Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 670

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 4 - Chương 26: Lời ngọt ngào và ngân nguyệt tinh linh

Thứ đó bắt đầu như tiếng thì thầm dịu nhẹ, rồi dần dần lan ra thành những âm vang xoáy tròn lấp đầy khu vườn.

Bài chú của Silk — cũng có thể gọi là một khúc hát — vang lên thành làn sóng lay động, từng lời quyện vào nhau.

Một hiện tượng có tính chất ma pháp — không, chính xác hơn là tinh linh.

Vấn đề là, cánh cửa 【Thâm Uyên - Abyss Gate】 đang có phản ứng với nó.

Có lẽ trung tâm của Thế Giới Thụ, chính là Abyss Gate, đang đáp lại lời gọi của "Hổ Phách Đồng”, người quản lý cánh cửa.

“Ôi, tuyệt vời quá… Mình cảm nhận được rồi. Đây là cảm giác của một Kẻ lang thang… Cuối cùng, ta sẽ trở thành Chân Sâm Vương, thống trị một tân thế giới!”

Ilwen ngẩng đầu lên trời, mặt tràn đầy khoái lạc.

“Tôi không có hơi đâu mà chiều theo mấy lời ba xạo đó nữa!”

Ngay khi tôi bước lên một bước, Marina và Nene đã phóng qua bên cạnh với tốc độ như bão lướt.

“Không hiểu lắm, nhưng phải ngăn lại!”

“Silk-san cũng dừng lại đi ạ!”

Tôi vừa chạy theo bóng lưng hai đứa, vừa gia cường ma pháp cho cả hai.

Nếu đây là một nghi thức nào đó, chắc chắn phải cần đến sự kiểm soát cực kỳ tinh vi.

Dù là muốn nói chuyện hay thuyết phục, thì trước hết vẫn phải chế ngự về mặt thể chất.

“Vô ích thôi. Đây vừa là tẩm thất vừa là ngai vàng.”

Một cơn gió mạnh lẫn với lá cây cuốn Marina và Nene bay văng ra, khiến tôi cũng lùi lại mấy bước.

Chắc là một kết giới ma pháp nào đó để bảo vệ người chủ trì nghi thức.

“Khi Silk chấp nhận ta, cũng có nghĩa là cậu hết vai trò rồi. Ấy vậy mà còn mò tới tận đây, đúng là dai dẳng thật đấy.”

“Anh nói đúng, tôi là đứa dai dẳng thật.”

Tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Ilwen.

“Đàn ông dai thì bị ghét đó?”

“Có thể lắm.”

Nhưng — tôi tự cổ vũ chính mình.

Tôi vẫn chưa thật sự nói chuyện đàng hoàng với Silk.

Với tư cách đàn ông, tôi cũng không thể chấp nhận thất bại trước kẻ này.

Silk rời bỏ tôi vì gánh trách nhiệm gì?

Ở bên hắn để làm gì?

Tôi chưa đồng ý với bất kỳ điều gì cả.

“Nói thật chứ, mọi chuyện thành ra thế này là lỗi của cậu đó.”

Ilwen nhìn thẳng vào tôi, nói tiếp.

“Nghe đâu cái kẻ phun ra lời lẽ sỉ nhục kia là bạn của cậu đúng không? Là đồng đội từng vào sinh ra tử với nhau mấy năm trời ấy? Sao cậu không ngăn được hắn?”

“…Cái gì?”

“Nếu cậu chịu ngăn hắn lại, thì đâu có những lời lẽ xúc phạm Silk, đâu có sự kiện nào khiến tộc Elf nổi giận. Ta nói sai à?”

Lời nói của hắn kéo theo một thứ cảm giác khó chịu, như một vệt nhòe lan ra từ trong lòng.

Không, phải nói là vệt nhòe đó đang dần biến mất mới đúng.

Có gì đó sai sai.

“Chiến tranh xảy ra là tại cậu đấy. Vì cậu mà Silk không thể sống theo ý mình nữa. Chính cậu là nguồn cơn khiến cô ấy phải gánh trách nhiệm, nói thế không sai đâu?”

“…”

Có thể là vậy thật.

Không, có phải thật không?

“──Ku……te…”

“…──te…! Yu──!!”

Tôi nghe thấy tiếng mấy đứa kia.

Hình như đang phản bác lại gì đó.

Tôi nghe được, nhưng lại không hiểu gì cả.

Chỉ có giọng nói của Ilwen là vang vọng rõ mồn một, ngấm thẳng vào đầu.

“Nếu không phải vậy, thì Silk đã chẳng rời bỏ cậu rồi, đúng không?”

Tôi cảm thấy một thứ gì đó đang lẻn vào trong.

Không chỉ là lời nói — mà là thứ gì đó khác, đang cố lấp đầy khoảng trống trong tim tôi.

Thứ đang luồn vào qua những kẽ hở trong lòng, rồi dần dần muốn làm nhòe đi mọi thứ.

Một thứ nào đó đang cố xâm nhập thật sâu vào bên trong.

Cho nên tôi đã xé toạc nó ra.

“GA…… GUH…… AAAAAAH!!”

Cảm giác đau buốt như thể có móng vuốt cào cấu trong đầu, và vài mảnh ký ức như bị đập vỡ tan tành.

Nhưng vẫn còn hơn là để thứ kia làm loạn trong tâm trí.

Tôi tự kích hoạt ma pháp hắc ám tác động vào tâm trí mình, nắm bắt và túm lấy được nguồn cơn của nó.

“……Cái…!”

Ilwen — tên khốn đang rao giảng ngay trước mắt tôi — hét lên như một tiếng kêu thảm.

