“Chuyện của nhỏ đó để ta lo bên này. Có tin gì là ta sẽ báo liền cho cậu.”
“Ừ, nhờ ông. Bọn tôi mà có manh mối gì cũng sẽ báo lại ngay.”
Cổng Đông thành Finis.
Dù là sáng sớm nhưng Benwood vẫn ra tiễn bọn tôi, bắt tay nhẹ một cái rồi nói.
Nene đã kể rõ sự tình cho ông từ tối qua, nên mọi chuyện cũng đã thông suốt rồi.
“Mọi người đi bình an nhé! Nhớ cẩn thận đó!”
“Cảm ơn nha. Nibelrun, nhờ trông nhà giùm luôn đó.”
“Ừm! Nếu Marina-chan về, em sẽ bắt lại ngay luôn!”
Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Chắc bản thân em ấy cũng thấy lo, vậy mà vẫn cười tươi như vậy.
Thế thì tôi lại càng không thể để lộ vẻ yếu đuối được nữa rồi.
“Yuke-san, mời anh cái này.”
Cũng đến tiễn như Benwood, chị Mamal đưa cho tôi một cuốn sổ tay trông hơi giống sổ ghi chép.
Dù còn mới tinh, nhưng dán đầy giấy nhớ chi chít đến nỗi có thể lầm tưởng là nhật ký của một mạo hiểm giả từng dày dạn trận mạc.
“Đây là những thông tin tôi thu thập được về 'Giáo đoàn đệ Thất'. Chất lượng có thể tạm chấp nhận, nhưng thông tin khan hiếm nên chưa đào sâu được. Tôi có linh cảm hơi bất an… Coi như tham khảo là được rồi.”
“Cảm ơn chị nhiều.”
“Nhờ anh chăm sóc Nene nhé.”
Chị Mamal cúi đầu thật thấp.
Tôi cũng cúi đầu đáp lễ, rồi ngẩng mặt nhìn khung cảnh phố phường của Finis.
Gần đây, tôi luôn làm việc đó mỗi khi lên đường.
Nơi mà bọn tôi—tổ đội Clover—sẽ quay về.
Đối với một đứa đã mất đi quê hương như tôi, khắc ghi hình ảnh này vào tim có lẽ là một nghi thức quan trọng.
Đặc biệt là bây giờ, khi Marina không có mặt ở đây.
...Tôi muốn cùng em ấy quay về chốn này.
“Trong các thành phố thuộc Cộng hòa quốc Edlight đều có Hội Mạo hiểm giả, đến đó trình diện đi. Ta cũng đã sắp xếp để bọn họ chia sẻ thông tin rồi. Truyền tin chắc cũng bắt được ở đa số nơi, nên cứ theo dõi tin tức bên này là được.”
“Hiểu rồi. Ông lo liệu vậy là quý lắm rồi, cảm ơn nhé, Benwood.”
"Ta mà. Chỉ cần đi cẩn thận là được.”
Benwood đập nhẹ vào vai tôi, tôi cũng gật đầu lại, ra hiệu cho đồng đội.
Giờ mà không đi thì sẽ trễ kế hoạch mất.
“Đi mạnh giỏi nha! Run đợi mọi người đó!”
“Ừ, bọn anh sẽ về sớm nhất có thể. Ở nhà ngoan nhé.”
“Phải nhớ đánh răng đó nha. Không được uống nước ngọt buổi tối nữa đấy!”
“Có chuyện gì thì tìm anh Tech hoặc hội trưởng nha?”
“Phải ăn cả rau nữa đó! Tụi chị sẽ mua đầy quà đem về luôn!”
“Anh sẽ phát sóng trực tiếp, nên không buồn đâu!”
Từng người lên tiếng đáp lại Run đang vẫy tay chào, rồi lên xe ngựa.
Từ thành Finis ở cực tây Vương quốc Welmeria, muốn sang Cộng hòa quốc Edlight ở phía đông, phải băng qua cả quốc gia.
Dù có đường quốc lộ, nhưng vẫn là một quãng đường khá dài.
Vì vậy, bọn tôi đã thuê một chiếc xe ngựa hạng tốt.
“Vậy thì bọn tôi đi đây. Nhớ chờ tin tốt lành từ tụi này nhé.”
Tôi ngồi ở ghế đánh xe, nói vọng lại như vậy rồi cùng mọi người rời khỏi thành phố mạo hiểm Finis.
◆
Tiến về phía đông mất mười ngày.
Giữa đường, bọn tôi có dừng nghỉ một chút ở Kuarot, giờ thì đã gần tới biên giới Cộng hòa quốc Edlight.
