Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 670

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 5 - Chương 23: Trại tị nạn và hiện trạng ở Finis

"Benwood!"

"Ồ, về rồi à?"

Ngoại ô Finis.

Ngay trên cánh đồng gần rừng ven hồ Ordan, trại tị nạn Finis đã được dựng lên.

Lớn hơn tôi tưởng rất nhiều.

Nhìn thế này, chẳng khác gì một thị trấn nhỏ mới mọc lên.

"May mà cậu bình an vô sự. Hội mạo hiểm giả cũng lập trạm tạm thời rồi hả?"

"Ờ. Bọn nhân viên căng mình lắm, thành ra trông như cái thị trấn chứ chẳng chơi."

Gương mặt Benwood ra đón chúng tôi trông có phần mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn chưa mất đi sức sống.

"Nói ngắn gọn thôi. Tôi muốn bàn ngay báo cáo chi tiết chuyện bên Cộng hòa quốc Edright và kế hoạch sắp tới. Với cả, tôi cũng cần biết tình hình cụ thể ở đây."

"Cái thằng nóng vội. Mà thôi, nghỉ ngơi chút không được hả?"

"E là không còn nhiều thời gian để mà thong thả. Chuyện này cũng phải bàn với ông luôn."

Nghe tôi nói vậy, Benwood chỉ khẽ gật đầu.

"Biết rồi. Dù sao ta cũng có mớ chuyện cần báo cho cậu. Đi theo ta."

Chúng tôi bước theo Benwood, tiến về phía hội mạo hiểm giả, một tòa nhà gỗ lớn trông như kiểu nhà nghỉ núi.

Nhìn bên ngoài chỉnh chu hơn tôi tưởng nhiều.

Dù quanh đây rừng Ordan cung cấp gỗ khá dồi dào, nhưng chỉ vài ngày mà làm được thế này thì đúng là giỏi thật.

"Ngạc nhiên chứ gì?"

"Cũng hơi. Tôi cứ tưởng tình hình rối ren lắm cơ."

"Khu này vốn được quy hoạch sẵn làm điểm tị nạn khi có biến. Gọi là công trình phòng bị của ta đấy."

"Vậy à?"

Vừa nói, Benwood vừa đưa chúng tôi vào phòng riêng trong hội, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ đơn giản.

"Linh cảm thấy mùi bất ổn thì chuẩn bị trước còn hơn. Thật ra thì, gọi mấy tổ đội hạng A về cũng chật vật lắm mới kịp."

"Hội Trưởng đoán được hiện trạng tệ thế này sao ạ?"

Nghe Silk hỏi, Benwood cười nhếch mép rồi lắc đầu.

"Đoán thì không. Chẳng qua hôm đó Amberwood bảo có gì đó lạ lắm… nên ta cứ chuẩn bị trước cho chắc. Dù sao cũng chẳng vui vẻ gì khi mấy linh cảm xấu toàn thành sự thật."

Ông ấy khẽ cười rồi ra hiệu cho cả bọn ngồi xuống.

"Thế nào? Bên Edright có chuyện gì?"

"Đụng độ với “Giáo đoàn Đệ Thất”. Hóa ra chúng còn nguy hiểm hơn ta tưởng. Bọn chúng định gây ra một cuộc "đào thải” ngay tại đây."

"Ta cũng nhận được thư báo rồi. Vậy hóa ra vụ này đúng là do bọn khốn ấy giật dây à?"

"Ờ, chắc chắn đấy. Và trung tâm chuyện này chính là Marina."

"Con bé đó? Sao lại thế?"

Trước câu hỏi của Benwood, tôi tóm tắt ngắn gọn những gì đã xảy ra ở Cựu Vương Đô Joukoko.

Chuyện thực lẫn suy đoán đan xen, nhưng Benwood chỉ im lặng gật gù nghe đến cuối.

"“Thần Ankerias” à. Chưa từng nghe bao giờ."

"Chỉ đoán được nó là một thứ "Dị Mạo Thể” từ một chiều không gian khác. Rốt cuộc nó định làm gì thì chịu."

