Nơi này trông rất giống tầng đáy của "Vô Sắc Ám”.
Có lẽ nó nằm gần trung tâm "Thấu Minh Ám” nhất trong cái tháp này.
Giữa luồng khí lạ nặc mùi dị giới, gã “Papa” đứng trên một bệ đá cao như bàn thờ, nhìn chúng tôi chằm chằm từ trên xuống.
“Không ngờ con lại phản bội ta đấy, Marina.”
"Tôi không phản bội. Tôi từ đầu đã là người của Clover rồi. Với lại… chính ông đã thất hứa.”
“Hứa? Hứa gì cơ?”
“Ông đã hứa nếu tôi chịu đựng thì sẽ không động đến Finis và mọi người! Đã quên rồi sao!”
“Haizz… ta chưa từng hứa gì hết. ‘Lễ Hội’ này vốn đã được định trước từ hơn trăm năm trước rồi. Đây là đỉnh tháp, là nơi thích hợp nhất để bắt đầu mọi thứ.”
“Vậy thì cũng đủ rồi. Kết thúc Lễ Hội này đi, trả tháp về trạng thái ban đầu!”
Nghe Marina nói, gã Papa chỉ nhún vai tỏ vẻ chán chường, nhìn cô ấy như đang trách mắng một đứa trẻ khờ dại.
“Đúng là đồ thất bại. ‘Lễ Hội’ này không thể dừng được nữa. Từ giờ, cái tháp này sẽ là trung tâm thế giới và ngai vàng của ta.”
“Ankerias sẽ không bao giờ đến đây đâu!”
“Nó sẽ phải ra mặt thôi. 'Dị Mạo Thể ấy, một khi không thể tiếp tục làm kẻ đứng ngoài, thì sẽ bị ta thu phục như các ngươi mà thôi. Ankerias cũng chỉ là thứ kiêu ngạo ngu ngốc giống các ngươi!”
Tên Papa này… rõ ràng biết nhiều thứ về dị giới hơn tôi nghĩ.
Với kiểu nói chuyện đó, có lẽ hắn đã từng tiếp xúc với cả vị thần Ankerias mà Marina gặp.
“Hừm… Thôi được rồi, quay về đi Marina. Từ giờ ta sẽ trở thành Thần của thế giới này. Và con, là vật sở hữu của ta, điều đó hình như con vẫn chưa hiểu ra thì phải.”
"Tôi không phải món đồ!”
“Nhưng con là món đồ. Con được tạo ra để phục vụ ta mà. Với ‘Dấu Ấn Tồn Tại – Stigmata’ khắc trong cơ thể một 【Homunculus】 như con, con hoàn toàn có thể mang trong mình ‘Quả Trứng Thần’.”
Nói tới đó, Papa bỗng khựng lại, mắt liếc sang phía tôi và các cô gái đứng sau lưng tôi.
Ánh nhìn của hắn lập tức dơ bẩn đi, khiến tôi rợn sống lưng.
“À… Thì ra là vậy. Hóa ra ta chẳng cần chỉ trông chờ vào Homunculus. Miễn có thân thể mang ‘Stigmata’, càng nhiều càng tốt… Thật may mắn quá. Vui lên đi, các ngươi đều có vinh dự mang trong bụng ‘Quả Trứng Thần’ của Vua này.”
Sự ghê tởm tuôn ra từ từng chữ, khiến tôi phải bước lên trước, chắn hết những ánh mắt bẩn thỉu đó khỏi Marina và các cô gái của tôi.
“Yuke Feldio… Ngươi vẫn còn nghĩ mình là nhân vật chính của câu chuyện này sao? Đáng tiếc, ở đây, câu chuyện của ngươi sẽ kết thúc. Huyền thoại của anh hùng sẽ mục ruỗng, và câu chuyện của ta sẽ bắt đầu. Một câu chuyện thật sự, do chính ta viết nên, do ta kể, và vì ta mà tồn tại!”
“Ngươi lảm nhảm gì vậy…!”
Tôi nheo mắt nhìn gã, còn hắn thì nhếch miệng cười khẩy.
“Không hiểu sao? Đúng là không hiểu nổi đâu. Những kẻ được chọn như ngươi vốn không bao giờ hiểu.”
“Có thể. Nhưng thứ duy nhất ta hiểu rõ là: ngươi là kẻ thù của ta.”
“Cũng được. Vì rốt cuộc, chỉ kẻ nào giành chiến thắng mới là nhân vật chính của câu chuyện. Kết cục sẽ là hạnh phúc bởi chiến thắng của ta!”