Chiếc xe ngựa lướt êm qua vùng đồi thoai thoải trải dài trước mắt.
“Dãy núi đằng kia là đất của Edlight rồi đấy.”
“Cảnh vật… cũng không khác mấy ha?”
“Giờ em nói thì… đúng là vậy thật.”
Nghe lời Rain, tôi bật cười khẽ.
Những nơi tôi từng đến như Salmutaria hay đảo Vilmren thì khí hậu lẫn văn hóa đều khác xa Welmeria.
Có lẽ vì vậy mà tôi đã vô thức chuẩn bị tinh thần cho một chuyến đi đầy bất trắc.
“Đích đến là gì nhỉ? Khu tự trị Noed, cựu vương đô… gì đó?”
“Ừ. Theo ghi chú của chị Mamal thì đó là ‘Cựu vương đô Joukoko’—trụ sở của 'Giáo đoàn đệ Thất', cũng là nơi phát đi đoạn phát sóng.”
“…Có khi là bẫy, đúng không?”
“Ừ, tôi cũng nghĩ thế.”
Vừa điều khiển xe, tôi vừa gật nhẹ.
Ai từng phát phát sóng trực tiếp thì đương nhiên sẽ biết vị trí có thể bị lần ra từ các trạm tiếp sóng.
Dù vậy mà vẫn phát thì tức là… chắc chắn phía sau có dụng ý gì đó.
"Phát sóng trực tiếp… giờ ở đây coi được không ta?”
“Không rõ.”
“Thử mở xem.”
Có lẽ cảm nhận được không khí đang trở nên nặng nề, Rain lôi chiếc tablet ra khỏi túi ma pháp và khởi động.
“Ờm… giờ vẫn chỉ coi được phát sóng từ Welmeria thôi.”
“Chắc biên giới có hạn chế truyền tin ma pháp rồi. Nghe nói đoạn phát sóng. đó dùng đạo cụ ma pháp phi pháp để phát.”
“Ước gì có nền tảng phát sóng kiểu ma háp ở Edlight ha.”
Biết đâu lại có thật.
Không, chắc chắn là có.
Cộng hòa quốc Edlight nổi tiếng mê công nghệ mới.
Dù là đạo cụ ma pháp đi nữa, kiểu gì cũng có mấy hãng mới nổi lên nhìn sang-xịn-hịn đúng chuẩn quốc gia đó.
“Thầy? Có cần em thay lái không ạ?”
“Không sao. Tôi sẽ cầm cương tới lúc qua biên giới luôn. Như vậy sẽ thuận hơn trong một vài chuyện.”
“Hiểu rồi ạ. Nhưng nếu thấy mệt thì thầy cứ nói nhé.”
Không đến mức nặng như Salmutaria, nhưng tôi có nghe nói Edlight vẫn còn sót lại tư tưởng xem nhẹ phụ nữ.
Dù họ dùng cách mạng để đổi mới, nhưng đổi bằng bạo lực, mà lực thì vẫn nằm ở đàn ông là chính.
Thành ra xã hội theo hướng trọng nam cũng không lạ.
Dù gần đây phong trào đòi quyền lợi cho phụ nữ nghe đâu cũng đang dần mạnh lên.
Dù sao thì, tôi là đàn ông, cũng là người dẫn đầu tổ đội, nên đứng ra nói chuyện sẽ giúp giảm rủi ro cho cả nhóm.
Đặc biệt là vùng biên giới thì mấy chuyện nhạy cảm như này xảy ra suốt.
Xe ngựa dần leo lên dốc.
Cuối đường cái, một bức tường gạch đỏ hiện ra trong tầm mắt.
Chắc là biên giới rồi.
“Mọi người, chuẩn bị sẵn thẻ mạo hiểm giả đi. Họ mà hỏi là xuất trình liền nhé.”
Tôi quay lại, gọi với ra phía sau về phía toa xe ngựa đi kèm.
Bên cạnh, Rain cũng nhẹ nhàng rút chiếc thẻ đeo cổ từ trong ngực áo ra.
Cùng lúc đó, tôi lấy từ chiếc túi ma pháp bên hông ra một xấp tài liệu đã được chuẩn bị sẵn.
Đó là những giấy tờ do Benwood và viên chức hành chính của vương quốc sắp xếp giúp chúng tôi—các loại văn bản chứng minh thân phận và hỗ trợ thủ tục khi qua biên giới.
"Rồi, từ đây là lãnh thổ Cộng hòa quốc Edlight. Mọi người, tập trung tinh thần vào."
"Ừm. Thận trọng... mà cũng phải vui lên chứ."
Rain, ngồi ngay bên cạnh tôi, cướp mất câu tôi định nói rồi bật cười khẽ.