“‘Phát sóng’… còn hoạt động sao…?”
Rain ngạc nhiên, dồn chút sức lực cuối cùng vào thân thể đang tê liệt.
Cố gắng lắm cô mới rút được chiếc Tablet, rồi nó bất ngờ tỏa ánh sáng vàng, nhẹ bẫng bay lên không.
Nhìn sang, tôi thấy cả Gopro-kun cũng lấp lánh ánh sáng vàng, xoay vòng đầy sinh khí trên đầu.
“Chuyện quái gì thế này?”
Tôi lẩm bẩm, chưa kịp hiểu thì giọng bình luận quen thuộc vang lên, tựa như trả lời cho sự bối rối của tôi.
『Xin chào quý vị, tôi là Gato của Cục Phát Sóng Hoàng Gia! Chúng tôi đang huy động toàn bộ mạng lưới pháp thuật viễn thông của vương quốc, phát sóng trực tiếp cảnh nhóm ‘Clover’ đang tấn công tòa ‘Tháp’ này!』
『Tôi là Shou! Tháp này đột nhiên mọc lên ở Finis, gây ra đại bạo tẩu – Stampede khủng khiếp! Nhưng giờ đây, các mạo hiểm giả đang liều mình quét sạch nó!』
『Bên trong ‘Tháp’ ẩn chứa lời nguyền cực mạnh, nên chỉ có ‘Clover’ mới có đủ kháng lực để xông vào. Nhưng… có vẻ tình hình đang khá nguy hiểm!』
Hình ảnh bọn tôi hiện rõ trên màn hình Tablet.
‘Papa’ chỉ khẽ hừ mũi rồi bật cười khinh bỉ.
“Thật ngu ngốc. Các người tính phát sóng cảnh chết thảm của mình cho cả thiên hạ xem sao? Đúng là trò hề rẻ tiền.”
“Ông vẫn chẳng hiểu gì hết, ‘Papa’ à.”
Marina mỉm cười, khẽ thì thầm “Khởi động” rồi chạm tay lên mắt phải.
Một luồng ánh sáng dịu dàng tỏa ra, làm Tablet phát sáng lấp lánh.
“Được rồi. Ankerias, anh cũng đang xem chứ?”
Vừa dứt lời, giữa bóng tối, những điểm sáng bắt đầu xuất hiện lấp lánh.
『Marina-chan! Cố lên nhé!』
『Yuke-san! Đừng chịu thua đấy!』
『Tôi tin ở cô, tiểu thư!』
『Chị ơi, mau đứng lên đi!』
Những gương mặt quen thuộc hiện lên, cổ vũ bọn tôi qua ánh sáng từ màn hình phát sóng.
Những mạo hiểm giả hay lui tới quán rượu, ông chủ tiệm thuốc, cậu thanh niên Dark Elf, em trai Jamie tên Tech…
Rồi ánh sáng lan rộng ra, như muốn xóa tan bóng đêm.
Tiếng hò reo, tiếng tin tưởng đổ dồn về phía bọn tôi.
‘Papa’ lúng túng, giọng run lên trong cơn giận dữ.
“Chuyện… gì thế này? Mấy thứ đó thì có ích gì chứ…?”
“Ông hiểu rồi đấy, đúng không ‘Papa’.”
Marina nói khẽ.
Không khí lạnh buốt đang giam hãm chúng tôi cũng bắt đầu tan biến.
“Cơ thể… cử động được rồi…!”
"Em cũng không sao nữa!”
“Cái tê tê biến mất rồi! Em còn chiến được mà!”
“Xấu hổ ghê. Nhưng chị không sao đâu, Tech à!”
Mọi người lần lượt đứng dậy, ánh mắt rực lên quyết tâm mới.
Như thể giây phút tuyệt vọng vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
“Vô lý! Vô lý! Sao các người lại cử động được!? Đây là tuyệt vọng kết tụ của cả thế giới mà!?”
“…Đúng vậy. Nên tôi sẽ gom hết hy vọng của thế giới này lại.”
Marina, đôi mắt phải ánh lên sắc xanh lam, ngẩng đầu nhìn hàng ngàn màn hình phát sóng lơ lửng trong không gian.
