Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 5 - Chương 22: Con đường trở về Finis và buổi phát trực tiếp

Sau khi thoát ra khỏi mê cung di tích Aion, bọn tôi vội vã chuẩn bị ở Troana rồi phóng thẳng về phía tây trên con đường chính.

Nhờ mang danh hiệu Bá tước Mê cung lại thêm tình hình khẩn cấp, bọn tôi được Hội Mạo hiểm chuẩn bị sẵn mấy con tẩu đại tích – Raptor.

Loài ma vật này đã được huấn luyện kỹ, vừa bền sức vừa khỏe hơn ngựa, chỉ cần không gặp rắc rối dọc đường thì vài ngày nữa là tới được Finis.

“Đã năm ngày kể từ khi biến cố xảy ra. Tình hình ở Finis hiện vẫn tạm ổn. Tuy nhiên, ma vật vẫn đang tung hoành trong thành phố nên lệnh phong tỏa chưa được dỡ bỏ.”

Giọng báo cáo vọng ra từ cái tablet Rain đang cầm.

Hình ảnh do mấy con “GoPro-kun định vị” sống sót truyền về đang phát trực tiếp: 

Những dãy phố sụp đổ, bầy ma vật lượn lờ giữa đại lộ, và cả cảnh tượng thảm hại của khu dân cư nơi bọn tôi đặt căn cứ cũng hiện lên rõ mồn một.

Khu bị thiệt hại nặng nhất vẫn là khu phố trung tâm, nơi đặt Hội Mạo hiểm.

Bởi vì cái “Tháp” bị chôn dưới đại động ngầm đã trồi lên mặt đất mà.

Mà quy mô của nó thì hơn đứt cái “Tháp” bọn tôi từng leo lên khi đuổi theo Marina.

“Nhờ sự chiến đấu và hướng dẫn hết sức của các mạo hiểm giả, công tác cứu hộ và di tản vẫn đang tiếp tục. Theo lời kêu gọi của Benwood, Hội trưởng Hội Mạo hiểm Finis, các tổ đội hạng A như Carmine, Granz Blow, Skordia, cùng Misty và Palmata cũng đã tham gia chi viện.”

Nghe những thông tin phát ra từ buổi trực tiếp, tôi tạm tin rằng tình hình xấu nhất đã được tránh khỏi.

Mặc dù, chuyện tệ nhất có khi lại còn ở phía trước.

Ít ra, tôi biết một sự thật chẳng nhẹ nhàng gì: 

Cái “Tháp” chứa đựng "Vô Sắc Ám”, cửa ngõ tiếp xúc sâu nhất với "Thấu Minh Ám", đã rơi vào tay bọn chúng.

Nếu lời tên “Papa” đó nói là thật thì chuyện bọn chúng triệu hồi “Thần Ankerias”, một Dị Mạo Thể chỉ còn là vấn đề thời gian.

Chuyện đó sẽ mang đến điều gì cho thế giới này thì tôi chưa đoán được, nhưng chắc chắn thứ "Đào thải” đó định làm sẽ chẳng tốt đẹp gì cho bọn tôi cả.

Rốt cuộc, gã đàn ông đó chẳng hé ra tí thông tin cụ thể nào.

“Phải nhanh thôi.”

“Ừm. Mọi người… đang cố gắng mà.”

Rain rời mắt khỏi tablet rồi gật đầu với tôi.

Việc bọn tôi không có mặt tại Finis, nơi đặt căn cứ giữa tình hình này thật sự khiến tôi thấy khó chịu.

Đó là cái xe ngựa quý báu của bọn tôi vậy mà lại bị giày xéo như chỗ không người.

Tôi nghiến chặt răng thì Silk ngồi ghế lái ngoảnh đầu lại.

“Điểm đến là rừng ven hồ Ordan đúng không ạ?”

“Ờ. Benwood chắc đã lập trại tị nạn ở đó. Trước tiên phải nắm tình hình đã rồi mới vào Finis.”

Nghe nói dân Finis đang dồn về trại tị nạn gần rừng hồ Ordan, mấy thành phố lân cận, thêm cả các nơi như Salmutaria và đảo Vilmren đã mở cửa tiếp nhận người di tản ngay lập tức.

“Tech với Run có an toàn không nhỉ…”

“Chắc ổn thôi.”

Tôi chạm nhẹ lên vai Jamie đang lo lắng để trấn an cô ấy.

Tôi cũng biết rõ đây chỉ là hy vọng nhưng không phải lời an ủi suông.

Nibelrun vốn là một mạo hiểm giả kỳ cựu, từng lang bạt qua nhiều thế giới khác.

Trong lúc bọn tôi rời đi, Nibelrun ở cùng Tech, em trai Jamie nên tôi tin chắc hôm xảy ra biến cố, em ấy cũng xoay xở được.

“Có thư điểu đây!”

Nene, ngồi cạnh Silk, vừa cảnh giác quan sát vừa bắt con thư điểu đáp xuống rồi đưa về phía sau cho tôi.

Mở ra, tôi thấy những dòng chữ nguệch ngoạc quen thuộc của Benwood.