Một luồng khí lạnh buốt như rắn độc bò dọc sống lưng tôi.
Một thứ gì đó khủng khiếp, còn vượt xa khí chất dị giới, đang tràn ra xung quanh.
“Chuẩn bị chiến đấu! Vào vị trí!”
Nghe lệnh tôi, cả nhóm lập tức rút vũ khí.
‘Gopro-kun’ bay lên, phát sáng trong bóng tối.
Cùng lúc đó, Papa nhẹ nhàng trôi xuống khỏi bệ đá, đáp trước mặt chúng tôi.
“Ankerias sẽ không xuất hiện đâu. Các ngươi đánh tiếp cũng vô ích.”
“Ngươi tìm ra ‘Another Regrettia’ nhờ bọn ta. Giờ chỉ cần mở ‘Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate’ rồi dồn 'Đào Thải’ sang bên kia là xong!”
“Đừng hòng!”
Marina rút thanh đại đao, lao lên như tia chớp.
Đúng kiểu cô ấy, chẳng bao giờ chịu đợi lệnh.
Nhưng lần này, cũng nhờ vậy mà chúng tôi có cái cớ khai chiến.
“〈Cường Hóa Thể Chất〉, 〈Cường Hóa Vũ Khí〉, 〈Bảo Hộ〉, 〈Tiểu Chúc Phúc〉!”
Tôi dồn bốn tầng ma pháp cường hoá lên lưng Marina đang lao đi vun vút.
“Cảm ơn anh Yuke!”
Marina hét lên mà vẫn không quên cười tươi làm tôi cũng bất giác mỉm cười dù tình thế căng như dây đàn.
“Cười gì thế? Ghen chết mất!”
"Tôi chỉ nghĩ, quả nhiên là Marina vẫn như ngày nào.”
“Ừm, quả nhiên ‘Clover tụi mình’ không thể thiếu Marina được.”
Jamie vừa cười vừa giơ gậy ma pháp, giọng vẫn đầy cảnh giác.
“Khí chất gã đó rất ghê tởm. Yuke, lo cho bọn tôi đấy. Tôi cũng sẽ cố hết sức.”
“Được. Chúng ta sẽ chặn hắn lại!”
Tôi gật đầu với Jamie, rồi phóng thêm cường hoá cho Nene đang lao như gió bên cạnh Marina.
Con bé này hay làm liều, nên tôi gia cố lớp khiên dày hơn.
Phía xa, Silk đã giương cung.
Tôi lập tức ban ma pháp tăng nhanh nhẹn, buff ‘Chắn Tên’ và ‘Hồi Phục Ma Lực Liên Tục’.
Việc duy trì tinh linh Biblion sẽ ngốn kha khá ma lực, tôi phải lo trước.
“Yuke, còn cái bệ đá đó, xử lý sao?”
“Có lẽ là một loại Pháp cụ. Nếu cần thì…”
“Nếu được, em phá luôn. Tiện giết luôn lão đó bằng đại ma pháp.”
Rain nói, giọng trộn lẫn vẻ lạnh băng và ghê tởm.
Tôi hiểu lý do, ánh mắt Papa nhìn em ấy giống hệt cái gã Beshio Saras khốn kiếp từng làm Rain khốn khổ.
Nghĩ tới mà lửa giận lại bùng lên trong ngực tôi.
Không thể để thua trận này, không chỉ vì thế giới này.
“Kyauh…!”
Tiếng kêu của Marina vang lên.
Cô ấy bị thứ gì đó đánh bật, lăn dài trên sàn đá.
Tôi vừa chạy ra đỡ vừa niệm ma pháp chữa thương, chắn trước mặt cô ấy.
“〈Khởi động〉!”
Tôi rút cuộn ‘Quang Thuẫn’ từ thắt lưng, bung ra đúng lúc.
Ngay tức thì, tấm khiên ma pháp bị thứ gì đó trong suốt, nhớp nháp đập liên hồi, phát ra âm thanh ghê người.
Cả cơ thể tôi nổi gai ốc, thứ này… đúng là kinh tởm đến mức bản năng phải run lên.
“Xin lỗi, Yuke! Hình như có cái gì kỳ quái ở đây!”
"Tôi biết rồi! Cái quái gì thế này…?”
“Ma lực… rất kỳ lạ…”
“Em còn cảm nhận được khí tức của tinh linh bị nhiễm loạn nữa!”
Nghe Rain và Silk báo cáo, tôi cũng siết chặt thanh kiếm, nói thêm:
“Lẽ nào… đây là sức mạnh của 'Đào Thải’ sao…!?”