Tôi cảm thấy khắc ấn trên má đang đập thình thịch, rồi dõi mắt nhìn cái thứ tôi vừa tóm được bằng tay hắc ám.

Nó như một sinh vật mềm oặt, nửa trong suốt, chỉ có cảm giác mờ mờ như một bóng ma chưa hoàn toàn hiện thân.

Dù đang co giật và ngọ nguậy, nhưng bên trong nó lại lấp lánh ánh bạc, thì thầm với tôi — như muốn “rót lời” vào tim.

Tôi không biết nó là gì, nhưng ít nhất tôi biết, đây là thứ mà tên Ilwen khốn nạn kia đã thả ra.

“Cậu… cậu là cái quái gì thế!? Cậu vừa mới… vừa mới tự tay xé toạc Ngân nguyệt tinh linh Luna ra ư…!?”

“Ngân nguyệt tinh linh Luna? Cái này á?”

Nghe nói là Nguyệt tinh linh, tôi cứ nghĩ sẽ là thứ gì đó đẹp đẽ hơn nhiều.

Nhưng nhìn tận mắt rồi thì nó chẳng khác gì con bạch tuộc hay con sứa cả.

Nhưng nhờ thế, tôi đã hiểu Silk bị mê hoặc bằng cách nào.

Bị thứ này khuấy đảo trong đầu thì đến Silk cũng khó mà tránh được mớ ảo tưởng kia.

Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ thế, ma pháp hắc ám trong tôi nhạy bén phản ứng và biến Ngân nguyệt tinh linh Luna thành một vũng bùn đen thẫm.

Xem ra đúng như vẻ ngoài của nó — một thứ quá mong manh.

“Cậu… giết tinh linh rồi sao…? Cậu thật sự là… cái gì vậy… Tinh linh này là tinh linh tâm hồn đó? Là thứ trú ngụ trong lòng mỗi người đó? Sao cậu có thể giết nó dễ như vậy…?”

Ilwen hoảng loạn, khuỵu gối rồi nôn thốc nôn tháo.

Có lẽ vì tinh linh hắn từng lập khế ước sâu sắc đã bị xóa sổ bằng ma pháp hắc ám, nên hắn mới chịu ảnh hưởng như vậy.

Nhưng tôi không thể cứ đứng đó lo cho tên này mãi được.

Ngay bên cạnh Ilwen đang quằn quại, Silk — người vừa ngừng hát — nhìn về phía tôi.

Ánh mắt chạm nhau chỉ trong thoáng chốc, rồi cô ấy vội quay đi, cúi đầu.

Đôi vai cô khẽ run lên.

“Silk.”

Tôi bước lên một bước, gọi tên cô.

Silk lắc đầu, rồi hét lên:

“Xin đừng tới gần! Em… em đã gây ra chuyện khủng khiếp lắm…!”

“Vậy thì tôi không tới. Thay vào đó, em hãy bước về phía này.”

“Không được. Em phải gánh lấy hậu quả do chính mình gây ra.”

Silk quay đầu nhìn cánh cửa [Thâm Uyên – Abyss Gate] đang khép hờ phía sau, rồi lại lắc đầu.

Cánh cửa vốn đã mở thêm chút nữa dưới lời chúc nguyện của cô giờ đây đang tràn ra khí tức dày đặc hơn từ thế giới bên kia.

Nếu cứ mặc kệ như vậy, không lâu nữa nó sẽ mở toang hoàn toàn… và lần này, thứ gọi là "Đào Thải” chắc chắn sẽ giáng xuống.

Điều đó là quá rõ ràng.

“...Đừng có phớt lờ ta như thế mãi được chứ!!”

Ilwen bất ngờ từ phía sau ôm ghì lấy Silk, như thể cố giữ chặt cô lại.

“Chưa xong đâu! Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc! Con đường đế vương của ta… vẫn còn tiếp diễn!”

“Ilwen Pearlwood… đến đây là hết rồi. Cả anh, và cả tôi nữa.”

“Không! Không phải thế! Ta là vương giả! Ta sẽ tái tạo thế giới này từ đầu! Và em, sẽ đứng bên cạnh ta! Không còn ai nhạo báng em là Dark Elf nữa!”

Trước những lời lảm nhảm đầy ảo tưởng, Silk chỉ lặng lẽ lắc đầu.

“‘Chân Sâm Vương’… không phải thứ anh tưởng tượng. Đó là tên gọi của một thiết bị xâm lược sẽ bước ra từ sau cánh cửa kia.”

“Hả…?”

“Không phải là cái gì đó trở thành, mà là cái gì đó xuất hiện. Trong thế giới này, nó là hiện thân của thứ mà người ta gọi là 'Đào Thải’—một tai họa.”

Silk đáp bằng giọng vô cùng bình thản.

Ilwen lắc đầu nguầy nguậy, chẳng khác gì một đứa trẻ không chịu nghe lời.

“Dối trá. Em đang nói dối.”

“Tôi không nói dối, Ilwen Pearlwood. Thứ được gọi là ‘Chân Sâm Vương’ là một loại Đào Thải dùng để chống lại những dạng Đào Thải khác—một sức mạnh vượt tầm kiểm soát, được triệu hồi từ cánh cửa này bằng chính sinh mệnh của những người như tôi, những Dark Elf mang 'Hổ Phách Đồng’, hậu duệ của ‘Kim Sắc Công Chúa’.”

Ilwen quỳ rạp xuống, cúi gằm mặt… nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt ấy đã nhuốm màu điên dại.

“Vậy thì… hãy cứ làm như vậy đi, còn chờ gì nữa?”