Người đang đứng trước mặt tôi là một gương mặt quen – cô gái tộc Dark Elf.
Trong tay cô ta là một con dao găm lớn vẫn đang nhỏ máu.
“Cứng cáp hơn tôi nghĩ đấy.”
Saisaria nói lạnh tanh, rồi vung ngang con dao, nhắm thẳng vào cổ tôi.
…Nhưng ngay sát nút, đòn chém đó bị thanh tiểu thái đao cản lại.
Nene đỡ lấy tôi rồi bật lui.
Dù khi tiếp đất tôi ho ra thêm ít máu, nhưng vẫn còn hơn là bị chặt đầu.
“Xin lỗi, Nene…”
“Đừng nói gì hết ạ! Rain-san, trị thương đi!”
“Ừm, biết rồi.”
Rain chạy lại, thì thầm chú ngữ rồi đặt tay lên vết thương của tôi.
“Không lành được… thương tích nặng quá!”
“Dĩ nhiên rồi. Là hàng đặc chế mà.”
Nhìn kỹ lại, con dao lớn trong tay Saisaria có lưỡi đen sẫm, gợn sóng như lửa.
Tôi nhận ra nó quen quen.
Giống hệt thanh ma kiếm mà Simon từng vung vẩy đầy tự hào.
“Saisaria, rốt cuộc cô định làm cái gì vậy hả!?”
“Tôi sẽ không để ai cản trở ngài Ilwen.”
“Vậy là… ngay từ đầu cô đã…!”
Tôi đã quá chủ quan.
Lúc nãy tôi cứ thắc mắc vì sao Ilwen lại thong thả đến vậy khi phải đối mặt với từng này người.
Không ngờ Saisaria lại là tay trong của hắn — chuyện này thì nằm ngoài dự đoán thật.
“Cô nghĩ mình ngăn được cả bọn tôi một mình chắc?”
“Tôi chỉ làm theo lệnh thôi. Thật ra, đám ‘Mộc nhân’ như Times mới là người được giao nhiệm vụ tiêu diệt các vị.”
“Cô dụ bọn tôi vào bẫy… đúng không?”
“Đúng thế. Lẽ ra các vị đã bị giết hoặc chết rũ trong rừng rồi mới phải… Vậy nên giờ, đành để tôi đích thân kết liễu vậy.”
Saisaria thở dài như thể đang tiếc nuối, rồi xoay lưỡi dao đen lại, cầm ngược trước ngực.
Thủ pháp ra tay bất ngờ để loại tôi đầu tiên, cùng thái độ bình thản trước cả nhóm đông người — chứng tỏ cô ta không hề tầm thường.
“Các vị mới là người có lỗi, vì dám cản trở ngài Ilwen.”
“Hắn định làm gì chứ?”
“Chuyện đó, nói với những người sắp trở về với rừng cũng vô ích thôi. Nhưng yên tâm đi, tiểu thư Silk sẽ được hạnh phúc. Tốt quá rồi──nhỉ.”
Ngay khi câu nói kết thúc, Saisaria biến mất khỏi tầm mắt.
Khoảnh khắc sau, cô ta đã áp sát chỉ còn cách Jamie gang tấc.
“──…!?”
Thấy Jamie sững người, tôi lập tức kích hoạt ma pháp <Khiên thủy tinh – Glass Shield>.
Chớp nhoáng, lá chắn ngăn được mũi dao đen đang đâm tới.
Ngay lúc đó, Nene xông lên chém trả, buộc Saisaria phải lùi ra sau, còn Marina lao lên chắn phía trước Jamie.
Tốt lắm.
Không cần tôi ra lệnh, cả bọn đều biết cách hành động rồi.
“Yuke!”
Tiếng gọi của Rain kéo ý thức tôi về thực tại.
Chuyện này… có vẻ nguy hiểm thật.
Cơ thể lạnh toát, mà lại chẳng còn cảm giác đau.
“Rain, lo hỗ trợ mọi người đi. Tôi sẽ tự xoay sở được.”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu. Phải nhanh chóng đuổi theo Silk.”
Tôi nở một nụ cười nhẹ, rồi thầm gọi tên chúc phúc của Bất Tử Giả Vương xanh nhạt mà mình vẫn luôn giấu kín trong lòng.
Thứ sức mạnh này trên lý thuyết thuộc loại nguyền rủa, là thứ mà con người không nên sử dụng — và tôi đã luôn tránh dùng nó.
Nhưng giờ phút này, không còn lý do gì để kiêng dè nữa.
Một phần sức mạnh của Nữ Thần — kẻ có thể phản chuyển sinh tử.
Tôi hé mở nó một chút.
“Kh…… a…”
Cơn đau buốt, mệt mỏi tột độ, cùng cảm giác choáng váng ập đến cùng lúc khiến tôi rên lên thảm hại.
…Nhưng có vẻ, tôi đã kích hoạt được sức mạnh như mong muốn.
“Yuke?”
“Anh ổn chứ hả!?”
“Đừng cố quá mà!”
“Vết thương vẫn chưa trị xong đâu đó?”
Không chỉ đồng đội tôi, mà cả Saisaria cũng sững người khi thấy tôi rút kiếm tiến lên.
