Sau khi nghỉ ngơi và sắp xếp lại thông tin ở thành phố pháo đào Kiasake, bọn tôi tiếp tục lên đường đến Cựu Vương Đô Joukoko, nơi đặt làm mục tiêu lần này.
Cũng có chút lăn tăn là nên ở lại đây thêm để điều tra kỹ hơn không, nhưng tôi nghĩ tự mình đến nơi vẫn chắc ăn hơn.
“Yuke, xong phần cài đặt rồi ạ. Giờ ‘GoPro-kun’ có thể dùng được.”
“Cảm ơn em, Rain. Giúp anh nhiều rồi.”
Tôi nhận lấy “GoPro-kun” đang tắt máy, thử khởi động lại một lần.
Thiết bị bay nhẹ lên không, nhấp nháy ống kính rồi xoay tròn một vòng.
“Có vẻ ổn rồi nhỉ. Không biết ban nãy nó bị gì mà không hoạt động.”
“Có lẽ là... do nồng độ ma lực môi trường khác nhau và... khác biệt trong mạng liên kết ma pháp. Với lại, ma lực của anh... cũng hơi khác một chút.”
“Ra vậy. Làm nghề Luyện kim thuật sư mà để lỗi kiểu này thì quê quá. Tôi cần học thêm nhiều thật.”
Nghe tôi nói, Rain ưỡn ngực, cười "hì hì" đầy tự hào.
Tay nghề của Rain trong khoản xử lý đạo cụ ma pháp đôi khi còn vượt cả tôi – một Luyện kim thuật sư.
Lần này cũng thế, nhờ có em ấy mà “GoPro-kun” mới chịu hoạt động lại.
“Nếu mạng truyền ma pháp đã khác, thì dù có phát sóng trực tiếp cũng chẳng tới được Welmeria à?”
“Không thử thì... chưa biết được ạ. Nhưng mà, phát sóng trực tiếp thì...”
“Ừ. Kiểu gì cũng lộ hành động của bọn mình. Thôi thì quay vài cảnh để sau này nhóm Clover dựng là được rồi.”
Nhiệm vụ lần này vốn đã mang tính mật, kiểu như "nhiệm vụ quốc tuyển”, phát sóng trực tiếp là điều cấm kỵ.
Quay xong chỉnh sửa lại theo kiểu nhật ký du lịch có lẽ là lựa chọn an toàn nhất.
Nghĩ đến đó, tôi lại nhớ đến Marina.
Nhớ đến dáng em ngồi say sưa chỉnh sửa mấy đoạn quay được, khuôn mặt nghiêng nghiêng khi chăm chú với màn hình.
Mái tóc đỏ ấy có phải của Marina không, chắc chắn chỉ cần đến Cựu Vương Đô Joukoko là biết rõ.
Nhưng nếu đúng là Marina thật... thì tôi phải làm sao?
Dựa vào mẩu giấy em để lại, rõ ràng Marina đã tự nguyện rời đi.
Giống như tôi ngày xưa, khi rời khỏi nhóm Thunder Pike.
Hẳn em có lý do gì đó, nhưng nếu giờ tôi đến và chỉ đơn thuần nói “về lại với bọn tôi đi”... thì liệu em có gật đầu không?
Tôi nhớ lại... ngày đó, tôi đã từ chối rồi mà.
Giờ nghĩ lại, lời mời đó có lẽ là nỗ lực cuối cùng của Simon để kéo tôi lại.
Cách cậu ấy nói nghe đơn phương và vô lý thật, nhưng lúc đó cậu ấy đã thừa nhận là không xoay xở được nếu thiếu tôi.
Có thể... đó là cơ hội cuối cùng để tôi và cậu ấy hàn gắn lại.
Dù sao thì, chuyện qua rồi giờ nghĩ cũng chẳng để làm gì.
“Yuke-san! Có ma vật kìa!”
Tiếng Nene gọi từ ghế đánh xe cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
Tôi lập tức mở cửa xe ngựa, phóng ra phía trước — thì thấy một con ma vật lạ hoắc đang chắn ngang đường.
“Uể, cái thứ gì gớm vậy trời.”
Bên cạnh Jamie đang nhăn mặt buông lời không nương tay, tôi cũng cảm thấy y chang.
Không còn từ nào chính xác hơn để tả con ma vật đó ngoài ghê tởm.
Cái thứ phát ra tiếng “bẹp... bẹp...” mỗi lần bước đi ấy trông như sinh vật đến từ ác mộng — không biết phải ví nó giống thứ gì.
Có thể tạm gọi nó là con sên khổng lồ đi bằng bốn chân, toàn thân trắng toát.
Thân hình tròn vo, nhão nhoẹt, không có đầu — chỗ lẽ ra là cổ thì lại có một khe nứt dọc to đùng, bên trong lộ ra cái miệng đỏ lòm.
Tôi thấy má mình nhói lên một chút.
Cảm giác này cho thấy — chắc chắn đây là ma vật đến từ Dị giới.
