Chúng tôi lao như tên bắn trong đường hầm phủ đầy xanh lá mà đội Dark Elf đã dày công dựng nên, tiến thẳng về phía “Tháp”.
“Nhìn thấy rồi! Cổng vào kìa!”
Đúng như tôi đoán, giống hệt “Tháp” đã từng xuất hiện ở Cựu Vương Đô Joukoko của Cộng hòa quốc Edlight, cửa vào cũng lộ ra ngay trên mặt đất.
Đó chính là lối đi uy nghi mà năm xưa chúng tôi đã bước qua để tiến xuống "Vô Sắc Ám”.
"Đrrrr!”
Ngay khi sắp chạm tay tới cửa, mặt đất rung chuyển dữ dội, hàng cây phía trước bị bẻ gãy, đổ rạp.
Cùng với đám đá vụn bị hất tung và bụi đất bốc lên mù mịt, một con quái vật khổng lồ che lấp cả tầm nhìn hiện ra trước mắt.
Một con rồng.
“Cái gì...!? Là Đại Địa Long – Land Dragon sao...!?”
Toàn thân phủ kín vảy màu nâu sẫm, dù chỉ được phân loại là Hạ Vị Long – Lesser Dragon, không có trí tuệ lẫn cánh... nhưng nó vẫn là một con rồng đúng nghĩa.
Theo phân cấp của Hội Mạo Hiểm Giả, đây là quái vật hạng A+ tức là một trong những sinh vật mạnh nhất còn tồn tại.
Nhớ lại bản ghi chép mà Anubis để lại khi chinh phục Vô Sắc Ám, bọn họ đã từng chạm trán nó tận tầng 45.
Hèn gì lúc trước Nene cứ gọi đây là “Đại Bạo Tẩu – Stampede” thay vì chỉ đơn thuần là “Tràn Ra – Overflow”.
Nếu tới mức rồng hạng này cũng mò lên mặt đất, đúng là “Đại Bạo Tẩu” chẳng sai chút nào.
"Cái này... hơi căng đấy nhỉ...”
“Cứ như một con Môn Phiên – Gatekeeper hay Trùm Tầng vậy.”
“Nói cũng có lý.”
Tôi nắm chặt thanh Đoản Kiếm trong tay, mắt không rời con Đại Địa Long.
“Ý gì đấy?”
“Nếu coi cả khu vực thành phố Finis này như một tầng của mê cung dạng Cánh đồng, thì chuyện nó canh gác cửa vào Tháp cũng hợp lý thôi.”
“Kiểu như cái Tàn Tích Vương Thành Aurias ấy hả?”
“Ừ, cũng chỉ là giả thuyết. Dù sao nó cũng đâu định cho chúng ta qua dễ dàng... Không còn cách nào khác, đành chơi át chủ bài vậy. Mọi người, câu giờ cho tôi.”
Tôi vận ma lực quanh cánh tay trái đã hóa thành màu hổ phách, bắt đầu niệm chú.
“Yuke! Không được! Lại ngất bây giờ!”
“Tôi sẽ khống chế được, tin tôi.”
Tôi cười trấn an Rain, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Những "Chúc Phúc” đang trú ngụ trong cơ thể tôi, bằng chứng cho việc tôi vừa là Dũng Giả, vừa là “Đào Thải”.
Sức mạnh vượt ngoài quy tắc thế giới này, một thứ năng lực lạ lùng mà nếu vận dụng đúng cách, chắc chắn sẽ xé nát con Đại Địa Long trước mắt.
“Khoan đã thầy! ...Biblion báo trước rồi ạ.”
“Sao?”
“...Đến rồi.”
Ngay lúc giọng Silk cất lên, một vật thể lao tới như tia chớp, húc thẳng vào đầu con Đại Địa Long, khiến nó khựng lại, gầm rú điên cuồng.
Một bóng người nặng nề đáp xuống, chặn trước mặt chúng tôi.
“Hàaa... Già rồi mà làm mấy trò này mệt quá trời.”
Lão già trong bộ vest chỉnh tề, vừa nới cà vạt vừa quay đầu lại, nở nụ cười nham hiểm.
“Thằng đệ tử trời đánh. Lại tự ý lao đầu vào chỗ chết, làm hỏng hết kế hoạch của ta còn gì.”
“Benwood...!”
“Là do ông nói năng không đầu không đuôi thôi, Benwood. Nhưng Yuke, anh cũng hơi bộp chộp đấy.”
Một bóng người khác nhẹ nhàng xuất hiện phía sau ông là Mamal, như thường lệ, chậm rãi trách móc cả hai.
Rồi thêm một người nữa, một bà lão to lớn trông như một khối sắt sống, Maniella xuất hiện, cười ha hả.
“Nhìn ta điều khiển ngon chưa, lão già bẻ xương?”
“Đồ bà già vác búa! Đừng có dùng sức trâu phá hỏng hết tính toán của ta!”
"Cả Maniella-san cũng...?”
"Bọn trẻ thì liều lĩnh cũng phải rồi. Nhưng mà, không sao, giờ tụi ta tới rồi mà.”
Maniella vác cây đại chùy lên vai, ngửa mặt nhìn con Đại Địa Long vẫn đang gầm rú.
"Mà công nhận con này phiền phức thật. Già rồi đấm nó cũng mệt.”
“Hohhohho! 'Ẩu Sát’ của bà già rồi cũng hết thời ha?”
“Câm cái miệng thối lại, lão quái vật. Kéo cả đám trẻ nhà ông ra đây mà làm việc phụ tôi luôn đi!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đâu đó.
Maniella bực bội đáp lại.
