"Dọn dẹp cũng xong kha khá rồi nhỉ.”
Silk vừa lau mồ hôi, vừa mỉm cười nhìn tôi.
Bộ đồ yếm lao động mà cô ấy đang mặc khiến bầu không khí khác hẳn ngày thường, nhìn dễ thương lạ lùng.
“Ờ. Nhưng mà, thế này thì còn lâu mới gọi là ở được…”
“Thôi nào, thế này cũng vui mà, tôi thích ấy chứ?”
Jamie vỗ vỗ vai tôi như muốn an ủi.
Cô nàng mặc mỗi áo ống, quần lao động với cái nón rơm, kiểu ăn mặc vô cùng phóng khoáng.
Đống gạch vụn thì vẫn còn nhiều, nên tôi chỉ mong cô ấy mặc kín hơn một chút…
…Nhưng mà, quả thật nhìn vậy mới đúng kiểu Jamie, cũng đáng yêu thật.
“Nhưng mà, chẳng phải mấy ngày nay chúng ta chỉ lo sửa cái trụ sở thôi sao? Có sao không đấy?”
“Benwood bảo cứ làm vậy thì cứ làm thôi. Chắc là ổn mà.”
Đã hai tuần trôi qua kể từ trận chiến hôm đó.
Finis giờ chẳng khác gì đống đổ nát, nhưng người từ các thành phố lân cận vẫn đổ về đây tấp nập.
Phải mất mấy ngày mới quét sạch lũ quái còn sót lại và kiểm tra an toàn, nhưng công cuộc tái thiết thì đang được đẩy nhanh hết tốc lực.
Cái “Tháp” thì vẫn còn nguyên.
Chỉ khác là, nhờ ngăn được “Lễ Hội” nên nó đã mất đi tính chất quái dị, phần mặt đất giờ chỉ còn như một công trình khổng lồ vô hại.
Benwood còn hớn hở đòi biến nó thành “Hội mạo hiểm giả” nữa kìa.
Nhưng vốn dĩ nó là mê cung thuộc dạng khó nhằn nhất, ai mà đồng ý cho được.
“Muốn Finis trở lại như trước đây thì mất bao lâu nhỉ…”
“Cũng khó nói lắm. Nhưng em nghĩ sẽ nhanh hơn anh tưởng đấy.”
Silk mỉm cười, khẽ gật đầu chào cụ bà vừa đi ngang qua.
“Vì mọi người… chẳng ai trông tuyệt vọng cả mà.”
“Đó cũng là điểm mạnh của Finis, nhưng phải nói là cũng nhờ có Yuke đấy.”
"Tôi á?”
Silk và Jamie cùng gật đầu.
“Nhờ những gì anh nói, những gì anh làm, mọi người mới đứng dậy được.”
"Vậy à. Mà nói gì thì nói, tôi vẫn là ‘người đỡ lưng’ giỏi nhất mà.”
“Nhưng chính ngài ‘Dũng Giả’ lại hơi bị vô tâm mới buồn cười chứ. Thôi thì cũng dễ thương, đúng kiểu Yuke.”
Vừa nói, Jamie vừa ngước nhìn lên phần tầng hai còn đổ nát.
“Này Silk… phần tầng hai mình tính sửa thế nào đây?”
“Chắc cũng phải bàn luôn cả vụ giường lớn nữa nhỉ.”
“Hay thôi gom làm một phòng luôn, tất cả ngủ chung?”
“Ý hay đó.”
…Ơ, thế còn ý kiến của tôi?
Sao chẳng ai hỏi tôi câu nào vậy?
“A, Yuke đây rồi!”
“Có chuyện gì thế, Marina?”
Marina mặc bộ yếm giống hệt Silk, vừa chạy vừa vẫy tay gọi tôi.
Nhìn bộ dạng hớn hở thường ngày của con bé, tự dưng tôi cũng thấy nhẹ lòng.
