“Đã kiểm tra xong toàn bộ vũ trang. Đồ mang theo cũng không có vấn đề gì.”
“Lộ trình cảnh giới và kế hoạch di chuyển cũng ổn hết rồi ạ!”
Nghe Silk và Nene báo cáo, tôi khẽ gật đầu rồi ngước mắt nhìn bầu trời, nơi thấp thoáng bóng dáng của tháp.
Bây giờ là… sáng sớm.
Nếu ở Finis, chắc cũng vừa kịp tiếng chuông đầu tiên trong ngày vang lên.
Chúng tôi, trong trang phục mạo hiểm chỉnh tề, đang tập trung trước cổng trại sơ tán.
“Này, có chắc không cần báo với hội trưởng không đấy?”
“Lần trước ông ấy cũng nhượng bộ rồi, nhưng hôm nay mà báo thì thể nào cũng giữ chân chúng ta lại.”
“Nhưng tôi nghĩ ổng cũng chẳng nói gì đâu mà”
Jamie tuy cũng quen biết Benwood, nhưng không ai hiểu lão già đó bằng tôi.
Tự nhận thì hơi kỳ, nhưng phải nói Benwood có phần hơi nuông chiều tôi quá mức.
Được lo lắng cũng tốt, nhưng bây giờ chúng tôi không có thời gian để chờ.
“Sau này tính đường xin lỗi. Giờ quan trọng là phải cứu được Marina.”
“Chuẩn luôn. Đập cho tên ghê tởm kia một trận rồi lôi Marina ra càng sớm càng tốt.”
Nhìn Jamie hạ quyết tâm, tôi cũng hít sâu một hơi, điều chỉnh lại khí thế.
“Lần này cũng như ở Vương Miếu và Tử Cốc. Đánh nhanh, tiết kiệm sức, tiến thẳng vào tháp. Vào sâu bên trong, cứu Marina rồi tiện tay đập luôn ổ của bọn Giáo đoàn Đệ Thất.”
“Hiếm thấy anh tự tin dữ vậy nha.”
"Tôi mà, ai đụng tới người của tôi là tôi không nhịn được đâu. Bị coi như công cụ, đầu óc tôi nó nóng lắm rồi đấy.”
Nghe tôi nói, Rain với Silk liếc nhau cười khúc khích.
“Em thích mấy lúc anh mạnh mẽ như này đấy.”
“Thầy lúc đó, tự nhiên thấy rất... đàn ông á.”
“Đồ lăng nhăng, nhưng đôi khi như vậy cũng đáng yêu phết.”
Đến Jamie cũng hùa vào cười.
Thiệt tình, không biết mấy đứa nó nhìn tôi kiểu gì nữa.
“Chắc địa hình có thay đổi cỡ nào cũng không sao đâu ạ, em đã tính mấy đường đi an toàn nhất rồi. Cứ để em dẫn đường tới tháp!”
"Tôi trông cậy hết vào em đấy, Nene.”
“Rõ luôn!”
“Được rồi, xuất phát thôi. Nhờ cậu đấy, Raptor!”
Tôi bật người leo lên bệ lái, niệm ma pháp Cường Hóa Thể Chất lên con thằn lằn
Tốc độ sẽ tăng, bù lại xóc hơn, nhưng đành chịu vậy.
Chờ mọi người lên xe đầy đủ, tôi giật dây cương, cho xe lao đi theo đường cái.
Nhờ Troana chuẩn bị trước chiếc xe chuyên dụng tốc độ cao, nên dù chạy hết công suất cũng khó mà hỏng bánh hay gãy trục.
Từ trại sơ tán trong rừng ven hồ Ordan đến Finis, nếu đi bộ thì mất cả ngày.
Nhưng với Raptor được cường hóa, chỉ vài tiếng, trễ lắm cũng đến trước giờ trưa.
Mục tiêu là vào tháp trước khi trời tối và giải quyết xong mọi chuyện trong ngày.
『Tin vui! Chúng tôi vừa nhận được báo cáo, nhóm “Clover” đã trở về Finis!』
『Thế là mọi thứ đã sẵn sàng. Anh hùng trở lại sẽ là bước ngoặt lớn để giải quyết chuyện này!』
『Bây giờ là giai đoạn quyết định! Gato-san, ông thấy sao?』
『Cho tới giờ, trọng tâm vẫn là sơ tán và cứu trợ. Nhưng “Clover” trở lại, chắc chắn sẽ chuyển sang tấn công.』
『Nghĩa là sao?』
『Theo Học Viện Hoàng Gia, cấu trúc chúng ta gọi là tháp kia thực chất là một mê cung đặc biệt, bị nguyền rủa rất nặng.』
『Nguyền… rủa!?』
『Chỉ cần chạm vào thôi cũng nguy hiểm. Nhưng may mắn thay, “Clover” có kháng được loại nguyền rủa này.』
Tóm tắt hơi qua loa, nhưng về cơ bản thì đúng.
Con người bị xoá sạch bản ngã, rồi biến thành "Ảnh Nhân”, không gọi đó là lời nguyền thì còn gọi là gì nữa.
