thể là dấu hiệu cho thấy, ranh giới vốn nên rõ ràng của thế giới này đang dần trở nên mờ nhạt.
Nếu đúng như lời trưởng lão Elran, thì có thể tộc Dark Elf sống tại Vilmren này… đang một lần nữa biến đổi thành “Đào Thải” mất rồi.
“Nhạy bén đấy. Quả không hổ danh là Dũng giả từ đại lục.”
“Không, tôi không phải như thế đâu.”
Tôi không thích danh xưng “Dũng giả” quá đỗi đó.
Một kẻ từng đánh mất người thầy mà mình kính trọng.
Một kẻ đã không thể bảo vệ được đứa em gái mình nên bảo vệ bằng mọi giá.
Tôi—kẻ tồi tệ như thế—không xứng đáng được gọi bằng cái tên đó.
“Anh Yuke, ông nội… chúng ta nên tập trung vào chuyện cần làm.”
Silk nhẹ nhàng đặt tay lên lưng tôi, lên tiếng bằng giọng dứt khoát.
Một cô gái thật mạnh mẽ.
Ngay cả tôi còn thấy chùn bước trước bí mật của thị tộc Hổ Phách Sâm, vậy mà cô ấy không hề nao núng.
“Ông nội, vậy phải làm sao mới ngăn được chuyện này ạ?”
“……Phải đến Thế Giới Thụ. Ta đã bắt đầu tuyển chọn người am hiểu mê cung từ trong tộc để lập thành một đội rồi.”
“Anh Yuke…”
Bắt gặp ánh mắt của Silk, tôi khẽ gật đầu.
"Trưởng lão Elran, bọn tôi cũng muốn tham gia chuyến đi đó. Nhưng chỉ hai đứa thì không thể tự quyết được. Bọn tôi cần hỏi ý kiến và được sự đồng thuận từ các đồng đội khác trước, có được không ạ?”
“Không được.”
Elran đột ngột lắc đầu.
Là vì ông không thể để người ngoài bước chân vào cấm địa thiêng liêng chăng?
Nhưng ông đã nhanh chóng nói rõ lý do.
“Giờ này mà còn bàn chuyện thân phận của các ngươi thì cũng vô nghĩa rồi. Nhưng bên trong Thế Giới Thụ có rất nhiều thứ vượt ngoài quy luật của thế giới này. Nếu là ngươi—một Walker, và Silk—người thuộc tộc Dark Elf Hổ Phách thì sẽ không sao. Nhưng còn những người khác thì…”
Tôi và Silk liếc nhìn nhau, cùng gật đầu.
“Không sao đâu, ông nội. Bọn cháu trong Clover đều có tố chất của Walker như anh Yuke.”
“……Gì cơ? Chuyện đó ta chưa từng nghe nói đến!”
Elran tròn mắt kinh ngạc.
Dù có biết về “Walker”, thì chuyện chia sẻ được Stigmata giữa các thành viên chắc chắn là điều bất thường đến mức không ai ngờ tới.
Chú tôi ngày trước cũng từng rất bất ngờ vì chuyện này.
“Nếu không như vậy thì làm sao bọn cháu có thể cùng nhau vào được Mê cung phản chuyển Tenebre chứ.”
“Ờ… đúng vậy. Nhưng, cho dù là vậy đi nữa… làm sao mà…?”
“À thì, chuyện đó là…”
Silk vừa liếc tôi, vừa đỏ mặt quay đi như thể xấu hổ.
Nhìn thấy vậy, dường như Elran đã nhận ra điều gì đó.
Trong khoảnh khắc, một luồng sát khí như xẹt qua người tôi.
“Feldio?”
“Dạ, vâng.”
“Sau khi vụ này lắng xuống, ta sẽ sắp xếp thời gian… để nghe ngươi kể lại mọi chuyện một cách đàng hoàng. Rõ chưa?”
Luồng sát khí từ trưởng lão Elran như quét qua khắp người tôi, khiến toàn thân nổi da gà.
Silk thì khúc khích cười bên cạnh.
“Silk?”
“Đúng thế. Sau khi dị biến này kết thúc, anh nên nói chuyện thật nhiều với ông nội đi ạ.”
“Ừ… tôi cũng nghĩ là nên vậy.”
“Vâng. Ông nội cũng hãy tìm hiểu thêm về anh Yuke đi. Lúc đó, để cháu rót rượu cho.”
Tôi và Elran cùng thở phào.
Cả hai nhìn nhau, khẽ cười rồi chỉnh lại tư thế.