"Chắc chắn chẳng phải điều tốt lành. Thế giờ tính sao?"

"Đương nhiên là đánh thẳng vào Finis. Tiến thẳng tới “Tháp” và diệt sạch chúng nó."

Nghe tôi nói, các đồng đội cũng gật đầu chắc nịch.

Cả kế hoạch lẫn quyết tâm đã được xác định rõ.

"Khu phố trung tâm, quanh “Tháp” ấy giờ lũ ma vật tụ đầy ra, như kiểu có thứ đang bảo vệ vậy."

"Nó là ổ phát sinh tai họa mê cung mà. Nhưng bọn tôi vẫn phải đi. Phải cứu Marina, rồi chặn bọn khốn đó lại."

"Hừ, nói ra thì chẳng ai cản nổi cậu. Cái tính cố chấp này chắc giống Saga nhỉ?"

"Chưa bằng chú ấy đâu. Nhưng tôi cũng có lúc phải làm những gì cần làm."

Tận sâu trong "Vô Sắc Ám”.

Để tiêu diệt "đào thải” đã gặm nhấm thế giới này suốt bao năm, chú Saga đã hy sinh thân mình.

Chính chú đã giao lại sứ mệnh cho tôi.

Vậy nên, tôi không thể cứ đứng im chờ mọi thứ sụp đổ.

Cứu Marina và phá tan âm mưu của bọn “Giáo đoàn Đệ Thất”, hai việc đó vốn là một.

Dù thế nào cũng phải làm.

"Nếu vậy thì chỉ còn cách đột phá trực diện thôi. Nhưng này, mấy đứa tự đi chắc chắn không xong đâu."

"Tôi sẽ thử."

"Này Yuke, đừng có liều! Phải làm đúng nguyên tắc hành động trong mê cung chứ."

Benwood bày ra trước mặt chúng tôi tấm bản đồ chi tiết của Finis, rồi lấy thêm một cái tablet.

"Bản đồ rủi ro này do trinh sát thành phố vẽ ra. Khu các cậu từng ở là đây, còn trung tâm là chỗ này."

"…Trung tâm đỏ rực luôn nhỉ?"

"Màu hiển thị mức độ nguy hiểm đấy. Khu trung tâm giờ chẳng khác gì tử địa. Đội trinh sát mò vào gần Tháp đều bị thương lê lết trở ra."

"Và đây là hình ảnh thu được trước khi camera bị phá."

Trên màn hình tablet, hiện ra cảnh quảng trường trung tâm, phố mạo hiểm giả, rồi cả quảng trường trước hội, khắp nơi đầy rẫy ma vật.

Trong đó, lũ “Độc Nhãn Ngưu Quỷ – Taurops” từng xuất hiện cũng lảng vảng không ít.

"Từ hạng A tới B đều có. Ngoài ra còn mấy con nhìn phát biết ngay là đại họa, chưa kể mấy con chẳng biết gọi tên gì. Thành ra, Finis đã chính thức bị liệt thành mê cung rồi."

"Mê cung? Nhà nước tính bỏ rơi Finis sao?"

"Bình tĩnh, Jamie. Chắc là cách để tạm vô hiệu luật cấm vũ khí ma pháp trong thành thôi."

Ở một thành phố như Finis, mang vũ khí hay dùng ma pháp lung tung có thể bị quy tội hình sự.

Chính vì là thành phố mạo hiểm giả đông đúc, nên luật lại càng chặt.

Nhưng giờ mà còn tuân luật đó thì ai cứu được dân?

Cho nên, tạm gắn mác mê cung để mấy quy định ràng buộc không cản trở chúng tôi.

"Nene, Silk. Hai em lo nghĩ cách tránh bọn ma vật và tiếp cận Tháp cho tôi. Tôi cũng sẽ xem có chế ra được gì hữu ích không."

"Rõ rồi ạ. Em sẽ hỏi lũ tinh linh quanh đây, biết đâu có lối nào an toàn."