"Yên tâm, ta biết việc mà.”
Một cơn gió mạnh lướt qua, mang theo đội hình những mạo hiểm giả quen thuộc nhẹ nhàng đáp xuống cạnh tôi.
“Skordia nhận lệnh hoàng gia, bắt đầu thực thi Nhiệm vụ Sắc mệnh!”
“Lucent-san...!”
"Cậu làm tốt lắm, Feldio. Từ giờ, bọn tôi, Skordia sẽ dọn sạch đường cho cậu.”
Lucent rút trường kiếm, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm con Đại Địa Long.
Thủ lĩnh của tổ đội hạng A mạnh nhất Vương Quốc, đứng cạnh tôi.
“Ồ, đang phát trực tiếp hả? Vậy bọn ‘Anubis’ bọn ta cũng lên hình luôn nhé?”
“Thôi muộn rồi, lão già khùng.”
“Phải ha. Với ta, không biết gọi tên nhóm nào mới đúng nữa.”
“Với cả, thủ lĩnh không có mặt, tụi mình chỉ là đồ thừa thôi mà.”
Nhìn những con người mang danh "truyền thuyết” đứng đây, tôi không nhịn được mà bật cười khổ.
“Đồ thừa” mà cái nỗi gì.
Chính họ mới là những kẻ đã cùng chú tôi đặt chân tới tận đáy Vô Sắc Ám đấy.
"Drrr...!”
Con Đại Địa Long đã lấy lại tư thế, gầm gừ đầy đe dọa.
Tôi đâu quên nó, chỉ hơi choáng ngợp chút thôi.
“Nào, các thành viên Clover. Sẵn sàng hết chứ?”
“…Rồi. Thật lòng biết ơn mọi người.”
“Khách sáo gì. Chẳng phải bọn mình đã cùng nhau vượt mê cung còn gì?”
Lucent khẽ cười, ra hiệu cho đồng đội.
Ngay lúc đó, tôi cũng giơ tay ra ám hiệu cho nhóm mình.
Chui qua bên hông con Đại Địa Long m khổng lồ này quá nguy hiểm.
Phải phối hợp thật chuẩn xác mới được.
“Lề mề quá. Này, Moria! Dùng ma pháp mà đập nát con quái bự đó đi!”
“Ồ, nghe rồi đấy? Sao nào, có làm không?”
“Cứ giao cho lão Moria đi. Việc của chúng ta là hộ tống bọn họ đến tận Tháp kia cơ mà.”
Ngay khi Lucent dứt lời, Moria chỉ khẽ vung nhẹ cây trượng.
Chỉ thế thôi mà chân trước bên phải của con Đại Địa Long bị bóp méo rồi sụp đổ tức thì.
“Con quái bự cứ để mấy lão xử lý! ‘Scordia’, tiến lên! Yểm trợ ‘Clover’ phá vòng vây!”
“Dám gọi bọn già tụi ta thế à? Lá gan to đấy nhóc con! Thôi được, để coi lão bà này lâu ngày vung tay còn nhớ nghề không!”
“Lẽ ra già này chỉ nên ngồi yên trên ghế Hội trưởng... Tiếc là cái ghế với toà nhà đã banh xác luôn rồi. Giờ thì làm một mạo hiểm giả tay trần cho đã đời vậy!”
“Đừng có quá khích đấy nhé, hai ông bà không còn trẻ trung gì đâu đấy!”
Nói thế chứ vừa dứt lời, Maniella và Benwood đã lao vút lên như đạn pháo.
Ngay sau lưng họ, bóng đen của Mamal lướt tới lặng như bóng ma.
Phía sau cùng, lão pháp sư Moria chỉ chậm rãi bước, đầu trượng đã tụ sẵn ma lực hoá thành ánh sáng xanh lập lòe.
Trước mắt tôi chính là bóng lưng của ‘Anubis’, đội hình huyền thoại mà chú tôi từng dẫn dắt.
Chết tiệt… ai cũng như bị thời gian bỏ quên vậy!
Đại địa long kia đúng là đáng thương thật.
“Được rồi, đã mở đường xong. Từ đây về sau... là phần việc của các cậu đấy, đúng không?”
Lucent dừng lại ngay lối vào Tháp, quay sang tôi.
“Vâng. Phía trong nồng đặc khí dị giới... Sẽ rất nguy hiểm cho mọi người nếu vào sâu.”
“Vậy thì giao lại cho các cậu. Mạo hiểm giả chúng ta ai nấy đều biết làm tròn bổn phận.”
Tôi nắm lấy tay anh ta, siết chặt, rồi cúi đầu.
“Cảm ơn các anh.”
“Bọn tôi sẽ tản ra yểm trợ, giữ chặt phòng tuyến ngoài. Chúc may mắn!”
Nói xong, đội ‘Skordia’ nhanh chóng rút đi.
Đám quái trong khu trung tâm vẫn còn rất đông.
Họ chắc chắn sẽ mở đường thoát cho những người còn lại.
“Cuối cùng cũng đến... Tháp.”
“Phải. Chúng ta sẽ đưa Marina trở về.”
“Không chỉ Marina đâu, cả thành phố này nữa. Phải giành lại tất cả.”
“Khí thế ngút trời! Cứ để em lo phần dò đường trước!”
“Ma lực đã nạp đầy. Lúc nào cũng sẵn sàng.”
Tôi nhìn từng người một, gật đầu dứt khoát rồi quay lại đối diện với Tháp.
“Marina. Tôi đang đến đây...!”
Tôi siết chặt quyết tâm, bước thẳng vào bên trong Tháp.