Quả nhiên, đúng như mình đoán.
Ngay khi bước qua cánh cổng của Thế Giới Thụ, tôi lập tức cảm thấy như bản thân trở thành vật lạ… hoặc như bị nơi này thì thầm từ chối rằng "ngươi không thuộc về đây".
Kẻ nào không thể chống lại cảm giác đó… sẽ lật ngược lại bản thân để thích ứng.
“...Chỗ này buồn thật đấy.”
Marina khẽ lẩm bẩm trong lúc đưa mắt nhìn quanh.
Tôi cũng có thể hiểu được phần nào vì sao cô ấy lại thấy thế.
Nơi này chẳng có chút nào giống với hình ảnh mà từ “Chiếc nôi vượt qua các chiều không gian” gợi ra trong đầu.
Mặt sàn trơn nhẵn, làm từ một chất liệu không thể gọi tên, giống như một tấm vải bị se xoắn lại rồi kéo căng, tạo thành những hình thù như thân cây.
Mà những “thân cây” đó thì lại vươn lên phía trên, chạm vào một trần nhà cao vút đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
Với nơi được gọi là chiếc nôi của tộc Elf – những người sống chan hòa cùng thiên nhiên – thì cảnh tượng này lại quá đỗi nhân tạo và hiu quạnh.
Nhưng giờ không phải lúc để chỉ cảm thán hay hoang mang.
Chúng tôi phải vượt qua vùng không gian rộng lớn không dấu vết này, để đuổi kịp Silk và mọi người.
“Không thấy dấu chân gì cả... mà không, hình như sàn này đang chuyển động, đấy.”
“Chuyển động á?”
“Vâng. Mọi người có thấy mấy cái hoa văn mờ mờ dưới chân không?”
Nghe NeNe nói, tôi cúi xuống nhìn kỹ.
Tấm sàn mà ban đầu tôi tưởng là hoa văn cẩm thạch... thực chất đang chuyển động rất chậm, theo hình xoáy tròn.
“Em đoán là... cả sàn này đang trôi đi luôn đấy.”
“Vậy thì ma pháp【Dấu Vết hành trình – Foot Story】cũng khó dùng để dò dấu chân nhỉ.”
“...Nếu là Biblion, thì có thể.”
Rain – người vẫn đang lắng nghe cuộc trò chuyện – đưa cánh tay mảnh khảnh quấn quanh bởi con rắn trắng ra phía trước.
Trên tay cô là món đạo cụ ma pháp – 【La bàn của Kẻ Tìm Kiếm – Seeker’s Compass】.
“Em sẽ hòa ma lực của mình với Biblion... rồi nhắm về phía nơi có Silk. Thế nào?”
“Có làm được không đấy?”
“Em nghĩ ra ý này sau khi nhìn Yuke làm lúc nãy thôi. Em khá giống với Yuke mà.”
Nghe Rain nói, tôi bất giác lạnh sống lưng.
Không được.
Không nên làm điều đó.
“À mà này, vết thương lúc nãy sao rồi? Em cầm máu kiểu gì thế?”
“Ờ thì...”
“Cái nhát của ả đấy tôi cũng từng ăn một lần đấy nhé?”
Jamie nói rồi lấy tay vỗ vỗ lên bụng tôi.
Vết thương đã hoàn toàn khép miệng, không còn cảm giác đau, nhưng… chắc tôi phải giải thích nếu không muốn cô ấy tiếp tục truy vấn.
“Hình như tôi chưa kể kỹ cho Jamie nhỉ.”
“Chỉ biết là cậu là kẻ mang ấn của Lady Persephone, đang dính một lời nguyền nào đó thôi?”
“Chính là cái đó. Nữ thần phản chuyển sinh tử – năng lực của bà ta tồn tại trong cơ thể tôi như một yếu tố khác biệt.”
Tất nhiên, một người phàm như tôi thì không thể nào thao túng sinh tử được.
Thứ tôi có thể làm, là khả năng hoán đổi – Chuyển Đổi – Convert giữa các yếu tố cấu thành sự sống.
Tôi đã liều mạng dùng sức mạnh đó: đổi phần sinh mệnh bị tiêu hao nặng nề thành ma lực thông qua nguồn lý lực– od, tạm thời kéo dài mạng sống của mình.
May mà tôi thuộc dạng có nhiều ma lực, nên mới có thể ép phần sinh mệnh đang cạn kiệt chuyển hóa thành ma lực.
Tuy nhiên, đó là một hành động không khác gì cưỡng ép cơ thể vượt quá giới hạn con người.
Chính vì thế… tôi cực kỳ lo cho chiêu mánh lới mà Rain sắp dùng lúc này.
“Em chỉ kết nối trái tim của Biblion với dòng ma lực của mình thôi. Không sao đâu.”
Rain mỉm cười nhẹ khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của tôi.
“Cả cậu nữa với Rain, lúc nào cũng làm mấy chuyện liều mạng hết á. Nghe này, nếu thấy không ổn là phải nói ngay đấy nhé? Tụi mình nhất định phải cùng nhau quay về mà.”
