Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 161

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 51

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 359

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4536

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1412

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 56

Vol 5 - Chương 33: Tái Ngộ và Quyết Tâm

“Marina!”

“Anh Yuke!”

Marina vừa quay lại đã lao tới ôm chầm lấy tôi bằng một cú “húc” quen thuộc đến mức tôi chỉ kịp dang tay đỡ lấy cô ấy, rồi siết chặt trong vòng tay.

“Chào mừng em trở về, Marina.”

“Em về rồi đây, anh Yuke… Xin lỗi anh.”

“Không sao cả. Em trở lại thế này là đủ rồi.”

Tôi xoa nhẹ đầu Marina, thở phào nhẹ nhõm. 

Chỉ cần cô ấy bình an trở lại, với tôi thế là quá đủ.

“Ừm… mà giờ… em phải làm sao đây ta?”

“Sao là sao?”

“Thì… em xuất thân từ cái ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ đã phá nát Finis, với cả em còn chẳng phải con người. Có lẽ… em không nên đi cùng mọi người nữa, đúng không…?”

Trong vòng tay tôi, Marina khẽ run lên như đã đoán trước câu trả lời. 

Tôi suýt bật cười vì tự hỏi, rốt cuộc trong mắt cô ấy tôi kém tin cậy đến thế sao.

Thế nên, tôi siết Marina chặt hơn, ghé sát tai cô ấy mà nói thật rõ ràng.

“Thiếu Marina, tôi buồn lắm đấy.”

“Anh Yuke…”

“Em là ai, vốn chẳng quan trọng. Tiếc là, chỉ chừng đó chẳng đủ để tôi buông tay đâu.”

“Nhưng mà…”

“Không có ‘nhưng’ gì hết. Nghĩ làm gì cho mệt? Bản thân tôi cũng là kẻ từng làm 'Ảnh Nhân’, rồi thành tín đồ của Tà Thần, giờ lại mang cả 'Đào Thải từ Hổ Phách… Còn em thì sao chứ?”

Nghe tôi nói vậy, Marina khúc khích cười, nước mắt cũng khẽ ứa ra.

“Anh Yuke đúng là… cách an ủi của anh lạ lắm luôn á.”

“Thật sao?”

“Thật đó.”

Marina buông tay tôi, lùi lại một bước. 

Rồi cô ấy hít một hơi, đôi mắt ánh lên vẻ cứng cỏi.

“Em là Marina. Là một 【Homunculus】 hạng đặc biệt, do tổ chức xấu xa tạo ra. Nhưng mà… em muốn chấm dứt tai hoạ này. Anh có biết chỗ nào có một tổ đội mạnh mẽ, ấm áp, vui vẻ và sẵn sàng đón nhận một đứa như em không?”

“Vậy thì… tổ đội của tôi thì sao?”

Tôi trả lại cô ấy chính câu nói mà ngày trước Marina đã từng trao cho tôi, lúc tôi còn chán chường đến muốn từ bỏ cả nghề mạo hiểm giả. 

Chính câu nói ấy đã khởi đầu mọi thứ cho ‘Clover’.

Marina nắm lấy tay tôi ngay khi tôi đưa ra. 

Cùng lúc đó, mọi người cũng chạy đến bên cạnh chúng tôi. …

Hẳn là tôi đã để họ phải lo lắng rồi.

“Chào mừng cậu trở lại, Marina. Cơ thể cậu ổn chứ?”

"Mình khoẻ mà! Mình được chế tạo siêu bền đấy!”

Marina toe toét cười đáp lại Silk, khiến mấy đứa còn lại cũng bất giác phì cười.

Mọi thứ quá đỗi quen thuộc, đến mức ai cũng thấy nhẹ lòng.

“Đừng có làm tụi chị lo lắng kiểu đó nữa, nghe chưa!”

“Em xin lỗi, chị Jamie. Em sẽ không đi đâu nữa đâu.”

“Phải thế chứ! Có gì thì mở miệng hỏi tụi chị ngay, nhớ chưa!”

Jamie nói rồi nhẹ lau nước mắt, vỗ vai Marina. 

Ai cũng biết cô ấy lo cho Marina không kém gì tôi.

“Nhưng mà… chị trở lại là mừng nhất đấy! Không có Marina-san, tụi em cứ thấy thiếu thiếu sao á.”

