Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 5 - Chương 21: Cú liều của Yuke và Dị Mạo Thể

"Ra được rồi! Thầy, sắp lên tới mặt đất rồi đấy ạ.”

“À… chắc tôi hơi… liều quá rồi.”

Vẫn còn phải tựa vai Silk, tôi ngước nhìn trần hầm đổ nát nơi ánh sáng đang rọi xuống.

Xem ra tính toán của tôi có hơi lạc quan, giờ toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.

Cũng phải thôi, tôi đã dùng đến thứ sức mạnh vốn chẳng thuộc về con người.

“Em sẽ đi dò đường trước. Anh Yuke cứ nghỉ ngơi chút đi.”

“Không, tiếp tục tiến lên đi.”

“Không được. Anh vừa liều mạng rồi thì ít nhất cũng phải tuân thủ quy tắc hành động trong mê cung. Đây là cơ bản đấy.”

Nene nghiêm mặt, liếc Silk như ra hiệu.

Silk khẽ gật đầu, đỡ tôi ngồi xuống một tảng đá vụn.

“Chính anh đã nói rồi còn gì. Vội vàng là điều cấm kỵ.”

“…Phải rồi. Xin lỗi, Silk.”

Tôi khẽ thở ra, ép mình trấn tĩnh lại.

Đi xuyên mê cung khác giới mấy ngày liền, rốt cuộc cũng tới được chỗ cần đến.

Đã đến đây rồi mà tôi còn để mình mất bình tĩnh thì thật vô nghĩa.

Phía trước vẫn còn phải chạy vắt giò lên cổ, giờ hao tổn thêm sức chỉ có hại.

“Nhưng mà thật giỏi đấy. Vượt qua mê cung tàn tích Aion trong một bước chân như thế này.”

“À. Dù ghét nhưng phải công nhận là nhờ cuộn ma pháp của tên đó mà tôi nghĩ ra được.”

Tôi cười nhẹ, đáp lời Jamie đang quan sát xung quanh.

Chỗ này là tầng ba dưới lòng đất của mê cung tàn tích Aion mà hồi còn ở Clover chúng tôi từng đánh phá.

Ngay trước cánh cửa lớn dẫn sang mê cung đô thị bỏ hoang Au-Dread.

“Liều thật đấy. Lẽ ra… em nên ngăn anh mới đúng.”

“Nhưng nhờ vậy, chúng ta rút ngắn được mười ngày trở về. Thuê ngựa ở Troana, đi thêm năm ngày nữa là tới Finis rồi.”

Tôi biết mình vừa liều lĩnh thật sự.

Tôi đã bẻ cong quy luật thế giới, bắt nó phải phục tùng ý chí của mình.

“Sức khỏe anh sao rồi? Có thấy sắp thành ảnh nhân, bị ‘Hoàng hôn’ xâm thực hay tự dưng muốn mọc lá mọc rễ không ạ?”

“Không sao. Ngoài mệt ra thì vẫn ổn.”

“Vậy thì tốt. Nhưng từ giờ cấm liều thêm đấy nhé.”

Silk nhìn tôi như dằn mặt, tôi đành lảng mắt, gật đầu lấy lệ.

Chú tôi bảo tôi có tố chất của một ‘Walkers’

Đó là thứ đã in sâu vào tôi, khi tôi bị cuốn vào 'Mê Cung Phản Chuyển Tenebre’.

Và cũng là tố chất biến tôi thành kẻ mà người ta gọi là dũng giả.

Nếu vậy, tôi phải tận dụng được nó.

Cái ‘tháp’ ở Cựu vương đô Joukoko.

Phần trên mặt đất đã sụp đổ nhưng đúng như tôi đoán, tầng hầm vẫn nguyên vẹn.

Dù không tìm được bản thể nhưng khí tức của ‘Cánh cửa Thâm uyên – Abyss Gate’ vẫn rất rõ rệt.

Nói cách khác, nó vẫn hoạt động như một mê cung gần với 'Vô Sắc Ám’.

Thế nên tôi đã dùng vài mảnh vỡ 'Đào thải’ bám trong người mình để kích hoạt chức năng mê cung, tạo ra hướng dẫn và bước vào mê cung ấy.

Tức là tôi đã tự phát sinh một mê cung phản chuyển cỡ nhỏ bên trong ‘tháp’ rồi băng qua nó.

Tôi nghĩ mình có thể làm như với ‘Vương miếu’.

Ban đầu tôi định một hơi tới thẳng Finis nhưng Rain và Silk đã cản lại.

Mà xem ra hai đứa nói đúng.

Chỉ đi tới mê cung đô thị bỏ hoang Au-Dread — nơi cũng gần đây — mà tôi đã kiệt quệ thế này.

Nếu nhắm thẳng 'Vô Sắc Ám' dưới lòng Finis, cái giá phải trả rất có thể là mạng sống của tôi.

Vì thế, đồng đội tôi mới lo cho cái kiểu liều mạng này.

“Nhưng mà dù là Yuke, làm được thế này cũng ngoài sức tưởng tượng đấy.”

Jamie đặt khăn ướt lạnh lên trán tôi, vừa nói vừa thở dài.

