Bọn tôi tiếp tục hành trình xuyên qua Cộng hòa quốc Edlight, ghé qua một vài thành phố dọc đường.
Khu tự trị Noed, nơi có "Cựu Vương Đô Joukoko"—từng là trung tâm của quốc gia này—nằm giữa vùng đồng bằng trung tâm của Cộng hòa.
Trung tâm chính trị hiện tại đã được dời lên phía tây bắc, tại một thành phố mới tên là "Vạn Trượng New Seed".
Nghe nói Joukoko giờ chỉ còn là thành phố du lịch mang tính lịch sử.
Có lẽ vì vậy mà vụ việc lần này không được coi trọng mấy.
Dân cư ở Joukoko hầu hết là giới quý tộc cũ từng sống xa hoa khi đất nước còn chế độ quân chủ, và khu vực quanh Noed cũng vì thế mà không được lòng người dân các vùng khác.
Ngay cả dân ở Joukoko cũng thường tự gọi mình là "người vùng trên" và xem thường những nơi khác.
Mâu thuẫn kiểu này đã kéo dài từ xưa đến nay, ăn sâu vào nếp nghĩ của vùng đất này.
Chính vì thế, trong nội bộ Cộng hòa quốc Edlight, nhiều người còn không xem những gì đang xảy ra ở Joukoko là vấn đề nghiêm trọng.
Thậm chí, khi chúng tôi nghe ngóng dọc đường, nhiều kẻ còn buông lời kiểu “đáng đời tụi nó thôi”.
“Haizz… khó thu thập thông tin quá. Người gì mà vô tâm hết sức ấy.”
Đó là lời của Nene khi chúng tôi đến thành phố pháo đài Kiasake, cách Joukoko chừng ba ngày đường.
Vừa nghỉ ngơi vừa gom góp thông tin, nhưng như Nene nói, chẳng được bao nhiêu.
Dù chỉ là thành phố sát bên, người dân ở đây cũng tỏ ra không mấy quan tâm đến những chuyện đang diễn ra.
Có điều, bọn tôi nắm được một chút tin tức ở Hội mạo hiểm giả:
Rằng đám ma vật bắt đầu hoạt động mạnh hơn, phạm vi phân bố cũng thay đổi.
Còn có tin rằng thỉnh thoảng xuất hiện cả ma vật hạng cao.
Với bọn tôi là mạo hiểm giả thì đó là chuyện lớn rồi, nhưng dân ở đây hình như chẳng coi là gì cả.
Có lẽ vì thành phố này được bao bọc bởi tường thành kiên cố từ thời Vương quốc cũ nên họ chẳng mấy để tâm đến nguy cơ từ đám ma vật.
Không ngờ thu thập tin tức lại khó đến vậy.
“Trước hết, từ nãy đến giờ cũng đi hơi gấp, nghỉ lại đây hôm nay với mai đi. Cũng cần gom lại mớ thông tin mình có nữa.”
Tôi vừa nói vừa đi xuống mấy bậc thang hẹp mang nét đặc trưng của thành phố pháo đài, sánh bước cùng Nene.
“Em đồng ý! Cũng đâu biết phía trước sẽ có chuyện gì mà.”
Nene gật gù tán thành.
“Em vẫn ổn chứ? Không phải dân trinh sát đô thị mà bị bắt làm thế này, ngại quá.”
“Không sao đâu ạ! Em được chị Mamal huấn luyện để làm gì cũng được mà!”
Nene cười hớn hở, trông có vẻ hơi tự hào.
“Còn Silk với Jamie không cần giúp gì à?”
“Có túi ma pháp là ổn rồi. Em nghĩ hai người đó xoay được.”
Silk với Jamie đang lo chuyện mua sắm, còn Rain thì ở nhà trọ chỉnh lại ‘Gopro-kun’ và tìm thêm thông tin qua tablet.
“Ý em không phải vụ đó, mà là… dân ở đây ấy, thấy cứ nhây nhây, kiểu khinh người sao ấy… em thấy khó chịu lắm.”
“Chê người ta thì không hay đâu. Nhưng tôi hiểu ý em muốn nói.”
Mấy thành phố trong khu Noed đúng là có cảm giác vậy thật.
Không phải đề phòng mà giống như xem thường mình hơn.
Chúng tôi từng bị nói kiểu “từ vùng quê xa tới vất vả quá nhỉ” khi bảo là từ Vương quốc Welmeria.
Hay lúc nói là mạo hiểm giả thì bị cười cười “chà, công việc oai phong quá ha”.
Cảm giác giả tạo, đóng cửa khép kín… cứ như thể lúc nào cũng bị đánh giá.
