Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 670

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 5 - Chương 15: Suy đoán và tin truyền

Chúng tôi dựng trại ở một điểm cắm trại khá gần Cựu hoàng đô Joukoko.

Tới nơi ngay trước khi mặt trời lặn, bọn tôi quyết định sẽ đợi đến sáng mai mới vào thành, vì không yên tâm khi phải vào đó ban đêm.

Ba ngày đường tới đây, bọn tôi đã đụng độ ma vật mấy lần.

Ban ngày ba lần, ban đêm một lần.

Tất cả đều là ma vật từ Dị giới – và tần suất xuất hiện quá bất thường khiến ai nấy đều cau mày.

Có hai điều khiến bọn tôi thấy kỳ lạ.

Đầu tiên là chuyện ma vật.

Việc có ma vật lảng vảng quanh đường cái – vốn là khu vực được xem là an toàn – đã là chuyện không bình thường.

Nhưng kỳ lạ hơn cả là tất cả đều là sinh vật đến từ Dị giới.

Theo thông tin tôi tìm hiểu trước khi khởi hành, khu vực này đáng lẽ chỉ có các loài như đại tẩu điểu – Epiornis, thảo nguyên lang – Grassland Wolf hay cự giác khải thú – Rhinocolossus.

Thế mà chúng tôi chẳng thấy bóng dáng con nào.

Theo quan điểm cá nhân, tình hình hiện tại cho thấy rất có thể một vụ trào ra đang diễn ra.

Dù là ma vật chui lên từ một mê cung gần đây hay bất ngờ xuất hiện như vụ ở Finis thì cũng chẳng khác gì.

Thực tế là hiện giờ có ma vật mang khí tức "Thấu Minh Ám" đang ngang nhiên xuất hiện – đó chính là dấu hiệu điển hình của trào ra.

Cùng lúc đó, tôi cũng không thể hiểu nổi vì sao Cộng hòa quốc Edlight lại để mặc tình trạng này xảy ra.

Ngay cả một vương quốc không phải kiểu phiêu lưu mạo hiểm như Welmeria, chỉ cần là quốc gia có mê cung thì hẳn phải hiểu rõ mối nguy từ hiện tượng trào ra và đỉnh điểm là đại bảo tẩu.

Dù đã ban hành lệnh giới nghiêm, nhưng suốt đường đi bọn tôi không hề thấy có biện pháp đối phó nào cả.

Lẽ ra họ phải cảnh giác hơn chứ.

Dù có ghét bỏ Cựu hoàng đô Joukoko đến đâu, chẳng lẽ lại dám làm ngơ trước một thảm họa mê cung trong chính lãnh thổ mình?

“Lại đang suy nghĩ lung tung nữa à, thầy?”

Giọng Silk kéo tôi về hiện tại.

Tôi vốn không muốn để lộ mình đang trầm ngâm trước mặt học trò, nhưng có vẻ thói quen xấu lại tái phát.

“Mai là tới Joukoko rồi nhỉ.”

Silk ném thêm vài khúc củi vào đống lửa trại rồi ngồi xuống cạnh tôi.

“Ừ. Chỉ quanh vùng này thôi đã có bất thường cỡ đó rồi. Trong thành không biết có yên ổn nổi không...”

“Nghe nói hiện giờ tình hình đang tạm yên... theo mấy kênh phát sóng ấy.”

Có một số người dân đang phát sóng trực tiếp từ bên trong Cựu hoàng đô, bọn tôi cũng đã liên tục theo dõi, nhưng dù gọi là “yên ổn” thì vẫn cảm thấy quá gượng ép.

Chủ yếu chỉ thấy vài đoạn quay một tòa kiến trúc có vẻ là “tháp” và những khu vực bị ma vật tàn phá.

Thông tin có giá trị thì gần như không có.

Thực tế, chỉ riêng việc ma vật xuất hiện trong thành phố đã là cực kỳ nghiêm trọng.

“Từ bữa đó tới giờ cũng không thấy bóng dáng gì của Marina nữa.”

“Cả đám ‘Giáo đoàn đệ thất’ cũng không hề xuất hiện luôn.”

“Không lẽ là…”

“Chưa thể kết luận được, nhưng tôi nghi mấy người đang phát sóng cũng là một phần trong số bọn đó.”

Ngoài đoạn mà Rain tìm được ban đầu, gần như toàn bộ các đoạn phát sóng từ trong Joukoko đều do mấy thanh niên phấn khích một cách kỳ cục thực hiện.