『Ra vậy, nghĩa là ai cũng đợi “Clover” trở về!』
『Đúng vậy. Hơn nữa, “Clover” đã xử lý không biết bao nhiêu thảm hoạ mê cung rồi. Từ giờ sẽ là phản công!』
『Hay quá! Giờ xin được kết nối với người dân!』
Có vẻ màn hình đã chuyển, tiếng ồn nhỏ và tiếng nói của dân Finis vọng ra.
『Nhẹ cả người khi nghe “Clover” trở lại.』
『Finis mà thiếu “Clover” thì lo lắm chứ.』
『Tôi từng được nhóm ấy cứu, lần này cũng tin chắc sẽ được cứu tiếp.』
Giữa những tiếng nói quen thuộc, chợt vang lên giọng một người tôi biết rõ.
『Hừm, tên Xích Ma Đạo Sĩ đó cùng các vợ của hắn thì lo gì! Chính bọn họ từng cứu cả Salmutaria đấy! Dũng giả đích thực mà!』
“Yuke, vương tử Mastoma đang được chiếu kìa.”
Rain thò người ra, đưa Tablet cho tôi.
Quả nhiên, trên màn hình là người bạn vừa ngạo mạn vừa chân thành của tôi.
『Có nghe không đấy, Yuke Feldio… bạn ta. Salmutaria sẽ dốc toàn lực hỗ trợ chuyện này. Ngươi chỉ cần kiên định bước tiếp con đường của mình.』
“Mastoma…!”
Không ngờ lại nhận được động viên thế này, ngực tôi bỗng dưng nghẹn lại.
Và như lan truyền, bao tiếng hò reo khác đồng loạt vang lên.
『Cố lên nhé, “Clover”!』
『Mọi người tin mà!』
『Bọn tôi không lo đâu!』
『Đi đi, “Clover”!』
Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi giật mạnh dây cương.
Chiếc xe lao vun vút trên con đường đất, tháp lờ mờ phía xa cũng đã gần hơn rất nhiều.
◆
“Em quay lại rồi đây.”
Bên trong bức tường thành đổ nát, Nene vẫn khoác Áo Choàng Ẩn Hình lặng lẽ trở về mà không phát ra chút tiếng động nào.
Khuôn mặt em ấy căng thẳng thấy rõ.
“Thế nào rồi?”
“Vượt ngoài tưởng tượng của em luôn ạ…”
Nene thở ra một hơi, rồi rút tấm bản đồ gấp sẵn.
“Đường này, đường này với chỗ này nữa là không đi được đâu ạ. Không phải ‘tràn ra’ nữa mà là như kiểu 'đại bạo tẩu’ luôn rồi…”
“Đến mức đó luôn sao…!”
Tôi cũng đã lường trước phần nào, nhưng xem ra cả tôi lẫn Nene đều vẫn đánh giá quá lạc quan.
Số lượng ma vật nhiều hơn dự tính, mức độ tàn phá của thành phố cũng nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Nene đã ba lần luồn sâu làm cảnh giới, nhìn cô ấy cũng đã bắt đầu thấm mệt.
“Trước tiên, hay là cứ tiến đến điểm giữa trước đã?”
“Đám ma vật di chuyển thất thường lắm anh ạ. Lỡ mà bị kẹp kín thì phiền to đấy.”
Silk cúi xuống nhìn bản đồ, rồi chỉ vào một chỗ.
Tuyến đường đó hơi lệch khỏi đại lộ dẫn thẳng vào khu trung tâm, nhưng xét ra thì vẫn là lối ngắn nhất.
“Nếu đánh nhau thì mấy con xung quanh sẽ bu lại mất, nhưng mà... chắc cách này là an toàn nhất.”
“Muốn đỡ hao sức thì tốt nhất tránh giao tranh, nhưng nếu không còn đường nào thì phải mở lối thôi.”
Chần chừ chỉ tổ phí thời gian.
Mà một khi trời sập tối, ưu thế sẽ nghiêng hẳn về phía bọn quái vật.
Đến lúc đó mà chưa xuyên qua được thì chỉ càng khó hơn.
“Được rồi, cứ làm theo đề xuất của Silk. Mọi người đồng ý chứ?”
“Ừm. Rõ rồi ạ.”
“Em cũng không ý kiến. Đi thôi!”
Thấy đồng đội đồng lòng, tôi hít một hơi, rồi lôi từ túi ma pháp ra GoPro-kun.
Tôi đã đắn đo đến phút chót xem có nên phát sóng trực tiếp không... nhưng rốt cuộc, vẫn nên làm.
Đây là Finis, thành phố mạo hiểm, nơi tiên phong trong truyền thống truyền hình trực tiếp các chuyến mạo hiểm.
Những gì chúng tôi sắp làm, nếu được công khai đến mọi người, chắc chắn sẽ mang ý nghĩa lớn.
“Bắt đầu phát trực tiếp.”
GoPro-kun lơ lửng bay lên, lặng lẽ thu trọn hình bóng chúng tôi, những kẻ đang bước vào giữa lòng Finis đã biến dạng không còn như xưa.