“Ừm. Cảm ơn, Jamie.”
Rain khẽ gật đầu, rồi bật công tắc trên 【La bàn của Kẻ Tìm Kiếm – Seeker’s Compass】.
Cây kim xoay tròn một lúc, rồi… dừng lại, chỉ thẳng về một hướng.
“Lối đó rồi.”
“Nhận lệnh. Em sẽ đi trinh sát trước, mọi người tranh thủ chuẩn bị và nghỉ ngơi nhé!”
Nene lập tức lao đi không một tiếng động, lướt trong rừng như một bóng ma.
Tôi nhìn theo bóng cô, rồi lục trong Túi ma pháp – Magic Bag lấy ra vài món đạo cụ.
Đây là lõi của mê cung.
Và bầu không khí này… rất gần với "Vô Sắc Ám”.
Đã xác nhận có hiện tượng tràn ra, thì chắc chắn cũng có ma vật ẩn nấp đâu đây.
Tôi không hề lơi lỏng, nhưng cũng phải siết chặt tinh thần hơn nữa.
Dù gì, người phó thủ lĩnh đáng tin cậy nhất cũng không ở đây.
Tôi cần chuẩn bị thật kỹ lưỡng, để có thể hỗ trợ bọn họ hết sức có thể.
“Jamie, nếu lỡ như tôi──”
“Cái 'nếu' đó thì không muốn nghe, bác bỏ luôn nhé. Với cả, chuyện thay Silk thì cũng miễn nốt.”
Cô cắt ngang tôi, dứt khoát như chém một nhát thẳng thừng.
…Không ngờ bị nhìn thấu nhanh đến vậy.
“Tôi sẽ giúp như một đồng đội, nhưng tôi chỉ mới nhập hội thôi đấy? Đừng bắt tôi gánh mấy trách nhiệm nặng nề kiểu đó.”
“Còn cái phong thái đàn chị thì sao?”
“Việc nào ra việc nấy.”
Jamie phồng má giận dỗi, rồi đập một phát khá mạnh vào lưng tôi.
“Không muốn nói nặng, nhưng mấy điểm đó là tôi thấy ghét từ hồi 'Thunder Pike' rồi đấy. Tự tin lên một chút đi, Yuke.”
“Ừm. Yuke lúc nào cũng yếu đuối ở mấy chỗ lạ lạ.”
“Lo xa quá trời. Lúc nào cũng ráng tự mình gánh hết, rồi chỉ nghĩ tới chuyện nếu không ổn thì phải làm sao…”
Rain và Marina phụ họa theo Jamie.
Bị mắng hội đồng thế này… cũng hơi chột dạ.
“Tôi làm vậy là vì vai trò của một thủ lĩnh, nên phải tính trước──”
“Không đúng đâu, Yuke. Anh phải tin rằng, ở tương lai mà anh nhìn thấy, nhất định bản thân vẫn còn tồn tại.”
Marina hiếm hoi nói với giọng đầy cương quyết.
“Tương lai mà tụi này mong muốn, phải là tương lai giống với anh mới được! Tụi mình là một tổ đội mà… hơn nữa, là người yêu của nhau nữa, phải không?”
“Marina, nói hay lắm.”
Rain gật đầu cái rụp như gà mổ thóc.
Còn ở một bên, Jamie lại hơi chùng xuống.
“Ghen tị quá đi… Chị chưa nghĩ được tới mức đó luôn. Chắc chị già đầu rồi.”
“Cả Jamie nữa mà?”
“Gì cơ, chị á?”
“Ừm. Chị là ân nhân cứu mạng của tụi em, lại cùng nhau giúp đỡ Yuke nữa. Mà thật ra, thỉnh thoảng chị còn hơn cả Yuke…”
Jamie giật thót, rồi nhìn tôi với ánh mắt… sao mà oán trách thấy sợ.
Tôi cũng từng nghĩ mình hơi hay hy sinh bản thân, nhưng không ngờ trong mắt mọi người, tôi cũng bị xem y như vậy.
“...Em về rồi. Mà, gì đây ạ? Sao không khí căng thế?”
“Bọn này đang dạy dỗ Yuke một trận đấy. Nene có gì muốn nói không?”
Marina hỏi, Nene nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
“Không hẳn là có gì đặc biệt đâu ạ. …Mà hơn thế, em vừa nắm được sơ qua cấu trúc nơi này. Nói sao nhỉ, chỗ này nguy hiểm hơn em tưởng nhiều đấy.”
Tôi thấy mừng vì chủ đề được đổi sang hướng khác, rồi bắt đầu tập trung phân tích thông tin cô ấy cung cấp.
Và khi nghe hết toàn bộ, tôi chỉ có thể đi đến một kết luận.
Cái nơi yên tĩnh và cô quạnh mang tên “Thế Giới Thụ” này, đúng là một vùng đất nguy hiểm tương đương với "Vô Sắc Ám”.