Nội dung thì cợt nhả, chẳng có chút nghiêm túc nào.

Ma vật xuất hiện với số lượng lớn và gây ra thiệt hại đáng kể – lẽ ra phải có cảnh thương vong hay khắc phục hậu quả chứ.

Thế mà chỉ toàn thấy mấy phát sóng chẳng có lấy một chút không khí khẩn trương hay khẩn cấp.

Cứ như thể có điều gì đó đang bị che giấu.

“Cảm giác khó chịu thật. Kiểu như bị dắt mũi ấy, hoặc bị lừa…”

“Vâng, em cũng cảm thấy vậy. Chúng ta nên hành động thật thận trọng.”

“Lúc cần thì tôi sẽ nhờ em và Bibilion hỗ trợ. Tôi... thấy mình không ổn lắm.”

Tôi buột miệng nói ra cảm xúc thật.

“Em cũng vậy. Giá mà Marina có ở đây...”

“Phải. Lúc này mới thấy cần đến sự lạc quan của Marina.”

Tôi bật cười nhẹ, gương mặt cô bé hiện lên trong đầu.

Marina luôn là người kéo bọn tôi đi lên với nụ cười rạng rỡ như mặt trời, kể cả trong tình huống tệ nhất.

Cô ấy hơi bốc đồng, nhưng lại là đối trọng tốt với sự thận trọng có phần thái quá của tôi.

Thế nên, không có Marina bên cạnh, tôi thật sự cảm thấy bất an…

Vừa nghĩ vậy, hình ảnh “tòa tháp” và bóng người trong đoạn ấy lại hiện lên trong đầu.

Nếu người đó là Marina, thì tại sao cô ấy lại đi cùng Giáo đoàn Đệ Thất?

Mà bọn đó thực chất là ai?

Tòa tháp kia xuất hiện là vì chúng, hay vì nguyên nhân nào khác?

Và nó có liên hệ gì đến sự tràn ra của ma vật từ Dị giới?

“Này, Silk.”

“Vâng, thầy?”

“Tôi sắp nói ra mấy giả thuyết. Giúp tôi sắp xếp lại suy nghĩ với.”

“Vâng, thầy cứ nói.”

Silk gật đầu với vẻ nghiêm túc, tôi cũng gật nhẹ rồi bắt đầu nói:

“Nếu liên kết toàn bộ vụ việc này lại… thì có khả năng ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ là một tổ chức lớn hơn chúng ta nghĩ.”

“Vâng. Em cũng có nghĩ đến chuyện đó. Kiểu như một tổ chức ngầm bí mật?”

Tiền thân của Cộng hòa quốc Edlight – tức Vương quốc Edlight – là một quốc gia có lịch sử lâu đời.

Khả năng tồn tại của một tổ chức như thế không phải không có.

“Nếu đúng là tổ chức đó đã tồn tại từ thời vương quốc, vậy tại sao chúng lại lộ diện đúng vào lúc này?”

“Để ‘cải cách thế giới’, chẳng phải chính chúng nói vậy à?”

Jamie bước tới, ngồi xuống trước mặt tôi.

“Dù Silk là phó thủ lĩnh, cũng nên gọi tôi ra chứ?”

“Xin lỗi. Tôi chỉ định nhờ Silk hỗ trợ gom suy nghĩ thôi.”

“Vậy thì càng cần người hỗ trợ chứ. Rồi, tiếp đi?”

Được Jamie thúc, tôi bắt đầu lắp ghép suy nghĩ và đặt câu hỏi.

“Cái gọi là cải cách thế giới đó… hoặc là ‘chân lý’ gì đấy, có liên quan tới tòa tháp kia không?”

“Chưa thể chắc chắn, nhưng tình hình cho thấy không thể là ngẫu nhiên.”

“Em cũng nghĩ thế. Nhưng mà… cái thứ gọi là ‘tháp’ ấy – thứ 'Vô Sắc Ám’ đó – có thể nào là do con người tạo ra và điều khiển không?”

“Chính chỗ đó mới là vấn đề.”

Nếu thật sự có thể làm được điều đó… thì lại nảy ra một câu hỏi khác:

“Vì sao lại là bây giờ?”

Nếu tất cả đúng là do bọn chúng làm, thì những gì đang xảy ra có thể hiểu là:

Chúng đang cố ý để lộ mê cung lên mặt đất và chủ động dẫn phát một cuộc trào ra.

Nếu chuyện đó mà dễ dàng thực hiện được như vậy, thì sao lại chọn đúng cái thời điểm này chứ?

