Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 670

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 5 - Chương 7: Giáo đoàn cuồng tín và bức thư đe dọa

“Đến rồi à, ‘Clover’.”

Benwood đón bọn tôi trong khi vẫn ngồi nguyên tại chỗ trong phòng làm việc của Hội trưởng.

“Ừ. Nhưng mà, gọi bọn tôi đến kiểu đó là sao vậy?”

“À, có thứ này ta muốn bọn cậu xem.”

【Thư điểu – Mailbird】 mà chúng tôi nhận được chỉ là một lời triệu tập đơn giản.

Người gửi là Benwood với tư cách cá nhân, không phải dưới danh nghĩa Hội trưởng.

Dù là chuyện riêng, nhưng lại cố tình gửi bằng biểu mẫu chính thức của Hội mạo hiểm, cảm giác thật là lạ.

Như thể đang nhắn ngầm rằng “tự hiểu đi”.

“Mamal, đưa nó ra đi.”

“Vâng.”

Chị Mamal đứng chờ ở sát vách tường, lấy ra một viên ma thạch ghi hình rồi gắn vào chiếc tablet treo tường.

Chốc lát sau, hình ảnh hiện lên là một nhóm người trùm kín mũ trùm đầu.

Tất cả đều mặc áo choàng trắng toát có vẽ những ký hiệu kỳ quái, nhìn phát thấy đáng ngờ liền.

『Hân hạnh được gặp.』

『Chúng ta là “Giáo đoàn Đệ Thất” – những kẻ nắm giữ sự thật của thế giới này.』

『Hỡi những con người ngu dốt và cả Hội Mạo hiểm – kẻ cản trở chân lý.』

『Thời khắc mọi bí mật bị phơi bày và được siêu thoát đã tới. Sự đổi thay của thế giới đang cận kề.』

『Dù có đóng bao nhiêu ô cửa sổ nhỏ cũng vô ích. Con đường đến đỉnh tối cao đã được mở.』

『Kết thúc sẽ đến. Chân lý của ta sẽ được triệu hồi, và thế giới sẽ đón nhận điều đó.』

Trông chẳng khác nào đoạn quảng bá của một giáo đoàn mới nổi, đúng chất tà đạo.

Nhưng nội dung thì lại có gì đó khiến người ta không yên tâm.

Những câu chữ như cố tình giấu đi điều gì đó quan trọng, khiến tôi thấy âm ỉ một cảm giác khó chịu lạ lùng.

“Đây là đoạn phát trực tiếp từ khu dân cư phía Tây của Finis. Cùng khung giờ với sự cố đó.”

“Cái gì cơ…?”

“May mà Nam tước Tsomi bên Cục phát sóng Hoàng gia kịp thời cắt sóng, nên đoạn đó không đến tai dân chúng. Nhưng mà, trùng hợp quá mức rồi.”

“Chuyện này có liên quan gì đến vụ tấn công của bọn ma vật không?”

Tôi hỏi, Benwood lắc đầu.

“Hiện tại chưa thể khẳng định. Nhưng mà, coi cái này đi.”

Ông ấy vứt một phong thư lên bàn.

Chiếc phong bì trông bình thường, có thể mua ở bất kỳ đâu, nhưng trên đó lại có ký hiệu trùng với đám người trong đoạn phát sóng vừa rồi.

Bên trong thư là một chuỗi từ ngữ khó hiểu, rời rạc, và kết lại bằng một câu đầy ẩn ý:

— “Mọi thứ đã bắt đầu.”

Với tình hình thế này thì chắc chắn là thông điệp từ cái đám “Giáo đoàn Đệ Thất” kia rồi.

Linh cảm xấu vốn chỉ là mây mù giờ đang hiện rõ thành hình ngay trước mắt.

“Rõ ràng là một sự khiêu khích trắng trợn.”

“Ờ. Vụ tấn công lần này… có khi bọn này dính dáng thật.”

“Tôi cũng nghi vậy. Thành thật mà nói, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy có bàn tay con người nhúng vào. Dù chưa thể đoán nổi bằng cách nào.”

“Dù kết quả điều tra không cho thấy dấu hiệu ‘tràn ra – overflow’ từ 'Vô Sắc Ám’, nhưng ở cái hang ngầm được xem là lối vào lại phát hiện một số dấu vết sụp đổ.”

“Ma vật trồi ra từ đó à?”

“Không, chỗ đó không thể chứa nổi số lượng ma vật to tướng như thế. Nhưng rất có thể chính bản thân 'Vô Sắc Ám’ đã có biến động gì đó.”

Câu trả lời cứ lấp lửng.

Tức là, công tác điều tra đã rơi vào bế tắc.

Nếu vậy thì cần một hướng tiếp cận khác.

Và khi tôi nghĩ đến đó, tôi bắt đầu hiểu vì sao Benwood lại gọi bọn tôi đến.

“Chẳng lẽ ông định giao vụ này cho bọn tôi?”

“Ừm. Hiện tại không thể manh động được. Đích thân Hầu tước Bediboa đã dặn phải xử lý trong âm thầm. Nên ta muốn nhờ bọn cậu điều tra, dưới danh nghĩa một nhiệm vụ quốc tuyển như mọi khi.”

Mamal, theo lời Benwood, đưa cho tôi tờ giấy ủy nhiệm.

“Đích đến là… Cộng hòa quốc Edlight? Vượt biên à?”

“Đúng lúc bên đó cũng đang nhờ cử một nhóm thám hiểm giỏi chuyên đánh phá mê cung, nên tiện thể ghép vào luôn.”

