“Mất tích…!?”
Ngày hôm sau, khi cuộc đột nhập vào “Hổ Phách Sâm” đã cận kề, chúng tôi nhận được một tin tức vừa kỳ lạ vừa gây sốc.
Những thành viên của nhóm Dark Elf đáng lẽ sẽ đồng hành với chúng tôi vào “Thế Giới Thụ” — phần lớn bọn họ đã mất tích.
Để xác nhận sự tình, chúng tôi lập tức đến dinh thự của Trưởng lão Elran, nơi ông đang đích thân chỉ huy.
“Trưởng lão Elran!”
"Ngươi đến rồi à, Yuke.”
“Tôi nghe nói nhóm dẫn đường đã biến mất?”
Trước câu hỏi của tôi, trưởng lão Elran nặng nề gật đầu.
Gương mặt đầy nếp nhăn lộ rõ sự mệt mỏi, hẳn ông đã không rời vị trí chỉ huy từ sớm.
“Thật đáng tiếc. Theo lời kể lại thì họ biến mất một cách đột ngột vào sáng nay.”
“Có khả năng là họ đã khởi hành trước không?”
“Khả năng đó rất thấp. Họ thuộc dòng dõi trấn giữ Hổ Phách Sâm từ đời này qua đời khác, không có lý do gì phải vội vã lập công vào giờ chót.”
Vậy thì càng không thể lý giải.
Dựa theo những gì tôi nghe được, họ không phải kiểu người gây rắc rối…
Có thể chuyện gì đó tôi chưa biết đã xảy ra.
“Thời gian không cho phép chúng ta trì hoãn. Hãy để những người còn lại đi cùng. Yuke, ngươi thấy ổn chứ?”
“Vâng, không vấn đề gì.”
Dù hơi bất an, nhưng chúng tôi không thể dừng lại lúc này.
“Vậy thì, xin mời. Ngài Feldio.”
Người lên tiếng là một Dark Elf trẻ tuổi mà tôi từng gặp — chính là vệ binh từng ngăn tôi ở cổng dinh thự trưởng lão vài ngày trước.
Giờ nghĩ lại, được giao trông coi cổng dinh thự trưởng lão cũng là vì cậu ta thuộc dòng dõi trấn giữ Hổ Phách Sâm.
“Rất mong được giúp đỡ. À, cậu tên là…?”
“Times. Rất hân hạnh được biết.”
Cậu ta cúi đầu nhẹ, tôi cũng đáp lại bằng một cái gật đầu lễ phép.
Phía sau tôi, các đồng đội có vẻ không vui lắm.
Có thể là do chuyện tôi từng bị bắt giữ — nếu chính Times là người truyền lệnh hôm đó, thì trong mắt họ, cậu ta chẳng dễ chịu gì.
Tôi chỉ mong họ tạm bỏ qua chuyện đó.
Chúng tôi không thể vào Hổ Phách Sâm mà thiếu sự giúp đỡ từ người bản địa.
“Lối này.”
Dẫn đầu bởi Times, chúng tôi tiến vào bên trong dinh thự.
Ngoài cậu ta, còn có ba Dark Elf khác đi cùng.
“Silk, em sao vậy?”
Tôi ghé sát tai Silk thì thầm.
Cô đáp lại cũng bằng tiếng thì thào:
“Hôm anh bị bắt, chính anh ta là người đưa thư ạ…”
“Ra vậy.”
Nếu hôm đó cậu ta cũng dùng giọng điệu như từng nói với tôi, thì không lạ gì khi các đồng đội thấy khó chịu.
Dù thế nào đi nữa, giờ là lúc cần hợp tác.
Vừa nghĩ vậy, chúng tôi vừa băng qua dinh thự và bước ra phía sau.
Nơi đó như một khu vườn nhỏ, nằm ở rìa khu rừng, và một cánh cổng nhỏ được dựng lên ở ngay lối vào tăm tối ấy.
“Wa, đẹp quá…”
Marina tròn mắt khi nhìn thấy cánh cổng.
Dù không nói thành lời, tôi cũng có cảm giác như cô ấy.
