Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 670

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 5 - Chương 24: Nơi kỷ niệm và NeneTime

“Anh Yuke.”

Sau khi xong xuôi mấy việc báo cáo và chuẩn bị, khi đêm đã xuống, tôi lặng lẽ đi bộ xa khỏi trại, ghé lại một chốn bí mật bên rừng ven hồ Ordan.

Rồi, từ sau lưng tôi, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Nene à? Sao em lại ở đây?”

“Thì em bám theo anh chứ sao ạ.”

Nene khúc khích cười rồi ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi cũng không hẳn che giấu dấu vết hay khí tức gì. 

Với Nene, theo dấu tôi dễ như trở bàn tay.

“Chỗ này đẹp ghê.”

“Ừ. Đây là nơi lưu giữ kỷ niệm của tôi.”

“Vậy à?”

Thấy Nene nghiêng đầu tò mò, tôi bật cười nhẹ.

Hồi ấy em còn chưa gia nhập bọn tôi mà.

“Ngày trước, hồi nhóm ‘Clover’ mới thành lập, đám tân binh bọn tôi nhận nhiệm vụ đầu tiên, chính là ở khu rừng ven hồ Ordan này.”

“Em nghe rồi. Hình như lúc đó mấy anh hạ gục một con ma thú tên tuổi ghê gớm lắm thì phải.”

“Cũng do tình thế đẩy đưa cả thôi. Tôi lúc đó mới tập làm thủ lĩnh, thiếu kinh nghiệm đủ đường, suýt thì mất mạng cả lũ.”

Tôi cười gượng. 

Nene khẽ nắm tay tôi.

Có lẽ em biết tôi sắp yếu lòng, định nói mấy điều nặng nề.

“Chính bên bờ suối này, bọn tôi cãi nhau, mắng nhau, rồi hiểu nhau. Từ hôm ấy ‘Clover’ mới thực sự trở thành một tổ đội đúng nghĩa.”

Ánh trăng chiếu xuống mặt suối, làm tôi như thấy lại hình ảnh ngày đó.

Silk vừa xới canh, vừa lườm tôi, cằn nhằn từng câu một.

Rain thì hậm hực: 

‘Lần sau sẽ hạ con mạnh hơn!’.

Còn Marina… con bé trần như nhộng lao thẳng xuống suối, vẫy tay gọi tôi nhảy theo.

…Tất cả cứ như mới hôm qua.

“Ước gì lúc đó em cũng được ở bên mọi người nhỉ.”

“À… xin lỗi nhé, lại lôi chuyện hồi chưa có em ra kể…”

“Thôi mà, em đâu có giận. Nhưng thật lòng… em cũng ước giá mà gặp được anh sớm hơn.”

“Phải ha. Nếu có Nene lúc đó, chắc bọn tôi chẳng bị đánh úp bất ngờ rồi. Mọi thứ hẳn dễ thở hơn nhiều.”

Tôi nói vậy, Nene liền đỏ mặt, cúi đầu giấu đi vẻ ngượng ngùng.

Cái nét hay thẹn thùng này mới đúng là Nene dễ thương mà tôi biết.

“Tại sao Marina lại không kể gì cho tôi nhỉ? Tôi vẫn còn là thủ lĩnh vô dụng ngày xưa sao ta…”

“Không đời nào! Em khẳng định luôn!”

Nene siết chặt tay tôi, mắt long lanh, hơi nước đã đọng nơi khóe mi.

“Anh Yuke lúc nào cũng tuyệt vời. Không chỉ em, ai cũng tin tưởng anh mà!”

“Cảm ơn em, Nene.”

“Marina chắc bị gài bẫy thôi. Chị ấy hơi cả tin mà… người ta lợi dụng điểm đó đấy.”

Nene thở ra một hơi dài, mắt khẽ cụp xuống.

“Anh Yuke à, em lớn lên ở cái xó xỉnh nhất của cái thành phố nổi tiếng tệ nạn đó. Đám người xấu ở đó còn ranh ma, đê tiện hơn anh tưởng nhiều. Marina thế nào em không dám nói chắc, nhưng loại người đó biết đủ trò để cắt hết đường lui.”

