“Sắp đến rồi đấy.”
Không biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi bọn tôi bước vào “Tòa tháp”.
Cả nhóm cứ thế men theo mê cung trắng đục như sứ mòn, không ngừng tiến lên tầng trên.
Ma vật, tín đồ, bẫy rập—
Dù không hề kém cạnh "Vô Sắc Ám” về độ nguy hiểm, mê cung này lại không mang cảm giác vô lý như thể cảnh vật hay ma vật thay đổi thất thường.
Nơi đây có một sự ổn định kỳ lạ.
“Anh có cảm thấy gì không ạ?”
“Ừ, tôi cảm nhận được. Là khí tức của dị giới.”
Tôi khẽ gật đầu với lời của Rain.
Không mạnh như luồng khí từ “Cánh cửa Thâm Uyên”, nhưng cảm giác đau nhói nơi gò má cho tôi biết chắc rằng chúng tôi đang tiến lại gần.
Chắc sắp tới nơi rồi.
“Đường lên cầu thang đã dọn sạch! Không vấn đề gì hết!”
“Cảm ơn, Nene. Được rồi, tiến lên thôi.”
Cả bọn lại tiếp tục di chuyển bên trong “Tòa tháp”, theo sau Nene.
Dù không phải quá rộng, nhưng càng lên cao, số tín đồ xuất hiện càng nhiều.
Đôi khi bọn tôi còn phải đối đầu với những đợt phản kháng dữ dội, khiến cả nhóm dần kiệt sức.
Nhưng những kẻ này không phải người bình thường.
Chúng giống như "Ảnh Nhân”—loại ma vật có hình dạng con người.
Dù vậy, thân xác và ý thức của chúng không hề biến dạng.
Chính điều đó mới thật đáng sợ—vì chẳng ai biết rốt cuộc chúng là gì.
Thông thường, chỉ cần tiếp xúc với khí tức dị giới, con người sẽ “phản chuyển”.
Họ sẽ mất đi bản chất là người thuộc thế giới này, và biến dị thành sinh vật phù hợp với dị giới.
Đó là “luật” của thế giới này.
Để tránh điều đó, tôi và đồng đội mang trong mình một sức mạnh đặc biệt gọi là "Dấu Ấn Tồn Tại”—Stigmata.
Nhờ chia sẻ đặc tính từ tôi, người từng hòa hợp với "Ảnh Nhân”, cả nhóm có thể giữ được bản ngã của mình ngay cả khi ở trong dị giới.
“Có cầu thang! Nhưng mà…”
“Lúc nãy còn chưa thấy ai mà!”
Trước cầu thang, mấy tên tín đồ của “Giáo đoàn Đệ Thất” đang phục sẵn.
Ban đầu chỉ nghe đồn đây là "tập đoàn quy mô nhỏ vô danh”, nhưng rõ ràng không phải vậy.
Từ lúc vào tháp đến giờ, số tín đồ bọn tôi phải đối mặt đã không ít rồi.
Giờ thì không thể phủ nhận nữa—có lẽ đây là một tổ chức quy mô rất lớn.
Số lượng, vũ khí, cả pháp cụ chúng dùng.
Dù nhìn ở khía cạnh nào cũng thấy rõ:
Chúng có hậu thuẫn tài chính và tổ chức bài bản.
“Cút đi, những kẻ dị giáo.”
“Cút khỏi khu vực thánh này.”
“Cút đi. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng.”
Các tín đồ vào thế sẵn sàng, tiến về phía bọn tôi.
Động tác bài bản, phối hợp trơn tru—rõ ràng là được huấn luyện.
Tôi rút đoản kiếm, cầm ngược, rồi lao lên trước.
“Khốn kiếp…! Tránh ra! Bọn tôi chỉ muốn nói chuyện với Marina thôi mà!”
"Bất kính. Không được tùy tiện gọi tên Thần Tử.”
“Không cần tranh luận. Dị giáo phải chết.”
Một tên cầm dao găm lao thẳng tới, nhanh và gọn.
Ngay sau đó, một tên khác dùng đoản thương tấn công lệch góc, tạo thế đánh chéo thời gian.