Cánh cổng nhỏ chỉ đủ một người đi qua, được chế tác từ những mảnh hổ phách đỏ và cam rực rỡ, dưới ánh nắng sớm mai tỏa ra ánh sáng dịu dàng mê hoặc.
“Đây là Hổ Phách Môn. Chỉ có lối đi sau cánh cổng này mới dẫn đến Thế Giới Thụ.”
“Đó là bí mật của thị tộc Hổ Phách Sâm. Mong các vị đừng tiết lộ ra ngoài.”
Times lên tiếng nhắc nhở ngay sau lời trưởng lão Elran.
Tôi lờ mờ cảm nhận được, đúng là cậu ta vẫn không thích — hoặc chí ít là không tin tưởng chúng tôi.
“Hãy hành xử cẩn trọng khi ở trong rừng.”
“Times. Ta biết do Kijim không có mặt nên ngươi phải chỉ huy. Nhưng chính ngươi cũng nên biết chừng mực.”
“Thưa trưởng lão, đây là Hổ Phách Sâm. Lẽ ra việc hộ tống cô Silk phải là trách nhiệm của chúng tôi…”
Times lớn tiếng, nhưng bị trưởng lão Elran giơ tay ngăn lại.
“Chuyện đó ngươi đã đồng ý rồi, đúng chứ? Ta là người cho phép.”
“…Vâng.”
Dù vẻ mặt vẫn không phục, nhưng Times cuối cùng cũng cúi đầu.
“Tuân lệnh, thưa trưởng lão.”
“Ừm. Ta phó thác Silk cho ngươi.”
Không nói thêm lời nào, Times bước đến trước Hổ Phách Sâm.
“Chúng tôi sẽ đi trước. Cô Silk và những người đi cùng hãy theo sau.”
“...Còn việc cảnh giới phía trước thì sao?”
“Không cần. Đây là Hổ Phách Sâm — lãnh địa, là nhà của chúng tôi. Cứ đi theo sau là đủ.”
Nói xong, Times lặng lẽ đi qua cổng.
Nene khẽ thở dài.
Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng bây giờ cần phải nhẫn nhịn.
“Xin lỗi, Yuke. Nếu người đi cùng là những thành viên ban đầu thì đã không xảy ra việc này.”
“Không sao. Được ai đó dẫn đường thế này đã là may mắn lắm rồi. Vậy thì, làm theo kế hoạch nhé?”
“Ừm. Ta giao lại cho ngươi.”
Trưởng lão Elran liếc nhìn “GoPro-kun” — đạo cụ ma pháp truyền hình mà cả bọn chúng tôi đều mang theo.
Việc cho phép quay lại hình ảnh trong khu vực cấm như Hổ Phách Sâm hẳn là một quyết định khó khăn với ông.
“Silk.”
“Vâng, ông nội.”
“Hãy làm tròn bổn phận của một người thuộc dòng trưởng lão… cùng với Yuke.”
Elran nắm tay cháu gái, nhắm mắt lại.
Silk cũng đáp lại cái nắm tay ấy và gật đầu.
“Vâng, cháu nhất định sẽ làm được. Xin ông yên tâm.”
“Ừ. Ta sẽ đợi các cháu trở về. Nhất định phải an toàn quay về đấy.”
Trưởng lão buông tay và lui một bước.
Thay vào đó, các đồng đội tôi tiến lên.
“Chúng ta nhất định sẽ thành công!”
“Lâu rồi mới lại… mạo hiểm ha. Cố lên nha?”
“Tất nhiên rồi! Nhất định tụi mình sẽ làm được!”
"Chị sẽ dốc toàn lực hỗ trợ em, Silk!”
Trước lời động viên của mọi người, Silk mỉm cười gật đầu.
“Ừm. Trông cậy vào cả nhóm đó. Vậy thì… thầy ơi, cái thường lệ nhé.”
“Thường lệ…?”
Thoáng chốc tôi chưa hiểu cô bé nói gì, nhưng rồi nhanh chóng nhớ ra.
Tôi siết lại đôi găng tay cho chắc, nhìn thẳng vào Hổ Phách Môn, rồi mở lời với tất cả quyết tâm:
“Được rồi, vừa cẩn thận… vừa tận hưởng thôi.”