"Vụ ma vật xuất hiện đột ngột ở Finis! May mà ‘Clover’ có mặt và xử lý kịp thời nên không xảy ra thiệt hại nghiêm trọng. Nhưng mà, anh Gatou nghĩ sao về chuyện này?”
“Đúng vậy. Nếu có điều gì có thể khẳng định chắc chắn, thì đó là: nếu không có ‘Clover’, mức độ thiệt hại chắc chắn sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa. Nhờ họ mà chúng ta mới kiểm soát được tình hình trước khi nó vượt quá tầm tay.”
“Quả không hổ danh ‘Clover’! Và tiếp theo――…”
Âm thanh đó phát ra từ tablet treo trên cột đèn đường.
Ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy đoạn phát trực tiếp của tôi đang được chiếu lại phía sau, còn Gatou-san với Shou-san thì đang bình luận.
Người qua lại trên phố đều dừng chân theo dõi.
Việc họ nhanh chóng tổ chức một chương trình đặc biệt nhằm trấn an dân chúng sau vụ hỗn loạn đúng là thể hiện đẳng cấp của Hiệp hội Mạo hiểm giả và Gatou Tsomi - nam tước đại diện.
Sự việc lần này xảy ra ngay tại Finis nơi chúng tôi trú đóng.
Dù cả Hiệp hội Mạo hiểm lẫn Học viện Hoàng gia đều đã tổng lực điều tra, nhưng đến giờ vẫn chưa xác định được những con ma vật đó rốt cuộc từ đâu ra.
Nếu là hiện tượng Overflow từ tầng hầm của hội, thì Benwood hay Mamal-san chắc chắn đã phát hiện ra, và thiệt hại sẽ không chỉ dừng ở mức này.
Vậy mà mấy con ma vật lần này chỉ xuất hiện lác đác quanh khu dân cư nơi chúng tôi sinh sống, chứ không tràn ra các khu khác.
Tại sao chúng lại xuất hiện ở một nơi xa trung tâm như Finis, tách biệt khỏi "Vô Sắc Ám”, thì vẫn chưa có lời giải.
Có thể, đó là hậu quả của sự bất ổn của thế giới đang được ghi nhận gần đây.
Không ai ngờ được ma vật lại hiện ra giữa lòng thành phố.
Dù vậy, không xảy ra thương vong lớn cũng đã là may mắn trong cái rủi.
Có vài người bị thương, nhưng đa số đều chỉ bị nhẹ.
Nhà cửa cũng chỉ bị phá hoại một phần nhỏ.
Nhờ đó mà người dân Finis không rơi vào hoảng loạn.
“Nhờ có ‘Clover’ cả đấy. Chứ tụi đó mà nổi điên thì chắc giờ khu này chỉ còn đống đổ nát.”
“Ừ. Thiệt hại nhỏ thế này đúng là nhờ họ. Mình phải biết ơn mới được.”
“Biết không, tôi có mặt ngay tại hiện trường đấy! Tôi đã được xem ‘Clover’ chiến đấu tận mắt! Trời ơi, tuyệt vời lắm luôn!”
“Thật á? Ghen tị quá… Tôi là fan của Marina đó. Ước gì được xem trực tiếp…”
Sau khi chương trình phát sóng kết thúc, người dân vừa tán gẫu vừa tiếp tục đi dạo trong phố đêm.
Dù mới vừa trải qua sự cố ma vật, họ có vẻ hơi vô tư quá thì phải.
“Chà, ít ra cũng nên có chút cảm giác nguy cơ chứ…”
“Cũng chẳng trách được. Nếu không phải mạo hiểm giả, thì chuyện ngoài thành chỉ toàn là hình ảnh trên buổi phát sóng. Cả ma vật nữa, với họ chỉ là thứ trong màn hình thôi. So với nỗi sợ, có lẽ sự tò mò vẫn thắng.”
Jamie cười khổ, đi bên cạnh tôi.
Với việc phát sóng mạo hiểm trở thành hình thức giải trí chính cho dân chúng, thì chuyện họ mất cảm giác nguy hiểm cũng là điều dễ hiểu.
Có lẽ, nỗi sợ hãi thật sự chỉ đến với những ai từng trực tiếp đối mặt với lũ ma vật.
“Nào, đi thôi. Bị ai đó thấy thì phiền lắm.”
“Ừ. Cũng phải cập nhật thêm phần báo cáo hôm nay nữa.”
“Cậu đúng là nghiêm túc quá mức.”
Jamie thở dài rồi nắm lấy tay tôi.
Bị cảm giác mềm mại ấy bất ngờ chạm vào, tôi hơi giật mình quay sang nhìn cô, thì thấy cô nàng cũng đỏ mặt.
“Hiếm khi được đi riêng với nhau. Cậu cũng nên chú ý đến tôi một chút chứ?”
“À… ừ…”
Bị bất ngờ trước màn làm nũng đột ngột, tôi luống cuống rồi nhẹ nhàng siết tay cô lại.