Không thể né được… tôi định gồng mình đỡ thì—
Một dây leo to tướng bất ngờ vươn ra từ đâu đó, quất bay tên cầm thương.
“Em gọi tinh linh Dryad rồi ạ! Thầy mau lên đi!”
Tôi gật nhẹ trước tiếng gọi của Silk, rồi vung kiếm chém kẻ đang lao đến.
Cảm giác lưỡi kiếm xuyên qua da thịt, tên tín đồ đổ sầm xuống đất.
Không chết, nhưng bị thương nặng—khó qua khỏi.
Tôi không muốn phải giết người nhiều đến vậy.
Nhiều quá rồi, bắt đầu thấy nặng nề thật sự.
Nhưng tôi đâu thể than thở được.
Biết đâu các đồng đội còn đang gánh vác áp lực lớn hơn tôi nhiều.
“Kết thúc giao tranh rồi! Anh không sao chứ, Yuke?”
“À… ừ, tôi ổn.”
“Nhưng mà… đừng cố quá nhé? Để em xử lý bọn chúng cũng được mà.”
“Không được. Tôi cũng phải gánh phần của mình chứ.”
Tôi đáp lại, Nene khẽ lắc đầu cười gượng.
“Em quen rồi. Với em, mạng người nhẹ tựa như mạng ma vật. Đã là địch, thì không khác gì cả.”
“Vậy thì tôi càng phải chia sẻ gánh nặng đó cùng em.”
"Cậu không phải là người duy nhất đâu.”
Jamie đặt tay lên vai tôi, tiếp lời.
“Dù cậu có liều vì tụi tôi đi nữa, thì bọn tôi cũng hiểu đâu là việc cần làm.”
“Đã rút vũ khí mà đối mặt nhau rồi, thì ai cũng sẵn sàng đổ máu.”
“Em cũng vậy. Mọi người cùng nhau, mà.”
Tôi khẽ gật đầu, cụp mắt xuống trước lời của cả nhóm.
Không phải tôi coi thường họ, nhưng chắc tôi đã can thiệp hơi nhiều.
Họ không còn là những đứa trẻ ngày nào nữa.
Giờ, tất cả đều là những mạo hiểm giả thực thụ—chuyện này, họ cũng quen rồi.
“Thôi, đi tiếp nào. Marina đang đợi kìa.”
“Ừm. Sắp đến rồi, đúng không?”
Cảm giác như có ai đó nhẹ nhàng đẩy lưng mình một cái, tôi gật đầu thật mạnh.
“Ừ. Chắc chắn là gần rồi. Nhưng không biết phía trước còn gì, cẩn thận đi.”
“Vâng. Marina cũng không thể đợi quá lâu.”
“Chuẩn luôn.”
Tôi nhớ lại gương mặt đầy bất an của Marina, rồi tự sốc lại tinh thần.
Dù là lý do gì, tôi cũng không thể để cô ấy ở một nơi khiến bản thân phải mang gương mặt như vậy.
“Em sẽ lên trước dò đường tầng trên ạ.”
“Nhờ em đó, Nene. Nhớ cẩn thận.”
“Rõ!”
Nene xoay người, chiếc “Áo choàng Ẩn Hình” bay lướt nhẹ, rồi biến mất nơi đầu cầu thang.
Chỉ một lát sau, cô ấy quay lại.
“…Chắc chắn tầng trên là điểm đến rồi.”
“Marina có ở đó à?”
Tôi hỏi, Nene khẽ lắc đầu.
“Không thấy chị ấy. Nhưng mà… cấu trúc tầng đó hoàn toàn khác hẳn mấy tầng trước. Em đoán thôi, nhưng… chắc đó là căn cứ chính của ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ ạ.”
"Rõ rồi. Mọi người, sẵn sàng chứ?"
Tôi quay lại nhìn đồng đội, xác nhận lần nữa.
Tất cả đều lặng lẽ gật đầu.
Tôi cũng gật đầu đáp lại, rồi đưa ánh mắt nhìn lên bậc thang trước mặt.
"Được, tiến lên thôi...!"