Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 4 - Chương 18: Cắm trại và màn khóc nhè giả của Jamie

Đêm trong rừng rậm đến rất nhanh.

Hay đúng hơn, ở Hổ Phách Sâm rậm rạp này, chỉ cần mặt trời hơi ngả chút thôi là bóng tối đã trùm phủ khắp nơi rồi.

“Chỗ trung chuyển này là khoảng nửa chặng đường nhỉ.”

Tôi mở tấm bản đồ giờ đã chẳng còn mấy tác dụng, khẽ thở dài một cái.

Trên chiếc bàn dã chiến đơn sơ, Gopro-kun G vẫn đang được nạp ma lực.

Vì phải lần theo dấu vết mỏng manh của “Hoàng Kim” để truyền tín hiệu, nó tiêu hao cực kỳ nhanh, nên khi cắm trại bọn tôi buộc phải tắt phát sóng.

Ở Welmeria giờ chắc đang loạn lên cả rồi, nhưng tôi tin là

Nam tước Gatou và đám Benwood sẽ lo liệu ổn thỏa.

Dù sao thì tôi cũng đã thả vài con Thư Điểu đi rồi, chỉ không chắc nó có bay qua biển được không thôi.

Nửa ăn may.

“Dù gì thì hôm nay cũng hao sức ghê đấy... mai chắc phải điều chỉnh nhịp độ chút.”

Tôi vừa lẩm bẩm vừa đánh dấu đường đã đi qua lên bản đồ.

Dọc đường, địa hình và thảm thực vật thay đổi liên tục khiến bọn tôi mất không ít thời gian.

Vì vùng rìa đảo Vilmren cũng đang có dấu hiệu biến đổi nên tôi đã lường trước là Hổ Phách Sâm cũng sẽ gặp tình trạng tương tự, nhưng có vẻ ảnh hưởng từ quá trình “mê cung hoá” nghiêm trọng hơn tôi tưởng.

Ngay cả nhóm Times – vốn đã quá quen với khu rừng này – còn có lúc không nhận ra cảnh vật nữa là.

Và càng tiến sâu vào trong, tức là càng đến gần “Thế Giới Thụ”, những biến động ấy lại càng rõ rệt.

Có lẽ từ mai trở đi sẽ là chuỗi ngày hành quân cực kỳ căng thẳng.

“Dựng xong lều dã chiến rồi đó!”

Marina ôm lấy tôi từ phía sau với một sức sống quen thuộc.

Tôi khẽ bật cười vì cái sự lúc nào cũng nhiệt tình quá mức ấy, đồng thời cũng cảm thấy yên tâm đôi chút bởi sự gần gũi này.

Càng lo lắng bao nhiêu thì sự lạc quan của Marina lại càng đáng quý bấy nhiêu.

“Sao thế, Yuke?”

“Bọn mình đi chậm hơn dự kiến chút, nên tôi đang tính lại kế hoạch.”

“Vậy à? Nhưng em thấy mọi việc khá suôn sẻ mà?”

Quả thật là, bọn tôi đã chạm trán vài con ma vật chưa xác định trên đường nhưng đều xử lý gọn, và cũng kịp đến điểm mục tiêu trước khi trời tối.

Chắc do đơn giản là tôi đang không có đủ tâm trí để thoải mái mà thôi.

Lộ trình vẫn đang đúng kế hoạch, chẳng cần phải căng thẳng quá...

Nghĩ vậy, tôi hơi tựa nhẹ người vào Marina phía sau.

“Cảm ơn em, Marina.”

“Hở? Không hiểu lắm, nhưng không có gì nha?”

Khả năng khiến người khác nhẹ lòng một cách vô thức chính là điểm tốt nhất của Marina.

“Phía hậu cần đã lau rửa xong xuôi rồi ạ. …Ơ? Marina? Cậu đang làm gì với thầy vậy?”

“Ehehe, tiếp tế dinh dưỡng tình thương đó~”

Tôi quay lại nhìn người vừa lên tiếng – là Silk – trong khi vẫn còn vương chút tiếc nuối vì hơi ấm vừa rời đi.

“Vậy ăn thôi nào. Nhóm của Times thì sao?”

“Chắc họ sẽ không đụng đến đồ ăn chúng ta chuẩn bị đâu. Là nhóm cảnh giới chuyên bảo vệ mà, họ mang sẵn phần của mình rồi ạ.”

Tôi vốn định nhân dịp bữa ăn để gắn kết với họ thêm chút, nhưng tôi hiểu là giao tiếp không nhất thiết phải cưỡng cầu thân thiết.

Trừ Silk ra thì chúng tôi vốn đã không được họ ưa, nên có khi giữ đúng mối quan hệ công việc lại là tốt nhất cho cả hai bên.

“Không biết hôm nay nồi súp cho gì nhỉ~”

“Vẫn như mọi khi thôi, tùy tâm trạng của cái Nồi Súp Dự Trữ đó. Để tôi xem nào...”

Tôi gõ nhẹ lên chiếc nồi ma pháp đã đặt xuống đất, chỉ mấy giây sau là nước súp tuôn ra đầy ắp.

Hương thơm tỏa ra khá cay nồng, có phần quen thuộc và gợi nhớ.

“Cái này là...? Ủa… hay dữ...”