Cũng nhờ Marina lúc nào cũng như thế này mà tôi mới thật sự cảm nhận được đây là cuộc sống bình thường mình phải trân trọng.
“Nene với Rain ra phố chợ rồi, mà hai người đó bảo có chuyện muốn hỏi Yuke.”
“Chắc mấy xe buôn mới chở vật liệu đến chứ gì. Rồi, dẫn tôi đi.”
“Yuke, em mượn anh tí nhé!”
Giọng Marina vui vẻ, Silk với Jamie cũng chỉ cười rồi vẫy tay tiễn tôi đi.
“Phố chợ đông lắm hả?”
“Ôi, đông khủng khiếp luôn! Lúc chen vô còn suýt bị ai đó lợi dụng sờ mông nữa chứ, phát bực!”
“Để tôi bảo Benwood siết chặt kiểm tra. Không thì để tôi tự xử. Tôi sẽ yểm cho đứa nào dám giở trò phải hối hận cả đời.”
Phải cho bọn khốn ấy hiểu, đụng vào người của tôi thì hậu quả thế nào.
Thành phố đông đúc thì tốt, nhưng an ninh mà lơi lỏng thì không xong đâu.
Nhất là hội ‘Clover’ nhà tôi toàn con gái không đấy.
“A, anh Yuke!”
“Run? Em làm gì ở đây thế này?”
Sau vụ lùm xùm, Nibelrun trở về tỉnh bơ như chưa có chuyện gì, rồi bị Silk với Jamie dạy cho một trận nhớ đời.
Mặt con bé phụng phịu mấy hôm, nhưng cuối cùng nó cũng hiểu lòng chúng tôi, còn ôm chầm lấy khóc hu hu nữa chứ.
“Ừm… Người ta định dựng tượng kỷ niệm ở quảng trường này đấy!”
“Ra thế, bảo sao mấy ông luyện kim thuật sư lại tụ tập đông vậy.”
Nhìn đám luyện kim thuật sư của Finis với Salmutaria đang cãi nhau chí chóe ngay giữa quảng trường, tôi chỉ biết thở dài.
Muốn bàn gì cũng nên rủ tôi một tiếng chứ…
Nhưng nghe loáng thoáng đã thấy mùi bất ổn rồi.
“Tôi thấy dựng tượng mình Yuke là đủ rồi.”
“Không, ‘Clover’ mà. Phải có cả nhóm chứ.”
“Nếu dựng hết thì ai đứng cạnh Yuke đây?”
“Cái đó đương nhiên là…”
Đến gần mới nghe mấy câu rì rầm thế này, tự nhiên sống lưng tôi lạnh toát.
“Anh có tượng đẹp là vui rồi nhỉ!”
“Khoan! Tôi chưa đồng ý! Còn khối việc quan trọng hơn chuyện tượng vớ vẩn này mà…!”
Trời ơi, mấy người này rảnh quá rồi đấy.
“Ồ, Yuke-san! Đến đúng lúc lắm! Xin mời đứng yên để đo kỹ hơn nào!”
“Thôi thôi! Giờ không phải lúc! Tôi không cho phép làm tượng đâu!”
“Ấy chết, nhưng nhà tài trợ đã quyết rồi mà! Đây là việc trọng đại đấy!”
…Ra là thủ phạm là Mastoma hả?
Tốt rồi, gặp anh ấy tôi sẽ nói cho ra nhẽ vụ này.
“Thôi, được rồi! Làm tượng Yuke oai oách tí cũng hay mà?”
“Hay cái đầu em! Tôi sẽ đích thân nói chuyện với nhà tài trợ, hủy ngay cho tôi!”
“Ê ê, đừng thế mà! Em mà có tượng thì đương nhiên đứng cạnh Yuke rồi nha!”
“Này, Marina!”
Vừa nói con bé vừa kéo tay tôi, còn mặt thì cười hớn hở.