“Khoan đã…”

“Sao thế?”

“Không chừng… không, chắc tôi đang nghĩ quá lên… nhưng chẳng lẽ bọn chúng đã nhắm đến đúng thời điểm này? Không, mà là… cố tình tạo ra cái thời điểm này?”

Trước lời độc thoại của tôi, Jamie nghiêng đầu khó hiểu.

“Ý cậu là sao?”

“Nghĩ lại thì, có hơi kỳ lạ thật đấy. Những đạo cụ ma pháp nguy hiểm như Huy chương Thụ Nhục mà Simon có, hay Vòng tay Ẩn Giấu mà tôi cũng từng giữ… mấy món đó rốt cuộc xuất xứ từ đâu? Cái 'Thương hội Sarasu’ đã cung cấp chúng tuy là một thương hội lớn, nhưng việc lén lút thu được mấy thứ như vậy đâu phải chuyện dễ.”

Theo lời khai khi điều tra, họ bảo là đã mua ở chợ đen, nhưng mà… với số lượng như thế, với độ nguy hiểm như thế, dù là chợ đen đi nữa thì có dễ gì gom được hết?

Nếu là một thương vụ lớn đến mức đó, kiểu gì chẳng bị chú ý.

Vậy mà dù hội mạo hiểm lẫn cả Benwood có điều tra kỹ đến đâu, vẫn không lần ra nổi con đường cung cấp.

“Cả vụ của Ilwen Pearlwood cũng vậy.”

“Vâng. Ông ấy sở hữu một món đạo cụ ma pháp có thể kích hoạt một mê cung giống như ‘Thế giới Thụ’—tức là Tháp.”

“Chưa hết, con dao mà Saisaria có trong tay cũng cùng loại với cái mà Simon Berkley dùng.”

“Vậy… có khả năng xuất phát từ cùng một nơi…!?”

Jamie ngạc nhiên thốt lên.

Tôi gật đầu.

“Tôi không thể loại trừ khả năng đó. Và nếu đúng là vậy, nếu mục đích của chúng là gây chấn động đến ‘đáy’ của thế giới này, và mọi thứ đã được lên kế hoạch từ trước…”

“Khoan đã, nghe cậu nói thì… thiếu căn cứ quá. Cũng có thể chỉ là trùng hợp thôi mà?”

“Ừ, tôi cũng biết chứ. Đây mới chỉ là suy đoán, nếu lấy ‘Giáo đoàn đệ thất’ làm trung tâm vấn đề.”

Nhưng nếu theo hướng đó mà suy luận, thì lại hợp lý với tình hình hiện tại.

Nếu Giáo đoàn đệ thất đã ngấm ngầm khuấy động mọi thứ liên quan đến Vô Sắc Ám hay Tháp, tạo ra một môi trường bất ổn tràn lan khắp thế giới… thì đúng lúc này chính là thời điểm lý tưởng để bọn chúng bước ra ánh sáng.

Có thể suy đoán rằng chúng đang làm mỏng đi ranh giới chiều không gian của thế giới này, bằng cách không ngừng chấn động các mê cung ẩn chứa Cánh Cửa Thâm Uyên, rồi từ đó điều khiển Tháp để hoàn thành “Kết thúc của sự cải biến thế giới”.

“Coi như một khả năng, em sẽ ghi nhớ. Nhưng nếu để suy đoán chi phối thành định kiến thì sẽ phản tác dụng mất.”

“Ừ, đúng vậy. Có khi tôi nghĩ hơi quá rồi.”

Tôi mỉm cười nhẹ với Silk đang tỏ vẻ lo lắng.

Bản thân tôi cũng không nghĩ là mình đã nắm được đáp án đúng đâu.

Một khi bị mắc kẹt trong những suy luận có phần gượng ép, ta sẽ dễ bỏ quên góc nhìn khách quan.

Phải cẩn thận mới được.

Tôi đang ngẫm ngợi như vậy, tay vừa nhấp một ngụm trà đã nguội, thì bỗng nghe tiếng ầm ầm mở cửa xe ngựa.

Rain trong bộ đồ ngủ, chân trần, hốt hoảng lao về phía chúng tôi.

Thấy nguy cơ cô bé có thể trượt chân vào đống củi lửa, tôi lập tức đứng dậy đỡ lấy em.

“Có chuyện gì vậy, Rain?”

“Marina kìa! Đang phát sóng!”

Rain đưa ra chiếc tablet, trên màn hình quả nhiên hiện lên hình ảnh cô gái tóc đỏ—Marina.