"Finis là sân nhà của em mà, cứ để em moi vài ngõ tắt cho."

Thấy hai đứa gật đầu, tôi cũng yên tâm, rồi quay sang Benwood.

"Tôi phải cứu Marina càng sớm càng tốt."

"Con bé đó có liên quan thế nào?"

"Chưa rõ, nhưng gã giáo chủ tự xưng là “papa” của Marina, rất ám ảnh với con bé. Chắc chắn con bé là mấu chốt cho cái gọi là “Lễ Hội” mà hắn định mở."

Tôi không nói ra, nhưng trong đầu không ngừng lởn vởn viễn cảnh Marina sẽ bị… hy sinh cho thứ nghi thức đó.

Dù chỉ nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm.

Gã điên đó đã nói mình “tạo ra” Marina, một “đứa con của Ankerias”.

Không thể để hắn đạt được mục đích.

Và rồi, Marina cũng chính là “kẻ sống sót cuối cùng”.

Từ đó mà đoán ra được, với bọn chúng, đây cũng là cơ hội cuối cùng.

Chắc chắn trước giờ bọn chúng đã nhiều lần thất bại.

Những kẻ như bọn chúng đã bao phen nghiền nát sinh mạng của những "đứa con của Ankerias” như Marina.

Và cuối cùng, chỉ với Marina, tia hy vọng sau cùng, chúng lại thành công.

Có lẽ, chính là lỗi của tôi.

Vì tôi đã ban cho Marina cái "Dấu ấn tồn tại – Stigmata”.

Khả năng đặc biệt để băng qua dị giới, hòa nhập với dị giới mà vẫn giữ vững bản ngã, đó hẳn chính là mảnh ghép cuối cùng mà “Giáo đoàn Đệ Thất” cần đến.

“Ngăn cậu lại cũng vô ích sao?”

“Nếu được thì đừng cản tôi. Tôi sẽ tự lo được… Cứ tin tôi, tôi sẽ cứu Marina, giành lại Finis. Nếu làm không được, thì tôi chẳng còn mặt mũi gì mà gọi mình là 'Dũng giả’ nữa.”

Nói rồi tôi khẽ bật cười, như để tự giễu mình.

Danh xưng ấy rốt cuộc cũng chỉ là một cái mác vô nghĩa, nhưng ít nhất nó nhắc tôi nhớ đến trọng trách mà bao người đã đặt lên vai mình.

Và cũng là tuyên ngôn rằng tôi sẽ chiến đấu, cho đến khi ‘Đào thải’ bị tiêu diệt.

“Đúng là cứng đầu. Thôi được rồi, ta sẽ cho người chuẩn bị bữa ăn và chỗ nghỉ. Hôm nay trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã.”

“Trước đó, còn tin gì về Run không?”

“Xin lỗi, ta cũng chưa rõ. Con bé đã dẫn lũ nhỏ nhà Orsen đi sơ tán xong thì quay lại Finis. Nó nói vẫn còn việc phải làm…”

Benwood cúi đầu, gương mặt thoáng chút áy náy. 

Tôi chỉ cười gượng, cố tỏ ra lạc quan.

“Con nhóc bướng bỉnh ấy đúng là hết thuốc chữa. Lần này về, tôi phải cho nó một bài học mới được.”

“Vâng, lần này nhất định phải răn đe nghiêm khắc.”

“Em cũng sẽ góp phần.”

Silk và Rain đồng loạt gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm.

“Vậy thì việc an ủi chắc để em với chị Jamie lo cho.”

“Ơ kìa, chị cũng thuộc phe ‘giáo huấn’ đấy nhé? Lần này Marina với Run đều phải quỳ ngay ngắn nghe mắng mới được!”

“Chuẩn luôn. Chúng ta đã lo lắng đến vậy thì cũng phải bắt hai đứa hối lỗi cho ra trò.”

Cả nhóm nhìn nhau, bật cười khe khẽ.

Ngọn lửa quyết tâm giành lại những ngày bình yên cho Finis, đang cháy rực lên trong lòng tất cả chúng tôi.