Nghĩ thì cũng thấy ngớ ngẩn, hai người trưởng thành mà mới nắm tay thôi đã rối loạn thế này.
Nhưng từ lúc mối quan hệ tiến thêm một bước, cả tôi lẫn Jamie đều còn khá… vụng về.
“Haizz… mà nghỉ phép lần này thành ra bể kế hoạch hết. Mấy con ma vật đó là cái giống gì không biết.”
“Dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng khả năng cao là có liên quan đến Vô Sắc Ám.”
“Chúng có xuất hiện lại nữa không nhỉ?”
“Không rõ. Nhưng Benwood và Silk đều nói có cảm giác kỳ lạ. Chắc chắn là có gì đó đang xảy ra.”
Biểu hiện của Silk khi đó cũng thể hiện điều đó rất rõ.
Ngay lúc ma vật xuất hiện, cô ấy đã nói rằng “cảm giác giống hệt lúc đó”.
Nghĩa là, trực giác nhạy bén của Silk đang cảm nhận được điều gì đó — thứ có thể liên quan đến động đất và cả vụ xuất hiện ma vật này.
“Nào nào, về nhà rồi nghĩ tiếp. Cậu đúng là ở đâu cũng bật chế độ công việc lên được nhỉ.”
"Tôi biết là tật xấu mà. Nhưng sống làm hậu cần lâu quá rồi, giờ nó thành bản năng mất rồi. Chắc không chữa nổi nữa.”
Tôi gãi đầu phân trần, còn Jamie thì buông tay ra và… khoác lấy tay tôi luôn.
Khoảng cách gần hơn, mùi thơm nhè nhẹ, rồi cái cảm giác mềm mại ấy…
Còn Jamie thì mặt đỏ bừng, mắt đảo qua đảo lại.
“Đấy là cố tình đó!”
"Tôi có nói gì đâu mà, Jamie.”
Cô lúng túng quá nên tôi lại thấy bình tĩnh hẳn.
Cảm giác này… khiến tôi thấy Jamie dễ thương thật.
“Dù chỉ là đường về nhà, nhưng bây giờ là tôi đi với cậu. Nghĩ vẩn vơ thì để sau! Rõ chưa?”
“Rõ. Mà được cô ôm tay kiểu này thì có muốn nghĩ vẩn vơ cũng khó.”
“Cái kiểu đó của cậu mới không ổn đó! Đồ sát gái!”
Rõ ràng là tôi đang dịu dàng thôi, vậy mà sao lại bị chửi thế này?
Thôi thì, thấy cái vẻ ngượng nghịu đáng yêu đó cũng đủ để tôi bỏ qua hết.
“Hay hôm nay tôi qua phòng cậu nhỉ.”
“Ơ.”
"Cậu biết rồi đó. Hôm qua cậu cho Rain vào phòng, đúng không?”
Tôi hơi cứng người, rồi vội lắc đầu phản bác.
“Hiểu nhầm rồi. Tôi đâu có cho vào theo cái nghĩa cô nghĩ.”
“Nhưng đã vào phòng thì cũng như nhau rồi còn gì?”
“Câu chữ sai lệch nghiêm trọng quá… Đã là người dùng ma pháp thì nên chú trọng diễn đạt chính xác, cô hiểu không?”
Tôi cuống quýt giải thích, còn Jamie thì cười khúc khích, ôm chặt cánh tay tôi hơn nữa.
Cảm nhận rõ ràng nhiệt độ và sự mềm mại ấy khiến tôi không nghĩ được gì cho ra hồn nữa.
"Cô ấy mà, thỉnh thoảng chủ động dễ sợ luôn đấy.”
“Thì cậu biết đấy, tôi là người sống thật với lòng mình mà.”
Jamie cười rạng rỡ, trông như đang rất vui vẻ.
Không còn u sầu hay khóc lóc như trước nữa — đúng là một sự thay đổi đáng mừng.
Nhưng mà, cô ấy cũng trở nên khó đối phó hơn hẳn.
“Được rồi. Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn bàn. Uống với tôi chút rượu đêm nhé?”
“…Ủa? Hôm nay ngoan ghê ta?”
Chính cô là người rủ mà còn nói kiểu đó à.
Tôi đây cũng có cảm xúc chứ.
Với lại… nói ra nghe hơi yếu đuối thật, nhưng…
Jamie là người mà tôi dễ dựa dẫm.
Một phần vì là đồng đội cùng khóa, một phần vì cô ấy luôn sẵn sàng phang thẳng vào mấy lời than thở vô dụng của tôi — thế nên tôi mới thấy nhẹ người.
“Được thôi. Tôi sẽ nuông chiều cậu thật nhiều. Đến tận sáng luôn nhé.”
Sao cô ấy lại phát hiện ra nhỉ.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa khẽ cười gượng rồi gật đầu.