Trước khi vào chuyện, xin có một chút thông báo và thay đổi:
Với những ai đã theo dõi bản web, rất xin lỗi, nhưng vol 5 này sẽ được tiến hành dựa trên cốt truyện của bản light novel.
Lý do là vì câu chuyện mà tác giả muốn viết chỉ có thể được triển khai dựa trên thiết lập từ bản sách.
(Tóm tắt sơ lược các thay đổi chính từ bản web sang sách):
Silk không ở lại quê nhà mà trở lại hội “Clover”.
Nibelrun nhờ có một người giúp đỡ nên đã quay lại thế giới này.
Yuke và các thành viên trong đội đã “quấn quýt” với nhau nhiều hơn so với bản web.
Chỉ cần nắm được ba điểm trên là độc giả có thể đọc vol 5 mà không thấy lạc lõng gì mấy đâu.
---
“Cả đội vất vả rồi. Giờ được nghỉ rồi đấy, cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi.”
Nghe tôi nói vậy, mọi người chỉ khẽ gật đầu với vẻ mệt mỏi.
Sau khi trở về từ đảo Vilmren, chúng tôi đã vô cùng bận rộn.
Vấn đề mang tên "Vô Sắc Ám” tuy đã được giải quyết, nhưng thứ gọi là “loài rồng dị giới của đào thải” kia vẫn để lại ảnh hưởng quá lớn.
Khắp nơi trong vương quốc, các mê cung bắt đầu trở nên sôi động bất thường, khiến hàng loạt nhiệm vụ điều tra được xếp vào dạng "nhiệm vụ quốc tuyển” và gửi đến dồn dập.
Không chỉ “Clover” chúng tôi.
Cả các tổ đội hạng A khác cũng bị triệu tập, có khi còn phải phối hợp cùng nhau để điều tra một số khu vực.
Vì mục tiêu "không để thảm họa mê cung tiếp diễn nữa", nên mọi thứ đều được triển khai cực kỳ gấp rút.
Và bởi vì bọn tôi là những “Walker", có kinh nghiệm thực chiến với các không gian lạ như mê cung phản chuyển Tenebre, nên đám quý tộc thấy chúng tôi quá tiện để sai vặt.
Thành ra, bọn tôi bị kéo đi khắp nơi, không ngơi chân.
“Cuối cùng cũng được nghỉ rồi ha~”
Marina vừa vươn vai trên ghế vừa thở ra một tiếng phấn khởi.
Một người khỏe như cô mà còn thấm mệt thì chắc chắn mấy vụ vừa rồi không đơn giản.
Tôi thầm tự trách mình, lẽ ra phải kiểm soát lịch nhận nhiệm vụ tốt hơn với tư cách là thủ lĩnh.
“Mamal cũng bảo ít nhất một tuần tới không có gì, nên mình cứ thong thả chút đi.”
“Chuẩn luôn ấy. Cảm giác như lâu lắm rồi mới được thảnh thơi đó…”
Nghe Silk nói, Nene cũng than nhẹ một tiếng.
Dù đã tuân thủ quy tắc “mỗi nhiệm vụ nghỉ ba ngày”, nhưng với những chuyến viễn chinh dài ngày, ai cũng khó mà thư giãn hoàn toàn được.
Thật ra tôi cũng muốn nghỉ ít nhất một tháng luôn cho rồi.
"Cậu cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng đấy?”
“Ơ…”
Tôi khựng lại khi bị bất ngờ gọi tên.
Thấy Jamie đang thở dài, liếc tôi bằng ánh mắt lạnh tanh.
“Biết ngay mà. Kiểu gì cũng tính lấy chuyện chuẩn bị với giấy tờ ra để lấp đầy kỳ nghỉ chứ gì?”
“Làm thủ lĩnh thì có mấy việc cần xử lý mà. Báo cáo nhật ký nhiệm vụ cũng phải nộp, rồi còn vài giấy tờ tồn đọng nữa…”
Tôi chưa nói xong, cả nhóm đã đồng loạt thở dài như một bản đồng ca.
Hình như tôi vừa trả lời sai gì đó thì phải?
“Yuke. Mấy cái đó để sau. Giờ, anh phải kiểm tra cái này trước đã.”
“À… phải rồi, chuyện này nữa…”
Tôi cười gượng nhìn Rain đang chạm vào cánh tay trái của tôi bằng vẻ mặt đầy lo lắng.
Cánh tay từng bị hóa thạch trong vụ ở đảo Vilmren, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Tuy đã nhờ Học viện Hoàng gia nghiên cứu phương pháp chữa trị, nhưng vì sinh hoạt không mấy ảnh hưởng nên tôi hơi lơ là chuyện này.
“Tôi có nhờ họ gửi báo cáo về Benwood nếu phát hiện điều gì. Mai tôi sẽ đi lấy.”
“Vậy để em đi cùng anh.”