"Trưởng lão Elran, xin hãy cho phép bọn tôi đến điều tra các khu vực đã có thay đổi trước tiên.”
“Ừm. Silk là đủ rồi. Cháu chỉ cần nhìn qua là hiểu thôi. …Mà phải rồi, Feldio. Ngươi nói là có báo cáo gì đó phải không?”
Tôi khẽ giật mình, rồi khẽ thở ra.
Bị cuốn theo diễn biến, tôi đã quên mất mục đích ban đầu khi đến đây.
“Vâng. Có vẻ là do ảnh hưởng từ mê cung, nhưng bọn tôi đã xác nhận rằng thiết bị truyền phát của Welmeria vẫn hoạt động được trên đảo này.”
“Cái đó… nghĩa là sao, anh Yuke?”
Silk ngạc nhiên, tôi liền ra hiệu cho cô ấy đừng nói gì.
“Xin lỗi vì đã giấu em. Tôi sẽ giải thích sau.”
“…Vâng.”
Elran đưa mắt nhìn tôi và Silk luân phiên, rồi khẽ vuốt râu trầm ngâm.
“Hmm…? Ta có thu mua một vài loại đạo cụ ma pháp gọi là ‘tablet’ từ đám thương nhân, nhưng thứ gọi là ‘phát trực tiếp’ thì không tới được hòn đảo này—đám trẻ có nhắc như vậy.”
Xem ra, trưởng lão Elran hiểu biết về mấy vụ "phát sóng mạo hiểm" của Vương quốc Welmeria còn nhiều hơn tôi tưởng.
Giải thích về “phát sóng” cho người chưa từng biết đến đúng là cực kỳ khó khăn.
Đến mức Bá tước Bordman bên Học viện Hoàng gia còn từng than phiền là phải bắt đầu từ việc giải thích “tranh tĩnh” và “hình ảnh động” khác nhau ra sao.
Ngay cả Silk cũng hơi sững sờ một lúc trước lời của trưởng lão.
“Không ngờ ông lại biết đến cả vụ ‘phát sóng’, cháu ngạc nhiên thật đấy.”
“Thứ tiện lợi mà. Đám thương nhân ghé đảo lâu lâu lại mang theo mấy đoạn hình ảnh các cháu xuất hiện, ghi lại bằng ma thạch… Ta cũng từng xem qua rồi. Nghe bảo bọn thanh niên ở trọ còn quay cảnh trên đảo bằng đạo cụ ma pháp, mang về đại lục để câu khách nữa cơ.”
Chuyện “phát sóng” từ Vương quốc Welmeria lan tới cả một nơi xa xôi như đảo Vilmren—quả thực khiến tôi không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Và đồng thời, tôi chợt hiểu ra.
Có lẽ, trưởng lão Elran đã xem được rồi.
Xem được buổi phát sóng hôm đó—khi tổ đội chúng tôi, Clover, lần đầu tiến vào "Vô Sắc Ám".
Vì vậy, mới dẫn tới chuyện đính hôn giữa Silk và Ilwen – một cuộc hôn nhân mang mục tiêu hòa giải giữa các tộc.
“Vậy, Feldio. Cái thiết bị đó… có trục trặc gì sao?”
“Chuyện này vẫn chỉ là suy đoán thôi ạ—”
Tôi bắt đầu kể lại tất cả: chuyện ở Salmutaria, chuyện thiết bị phát sóng qua ‘Hoàng Kim’, về Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate, và khả năng phát sóng trực tiếp ngay tại hòn đảo này.
Tôi dùng hết mọi lời có thể, trình bày rõ ràng trước trưởng lão Elran.
Sau khi nghe xong, ông ấy gật đầu thật sâu rồi chậm rãi mở lời.
“Không phải chuyện hoang đường. Vì mọi thứ đều có dây mơ rễ má dưới Thâm Uyên. Nếu là tận nơi sâu thẳm của ‘Thế Giới Thụ’ – giờ đã trở nên bất ổn – thì có lẽ vẫn có thể gọi được tới đứa trẻ đó.”
“…!”
“Nghe bảo bóng tối nơi Thâm Uyên đôi khi có thể lần theo duyên phận. Nếu sợi dây nối với thế giới này vẫn chưa đứt hẳn, thì càng có khả năng. Hơn nữa…”
Sau một nhịp ngừng, lão tộc trưởng Elf nhìn tôi chằm chằm.
Rồi ông nói ra một điều khiến tôi sửng sốt.
“Cái ‘phát trực tiếp’ đó… biết đâu lại dùng được trong lần này."