“Xin lỗi Nene nhé. Từ giờ chị sẽ cùng mọi người… cố gắng hết sức!”

“Thế mới phải! Mà chị vừa tung ra chiêu kinh khủng hồi nãy, tuyệt thật đó!”

Nene hào hứng khen ngợi làm Rain cũng nghiêng đầu thắc mắc.

“Cái chiêu hồi nãy… là gì vậy? Như… ma pháp ấy.”

“Ừm… mình cũng không rõ nữa. Chỉ là… lúc đó mình nghĩ ‘mình làm được’ thì nó tự bật ra thôi. Hình như có ai đó đã dạy mình, hoặc mình chỉ quên mất nó thôi. Mình cũng không nhớ rõ…”

“Vậy à… Giống như sức mạnh 'Đào Thải’ của anh Yuke vậy.”

"Tôi cũng cảm nhận được khí chất kiểu 'Đào Thải’ trong nó. Tốt nhất đừng lạm dụng. Dù gì, Marina vốn dễ cạn sức vì ‘Ma Kiếm Hoá’ rồi.”

Dù không muốn làm ra vẻ ‘thầy già’, tôi vẫn phải nhắc vậy. Những ‘năng lực’ kiểu đó thường luôn kèm theo cái giá phải trả. 

Marina phải cẩn trọng hơn bất kỳ ai.

“Nếu thế… để anh Yuke quyết định khi nào dùng nhé?”

“Sức mạnh của Marina mà? Sao lại để tôi quyết định?”

“Tại vì… em là ‘của anh Yuke’ mà.”

Marina nói rồi đưa ngón tay chạm nhẹ cằm, nghiêng đầu như trêu tôi.

Dù biết rõ thân phận mình là 【Homunculus】, nhưng tôi không thích cô ấy tự hạ thấp như thế chút nào.

“Marina, tôi không xem em như một món đồ đâu.”

“Không phải vậy mà! …À, em quên mất là anh Yuke siêu chậm hiểu…”

Marina đột nhiên thở dài ngao ngán, còn tôi thì cứ ngơ ngác.

Rồi mấy đứa kia liền đồng loạt phụ hoạ.

“Trời ơi… đúng là không hiểu thật rồi.”

“Ừ. Anh Yuke… ngốc quá.”

“Chậm hiểu trình này là bó tay luôn đó.”

“Thầy mà thế này thì chúng ta phải giáo huấn lại thôi.”

Tôi cứng đờ cả người khi nghe hội đồng xét xử một câu gọn lỏn như thế. 

Rõ ràng là tôi vừa phạm lỗi không thể bào chữa.

Marina nhìn tôi, cười dịu dàng như tha thứ, rồi nhẹ giọng nói.

“Em là gia đình của anh Yuke. Thế nên… em sẽ trao tất cả cho anh. Anh hiểu chưa?”

“…Hiểu rồi. Nhưng mà, tôi vẫn nghĩ không nên để tôi quyết định thay em. Marina là một kiếm sĩ giỏi, là mạo hiểm giả thực thụ. ‘Sức mạnh’ đó là của em, và chỉ em mới có quyền dùng nó, chịu trách nhiệm với nó.”

“Đúng rồi ha… Nếu cứ để anh lo mãi thì em xấu hổ chết mất!”

Marina hớn hở gật đầu. 

Vẫn rạng rỡ, vẫn tươi như mặt trời. 

Có em bên cạnh, tôi thấy lòng mình nhẹ hẳn.

Marina đập tay rồi quay sang mọi người, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

“Vậy thì… đi thôi! ‘Papa’ đang ở tầng trên, đúng không?”

“Ừ. Chúng ta sẽ ngăn hắn lại… chấm dứt cái 'Đào Thải’ này.”

Tôi gật đầu với Marina đang cháy rực quyết tâm, rồi nhìn về bậc thang dẫn sâu vào bóng tối, vượt qua xác ‘Mama’ đã gục ngã.

Marina đã trở về. 

Việc cuối cùng chỉ là xoá sổ ‘Lễ Hội’ điên loạn của ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ này.

Tôi quay lại nhìn đồng đội, hạ giọng chắc nịch.

“Đi thôi, vì ‘Clover’!”

Mọi người nhìn tôi, rồi đồng loạt gật đầu thật mạnh.