“Lẽ ra vết thương đó phải là chí mạng không thể trị…”
“Tôi là Xích Ma Đạo Sĩ mà. Giỏi mấy trò tiểu xảo lắm.”
Cơn đau vẫn còn, và sự mệt mỏi do tiêu hao lượng lớn ma lực vẫn đè nặng lên người.
Tuy đây không phải là chiêu có thể dùng thoải mái, nhưng chỉ riêng việc tôi có thể trở lại chiến tuyến cũng đủ khiến đối phương dao động.
“Saisaria, cục diện đã xoay chiều rồi. Cô tránh đường được chứ?”
“Ngây thơ thật đấy. Gớm ghiếc nữa.”
Không buồn che giấu vẻ căm ghét, Saisaria trừng mắt nhìn tôi.
Đúng là một đề nghị quá nhẹ dạ — tôi cười gượng trong lòng, nhưng cũng nhờ đó mà lòng tôi đã quyết.
Tôi chỉ muốn xác nhận lại.
Là mạo hiểm giả, đôi lúc ta sẽ phải giết không chỉ ma vật mà cả con người.
Tôi từng ra tay với bọn ‘Glad Shi=Im’, rồi trong mê cung phản chuyển Tenebre, cả những người bị biến thành Mộc nhân nữa.
Nhưng… giết một ‘con người’ đúng nghĩa, thì từ trước đến giờ, nhóm ‘Clover’ chúng tôi vẫn chưa từng làm.
Và tôi từng mong… là sẽ không bao giờ phải làm chuyện đó.
“…Yuke.”
Jamie, từ phía sau bên phải, lên tiếng như thể muốn ngăn lại.
Ý cô là: “Đừng tự ôm hết mọi chuyện vào mình” đúng không?
Tôi biết mà.
Tôi nhớ hồi đầu cô cũng suy sụp thế nào sau lần đầu tiên làm chuyện này.
"Tôi hiểu rồi.”
“Chưa hiểu gì cả. Tôi bảo để bọn tôi làm mà.”
Jamie dồn ma lực vào đầu trượng, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Chuyện như thế… bọn nhỏ chưa gánh nổi đâu.”
“Không phải vậy.”
Tiếng phản bác dịu mà cứng rắn vang lên — là Rain.
Cô ấy bước lên một bước, tiếp lời:
“Đừng… nuông chiều bọn em. Hơn nữa, anh nhìn đi.”
Nghe tiếng Rain gọi, tôi ngẩng lên nhìn về phía trước... thấy bóng lưng của Marina và Nene.
Hai cô gái ấy đã đứng đối mặt với Saisaria, sát khí như ngọn lửa lạnh toát đang lan tỏa quanh họ.
“…Hóa ra, người cuối cùng lại là tôi à. Vậy sao.”
Chính tôi mới là kẻ đã xem nhẹ quyết tâm của đồng đội.
Không thể mãi là mối quan hệ “thầy – trò” được nữa.
Dù gọi đó là trưởng thành hay gì đi nữa, thì họ đã trở thành những mạo hiểm giả thực thụ rồi.
“……”
Saisaria, kẻ vẫn đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh băng, bất chợt biến mất khỏi tầm mắt.
Lần đầu thấy thì tôi có khựng lại thật, nhưng khi cô ta tấn công Jamie, tôi đã lờ mờ đoán được mánh khóe.
Và cả cách mà cô ta biến mất khỏi tầm nhìn cũng vậy.
“〈Ánh sáng – Light〉, 〈Ánh sáng – Light〉, 〈Ánh sáng – Light〉──…!”
Tôi bắn liên tục ma pháp ra từ đầu ngón tay, nhanh hơn cả Marina và Nene có thể di chuyển, và trước cả khi Saisaria tiếp cận.
Đó là ma pháp cơ bản nhất trong những ma pháp cơ bản—tạo ra những ánh sáng nhỏ để soi sáng không gian xung quanh.
Tôi rải hàng chục đốm sáng khắp mặt đất, biến quảng trường thành một nơi còn sáng hơn cả ban ngày.
Ánh sáng được bố trí khắp các hướng, khiến cho mọi bóng tối đều bị xóa sạch.
Và rồi, kẻ đang ẩn mình trong chính những cái bóng đó... lộ nguyên hình, không một lớp che chắn.
Gương mặt cô ta hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
Sự dao động và cuống cuồng đó—tuyệt đối không nên để lộ giữa chiến trường.
Và dĩ nhiên, không ai trong bọn tôi bỏ lỡ thời cơ ấy.
“……”
“……”
Vũ khí của Marina và Nene cùng lúc chém về phía Dark Elf.
Saisaria né được cú chí mạng trong gang tấc, bật người lùi lại, nhưng…
Ma pháp tấn công của Rain và Jamie ngay lập tức ập xuống như đòn truy kích.
Tiếng thét nghẹn lại nơi cổ họng, hóa thành âm thanh cuối cùng.
Saisaria đổ gục… không còn cử động nữa.
“…Đi thôi. Phải đuổi theo Silk.”
Tôi chỉ về phía cổng “Thế giới thụ” vẫn đang chập chờn ánh sáng, vừa đi vừa tự xua đi dư âm đè nặng—dù sao, người ngã xuống kia cũng là một kẻ quen mặt.