Lo cho em trai đã đủ mệt, giờ còn phải lo thêm cho tôi, tôi cũng thấy áy náy.

“Cũng đáng ghét lắm. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn phải mượn tay.”

“Mượn tay?”

“Gần đây mê cung bất ổn suốt còn gì?”

“Ừm.”

Không chỉ ở Welmeria, mê cung và khu vực xung quanh nó đang xảy ra bất thường khắp nơi.

Cũng vì vậy mà chúng tôi bị gọi về từ kỳ nghỉ ở Vilmren.

“Nhờ chuyện đó, ranh giới mê cung mỏng đi, nhiều chỗ trở nên mờ nhạt. Tôi chỉ tận dụng đúng cái lỗ hổng đó thôi. Tình hình này chính là do bọn chúng sắp đặt.”

“Ý anh là…”

“Đúng vậy. Một loạt chuyện này là do ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ giật dây. Kể cả đám đạo cụ ma pháp bất hợp pháp của Beshio Saras.”

Trước đây tôi chỉ nghĩ thế thôi, nhưng gặp ‘Papa’ rồi thì gần như chắc chắn.

Không phải mọi thứ đều là do chúng gây ra nhưng chắc chắn ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ đã rải khắp thế giới đủ loại hạt giống để làm rối loạn mê cung, làm bất ổn thế giới.

Cách hắn nói cho thấy chúng đã kiên nhẫn chờ khoảnh khắc này.

Khi mê cung toàn cầu hỗn loạn, thế giới chìm trong hỗn mang.

“Nhưng, bọn chúng định làm gì, vẫn chưa rõ lắm, nhỉ?”

“Tôi có một suy đoán.”

Tôi moi ký ức trong đầu đang quay cuồng để trả lời câu hỏi của Rain.

“Tôi nghĩ, những gì gã đó nói phần nào là sự thật.”

“Anh định tin lời ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ sao ạ?”

“Không phải vậy, Silk. Tôi không tin cái chuyện cứu rỗi hay cải tạo thế giới gì đó, nhưng việc bọn nó định làm thì khả năng thực hiện là có thật.”

Tôi không ngây thơ đến mức tin lời giáo chủ tà giáo.

Nhưng tôi có thể đoán được bọn chúng định làm gì.

“Có lẽ… bọn chúng đang muốn triệu hồi ‘ Dị Mạo Thể – Immortal’.”

“‘Dị Mạo Thể – Immortal’?”

Silk, Jamie và Rain đều nghiêng đầu khó hiểu khi nghe tôi nói.

“Nói ngắn gọn thì… ừm… cứ coi như thần linh đi. Kiểu như 'Bất Tử Giả Vương Xanh Nhạt – No Life King’ ấy.”

“Ý anh là tồn tại thần thoại sao ạ?”

“Ờ. Mà Silk, em chắc cảm nhận rõ nhất đấy nhỉ? Bọn chúng cũng là 'Đào thải’ mà.”

Tôi giơ cánh tay trái đã hoá thành hổ phách về phía Silk, nhìn em ấy.

Silk nuốt khan, mặt hơi cứng lại.

“‘Chân Sâm Vương’…!”

“Ờ. Chắc nó cũng là một ‘dị mạo thể – Immortal’ đấy. Một thực thể mạnh mẽ thuộc về tầng không gian khác. Với thế giới này thì nó đồng nghĩa với 'Đào thải’.”

“Vậy có nghĩa là sao? Chúng định lôi mấy cái 'Đào thải’ từ dị giới về để đập nát thế giới này à?”

Nghe Jamie hỏi, lần này đến lượt tôi khẽ nghiêng đầu.

Dự đoán thì đúng là vậy. 

Thế giới này và dị giới vốn dĩ không thể hoà hợp. 

Một khi tiếp xúc, đôi bên sẽ bắt đầu ăn mòn lẫn nhau, biến thành 'Đào thải’ rồi chém giết cho đến khi một bên bị diệt sạch.

Tuy vậy, cũng có ngoại lệ.

Những người như Silk vẫn sống ổn ở đây. 

Hay bản thân ‘Mê Cung Di Tích Aion’ chúng tôi đang đứng, ông nội của Silk từng nói nó cũng là tàn tích từ một nơi nào đó thuộc dị giới trôi dạt tới rồi bám rễ lại.

“Có lẽ… Marina là chìa khoá…”

Câu trả lời vẫn chưa hiện ra.

Nhưng chuyện Marina bị ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ bắt cóc chắc chắn là một mảnh ghép quan trọng.

Việc ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ và giáo chủ ‘Papa’ ẩn mình bấy lâu rồi đột ngột lộ diện và ra tay, chỉ có thể nói là vì bọn chúng đã chắc chắn rằng phần thắng nằm trong tay.

“Em đã quay lại rồi. Đám quái vật quanh đây em xử lý xong hết rồi ạ. Có thể lên tầng trên ngay được đấy!”

Nene chạy về bên chúng tôi, phá tan bầu không khí nặng nề.

Nghĩ nhiều lúc này cũng vô ích. 

Chúng tôi phải tiến lên thôi.

Dù ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ tính làm gì đi nữa, mục tiêu của chúng tôi không đổi.

Trước hết, phải giành lại Marina. 

Phải giành lại gia đình.