Run thì vẫn đứng coi bàn luận về tượng, thấy tôi với Marina đi thì vẫy tay chào.
“À, kia rồi!”
Vượt qua đống gạch đá vẫn còn ngổn ngang, chúng tôi băng qua đại lộ rồi ra ngay phố chợ đông nghịt người.
Ngay chỗ đám đông ồn ào đó, Rain với Nene đang đứng đợi.
Cả hai mặc áo thun với quần ngắn, nhìn cũng khỏe khoắn.
“Chào, Yuke. Anh ổn chứ?”
“Ờ, sinh hoạt bình thường rồi. Thế… chọn vật liệu hả?”
“Cũng có phần đó, nhưng mà… ở đây có cả mấy gian hàng bán đồ nội thất mới tới nữa! Là chủ nhà, Yuke phải duyệt cho bọn em cái chứ!”
Mặc dù tôi là người dẫn dắt tổ đội, nhưng nói thật thì chủ nhà lại không phải tôi.
Người đứng tên hợp đồng mua bán là Silk, nên đúng ra tôi mới là người phải dắt Silk theo chứ nhỉ.
“Giường... Chắc phải mua thêm thôi.”
“...”
“Mmm... Đừng nói là... anh đang nghĩ đến chuyện... hư hỏng đấy nhé?”
Không, tôi chỉ chợt nhớ lại chuyện Silk với Jamie vừa bàn lúc nãy thôi.
Mà nói gì thì nói, giờ việc quan trọng nhất vẫn là mua đủ giường cho mọi người.
Tầng hai chỗ ở của bọn tôi gần như đã sập hết, chỉ vớt vát được mấy cái giường còn dùng được, mà mấy người phải chia nhau ngủ nên cũng chẳng thoải mái gì.
“Vậy trước tiên phải sửa lại tường nhà đã. Rain... giọng hơi to mà.”
"Hả?”
“Chuẩn luôn đấy. Giờ thế này thì hàng xóm nghe thấy hết luôn.”
"Hở...?”
Rain luống cuống quay ngang quay dọc rồi mặt đỏ bừng, cúi gập xuống đất.
Muốn nói gì đó để đỡ ngượng nhưng mà càng nói chắc càng chết.
"Không... Không thể nào... Mình... từ trước đến giờ cũng vậy... sao...?”
"Công nhận lúc Nene thì chả nghe thấy gì luôn ấy nhỉ~.”
“Vì em dùng pháp cụ phong âm rồi còn gì.”
Rain bật dậy, túm chặt tay áo Neme kéo mạnh.
"Chị cũng muốn cái đó! Ngay bây giờ!”
“Ngay bây giờ á!? Dùng tạm cái của em không được sao ạ?”
“Không được...!”
“Biết rồi biết rồi! Ở chợ phiên nhiều người từ Salmutaria đến lắm, chắc kiếm được thôi! Vậy hai đứa em đi liền đây, hẹn gặp lại sau nhé!”
Bị Rain kéo đi, Nene cũng biến mất giữa đám đông.
Tôi tự hỏi có phải mình nên để ý hơn không nữa.
Cảm giác có lỗi thật.
"Hai người đi mất rồi nhỉ... Vậy sao? Về sửa tiếp nhé?”
“Nếu vậy... anh đi với em một chút được không?”
“Tất nhiên.”
“Ehehe... Thích quá!”
Trước lời đề nghị dễ thương đó, tôi khẽ gật đầu rồi đi bên cạnh Marina.
Cô ấy vui vẻ nắm tay tôi, tôi cũng siết chặt lại, vừa đi vừa ngắm nhìn Finis đổ nát quanh mình.
“Mọi thứ... mất sạch rồi nhỉ.”
“Ừ, chỗ này thì gần như thế thật.”
Quanh khu phố trung tâm vẫn còn nguyên dấu tích hoang tàn do bọn ma vật tàn phá.