Không chỉ người dân Finis, mà cả những gương mặt từ Duna, Troana, Salmutaria, hòn đảo Vilmren… đều đang dõi theo.
“Nơi này, vừa xa nhất, vừa gần nhất với thế giới. Chao đảo, mong manh, chất chứa vô vàn khả năng… Đó là lý do ông nghĩ chỉ cần ‘Lễ Hội’ ở đây là sẽ đủ sức thay đổi mọi thứ. Nhưng sự thật là… ông chỉ cô độc nên mới tin vậy.”
“Câm miệng! Đừng có làm bộ hiểu biết! Làm sao ta chấp nhận được chuyện này! Ta đã bước tới tận đây! Tới khoảnh khắc khai mở câu chuyện vĩ đại của ta! Vậy mà các người dám làm ô uế nó sao!?”
‘Papa’ gào lên, khuôn mặt đầm đìa sự cuồng loạn nhưng lạ thay, đó cũng là khoảnh khắc gã trông giống con người nhất.
“Hy vọng sao… Đừng quên ta vẫn đang nắm quyền kiểm soát ‘Tháp’ này! Ta sẽ mở ngay Cánh Cửa Thâm Uyên - Abyss Gate dưới lòng đất, để cho lũ ngu ngốc này hiểu ra chân tướng! Nào, lũ Ma Thần Long hay quân đoàn Bạch Sứ Albus, cứ tràn ra đây! Biết đâu cả Ankerias cũng bị lôi ra luôn ấy chứ?”
“…Đừng!”
Tôi hét lên, nhưng đã muộn.
‘Papa’ búng tay tách một tiếng.
Nhưng… chẳng có gì xảy ra.
Nếu thật sự có sinh vật bên kia tràn qua, dấu ấn trên người tôi hẳn đã nhói lên rồi.
Chính ‘Papa’ cũng đờ mặt ra.
“…Cái gì thế này? Tại sao không mở được!? Ta là kẻ nắm quyền mà!? Không thể nào… Mọi thứ hỏng bét rồi! Thế giới này sai rồi! Không đúng chút nào cả! Không theo ý ta, nghĩa là nó sai!”
Gào thét, ‘Papa’ mất hẳn bình tĩnh.
Những xúc tu khổng lồ bò ra khỏi cơ thể, nuốt chửng lấy hình dạng con người của gã.
Một con quái vật với cái đầu như hải quỳ, mình người, giãy giụa giữa ánh sáng và bóng tối.
“‘Lễ Hội’ vẫn sẽ tiếp tục! Sẽ không có gì thay đổi hết! Ta sẽ xé xác các ngươi tại đây, rồi bắt đầu lại tất cả! Đây là quyền lực và đặc ân của ta!”
Hòa lẫn tiếng gầm gào là tiếng quằn quại của con quái vật đang nuốt trọn ‘Papa’.
“Thế giới này cần được thay đổi! Bằng tay ta! Bằng ý chí ta! Bằng cách đúng đắn của ta!”
“Không! Thế giới sẽ đổi thay… bằng ý chí của từng người đang sống trên nó!”
Tôi siết chặt thanh Đoản Kiếm bên tay trái, nhìn thẳng vào con quái thú mà gã ‘Papa’ hóa thành.
Khắp không gian, ý chí của mọi người vẫn dồn về phía bọn tôi.