Nội dung là thư trả lời bọn tôi đã gửi đi từ Troana để báo tin an toàn, kèm vài tin mới.

“Jamie, Tech đã an toàn đến trại rồi, đi cùng vị hôn thê của thằng bé.”

“May quá. Còn Run thì sao?”

Jamie nhẹ nhõm hỏi tiếp, tôi hơi khựng lại.

“Con bé từng tham gia di tản dân nhưng không thấy ở trại. Benwood đã nhờ Skordia với Carmine tìm kiếm rồi.”

“Không thể nào…”

“Có thể con bé đang ở trại khác hoặc kẹt lại trong Finis. Dù sao cũng phải đến trại tị nạn để kiểm tra thông tin cái đã.”

Có lẽ thái độ của tôi hơi lạnh lùng.

Nhưng Nibelrun, người nhỏ tuổi nhất “Clover”, là một cô gái mạnh mẽ.

Em ấy đã cùng bọn tôi vượt Vương miếu và Tử Cốc, chạm đến tận sâu nhất của "Vô Sắc Ám”, rồi tiếp tục hành trình vượt qua "Cánh Cửa Thâm Uyên”.

Cho dù có bị kẹt lại, tôi tin chắc con bé vẫn còn sống.

“Thầy, cho em hỏi một chuyện được không?”

“Sao vậy, Silk?”

“Em có đề xuất… bọn mình phát trực tiếp luôn bây giờ được không ạ?”

Silk nhìn thẳng tôi, tay chỉ vào cái túi ma pháp của tôi.

“Hiếm đấy, em lại đề xuất chuyện này.”

“Nếu là Marina, chắc cậu ấy cũng sẽ nói vậy. Mình đã quay về lãnh thổ Welmeria rồi, báo tin bọn mình an toàn sẽ giúp mọi người yên tâm hơn.”

“Ra vậy…”

Silk nói có lý.

Bọn tôi là tổ đội hạng A hoạt động quanh Finis, tôi còn mang danh "Dũng giả" được Vương quốc Welmeria công nhận.

Trong tình hình rối ren này, chỉ cần thấy bọn tôi bình an và đang quay về cứu viện cũng đủ khiến nhiều người bớt lo lắng.

“Ý kiến hay đấy. Mọi người thấy sao?”

“Ừm. Em không sao.”

“Em cũng ok luôn!”

“Cho tôi hít thở một chút… Rồi, ổn rồi.”

Nghe từng người gật đầu, Silk ngồi ghế lái cũng nhìn tôi ra hiệu đã sẵn sàng.

Thật lòng mà nói, thiếu Marina bên cạnh bây giờ đúng là trống trải. 

Nhưng cứ cứu được cô ấy rồi phát sóng tiếp cũng không muộn.

“Được rồi, bắt đầu thôi. Bắt đầu phát trực tiếp.”

Chiếc GoPro lơ lửng khỏi tay tôi, từ từ bay quanh trong xe.

“Xin chào mọi người. Tôi là Yuke của ‘Clover’ đây.”

“Rain.”

“Nene đây!”

“Jamie… xin chào.”

GoPro rời khỏi Jamie, lướt ra trước ghế lái nơi Silk đang ngồi.

“Silk đây.”

Mọi người ai cũng cố gắng mỉm cười hết sức có thể trước ống kính.

"Chúng tôi đã nghe tin khẩn từ Finis và đang gấp rút đến đó. Xin lỗi mọi người vì chúng tôi đến muộn."

"Chỗ này hiện tại đang ở khoảng giữa Troana và Finis. Mọi người trong thành phố... vẫn ổn chứ?"

Rain, người bình thường hiếm khi tự mình nói gì trên sóng trực tiếp, hôm nay lại gắng gượng nói thật rõ ràng. 

Có lẽ vì Marina vắng mặt nên em ấy càng muốn làm điều gì đó.

"Nghe nói đã có rất nhiều tổ đội khác đến chi viện rồi. Bọn tôi, Clover, cũng sẽ mau chóng hội quân để làm những gì cần làm. Xin hãy chờ thêm một chút thôi."

Giọng Silk vẫn bình tĩnh và mát lạnh, vang qua 'Gopro-kun' rồi truyền đi khắp buổi phát sóng.

"Bọn tôi đang chở vật tư tiếp tế đến trại sơ tán đây. Mọi người đợi chút xíu nhé!"

"Tất nhiên, sau đó tụi này sẽ giành lại Finis. Nơi đó là nhà của bọn này mà."

'Gopro-kun' lia ống kính sang Nene rồi tới Jamie, ghi lại từng lời của bọn tôi để gửi đến mọi người.

"Nhất định bọn tôi sẽ giành lại Finis của bọn mình. Bây giờ có thể vẫn còn khó khăn, nhưng hãy chờ bọn tôi. Tai hoạ mê cung lần này, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua!"

Ống kính của 'Gopro-kun' thu trọn hình bóng tôi và đồng đội khi tôi nói câu kết.

Tôi khép buổi phát sóng, chỉ mong từng người xem sẽ nhận được một chút dũng khí và hy vọng mà bọn tôi đã gửi gắm trong lời hứa ấy.