Tôi cũng từng tận mắt thấy không ít vụ lừa đảo, đe dọa. Nhưng chắc chắn cái nơi gọi là ‘ổ rác’ mà Nene nhắc tới còn kinh khủng hơn những gì tôi hình dung.

“Cho nên, không phải lỗi của anh đâu. Mà Marina cũng vậy.”

Nói rồi NeNe nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Biết em đã khơi lại chuyện cũ chẳng vui vẻ gì, tôi lại để em phải vỗ về mình thế này, đúng là hơi đáng xấu hổ.

Nhưng lòng tôi nhẹ hẳn.

Thật ra… bấy lâu nay, chuyện Marina ra đi không nói một lời, chuyện tôi chẳng nhận ra điều đó, đã gặm nhấm tâm trí tôi từng chút một.

Tôi cứ ngỡ, chỉ cần yêu thương hết lòng, tôi sẽ bảo vệ được mọi người và Marina.

Nhưng rốt cuộc, thực tế khác xa, và sự thật đó đã xé toạc tim tôi còn hơn bất cứ lưỡi gươm nào.

“Giờ thì… chút ‘YukeTime’ nha.”

“‘YukeTime’…?”

“Là thời gian anh muốn gì, em cũng chiều hết.”

Tôi phì cười vì cái tên lạ tai ấy.

“Gì cũng được hả?”

“Gì. Cũng. Được. Nhưng đừng lâu quá nha, không mấy người kia lại lo sốt vó đó.”

“Ra điều kiện kiểu này cũng khó cho tôi đấy.”

Vừa nói tôi vừa thầm cảm ơn em.

Thật lòng, chỉ cần ôm thế này là đủ. Ấm áp, nhẹ nhõm, như mọi lo âu tan chảy hết.

Có lẽ tôi chỉ cần thế thôi: 

Được nói ra và có người lắng nghe, ôm tôi khi tôi yếu đuối.

Nghe thì trẻ con thật, nhưng lớn rồi lại càng khó mà yếu đuối trước mặt ai.

“Nào nào, anh muốn gì, nói đi nào?”

“Ừm…”

Tôi giả vờ nghĩ ngợi, rồi lặng lẽ tận hưởng vòng tay Nene thêm chút nữa.

Cô gái hay mắc cỡ này bình thường lúc nào cũng giữ khoảng cách, nên được ôm thế này đúng là hiếm có.

Tội gì mà không tận hưởng.

“Ơ… không lẽ… em chưa đủ làm anh thấy nhẹ lòng sao ạ?”

“Làm gì có. Em tuyệt lắm.”

“Em chỉ mong được ở bên anh. Thật ra… nếu anh muốn… hơi ‘ấy ấy’ chút cũng được…”

NeNe nói mà mặt đỏ bừng, mắt nhìn lảng đi chỗ khác.

“Em nghe nói… mấy chuyện đó cũng giúp con trai lấy lại tinh thần mà…”

“Trời ạ, ai bày cho em cái này thế hả?”

“Chị Mamal đó. Trước khi đi đảo Vilmren, chị lén chỉ cho em…”

…Đúng là hết thuốc chữa.

Chắc cũng ngầm nhắc tôi đừng phụ lòng Nene đây mà.

“Nyahaha, đùa thôi mà! Em biết anh Yuke không phải kiểu người đó đâu!”

Nene vội cười chữa ngượng. 

Tôi chỉ khẽ hôn lên trán cô ấy, nhẹ nhàng như một lời cảm ơn.

"Nya..."

Chắc hẳn từ nãy đến giờ, tôi đã vụng về mà không nhận ra.

Chẳng phải chỉ mình tôi lo lắng hay bất an, chỉ cần nghĩ một chút cũng đủ hiểu điều đó.

“Chỉ… chỉ hôn trán thôi à?”

“Giờ thì đến lượt ‘NeneTime’ rồi đấy. Tôi sẽ nghe lời em, muốn gì cũng được.”

Tôi cố nói đùa cho nhẹ không khí. 

Nene đỏ ửng mặt, khẽ mím môi rồi lí nhí đáp:

“...Vâng ạ.”