『Hãy giành lại Finis!』
『Chiến đấu đi ‘Clover’! Tôi yêu thế giới này!』
『Không đời nào để ai bắt ép chúng tôi thay đổi!』
『Yuke, giờ là lúc liều mạng rồi đó!』
『Tôi không đánh được, nhưng sẽ cổ vũ hết mình!』
『Đập nát hắn đi!』
『‘Clover’ chắc chắn thắng!』
『Tin ở các người!』
『Nếu vậy thì tôi cũng góp một tay cho câu chuyện này!』
『Chúng tôi cũng sẽ chiến đấu đến cùng!』
『Nene, hãy làm cho tốt nhé!』
『Giống mọi lần nhé!』
『Cánh cửa để em lo, anh Yuke!』
『Tại sao tôi phải giúp cậu chứ…』
『Đừng bỏ cuộc ‘Clover’!』
『Hãy cho hắn thấy tất cả sức mạnh của các người!』
『Chiến thắng này xin dâng tặng Rain!』
『Tôi sẽ dốc lòng cầu nguyện!』
『Đừng thua nhé!』
『Trận này định đoạt luôn rồi!』
『Marina-chan! Chúng tôi tin em!』
『Ủng hộ nhiệt tình! Tiến lên, tiến lên nào!』
『Jamie-san, hãy cho thấy bản lĩnh!』
『Thể hiện tinh thần chiến binh đi!』
『Chúc tiểu thư Silk được Hổ Phách phù hộ!』
『Tin ở bản thân đi! Tôi cũng tin cậu! Dốc hết sức đi!』
『Người dũng cảm mới thắng! Chiến thắng là của các người!』
『Giao phó cả cho các người! Phải thắng đấy!』
『Chị Nene ơi, tụi em cũng cổ vũ hết mình!』
Tiếng hò reo, tiếng nguyện cầu hoà làm một, đổ tràn vào tôi.
Tôi, kẻ đã mang trong mình nhiều mảnh vỡ ‘Đào Thải’ có thể biến tất cả thành sức mạnh.
Và đây chính là lúc dùng đến nó.
“Đi thôi, Yuke.”
“Ừ. Đây là lúc phải dồn hết tất cả, ý chí, hy vọng, và câu trả lời đập thẳng vào mặt hắn.”
“Ừm. Vậy, em sẽ bảo vệ để anh toàn tâm làm điều đó.”
Rain cắm cây trượng xuống đất, kích hoạt ma pháp 〈Thánh Vực – Sanctuary〉.
“Em sẽ bảo vệ mọi người. Dù có chuyện gì xảy ra… thì vẫn sẽ ở bên nhau.”
“Ừ. Vậy thì bắt đầu thôi… Silk! Nhờ em chỉ huy!”
“Xin giao cho em! Marina, Nene hãy đánh tản ra, di chuyển linh hoạt! Chị Jamie, xin hỗ trợ cho hai người ấy! Và… em cũng sẽ liều lĩnh một chút.”
Silk dứt lời, đôi mắt cô ánh lên sắc hổ phách rực rỡ.
“Nơi tận cùng thế gian, chính tại đây, huyền thanh này sẽ vang rền. Hãy đến… hãy đến đây… đến đi!”
Ngay khi Silk cất tiếng gọi, những rễ cây màu hổ phách rực sáng từ dưới chân cô bắt đầu lan rộng.
Rễ cây vươn lên, hóa thành một cây đại thụ phủ trùm lấy thân hình Silk.
“Hỡi kẻ gìn giữ Thế Giới Thụ, tổ phụ của hổ phách, giáng lâm chốn này! Lấy danh Hổ Phách Sâm mà xưng, hóa thành cổ mộc kháng “đào thải”, hóa thành sâm lâm vĩnh tồn!"
Từ Thế Giới Thụ vừa hình thành, những Elf mang sắc hổ phách lần lượt xuất hiện.
Chúng mang theo kiếm, cung, đoản đao, giáo mác… đồng loạt lao thẳng về phía ‘Papa’ để mở đường.
Đây chính là sức mạnh của Silk, Vu Nữ Thế Giới Thụ.
“Đúng là Silk-san không làm người ta thất vọng! Giờ thì, quê hương cũng đang dõi theo mình rồi… đến lượt mình phải cố gắng thôi!”
“Nene cũng có át chủ bài hả? Giống kiểu 'Ma Kiếm Hóa’ của chị à?”
“Cũng gần như thế… nhưng chiêu này chủ yếu để câu giờ cho Yuke-san thôi!”
Vừa nói, Nene vừa bấm tay kết ấn với tốc độ chớp nhoáng.
Chắc chắn trong tai cô lúc này, vẫn vang lên giọng của Mamal.
“Đây là chiêu tủ của em đấy!”
Thân ảnh Nene chợt nhòe đi rồi tách ra làm đôi.
Thoáng chốc, từ một người hóa thành mười, mỗi bản thể rút dao găm ra, đồng loạt tản ra tấn công từ nhiều hướng khác nhau.
“Ôi trời… Nene phân thân thật kìa!”