Mà kể cả không phải đi nữa, nó vẫn quá sức kinh tởm.
“Cẩn thận! Không biết nó có chiêu gì đâu!”
Tôi vừa dứt lời, con ma vật há to miệng.
Cái cổ uốn éo như giun, rồi bắt đầu nghe tiếng “bọc bọc” như nước sôi.
“Tản ra! Nó phun độc đấy!”
Tôi hét lên, ôm lấy Rain bên cạnh nhảy lùi về phía sau.
Ngay sau đó, từ miệng con ma vật phun ra một chất lỏng vàng nhạt bốc hơi nghi ngút.
Tầm phun không xa, nhưng ai đứng chính diện thì tiêu chắc.
Mùi bốc lên cực kỳ hăng, kiểu như trộn giữa mùi chất lỏng ăn mòn và xác thối — tôi đoán được ngay, đó là dịch vị.
Ma vật đã xấu mà đòn tấn công cũng rợn người.
Dị giới này đúng là chẳng hợp với gu thẩm mỹ của tôi chút nào.
Tôi bỗng thấy nhớ khoảng thời gian mình từng khao khát tìm đến “Cánh Cửa Thâm Uyên”.
“Em đánh phủ đầu đây!”
Silk nhanh chóng dồn mấy mũi tên băng lại, bắn một phát.
Phán đoán hay lắm.
Với cấu tạo da thịt của con ma vật này, tôi cũng nghĩ nó không chịu nổi biến đổi nhiệt độ đột ngột.
Đúng như dự đoán, da con ma vật đông cứng lại ngay khi dính tên băng.
“〈Tê liệt〉, 〈Làm chậm〉, 〈Kịch độc〉!”
Tôi lập tức tung liên hoàn các loại ma pháp yếu hóa.
Bất ngờ là chúng có tác dụng rất tốt.
Nhìn vậy chứ biết đâu nó lại là sinh vật “gần giống thế giới mình” thì sao...
Mà không thấy con mắt nào trên người nó, nên chắc ma pháp mù loà sẽ vô dụng.
Vậy tức là nó định vị con mồi bằng âm thanh hoặc rung động à?
“〈Bộc âm〉!”
Tôi thử liều, phóng luồng sóng âm định hướng từ đầu ngón tay.
Đòn này vốn để trị lũ dơi hay giun khổng lồ, nhưng có vẻ lần này cũng hiệu nghiệm.
“SHIIAAAAAHH!!!”
Con ma vật vặn vẹo kêu gào vì đau đớn.
Nene lập tức lao vào không bỏ lỡ thời cơ.
“Trúng mồi rồi nhé!”
Nene sà thấp người, vừa lao đi vừa như ảo thuật rút liền mấy con dao găm to bản, găm thẳng vào “đầu” con ma vật.
Màu máu tím xanh văng tung tóe khi con ma vật giãy giụa.
Rồi Jamie kết thúc bằng ma pháp.
“〈Ma pháp tiễn〉!”
Hơn chục mũi tên ma pháp đồng loạt bay ra, xuyên thẳng vào thân con ma vật.
Một lúc sau, nó từ từ khuỵu xuống như đầu gối rã rời rồi đổ gục hẳn.
“Xong, diệt mục tiêu.”
Nghe tôi nói xong, "GoPro-kun" bắt đầu bay vòng vòng quanh con ma vật.
Tuy đã ra ngoài khi nó vẫn đang ghi hình, nhưng kết quả thì vẫn thu được dữ liệu đầy đủ.
Chắc sau này xem lại cũng sẽ khá hữu ích.
“Vừa mới đến gần ‘Cựu hoàng đô Joukoko’ là đã gặp chuyện này rồi à...”
“Vâng, xem ra phía trước chẳng yên ổn gì đâu.”
Silk liếc nhìn xác con ma vật đã ngừng cử động, khẽ thở dài một tiếng.
Từ đầu chuyến đi tới giờ mọi thứ vẫn tương đối suôn sẻ, nên việc đụng phải ma vật từ Dị giới thế này khiến ai cũng nặng nề hơn hẳn.
Bởi vì nếu nó đã xuất hiện ở đây, thì khả năng cao Joukoko đang xảy ra tình trạng tương tự như ở Finis.
“En sẽ đi do thám trước đoạn đường phía trước. Mọi người cứ tiếp tục di chuyển chậm thôi cũng được ạ.”
“Rõ rồi. …Từ giờ để tôi đánh xe. Nếu gặp phục kích thì tôi ra tay luôn sẽ nhanh hơn. Silk, mấy em ở lại giữ sức trong xe đi.”
Tôi vừa ra hiệu tay với Jamie vừa thi triển 〈Hồi phục ma lực liên tục – Refresh Mana〉 cho cô ấy, rồi trèo lên ghế ngồi của phu xe.
“Vâng. Mong là từ đây trở đi sẽ không có gì thêm nữa…”
“Ừ, mong là vậy…”
Tôi liếc nhìn con bạch ma vật đã bất động hoàn toàn, rồi khẽ thở ra một hơi dài.