“Em cứ nghỉ ngơi đi mà?”
“Anh mà đi một mình thì thể nào cũng tranh thủ nhận thêm việc cho xem.”
Giọng em vẫn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa áp lực không nhỏ.
…Tôi mất điểm tin đến vậy rồi sao?
“Cả bọn ai cũng lo đấy. Cậu cứ toàn làm quá sức không à.”
“Thật hả?”
“Thật chứ gì nữa. Làm thủ lĩnh không có nghĩa là cái gì cũng phải gồng mình ôm hết đâu.”
Jamie nói rồi dí ngón tay vào mũi tôi, mặt cau lại.
Từ khi về lại sau vụ đảo Vilmren, hình như tôi bị cô nàng áp đảo hơi nhiều thì phải.
Nhưng nghĩ lại, không còn khoảng cách e dè giữa bạn cũ với nhau cũng là điều tốt.
Jamie luôn nghiêm khắc, nhưng cũng luôn đúng – và đầy dịu dàng nữa.
“Nhật ký nhiệm vụ cứ để bọn tôi chia nhau làm. Báo cáo và đơn từ các kiểu tôi cũng sẽ tổng hợp sơ rồi đưa cậu xem qua. Chuyện của nhóm thì để nhóm cùng lo, đó là nguyên tắc, phải không?”
“Tôi hiểu rồi, nhưng mà… ai cũng đang mệt mà?”
“Cậu cũng vậy còn gì.”
Jamie thở phì một tiếng, còn mấy đứa kia thì bật cười nhỏ.
“Em sẽ lo phần chỉnh sửa và trích xuất ma thạch ghi hình!”
“Vụ kiểm tra vật phẩm và đi mua đồ em lo hết cho!”
“Phần giấy tờ để em với Rain xử lý trước nhé.”
Ai nấy đều chủ động nhận phần việc của mình.
Nhìn thế này mới thấy, “Clover” đã thực sự trưởng thành sau biết bao gian nan.
Tôi mà cứ ôm đồm thì lại không phải điều hay.
“Được rồi. Vậy cứ theo kế hoạch mai làm. Nhưng đừng gắng quá nhé?”
“Câu đó phải để tụi em nói đó thầy.”
“Ừm. Mặt anh kiểu gì cũng đang tính gom mấy thứ mai phải làm để tranh thủ xử lý luôn tối nay. Em nhìn là biết mà.”
Bị Silk và Rain nhìn chằm chằm, tôi vội lảng đi.
Sao hai đứa đoán trúng vậy trời?
Tôi chỉ mới vừa nảy ra ý đó trong đầu thôi mà…
“Anh là kiểu thể hiện rõ trên mặt lắm đấy. Tưởng tụi tôi không biết à?”
“Anh Yuke dễ đoán lắm đó nha.”
Jamie nói rồi Marina gật đầu tán thành, cười toe toét.
Đến cả Marina cũng đọc được thì…
Hình như tôi khiến mọi người lo nhiều hơn mình nghĩ rồi.
“Thua rồi. Tôi chịu.”
“Thế là tốt. Cả nhóm cùng làm thì xong nhanh thôi. Anh cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng đấy.”
“Ờ, vậy tôi sẽ nghe lời. Trước khi đó… ăn tối cái đã. Lâu rồi mới được về nhà mình, để tôi trổ tài cái nào.”
Tôi vừa xắn tay áo thì liền ăn ngay một đòn chặt tay trời giáng của Jamie.
Mà mạnh lắm luôn ấy.
"Cậu có nghe nãy giờ không đấy? Hôm nay không được làm gì hết!”
“Thầy đúng là… hay là bị ác tinh linh nào nhập rồi…”
“Có khi là vong linh của mấy người nghiện việc cũng nên. Phải lên thần điện nhờ xem thử mới được.”
Mọi người ác khẩu quá rồi đấy?
Tôi chỉ muốn làm điều tốt cho cả nhóm thôi mà…
“Không được đâu, anh Yuke. Làm Jamie-san giận đó.”
“Anh Yuke ấy hả, đúng kiểu vô tâm kiêm vô ý thức luôn á. Jamie-san tội nghiệp ghê.”
“Im lặng, hai đứa. Đi nào.”
Gương mặt hơi phụng phịu, Jamie nắm tay tôi kéo đi.
“Đi đâu vậy?”
“Đi mạo hiểm về thì phải ăn mừng chứ còn gì nữa?”
Cô nàng nói với vẻ hơi thô lỗ, nhưng tôi chỉ bật cười, gật đầu đáp lại.
“Phải rồi. Bọn mình là mạo hiểm giả mà…! Tự nhiên thấy thèm khoai chiên chất đống ở tiệm Vịt Múa ghê.”
Trong tiếng hò reo hưởng ứng của cả nhóm, chúng tôi rời căn cứ vừa trở về, hòa vào đêm tối của thành phố Finis.