“Kết hợp giữa ‘Phân Thân Thuật’ và ‘Hộ Pháp’. Dù gì em cũng là người thừa kế danh hiệu Ẩn Giả Sắc Xám – Grey Hermit mà! Đến lúc làm ăn nghiêm túc rồi!”
Mười Nene đồng loạt ứng biến, quấy rối đám xúc tu của ‘Papa’.
Tôi chưa từng biết cô ấy có thể làm được chuyện này.
“Đến lượt chị. Chị Jamie, em trông cậy vào chị!”
“Chị mà không lo được chuyện này thì quá hổ thẹn đấy. Chị sẽ chứng minh… chị không còn là Jamie yếu ớt ngày xưa nữa.”
Jamie dựng thẳng cây trượng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm ‘Papa’, giờ đây đã biến thành một thứ quái vật mờ ảo.
Quanh cô, hàng chục 〈Ma Pháp Tiễn – Energy Bolt〉 lơ lửng chờ khai hỏa.
Nhìn cảnh ấy, lòng tôi vẫn có chút ghen tị.
Thứ mà Jamie đạt tới, từng là đích đến tôi khao khát.
“Đi thôi nào! Marina… xuất phát!”
Như một mũi tên bật khỏi dây cung, Marina lao thẳng về phía trước.
Dù thời điểm này không phù hợp lắm để nghĩ ngợi, tôi vẫn không khỏi tự nhủ:
Marina mà không dũng mãnh như vậy… thì không còn là Marina nữa.
Tôi thích được ngắm nhìn tấm lưng ấy, kiêu hãnh, kiên cường, bất chấp hiểm nguy.
Giờ thì đến lượt tôi.
Chế ngự ‘Đào Thải’ bằng chính ‘Đào Thải’… cũng chẳng sai chút nào.
Hơn hết, lúc này phía sau lưng tôi có cả ý chí của mọi con người trên thế gian này.
‘Papa’ cứ nói thế giới này sai trái, nhưng sự thật là… chẳng có gì gọi là ‘đúng tuyệt đối’ cả.
Ai cũng có câu chuyện riêng, ai cũng là nhân vật chính trong cuộc đời mình.
Và thế giới, nhờ những thay đổi bé nhỏ của từng người, rồi sẽ đổi thay dần dần.
Nhỏ thôi, nhưng nhiều cái nhỏ sẽ gom thành lớn.
Tôi gói ghém tất cả những niềm tin ấy vào một ma pháp trận.
Kết hợp lời nguyền ẩn chứa trong 〈Loạn Quang Thải Tiễn – Prismic Missile〉 với khát vọng được gửi gắm qua 〈Thành Tựu – Wish〉, hòa cùng ma lực ‘Hổ Phách’ trong cánh tay trái đang rạn nứt của tôi.
“Ta đã nghe thanh âm ngươi vọng giữa dạ huyền u. Tiếng gào, tiếng khốc, tiếng ai oán tan vào thâm lâm, chỉ còn vọng lưu hy vọng. Hữu quang minh. Quang minh phá huyền ám, chỉ lộ giữa hư vô. Lộ ấy dẫn về Lý Tưởng Hương Utopia.…”
Nhìn theo bóng lưng các đồng đội đang chiến đấu, tôi vừa niệm thần chú vừa dựng ma pháp trận.
Máu rỉ xuống má, cảm giác biến dạng như 'Ảnh Nhân – Shadow Stalker’ đã chiếm lấy tôi một phần… nhưng vẫn chịu được.
Có điều, cánh tay trái thì khác.
Tôi mơ hồ nghe tiếng nứt vỡ bên trong.
Bởi thứ tích tụ trong nó chính là ‘Hổ Phách’.
Và ‘Papa’ đã nói rồi:
‘Đào Thải’ của tôi chỉ còn là tàn dư mục ruỗng.
Chịu được hay không… cũng chẳng còn quan trọng.
Ma pháo này nhất định phải hoàn thiện.
Nó mang theo lời khẩn cầu của bao con người, nặng hơn bất cứ tấm biển 'Dũng giả’ nào.