Đang nghĩ xem đây là loại súp gì thì Rain đã ngồi thụp xuống trước nồi.

Vừa hít hà mùi vừa nhìn cái nồi bằng ánh mắt long lanh của một kẻ mê Đạo cụ Ma pháp.

“Chắc... là lần đầu tiên ăn đó. Món đó, hồi ở La=Jo bên Salmutaria...”

“À, món thịt dê núi đó hả...”

Hình như tên là Ryumisho thì phải.

Thịt dê núi được ướp cay với gia vị rồi hầm trong sữa – cũng nêm đầy gia vị – kiểu món nhà truyền thống ở Salmutaria.

Tôi từng ăn nhiều lần khi ở đó, nhưng đây là lần đầu tiên cái Nồi Súp Dự Trữ cho ra món này.

“Sao lại thế nhỉ? Cái nồi này học được món mới à? Hay chỉ là tình cờ?”

“Ra là nó có thể học các món súp ở nơi mình từng mang theo à? Nghe cũng hợp lý phết.”

“Thế thì chắc sau này sẽ có món của đảo Vilmren luôn nhỉ?”

“Cũng muốn kiểm chứng lắm, mà cái này nó tuỳ hứng lắm cơ.”

Tôi mỉm cười nhìn cái nồi.

Hồi mới nhặt được trong mê cung, nó còn là cái nồi méo mó sứt mẻ trông bẩn thỉu, vậy mà giờ đã là đồng đội không thể thiếu.

“Nào, thịt do người ở trọ cho cũng nướng xong rồi, có cả bánh mì nữa. Ăn xong thì nghỉ nhé.”

"Cậu nói cứ như người ngoài cuộc ấy. Chính cậu cũng phải nghỉ đó?”

Jamie nhắc nhở nhẹ khi tôi đang phát cơm ra.

“Chuẩn luôn ạ. Bọn em đã chia lịch gác đêm xong xuôi rồi còn gì?”

“Đúng đấy, thầy. Dù có nhóm Times ở đây thì cũng nên nghỉ lúc nào nghỉ được chứ. Trước khi xuất phát cũng làm việc quá sức còn gì.”

Nene và Silk cũng đồng lòng về phe Jamie, cùng nhìn tôi với ánh mắt trách móc.

“…Xin lỗi, Yuke.”

“Hả?”

“Hồi Thunderpike tập kích bất ngờ... vì chuyện đó mà cậu cứ tự ép bản thân đấy.”

Jamie bắt đầu sụt sịt.

Marina vòng tay ôm lấy vai cô ấy, đồng thời chỉ tay về phía tôi.

“Yuke làm Jamie khóc rồi~ Đáng trách lắm nha~”

“Không được đâu, Yuke à.”

“Không, không phải vậy! Không phải kiểu đó mà…”

Đúng là chuyện lần đó khiến tôi trở nên cẩn trọng hơn, nhưng tôi cũng nghĩ việc giữ sức khỏe cho cả nhóm là trách nhiệm của người hỗ trợ.

Dù sao thì, hồi còn trong nhóm Thunderpike, tôi cũng là người luôn trực đêm còn gì.

“…Được rồi. Vậy chia hai ca, tôi sẽ trực cùng mọi người.”

“Không phải ba ca, mỗi ca hai người à? Ca đầu là thầy với Jamie đấy nhé?”

"Cậu không muốn trực với tôi đến thế hả…?”

“Không có chuyện đó đâu! Biết rồi, biết rồi, theo kế hoạch cũng được! Tôi sai rồi, Jamie ơi.”

"Ừm, cùng cố gắng nha.”

Nhìn Jamie cười toe toét mà tôi không khỏi sững sờ.

Thể loại “diễn viên khóc lóc chuyên nghiệp” là đây mà…

"Cô chơi tôi một cú rồi đấy."

"Nửa là diễn thật đấy. Nhưng mà, nếu cậu không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, thì bọn tôi cũng đâu thể yên tâm được. Nhất là tôi nữa."

Jamie nhẹ nhàng ôm lấy tôi, thì thầm sát bên tai.

"Jamie... cô..."

Dường như đến giờ cô ấy vẫn còn tự trách mình vì những gì đã xảy ra khi còn là một phần của 'Thunder Pike'.

Dù tôi, hay đúng hơn là cả bọn tôi, đã tha thứ cho cô ấy từ lâu — thậm chí là biết ơn nữa kia mà.

Nhưng, người có quyền quyết định khi nào thì việc chuộc lỗi mới thực sự kết thúc, không phải là tôi mà là chính cô ấy.

Nếu vậy...

Không phủ nhận, mà chấp nhận lấy tất cả — có lẽ đó mới là điều tôi nên làm cho Jamie.

"Chị Jamie mạnh mẽ thật đấy."

"Diễn cũng khéo quá trời."

"Hừm, chiêu này có khi hạ gục được cả thầy luôn đấy."

"Chuẩn phong cách chị Jamie luôn."

Giữa những lời thì thầm rì rầm của cả nhóm, Jamie ngoái lại nhìn với nụ cười đầy tự tin, lè nhẹ lưỡi trêu chọc.

"Fufu, chị đã phải đơn phương suốt năm năm đấy. Dễ gì mà chịu thua được."