Có thể là họ cảnh giác, hoặc đơn giản là kiểu ứng xử của họ không hợp với chúng tôi.
Nhưng so với vùng biên giới thì Noed này thực sự là nơi khó sống.
“Dựa trên kinh nghiệm của em thì mấy chỗ như vầy thường đầy tội phạm. Quê em, khu trên cũng kiểu đó luôn.”
“Khu trên?”
“Quê em chia thành hai tầng: người giàu ở khu trên, nơi sáng sủa đẹp đẽ, tụi như em thì ở dưới—khu ổ chuột ạ.”
Tôi từng đọc sơ trong hồ sơ về quá khứ của Nene, nhưng không rõ chi tiết.
Cô vừa đi vừa nhìn lên bầu trời qua mấy con hẻm nhỏ.
“Ở quê em, đâu đâu cũng chật chội tối tăm như thế này, người nằm gục đầy đường. Còn ở đây không có ai nằm vạ vật nên không hôi lắm.”
Nene cúi đầu, khẽ lắc đầu như thể muốn xua đi ký ức cũ.
Tôi cảm thấy trong dáng vẻ đó thấp thoáng bóng hình quá khứ của cô.
“Còn lại thì đúng như trong báo cáo. Em làm mấy chuyện ngu ngốc rồi thành tội phạm, sau đó được chị Mamal cứu vào phút chót.”
“Tới giờ tôi vẫn chưa hỏi quan hệ giữa em với chị Mamal nữa nhỉ.”
Tôi nói, Nene cười khổ kiểu “bị hỏi rồi à”.
“Anh biết được gì về ‘Ẩn giả sắc xám – Grey Hermits’ rồi ạ?”
“Chỉ là biệt danh thời làm mạo hiểm giả của chị Mamal thôi.”
“Là một tổ chức mật thám chuyên hoạt động trong vùng xám—giữa trắng và đen. Chị Mamal là thủ lĩnh. Mẹ em từng là thành viên.”
Tôi không hề biết.
Mà chắc cũng không phải chuyện nên biết bừa.
Giờ lỡ nghe rồi cũng đành chịu.
“Không biết vì lý do gì mà mẹ em rời tổ chức, rồi âm thầm sinh em. Sau đó… mất sớm.”
“Vậy là từ đó em sống lang thang trên đường?”
“Ừm. Để sống sót thì ngày nào cũng làm chuyện mờ ám, tới mức có ngày chẳng còn gì ăn. Rồi em đánh cược, và thua thảm hại ạ.”
Tôi nhớ rõ chi tiết đó khi xử lý vụ xóa dấu ấn tội phạm cho Nene.
Báo cáo điều tra ghi lại rõ chuyện cô bị đồng bọn phản bội và bị lừa ngay từ đầu.
“Lúc mọi thứ sụp đổ, chị Mamal tới cứu em ra khỏi nhà giam rồi nhận em làm con nuôi. Bảo là tổ chức ‘Ẩn giả sắc xám’ cần người kế vị.”
“Vậy là em sẽ trở thành Ẩn giả kế tiếp?”
“Không đâu. Em chẳng có kỹ năng hay bản lĩnh gì cả, chỉ toàn khiến chị ấy thất vọng thôi ạ.”
Nene cười gượng.
Tôi chợt nhớ đến nét mặt của Mamal trong lần thám hiểm tầng sâu của "Vô Sắc Ám”.
Khi đó, người hiện ra trước mặt Nene… không phải một thủ lĩnh, mà là một người mẹ.
“Với em, chị Mamap là ân nhân lớn nhất đời.”
"Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã hỏi chuyện riêng tư như vậy.”
“Không sao đâu. Với anh thì chuyện gì về em anh biết cũng được hết.”
Nene lúng túng nghịch mấy ngón tay.
Tai với đuôi cô nàng lúc nào cũng lộ cảm xúc, nhìn mà tôi không nhịn được cười.
“Được rồi, tuy thời gian ngắn… nhưng làm tí ‘Nene Time’ chứ nhỉ?”
“Nyaa!? Em không có ý đó đâu! Mà, nếu được thì… em không phản đối đâu ạ…”
“Tất nhiên rồi. Lúc nào em cũng gánh vác nhiều việc, mà hay nhún nhường nữa chứ.”
Tôi nói vậy, và Nene khẽ gật đầu, đưa tay ra.
Tôi nắm lấy bàn tay ấy, rồi bắt đầu bước đi chậm rãi giữa những con hẻm chật hẹp, ngoằn ngoèo của thành phố pháo đài này.