“À, Yuke! Anh về rồi à!”
Vừa đặt chân về căn cứ, tôi thấy Marina đang chỉnh sửa phim phát sóng bằng tablet.
“Ừm, cái này là bản không cắt để nộp nè, còn cái em đang làm giờ là để dùng cho buổi phát sóng của ‘Clover’ đó.”
“Đỡ quá. Quả đúng là Marina.”
“Ehehe, dạo này em cũng làm được khối việc ra trò đấy chứ bộ~”
Dù nói chuyện có hơi nhí nhảnh, nhưng kỹ năng chỉnh sửa của Marina đúng là đỉnh thật.
Tôi cũng từng làm mấy cái để phát rồi, nhưng kiểu gì cũng có xu hướng bị khô khan, mang nặng tính kỹ thuật.
Còn Marina thì khác hẳn.
Lúc nào cũng nghĩ đến việc làm sao cho người xem thấy vui. Nói sao nhỉ… rất “giải trí”.
Mỗi lần xem buổi phát sóng do Marina dựng là tôi lại nhớ ra rằng, cái buổi phát sóng của bọn tôi không chỉ là ghi hình lại cuộc mạo hiểm—mà còn là thứ để mọi người thưởng thức cùng bọn tôi nữa.
“Yuke và Silk xong việc rồi à?”
"Ừm. Mình sẽ đi phụ sắp xếp đống hồ sơ. Còn thầy thì sao ạ?”
“Ờ thì… để xem đâu là chỗ vui nhất nhỉ…”
Ngay khoảnh khắc tôi còn đang thảnh thơi nghĩ xem chọn khu nào sẽ vui thì—
Một cơn ớn lạnh đột ngột bò lên từ chân, rợn cả người.
Tiếp theo là tiếng ù tai, rồi mặt đất bắt đầu rung lên bần bật như có tiếng địa chấn.
“Cái gì vậy!?”
“Em không rõ! Nhưng mà cảm giác này… giống lúc nãy lắm ạ!”
Ngay khi cả ba nhìn nhau trao đổi, cánh cửa đột ngột bật tung.
Nene hốt hoảng lao vào phòng, chỉ tay ra ngoài phố hét lên:
“Nguy rồi! Có ma vật đang xuất hiện trong thành phố!”
“Cái gì cơ!?”
Thành phố Finis này vốn đặc biệt.
Nó được xây dựng để phong tỏa một mê cung nguy hiểm gọi là Vô Sắc Ám, đồng thời cũng để ngăn không cho ma vật bên ngoài xâm nhập vào.
Xung quanh thành đều có nhiều tầng kết giới, để ngăn không cho ma vật tràn ra từ bên trong mê cung.
Tức là—nếu giờ trong thành phố có ma vật xuất hiện, thì chỉ có thể là do tràn ra từ Vô Sắc Ám.
Nhưng tại sao?
Lại bất ngờ thế này?
Có quá nhiều điều chưa thể hiểu nổi.
Tuy nhiên, đã xuất hiện rồi thì không còn thời gian để thắc mắc nữa.
Với tư cách là mạo hiểm giả ở Finis, khi có tình huống khẩn cấp là phải ứng phó ngay.
Huống chi việc này còn liên quan tới Vô Sắc Ám—lý do càng rõ ràng hơn để đi xác minh tình hình.
“Tôi sẽ ra trước! Mọi người trang bị rồi hãy ứng chiến!”
Tôi lao tới giá vũ khí gần cửa, chụp lấy cây đoản kiếm của mình rồi phóng ra ngoài.
Tuy Finis là thành phố của mạo hiểm giả, nhưng số người không chiến đấu vẫn đông áp đảo.
Hơn nữa, khu này còn nằm ở rìa, là khu dân cư xa trung tâm.
Vừa chạy, tôi vừa lấy Gopro-kun ra từ túi, bật chế độ phát sóng trực tiếp và thả nó bay lên không trung.
Có hai lý do.
Thứ nhất là để truyền phát tình hình, đồng thời báo động cho các nơi như Hội Mạo Hiểm Giả.
Thứ hai là để làm bằng chứng rằng trong trường hợp khẩn cấp, việc sử dụng ma pháp và chiến đấu trong thành phố là chính đáng.
“Mọi người, mau vào nhà! Mạo hiểm giả nào rảnh tay thì đi xác nhận tình hình và dẫn dân sơ tán!”
Tôi vừa hét lên vừa lao lên con dốc nhỏ.
Hướng ma vật xuất hiện, tôi có thể cảm nhận được phần nào.
Cảm giác từ dị giới—lúc còn trong Hội Mạo Hiểm Giả tôi không thấy gì, nhưng giờ má tôi lại nhói lên như phản ứng với nó.
“Thấy rồi…!”
Lên đến đỉnh dốc, tôi bắt gặp một cảnh tượng hoàn toàn không hợp với khung cảnh thành phố:
Ma vật.
Một con ma vật đen sì to như gấu, có cặp sừng đặc trưng, đang định lao vào tấn công một người mẹ và đứa con chưa kịp chạy trốn.
“〈Khiên Thủy Tinh〉!”
Ngay trước khi vuốt của nó vung xuống, tôi dùng ma pháp phòng thủ lên người mẹ đang che chắn cho con mình.
Pang!
Một tiếng vang chói tai, đòn tấn công bị bật ngược lại nhờ lớp khiên ma pháp.