“Nơi chư nhân, ngươi, và vạn hữu còn tồn lưu sẽ quy tụ, thụ phúc. Nhất nhật diệc quá khứ, thả để chi hoá vi trần trong lãng vong…”
Ma pháp trận đã hoàn chỉnh.
Tôi từ tốn nhìn thẳng vào ‘Papa’.
Hắn chẳng còn lải nhải triết lý nữa, nhưng ý chí vẫn chưa tắt.
Hắn vẫn muốn nhuộm thế giới này thành ‘Utopia’ của riêng hắn.
Nhưng ‘Đào Thải’ vốn dĩ là sự áp đặt hiện hữu giữa các thế giới.
Vậy thì tôi cũng sẽ dùng nó mà đập thẳng vào mặt hắn.
Cả lời phủ định mạnh mẽ, lẫn lời tiễn đưa cuối cùng, tôi dồn hết vào ma pháp này.
“――〈Ngày đã qua từ thuở nào đó – Another Regretia〉.”
Khối cầu ánh sáng bảy sắc, to cỡ nắm tay, tách khỏi ngón tay tôi, lặng lẽ lướt đi trong không gian tối tăm.
Hẳn mọi người sẽ phải sững sờ.
Bởi thứ ma pháp tôi đã đánh đổi chính cánh tay rạn nứt để tạo ra… trông mong manh đến vậy.
Nhưng với ‘Đào Thải’, nó là khắc tinh tồi tệ nhất.
“H-Haha… Thứ này… là ‘ý chí của thế giới’ mà ngươi tự hào sao? Thật nhỏ bé! Thật yếu ớt! Quả là hợp với bọn ngươi!”
‘Papa’ vẫn gào lên.
Ý chí hắn vẫn ngoan cố bám trụ.
Có lẽ… tôi đã ban cho hắn cái kết quá tàn nhẫn.
“――Ơ…”
Đó là từ cuối cùng hắn thốt ra.
Ngay khi ánh cầu bảy sắc chạm vào hắn, con quái vật đầu xúc tu, hiện thân ‘Đào Thải’ kia tan rã thành hạt sáng, nổ tung rồi biến mất không dấu vết.
Đó chính là ma pháp tập hợp ý chí phủ định mạnh mẽ, là khát vọng duy nhất:
Không cho phép hắn tồn tại.
Không chỉ vậy, ma pháp ấy còn gặm nhấm ký ức và thời gian.
Lúc này chắc ‘Papa’ đã rơi vào hố sâu ký ức vô hạn, lang thang mãi với những hồi ức đời mình.
Và chu kỳ ấy sẽ lặp lại, lặp lại không ngừng… cho đến khi mọi thứ về hắn vụn vỡ, tan biến trong hư vô.
Quả thật, một kẻ đã trở thành ‘Đào Thải’ như hắn… có thể thật sự tan biến được hay không, tôi cũng không dám chắc.
『Đúng là “Clover” có khác! Quả nhiên là ‘Dũng Giả’ Yuke! Đã tiêu diệt hiểm họa một cách hoàn hảo! Thật tuyệt vời phải không, Gato-san?』
『Trời ơi, tim tôi như muốn rớt ra ngoài ấy chứ. Nhưng quả thật là ma pháp và phối hợp tuyệt vời!』
『“Clover”!』
『“Clover”!』
『“Clover”!』
『“Clover”!』
Tiếng hò reo vang dội, chẳng ai nghĩ được đây là nơi tận sâu trong mê cung.
Giá mà tôi còn sức để vẫy tay đáp lại họ thì tốt biết mấy… nhưng đáng tiếc, đến đứng lên còn không nổi nữa rồi.
Có vẻ tôi đã quá sức thật rồi.
Ngay cả ý thức cũng bắt đầu chao đảo.
“Tiêu diệt xong rồi. Mọi người, rút khỏi đây thôi.”
Tôi dồn chút sức tàn, lấy ra cuộn Ma Pháp chuẩn bị từ trước, kích hoạt nó.
“〈Rút Lui – Exit〉… khởi động!”
Ngay khi cảm giác lơ lửng của dịch chuyển bao phủ cơ thể, ý thức tôi cũng đến giới hạn cuối cùng.
Tôi phó mặc mọi thứ, để bóng tối cuốn lấy mình.