“Tôi có điều tra sơ thì, hình như cái ‘Giáo đoàn Đệ Thất’ này có căn cứ hoạt động ở khu tự trị Noed của Cộng hòa quốc Edlight.”

Mamal nói thêm sau lời tôi, còn Benwood thì gật đầu.

Ra là tình hình đang thuận lợi cho việc lẻn vào lãnh thổ nước khác à.

“Còn gì thêm về bọn nó không?”

“Không biết. Đến hội trưởng như ta mà cũng chưa từng nghe danh bọn này.”

Hoặc cũng có thể là… có người cố tình khiến ông ấy không biết.

Nếu đúng vậy, thì tại sao bây giờ bọn chúng lại đột ngột xuất hiện công khai như thế này?

Một giáo đoàn vô danh ở nước láng giềng, lại nổi lên đột ngột thế này sao?

“Xin lỗi nhé. Vừa hứa sẽ cho nghỉ ngơi xả hơi thì lại…”

“Ông nhớ bù đắp đàng hoàng đấy, Benwood.”

“Biết rồi mà. Nhưng vụ này, ta chỉ còn trông cậy vào bọn cậu – những người ta vừa tin tưởng vừa có thực lực.”

Đúng kiểu Benwood, hệt như lần nhờ chúng tôi điều tra "Vô Sắc Ám”.

Mà thật ra, được một người từng là thành viên tổ đội huyền thoại “Anubis” tin tưởng đến mức này, tôi cũng không thấy phiền gì.

Với lại giờ không còn chú Saga, nếu tôi có thể giúp sức cho ông ấy thì cũng tốt.

“Mọi người, được chứ?”

“Vâng. Em không có ý kiến gì cả. Finis cũng là quê hương thứ hai của em. Em không thể để mặc cho tụi nó muốn làm gì thì làm được.”

“Em cũng không sao. Mình cùng cố gắng nhé.”

“Tôi cũng OK luôn. Mà thiệt ra, nếu Yuke đã quyết thì ai mà phản đối nổi nữa đâu?”

“Đúng thế đó! Em cũng không vấn đề gì luôn! Điều tra hiện trường, do thám, trinh sát, gì cũng cứ để em lo!”

Cả nhóm gật đầu hưởng ứng.

Chỉ riêng Marina – người thường nhanh nhảu đáp lại đầu tiên – lại im lặng.

“Marina?”

“Hể? À, ừm! Em cũng ổn mà! Không sao hết!”

Cô nàng như vừa giật mình, vội vàng trả lời.

“Nếu có gì thì cứ nói nha? Dù là Hội trưởng đích thân nhờ, thì tụi mình vẫn có quyền từ chối mà.”

“Không sao thật mà. Xin lỗi, chắc em hơi lơ đễnh tí thôi.”

Có lẽ cô ấy đang mệt rồi.

Dù sao thì mới chỉ vài ngày kể từ khi trở về từ chuyến mạo hiểm trước.

Ngay cả tôi với Silk còn đang bị đống giấy tờ hành chính đè đầu.

Marina đảm nhiệm phần hậu kỳ – một công việc cần thần kinh vững vàng – nên cũng dễ sa vào kiểu “càng thích càng cắm đầu” lắm.

“Benwood, trước khi xuất phát bọn tôi cần nghỉ ngơi và chuẩn bị. Ít nhất là năm ngày.”

“Đương nhiên rồi. Dù sao cũng cần thời gian để làm xong giấy tờ thân phận và hộ chiếu qua biên giới cho bọn cậu nữa.”

“Ừ, nhờ ông lo giúp nhé.”

Tôi khẽ gật đầu rồi đứng dậy khỏi ghế.

Nếu Marina mệt, thì chắc chắn mấy đứa còn lại cũng chẳng khá gì hơn.

Nếu cần thiết, lát nữa tôi có thể ghé qua hỏi han một chút cũng được.

"Nene, đừng gắng sức quá nhé. Thông tin sơ bộ về khu vực đến, để tôi gom lại trước một phần cho."

"Được giúp vậy là em quý lắm ạ. Nhưng em cũng sẽ tự tìm hiểu thêm những gì tra được!"

"Vậy thì tốt. Tôi sẽ chọn vài tài liệu từ kho của Hội, lát nữa em qua lấy."

"Rõ ạ!"

Nene đáp lại Mamal bằng một nụ cười tươi tắn cùng giọng điệu đầy khí thế.

Có lẽ sau một vài chuyến mạo hiểm Mamal cũng đã công nhận năng lực của cô bé phần nào, quan hệ giữa hai người trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Bảo là sư phụ - đệ tử thì hơi cứng, chứ giống kiểu mẹ con thì nghe lại vừa khít.

"Thôi bọn em xin phép."

Silk cúi đầu nhẹ, những người còn lại cũng làm theo và lần lượt rời khỏi phòng.

Marina vẫn có phần lúng túng lúc cúi chào, khiến tôi không khỏi lo lắng.

Có lẽ lát nữa nên tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện riêng với em ấy.

Là người dẫn dắt cả nhóm mà không nhận ra đồng đội đang mệt thì đúng là tôi chưa đủ tư cách.

Ít nhất cũng nên tìm cách bù đắp lại phần nào.

"Có gì thêm thì cứ báo cho tôi nhé."

"Ờ, lại phiền cậu gánh giùm rồi. Ngại quá."

Tôi khẽ nhếch môi cười khổ khi thấy Benwood cũng cười khổ, rồi cúi đầu nhẹ một cái và bước ra khỏi phòng làm việc của Hội trưởng.