Tốt, kịp rồi.
“〈Tê Liệt〉, 〈Làm Chậm〉, 〈Kịch Độc〉, 〈Mù Loà〉, 〈Trọng Lực〉!”
Tôi vừa lao tới vừa liên tục tung ra loạt ma pháp yếu hóa nhằm cản bước con ma vật.
Hiệu quả không tệ.
Trớ trêu là từ lúc tay trái tôi hóa thành hổ phách, khả năng dùng ma pháp cũng được cường hóa rõ rệt.
“G…mo…?”
Phát ra âm thanh giống tiếng bò rống, con ma vật khuỵu gối xuống nền đá.
Tôi rút đoản kiếm nơi thắt lưng, vừa áp sát vừa niệm chú:
“〈Tất sát kiếm〉!”
Ngay lúc mũi kiếm sắp chạm mục tiêu, tôi cường hóa bằng ma pháp tấn công, rồi chém thẳng vào.
Gây được sát thương, nhưng nó trâu hơn tưởng tượng.
Một mình tôi thì hơi thiếu lực kết liễu.
“Chị mau rời khỏi đây đi! Tôi sẽ giữ chân nó!”
“V-Vâng!”
Vừa che cho người mẹ ôm con chạy thoát, tôi vừa quay lại đối đầu với con ma vật đang lồm cồm đứng dậy.
Nhìn gần mới thấy nó to kinh khủng. Và quái dị.
Lúc đầu tôi tưởng là dạng Minotaur, nhưng nhìn kỹ thì đầu lại giống người.
Chỉ có điều… mặt nó không có miệng cũng chẳng có mũi—chỉ có một con mắt to tổ chảng ở giữa.
“GUMOOOH!!”
Ngay khi nó rống lên từ đâu đó không rõ, một con khác y chang thế từ gần đó cũng lộ diện.
Chết tiệt, tình hình bắt đầu tệ rồi đây.
Liệu tôi có thể đơn thân chọi hai con khổng lồ này không?
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy giọng sau lưng:
“Thầy ơi!”
Cùng với tiếng gọi của Silk là âm thanh xé gió—một mũi tên bay thẳng vào con mắt khổng lồ của ma vật.
Nó rú lên như bị móc mắt, quằn quại ôm mặt—đúng kiểu một con Cyclops.
Quá rõ điểm yếu, đúng là dễ đánh thật.
“Xin lỗi, bọn em tới trễ!”
“Y chang con bên kia luôn!”
Nene và Marina, mỗi người cầm vũ khí, đứng sát vào tôi.
“Còn con nào nữa không ạ?”
“Khu này hết sạch rồi, chỉ còn hai con này thôi!”
“Bọn em cũng vừa xử lý hết đám bên kia rồi đó!”
Lời của hai đứa khiến tôi nhẹ cả người.
Tôi vừa mới nghĩ nếu mấy con này tràn ra khắp thành phố thì nguy to thật.
“Bọn em tới rồi. Sẽ kết liễu nó ngay...”
“Để tôi lo phần đánh lạc hướng!”
Rain và Jamie vừa đuổi kịp là lập tức bắt đầu niệm chú.
Marina và Nene cũng thủ sẵn vũ khí, chuẩn bị hỗ trợ.
“<Cường hóa thể chất - Physical Enchant>.”
Tôi vừa lùi về sau vừa búng nhẹ ngón tay, thi triển ma pháp cường hóa lên Marina và Nene.
Khi đồng đội đã đến đông đủ, trận này coi như trong tay bọn tôi rồi.
Phân vai đúng chỗ.
Tôi sẽ đảm nhận vị trí sở trường của mình.
“<Băng Bạo Phong - Blizzard>!”
“<Thổ Thạch Tai - Rock Hazard>!”
Ma pháp của Rain và Jamie trút xuống đám ma vật.
Cả hai đều là ma pháp cấp độ năm mạnh mẽ, đủ sức gây chí mạng cho hầu hết ma vật thông thường.
Dính đòn cùng lúc như thế, dù là thứ ma vật trâu bò và kỳ dị cỡ nào cũng chẳng chịu nổi.
“Nene! Yểm trợ đây!”
“Cậy nhờ chị đấy!”
Ngay bên cạnh Nene đang lao vào tấn công bằng thanh dao găm khổ lớn, từng mũi tên do Silk bắn ra xuyên qua không khí.
Tổng cộng bảy mũi.
Và tất cả đều trúng vào mắt—điểm yếu của con ma vật.
Giỏi lên rồi đấy, Silk.
Không hổ danh.
“Xin nhận lấy mạng nhé...”
Nene ghì chặt lưỡi đao vào cổ tên Cyclops giả vừa bị dồn ép, xoay người một vòng đầy linh hoạt.
Đòn kết liễu mang theo sát khí lạnh ngắt đã gọn gàng chém đứt đầu con ma vật.
Còn Marina thì đã xử lý xong mọi chuyện từ lúc nào.
Đòn đánh kết hợp giữa rút kiếm và ma kiếm hoá của nhỏ như một luồng gió lốc, chẻ đôi con ma vật thành hai mảnh trong tích tắc.
“Được rồi, tiêu diệt hoàn tất. Nhưng để chắc ăn, bọn mình sẽ kiểm tra nốt những khu khác nữa!”
Nghe tôi nói, cả đội gật đầu đồng loạt bằng ánh mắt đầy nghiêm túc.