Khu dân cư và cửa tiệm thì được ưu tiên phục hồi trước, còn nơi này vẫn còn la liệt gạch đá.
“Đi lối này này.”
“Hả? Ờ... Em định đi đâu vậy?”
Tôi để Marina dắt tay, bước tới gần chỗ tàn tích của “Tháp”.
Trời bắt đầu chạng vạng nên quanh đây chẳng còn mấy bóng người.
“Chắc chỗ này... À không, dịch ra đây cũng được. Mà thôi, chỗ nào cũng được.”
"Em có việc gì ở chỗ mấy tàn tích Hội Mạo Hiểm vậy?”
"Em nhớ Ankerias từng nói, câu chuyện của anh bắt đầu là do em đấy.”
Nghe Marina nói vậy, tôi khẽ gật đầu.
“Phải rồi. Chính ở nơi này, em đã tìm thấy tôi... rồi tụi mình lập ra ‘Clover’. Tôi được như bây giờ, đều nhờ em cả.”
“Nhưng em đã phản bội anh. Cả mọi người nữa.”
"Chuyện đó thì...”
"Để em nói hết đã. Lẽ ra em nên bàn với anh trước, nên tin mọi người hơn nữa.”
Tôi biết chuyện đó.
Đúng là Marina đã quyết định một mình, nhưng vì cô ấy quá tốt bụng, mà thôi miên từ ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ cũng vô cùng mạnh.
Hơn nữa, bản thân tôi cũng có lỗi.
Biết Marina đang lo lắng mà tôi lại không kịp đỡ cho cô ấy.
Vậy thì còn gọi gì là người dẫn dắt, là ‘người hỗ trợ’ nữa.
"Em đã làm mọi người lo lắng nhiều lắm... xin lỗi anh.”
Marina cúi người thật thấp, tôi chỉ biết nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.
Để cô ấy phải nói ra những lời này... tôi đúng là chẳng ra gì.
“Chuyện em làm đều vì muốn bảo vệ bọn tôi mà. Em cũng suy nghĩ nhiều lắm rồi mới làm, phải không?”
“Ừm... Nhưng rốt cuộc vẫn khiến anh và mọi người bị cuốn vào.”
“Không sao. Tôi sẵn sàng bị em cuốn vào bất cứ lúc nào mà. Chỉ cần là chuyện em cần tôi, tôi sẽ làm tất cả.”
“Thật hả?”
"Ừ. Nhưng lần sau... nhất định phải bàn trước với tôi đấy nhé?”
“Ehehe... Ừm, hứa rồi.”
Marina khẽ rời khỏi vòng tay tôi, gương mặt hơi ửng hồng nhưng ánh mắt đã rạng rỡ trở lại.
“À!”
"Sao vậy?”
"Tiện thể... anh xem hộ con mắt bên phải của em đi? Là pháp cụ đặc biệt ấy, em muốn anh giám định thử.”
“À, [Nhãn Cầu Nevinar] đúng không? Để tôi coi nào.”
Tôi tiến gần Marina đang vén tóc, định nhìn kỹ thì cô ấy bất ngờ kiễng chân, đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng nhẹ nhàng ôm eo cô ấy, đáp lại.
Ở chốn kỷ niệm của tụi mình dưới hoàng hôn sắp tắt, chúng tôi trao nhau những chiếc hôn dài, như để khắc ghi mọi thứ một lần nữa.
Sau cùng, trán chạm trán, Marina khẽ cười.
“Ehehe... Em yêu anh. Yêu nhiều lắm.”
“Anh cũng vậy. Cảm ơn em, Marina. Anh thật may mắn khi có em.”
“Từ giờ đến mai sau, chúng mình sẽ luôn bên nhau nhé, Yuke.”
Chúng tôi lại hôn nhau lần cuối, rồi Marina tách ra, gương mặt lại rạng rỡ như thường ngày, chỉ tay ra xa và cười tươi:
“Nào! Mình cùng về nhà thôi!”